* Biệt Thự Thủy Tiên *
Một năm sau. Mùa hè.
Ngôi nhà bây giờ lại trống trải cô độc biết nhường nào. Chỉ có một người con gái còn thức trong nhà còn đâu người nhà cũng về hết cả rồi chỉ còn mấy chục bảo vệ quanh nhà thôi. Phòng Vy vẫn sáng đang nói chuyện điện thoại thì phải.
- Vy Vy à, đi đi mà, Năm ngoái không đi được thì năm nay phải đi chứ._ Khánh ở đầu dây bên kia năn nỉ nói.
- Mệt lắm, em không muốn đi đâu._ Vy ra sức chối.
- Là Maroma ở Riviera Maya, Mexico, đẹp lắm đóa_ Khánh mồi chài.
- Thật là phiền quá mà_ Vy cau có.
- Anh xin em đó, coi như em bồi thường cho anh đi, chúng nó cũng muốn đi mà, dù gì cũng chỉ một năm nữa chúng ta cũng khổng thể ngày nào cũng được gặp chúng nữa đâu_ Khánh vẫn không từ bỏ ý nghĩ.
- Thôi được rồi, em sẽ nghĩ, nhưng anh nói với ba em chưa, lỡ ba em về thì sao?_ Vy vặn hỏi.
- Anh nói rồi, ba em bảo chưa về được đâu mờ_ Khánh trả lời.
- Hơiz... biết thế, mai trả lời_ Vy đang định tắt máy.
- Khoan, mai đi mà, em không nhớ sao. Nhanh nhanh trả lời nhé?_ Khánh
- Ok_ Vy thở dài rồi tắt máy.
Đang ngồi làm việc thì lại có người gọi điện. Quả thật dạo này cô rất bận với công việc của tập đoàn. Tuổi mới rồi mà, nên số công việc của cô cứ ngày càng tăng lên. Khẽ liếc qua màn hình điện thoại, là Nhi gọi. Cầm lên nghe máy...
- Ơi_ Vy mệt mỏi trả lời.
- Mày chuẩn bị đồ đi nhé, mai là phải đi đấy. Là bắt buộc!_ Nhi nói như ra lệnh vậy.
- Trời ơi mày còn nói, tao đã bảo bận rồi mà nhờ_ Vy quát lên.
- ờ thì tao cũng bận chứ bộ, làm như mỗi mình mày vậy, cứ gác lại đi, chỉ vài ngày thôi, ba ngày cũng được mà._ Nhi cũng đâu chịu nhượng bộ Vy.
- Hơ, nói thì ai chả làm được._ Vy uất ức.
- Mày không đi là tao ứ chơi với mày đâu đấy, ngủ ngon_ Nhi cúp máy luôn, kkhông để nó nói thêm
- Ôi Trời Ơi!_ Vy vò đầu hét lên một câu.
Tuy là có ba từ nhưng cũng đủ làm người trong nhà cô giật mình tỉnh giấc hay thót tim vì tưởng cô bị sao. Cái này gọi là gì được? Ung nhà luôn đó. Nói vậy rồi nó đành cắm cúi vào kí hợp đồng mong sao làm xong sớm nhất. Tuy nhiên, 15 phút sau cái điện thoại cô nó lại reo lên, lần này lại là của Khánh.
- Cái gì nữa?_ Nó nghe máy với vẻ mặt bức bối.
- Em đã quyết định chưa?_ Khánh hớn hở.
- Rồi_ Nó đáp đơn giản.
- Đi chứ gì?_ Khánh vui vẻ đoán.
- Không_ Nó tiếp tục nói một từ.
- Cái...gì? Tại sao chứ, tại sao không đi?_ Khánh bực bội hỏi lại nó.
- Bận_ Chị khiêm tốn.
- Sao chứ, bận gì anh giúp hết mà. Em không sợ anh sang đó thì em....._ Khánh bỏ lửng câu, nở nụ cười gian xảo.
- Nói?_ nó cau mày.
- Nghe nói con gái Mexico xinh đẹp lắm nha, em không sợ mất người bạn trai hoàn hảo này sao?_ Khanh dọa.
- Hừ....Anh..._ Vy không biết nói gì, dựng lại suy nghĩ
- Đi không?_ Khánh hỏi lại.
- Nếu anh đến nhà em trong vòng 5 phút em sẽ cân nhắc_ Cô cũng quỷ quyệt không kém phần.
- Này, 1 giờ sáng rồi, em còn bắt anh tới nhà em, có ý đồ gì hả?_ Khánh chọc cô, nhưng cũng hơi sợ...
- Em đổi ý nhá?
- ĐÂy_ Khánh nói rồi cúp máy.
Vy cười nham hiểm sau đó tiếp tục đi làm việc, không quên canh cái đồng hồ.
