Tiểu Thư Siêu Quậy

Chương 42: Chương 42: Chúc Mừng! Chúc Mừng!




Lệ nhẹ nhàng bước qua phòng NHi để tỉ không nhìn thấy nó. Có vẻ mọi chuyện không như nhỏ nghĩ.

- Con kia, đứng lại_ Nhi từ trong phòng nói vọng ra.

- Tỉ gọi em có chuyện gì không_ Nhỏ đứng ngoài cửa phòng NHi nói.

- Đi vào đây._ Nhi.

Lệ bước vào phòng, ngồi xuống ghế sofa cạnh Nhi.

- Em đi đâu cả chiều thế hả?_ Nhi bỏ cái loptop đang ôm xuống bàn.

- Em ngủ quên ở trường._ Lệ cười trừ.

- Mày với con Vy bỏ chị ở nhà biết chị buồn lắm không._ Nhi trách nó với nhỏ.

- Thì chị gọi cho anh Minh một tiếng là hết chán chứ sao._ Nhỏ chu mỏ lên cãi, đáng yêu dữ lắm.

- Cái thằng này, mai phải xử lí mới được._ Nhi bẻ ngón tay kêu răng rắc.

- Không cần đến mai, tối nay đi bar là gặp ý mờ._ Lệ nói.

- ok, nhưng Vy đâu?_ Nhi đang thắc mắc con này mất tích từ chiều.

- Em sao biết, thôi em đi tắm đây._ nhỏ nhún vai rồi chạy về phòng luôn.

Nhi nhìn nhỏ chỉ biết lắc đầu. Bỗng thấy ngoài cửa sổ cái gì đó sáng lên. Cô chạy lại gần cửa sổ vén rèm nhìn.

- Mày chớt..._ Nhi cười nham hiểm.

Hóa ra là Khánh đưa Vy về, anh vê không về lại còn đứng cạnh xe chờ nàng vào dinh mới về à, thế là khổ nó rồi. Vy vui vẻ vừa lên phòng vừa ngân nga mấy câu ca tình.

- Qua đây tao biểu chút._ NHi vẫy nó vào phòng mình.

Nó đi theo vào, ngồi xuống ghế chỗ nhỏ Lệ ngồi.

- Có chuyện gì vui à mấy chế ơi?_ Diệu Anh từ đâu chạy vào.

- Em hỏi Vy ý, chị nào biết bạch mã hoàng tử mới đưa nó về đấy_ Nhi hất hàm.

- Mày..._ Nó lay vai Nhi.

- Uẩy ôi, khai ngay là anh nào nhá?_ Anh lắc người Vy ( nó)

- Không có gì mà._ Nó quyết chối.

- Diệu Anh xem ra chị em mình phải cho nó nếm mùi lợi hại của chiêu cù rồi_ Nhi nháy mắt với diệu anh.

- Đừng có mà...._ Nó chưa kịp nói hết câu.

Cả phòng tràn đầy tiếng cười, Diệu Anh và Nhi đang cù nó cật lực thế này thì nó chịu được bao lâu.

- Đừng...ha...ha_ Vy vẫn chưa chịu nói.

- Nói đi mau lên_ Nhi quát.

- Haha....hihi... không...ha...không có...hiha... gì mà.._ Nó thì vừa cười sặc sụa vừa nói.

- CHị mau nói đi, hội em mới dừng tay được chứ_ Anh cũng cười.

Cứ như thế nó chả chống cự được bao lâu đâu, nhất là con người có màu cười như nó.

7 phút sau. Có vẻ như nó cười đến nỗi đau cả bụng rồi, sắp ngất rồi.

- Dừng...tao..haha...tao nói_ Nó đã phất cờ trắng đầu hàng, trong lòng chờ ngày phục thù sau.

- Nói từ đầu có phải tụi tao đỡ khổ không, ANh nhề?_ Nhi hỏi Anh.

- Chị mau nói đi, tò mò muốn chớt à._ Diệu Anh lại lay nó.

- Tao không FA nữa, Khang là người yêu tao. Miễn bàn, không trả lời các câu hỏi khác và phỏng vấn._ Nó nói xong đang thì định đi về phòng.

- Chúc mừng, chúc mừng!_ Nhi với Anh đồng thanh nói.

