Thấy tình hình như này, bà Tâm cũng chỉ có thể thở dài nhẹ... Bà đã suy
nghĩ kĩ rồi định khuyên đứa con gái này nhưng chắc bà không thể khuyên
nhủ được rồi, bà chỉ có thể chúc phúc cho Thúy Hoa, hạnh phúc...
Câu nói của bà Tâm cứ oang oang trong đầu cô dù bà đã đi khá lâu.
Tại sao cô muốn vứt bỏ nó ra khỏi đầu nhưng lại không được.Cô đã suy
nghĩ khá nhiều rồi, cô thực yêu anh Nam và muốn sống chung một nhà với
anh mà, tại sao không ai hiểu cô hết vậy. Cô đâu có xấu đâu, cô cũng
không có quá đáng quá , tại sao....?
”Có thật là mình đã sai rồi không?” - Cô ngã xuống ghế, mắt mông
lung tự hỏi chính mình dường như đang chờ đợi câu trả lời từ ai đó.
Đôi mắt cô khẽ liếc nhìn chiếc điện thoại màu hường trên bàn, ánh mắt trở nên thâm trầm hơn có chút do dự...
Nhẹ nhàng nở nụ cười , cô đưa bàn tay thon gọn được làm móng tuyệt
đẹp cầm lấy chiếc điện thoại có vẻ như không nhanh cũng không chậm từ từ sượt tay trên màn hình . Khi đã dừng trước tên danh bạ “Nhi” , tay cô
bỗng run run nhưng cảm giác đó cũng nhanh chóng biến mất và rồi đã
gọi...
Đầu dây bắt máy, cô khẽ nhẹ giọng :“Thúy Hoa...”
Thúy Hoa không ngờ rằng cô lại nhấc máy, cô còn tưởng rằng cô sẽ
hận mình đến tận xương chứ, tại sao lại...Hay tại từ trước đến nay Nhi
không hề như trong cô nghĩ...
Qủa thật chuyện cô bắt máy cũng là buồn cười, cô đang một mình trở
lại kỉ niệm xưa nơi mà cô và anh đã ở cùng nhau, cô không biết tại sao
cô lại muốn quay trở lại đây, cô chỉ biết đi theo tâm của mình, mặc kệ
nhưng thứ khác. Lúc đang tưởng tượng ra viễn cảnh anh và Thúy Hoa đang
tay trong tay trong ngày đại hôn này thì tiếng điện thoại làm cô thần
người, cô không nghĩ đó lại chính là Thúy Hoa, cô ta định làm gì nữa...
Thúy Hoa tự dưng nghẹn lời, chỉ nói được chữ “tôi...” rồi chần chừ như không biết nói tiếp.
”Tôi muốn hỏi cô, cô còn yêu anh Nam không?”- Vứt bỏ cái con người mấy giây trước, cô nói thẳng vào vấn đề
Nhi nhíu mày, cô ta hỏi như thế là có ý gì? Nghĩ như thế nhưng cô
cũng chả dấu lòng gì nói thật cho cô :“ Tôi biết, qua hôm nay cả cô và
anh Nam đề là của nhau, người như tôi tôi tự biết sẽ không chắn ngang
hạnh phúc của hai người...Còn về chuyện còn yêu anh Nam không thì...tôi
cả đời này tình yêu này sẽ dành cho anh ấy, tôi biết không được đáp trả
nên tôi sẽ không nói với anh Nam, cô không phải lo“.
Cô nói xong thì Thúy Hoa bên đầu dây kia cũng im lặng hồi lâu sau
đó trả lời, trong giọng nói cũng có chút bỡ ngỡ không thôi:“ Cô có thể
giúp tôi một chuyện được không?”
”Tôi chỉ mong cô và anh Nam sẽ hạnh phúc. Chuyện giúp cô cứ nói, tôi sẽ cố nếu có thể...”
”Chính là...là..cô thay tôi chăm sóc anh Nam...”
Chiếc điện thoại trong tay cô tí rơi khi nghe câu nói này của Thúy Hoa. Thấy cô im lặng, Thúy Hoa tiếp tục nói:
”Được chứ...”
”Thúy Hoa, cô ...không nói đùa ấy chứ? Tại sao tự dưng cô nói thế...”
”Gặp rồi tôi sẽ nói chuyện sau. Bây giờ cô tới hôn lễ của tôi
ngay” Không đợi cho cô trả lời, Thúy Hoa đã cúp máy, cầm chiếc điện
thoại trong tay nhưng một giọt lệ không yên vị khẽ rơi xuống đất...
(Còn tiếp...)