Một hồi sau, chó sủa ầm hết lên, chuông kêu inh ỏi, người chạy lên báo với nó gì đó rồi xuống nhà. Khánh đã đến rồi, cũng lẹ đó. Mở cửa bước vào căn phòng ấm áp của Vy.
- Đến trễ 13 giây, đã 5 phút 13 giây rồi đấy, em có nên bỏ qua cho anh_ Vy nhìn đồng hồ trên bàn rồi tiếp tục gõ loptop.
- Tha đi mà._ Khánh bước tới ôm chầm lấy Vy từ đằng sau nó.
- Nóng lắm, bỏ em ra._ Vy được thể giỡn luôn với hắn.
- Gì chứ, không buông._ Khánh sững sờ.
- Muốn em tha cho anh, muốn em đi Mexico cùng anh phải không?_ Vy ngoái đầu nhìn anh.
- Phải_ Khánh thành thật trả lời.
- Xem nào.... Vậy anh đi soạn đồ cho em đi, em sẽ đi_ Vy gia vẻ suy nghĩ.
- Hả? Là đồ của em anh nào biết em muốn mang gì đi_ Khánh lại giật mình nhưng dễ hiểu là cô đang cố tình chọc anh.
- Bạn trai như thế bỏ đi cho xong._ Vy thở dài rồi tiếp tục đánh máy.
- Nè, em độc ác lắm nhá, bỏ được cứ bỏ._ Khánh lại ghế sofa ngồi nhìn nó.
- À đúng rồi, hay gọi điện cho tam quân rủ mai đi chơi với em nhề? Ba người họ chẳng phải cũng ga lăng lắm sao?_ Vy quay qua nhìn anh cười cười.
- Không! Không thể được_ Khánh phản đối ngay lập tức.
- Thế còn ngồi đó làm gì? Phòng quần áo kia kìa_ Vy chỉ tay về hướng phòng đồ có cái cửa màu đỏ.
- Hừ... Không nói với em_ Khánh hậm hực đi xếp đồ vào vali cho cô thật.
Vy ngồi đó nhìn anh đi khuất rồi tiếp tục làm việc của mình để mai mới đi được chứ không ở nhà. Gần 3 giờ sáng Khánh với xong xuôi hết mọi việc, Vì anh là một Playboy mà, đâu phải con gái đâu. Bước ra thì đã thấy Vy gục đầu lên bàn ngủ. Cậu tiến tới bế cô lại giường vén chăn lên cho cô, bật điều hòa cao lên.
- Bé yêu ngủ ngon_ Khánh hôn lên trán cô rồi mỉm cười
Bước lại phía bàn làm việc, thấy công việc của Vy làm đang dang giở nên anh ngồi xuống làm hộ luôn. Khổ nỗi có mấy thứ anh không làm được, anh đâu biết gì nhiều về đá quý này đâu. Thế là nhấc điện thoại lên gọi cho bố chồng tương lai hỏi vậy.
- Bố ạ?_ Anh thản nhiên gọi bố.
- Ta là bố của cháu hồi nào?_ Từ đầu kia tiếng cười của ông Dũng vang lên.
- Con cũng không biết, bố rảnh chứ ạ?_ Khánh hỏi.
- Sao, có việc gì cần ta giúp, hay con bé Vy nó lại làm gì con._ Ông vẫn cười vui.
- Không làm gì, chỉ là con muốn hỏi bố vài việc ở tập đoàn nhà mình để giúp Vy làm việc thôi._ Khánh cũng cười theo.
-......
Vậy là hai người họ nói chuyện với nhau, Khánh cứ hỏi còn ông Dũng chính là người trả lời. Thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng cười vui vẻ của hai người.
Sáng ra, ánh sáng ngoài trời khẽ len qua cửa sổ chiếu vào mắt Vy. ĐÔi mắt nhíu lại, cặp lông mày lá liễu khẽ nhăn lại rồi giãn ra. Vy ngồi dậy thì thấy Khánh đang ngủ gục trên bàn làm việc của mình. SAo thế được rõ ràng là tối qua cô còn ngồi đó. Vy ngồi đần ra vì khó hiểu nhưng rồi cũng đứng dậy khoác lên người Khánh cái chăn mỏng, dù gì nhiệt độ trong phòng cô cũng khá thấp mà. Nhìn anh cũng đủ lâu, Vy đi vào nhà tắm làm vệ sinh cá nhân.
Đang ngủ ngon, đang mơ đẹp thì tiếng điện thoại của Khánh vang lên làm anh thức giấc.
- Alo_ Khánh ngái ngủ đáp.
- Chúng mày có đi không thì bảo?_ Giọng của Minh ở đầu dây bên kia làm hắn tỉnh ngủ luôn.
- Có, còn sơm mà._ Khánh nhìn đồng hồ nói.
- Đi sớm thì được chơi nhiều chứ còn sao nữa. _Giọng của Huy chen vào.