- Thôi đi._ Vy cười.

- Tối đi bar đấy _Nhi thông báo.

- Em đi với_ ANh nũng nĩu.

- Tất nhiên là vậy rồi. tao đi tắm đây_ VY nói rồi về phòng.

- Vui quá trời._ Diệu Anh cười tít mắt.

Thế là Nhi với Diệu anh ngồi nói chuyện với nhau vui vẻ lắm, tuy nhiên vẫn bất ngờ với câu trả lời hồi nãy của Vy.

- Thôi em về phòng ngủ đi. 11 giờ rồi_ Nhi buồn ngủ.

- Chị đang đuổi em đấy? _ ANh phụng phịu.

- Đi ngủ đi, 1 giờ còn đi bar_ NHi ngáp ngủ.

- Gớm , không về_ Anh mặt lì ra.

- Cái con này, đi nào _Nhi vừa nói vừa đẩy Anh về phòng.

Nhi thì nhảy lên giường ngủ ngon lành để 1h sáng đi bar Kai. Mấy đứa kia cũng y chang.

* Biệt thự Snow *

- Sao chúng bay cứ để tao ở nhà như thế chả mấy mà tao thành tự kỉ đấy._ Minh vừa thấy Khánh bước vào nhà cầm luôn quả ổi trên bàn ném Khánh.

Khánh nhanh tay, nhanh mắt bắt được quả ổi, ăn ngon lành. Minh tức nổ mắt ra nhìn. Khang thì nằm dài dưới cái thảm lông cạnh tivi, tay cầm điều khiển bấm chuyển kênh lia lịa.

- Đừng có bật nữa xem nào nhỉ._ Minh càu nhàu Khang.

- Minh không đi chơi với Nhi à?_ Khang quay lại hỏi Minh.

- Tao buồn ngủ. Mệt bỏ mịa ra, suốt ngày bị bà hành._ Minh cầm cốc nước uống.

- Hơ hơ..._Khang uồn cười.

- Còn thằng kia mày đi đâu cả chiều, giờ về còn ngôi cười cười như bị dại thế hả._ Minh quay qua nhìn Khánh đang ngồi ở ghế đối mình.

- Tao không bị dại, có mày ý. Đi kiếm người yêu._ Khánh ném cái gối ở ghế vào mặt Minh.

- Chị dâu tươnng lai đó hả?_ Nghe đến đây Khang bật dậy nhìn Khánh.

- Ai đấy?_ Minh cũng tò mò không kém.

- Trần Hoàng Yến Vy_ Khánh vừa rót nước vừa nói.

- Hả?_ Hai đứa kia cùng đồng thanh.

- Thôi đừng đùa nữa._ Minh không tin.

- Mày gọi điện cho cô ấy xem._ Khánh đưa điện thoại ra cho Minh.

- Chúc mừng anh trai nhé._ Khang nhào tới ôm Khánh.

- Bỏ ra đi, chị dâu ghen đấy_ Khánh tự tin quá nhỉ.

Nghe thế Khang hừ Khánh một tiếng rồi buông ra.

- Tạm tin_ Minh lúc này cũng nghĩ là thật rồi.

- 1 giờ đi bar Kai đi, em mới về, chưa được về đấy nốt._ Khang đứng dậy.

- Mệt lắm_ Khánh từ chối.

- Tao ngủ cả chiều rồi nên đi được. _Minh thì tán thành.

- Chị dâu cũng đi đấy, anh không đi thì đừng hối hận_ Khang vỗ vai Khánh tỏ vẻ hối hận.

- Thôi được, đi thì đi._ Khánh đồng ý luôn.

- Dù sao cũng chúc mừng mày nhé thằng bạn thân._ Nói rồi Minh dậy đi lên phòng.

- Thằng Huy đâu?_ Khánh nhìn quanh.

- Nó đi ngủ từ lúc nào rồi._ Minh nói vọng lại.

- Nó biết đi bar không?_ Khánh nhìn em trai hỏi.

- Biết chứ sao không._ Khang nói.

Khang nhìn Khánh cười rồi cũng lên tầng. Nhìn đồng hồ cũng muộn, Khánh cũng đi ngủ lấy sức đêm còn dậy quẩy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.