- CỨ giờ cũ mà làm._ Khánh nói rồi tắt máy luôn
Vừa lúc anh đứng dậy thì Vy từ trong nhà tắm đi ra. Hai người nhìn nhau cười hạnh phúc.
- Anh đi làm vệ sinh cá nhân đi_ Vy bước vô phòng trang phục của mình.
- CÒn đồ đạc của anh thì sao?_ Khánh hắc mắc, tối qua anh đi không do Vy cả mà.
- Không cần lo đâu._ Vy nói rồi đóng cửa phòng lại.
Thấy vậy Khánh cũng đành nghe theo chứ biết làm sao nữa. Thật ra, tối qua Vy đã gọi điện cho Khang nhờ em rể hết mọi việc rồi.
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
* Biệt thự Snow*
- Sao chủ nhà mà lại đến muộn, trong khi tập trung ở chính nhà mình chứ?_ Diệu Anh vừa ôm tay Huy vừa nói.
- Phải đó, rốt cuộc Khánh nó đi đâu?_ Huy vuốt cằm suy nghĩ.
- Nghe điện thoại của chị dâu xong thì mất tiêu_ Khang trả lời câu này làm cả bọn hiểu ý ngay.
Sân bay tư nhân ở Snow nhộn nhịp đầy tiếng cười của những đôi tình nhân. Giờ lại thêm một đôi nữa.
- Tao cứ tưởng mày không đi._ Nhi hất hàm về phía Vy đang đi tới.
- Why? Có người xếp đồ, xách đồ hộ lại không mất tiền trong khi đó còn làm việc hộ, tội gì không đi_ Vy gác tay trên vai NHi nói.
Lúc này Khánh vừa bực vừa ngạc nhiên. Hóa ra là cô biết anh làm việc giúp cô mà không cảm ơn gì cả. Đặt vali lại một chỗ, Khánh nhìn Vy chằm chằm.
- Em thật là quá đáng_ Hắn phụng phịu.
- Ấy, đừng nói thế, anh không biết là vì anh “ ép “ em nên em mới đi à_ Vy tỏ mặt ngây ngô nói.
- Em...Em...._ Khánh tức quá đi lên máy bay ngồi trước.
- Thôi chị à, anh ý tức lắm rồi đó_ Lệ khuyên nhăn chứ cứ để thế lại cãi nhau.
- Đùa tý cho vui ý mờ. Mà Khang xong cả chứ?_ Vy cười tươi rồi nhìn Khang.
- Chị dâu đã dặn tất nhiên là xong cả, là nó kìa_ Khang cười đáp chỉ vào cái vali màu xanh dương ở cạnh đó.
- Đi đi nhờ, từ đây tới đó không gần đâu_ Minh thúc giục rồi cũng lên máy bay.
Mọi người cũng ổn định chỗ ngồi, người làm nhà Khánh xếp đồ lên máy bay rồi đi gọn vào một chỗ để máy bay cất cánh.
Máy bay này không ngồi theo các dãy mà là hai hàng ghế đối mặt với nhau, khoảng cứ hai người ngồi thì có một cái bàn cạnh tay. Phía dưới cùng có cái giường, nằm được bốn người. Vy ngồi cạnh Khánh, Minh ngồi cạnh Nhi đối Vy với Khánh, Diệu Anh thì ngồi trên giường cạnh là Huy ngồi bên trái đối với Lệ và Khang bên phải.
- Sao chị Ngân với anh Hiếu dạo này không đi học mà cũng chả thấy đi chơi thế?_ Vy tò mò hỏi.
- Anh Hiếu qua Mỹ lo cho các chi nhánh nhà anh ý bên ấy oỳ_ Diệu Anh vừa nghịch điện thoại vừa nói.
- Còn chị Ngân tất nhiên là đòi theo anh ý. BA ma sợ sang ý chị ấy dong chơi nên mở thêm chi nhánh cho chị ý khỏi về luôn_ NHi nói tiếp Anh.
- Đúng là vui mà_ Vy khẽ gật đầu rồi quay qua lườm Khánh.
Có một chị tiếp viên đi tới tươi cười nhìn mọi người.
- Các thiếu gia tiểu thư có muốn dùng gì không ạ?_ Chị Loan lễ phép hỏi.
- 1 Bánh mì kẹp xúc xích_ Khang lên tiếng đầu tiên.
- Humberger_ Khánh nói tiếp dù đang rất bực.
- Cơm rang trứng cuộn_ Minh mỉm cười nói
- sandwich kẹp thịt_ Huy khỗng nghĩ nhiều trả lời.
- Pizza _ Nhi
- Tiramisu trà sữa_ Diệu Anh.
- Crepe dâu_ Lệ mỉm cười nhẹ.
- Black forest _ Vy vẫn nhìn Khánh không ngừng.
- Sẽ có ngay ạ _Chị loan vào bếp.