Ở phương bắc, bản thân việc rét lạnh khô ráo vào đông chính là thủ đoạn giữ tươi tốt nhất, cho nên mọi người thường sẽ dùng một lần mà làm rất nhiều món chính, ăn khi nào lấy khi đó, phi thường tiện lợi.
Lần trước chưng bánh trái hương sữa còn dư lại mấy cái, Mạnh Dương sáng sớm đã cho chúng nó vào trong vúi vải bông sạch sẽ, treo cao cao trên xà nhà, cuối chỗ nối tiếp túi và dây thừng còn lồng một cái lồng y như cái đấu lạp * nhỏ đan bằng nan trúc. Bởi vậy, ngay cả chuột xảo quyệt đáng ghét nhất cũng không thể vượt qua, chỉ có thể đưa mắt trông mong nhìn.
*: nó như cái nón vậy, mình sẽ để hình.
Mứt trái cây chỉ có thể ăn không hoặc là pha nước sao? Mạnh Dương có thể lấy hành động thực tế nói cho người khác, đều không phải.
Chàng gỡ 4 cái bánh trái hương sữa xuống, đặt trong vỉ hấp nhỏ hâm một lát. Không bao lâu, bánh trái vốn dĩ cứng rắn như bàn thạch liền một lần nữa trở nên xõa tung mềm mại có co dãn dưới sự ôn nhu vuốt ve của hơi nước.
Vỉ hấp mới vừa mở ra, hơi nước màu trắng tích góp đã lâu liền mãnh liệt mà ra, hình thành một đám mây trắng y như một mũ nấm to phía trên bếp lò.
Sau đó mây trắng dần dần tan đi, rốt cuộc hiển lộ ra chân tướng che giấu phía dưới: Bốn cái màn thầu nhỏ màu trắng tròn vo đang ngoan ngoãn mà ghé vào nhau ở bên trong nè.
Nhẹ nhàng dùng ngón tay nhấn một cái, phần vỏ bóng loáng sẽ liền lõm xuống, mà khi lấy ngón tay ra, nó sẽ lại quật cường mà đội trở về.
Thế nào, không làm gì được ta đi? Bánh trái tản ra hương sữa bò đắc ý dào dạt nói.
Từ giữa cắt phẳng chúng nó ra làm 2 lớp, đều đều mà quết lên mứt hạnh chua với mứt sơn tra trong phần khe. Hơi nóng mang theo vị sữa bò nồng đậm không ngừng ăn mòn mứt trái cây đông lạnh, làm cho chúng nó một lần nữa trở nên mềm mại mà giàu có ánh nước, hương vị chua ngọt vốn bị giá lạnh phong tỏa cũng theo đó mà thức tỉnh.
Hương trái cây, hương sữa bò, hương bột mì, ba cỗ hương thơm hoàn toàn bất đồng không ai nhường ai, ngươi truy ta đuổi ở trong miệng, sau khi náo loạn một hồi, rồi lại quyết định giải hòa, vì thế ầm ầm kết hợp ra một cỗ mỹ vị nùng liệt hoàn toàn mới.
Tu dưỡng văn học cằn cỗi cùng ngôn ngữ thiếu thốn của Bạch Tinh đã hoàn toàn không đủ để ứng phó trường hợp trước mắt, nàng say mê trong sự phối hợp mỹ vị hoàn toàn mới này, lại vắt hết óc cũng nghĩ không ra từ ngữ có thể dùng để hình dung.
Sao còn có thể ăn như vậy chứ?
Sao lại còn có thể ăn ngon như vậy chứ?
Có người ôn nhu chải đầu thay ta, có người tỉ mỉ nấu nướng giúp ta...... Sao ta lại hạnh phúc như vậy nha?
Hạnh phúc tới quá nhiều quá nhanh, làm Bạch Tinh thậm chí nhịn không được mà sinh ra một chút sợ hãi: Ta thật sự có thể hạnh phúc như vậy chứ?
Nhưng hết thảy lại rành mạch bày ở trước mắt, làm nàng biết không phải mơ.
Sau khi ăn luôn hai cái bánh trái hương sữa kẹp mứt trái cây, Bạch Tinh rốt cuộc nhịn không được mà phát ra nghi vấn từ tận linh hồn: "Sao ngươi lại biết làm nhiều thức ăn như vậy hả?"
Đôi tay này là bị thần tiên sờ qua sao?
Mi mắt Mạnh Dương bay nhanh rũ xuống, hàng mi đen nghìn nghịt tạm thời chắn đi thần sắc trong mắt.
Một lát sau, chàng gãi gãi tóc, ngẩng đầu cười nói: "Cái này à, có thể là bởi vì ta thích ăn đi!"
Nhưng lời này là giả dối.
Trên đời tuyệt đại bộ phận các chuyện đều cần từng trải, có cái từng trải kia mới có thể đủ tưởng tượng, một người nếu mà chưa từng kiến thức thế giới bên ngoài, đầu óc trống trơn, thì dù là thế nào đi nữa cũng không nghĩ ra cái gì hết.
Giống như một tòa lầu các trên không vậy, cho dù lại nghĩ sáng lạn nhiều màu thế nào, nhưng nếu mà ngay cả căn cơ củng cố cũng không làm thành, nói gì tới xây dựng?
Mạnh Dương sẽ có tay nghề của hôm nay đây, hơn phân nửa là nhờ vào hương vị cùng hình ảnh trong trí nhớ từ thơ ấu, một nửa kia thì lại bắt nguồn từ tin tức thu hoạch được khi đọc nhiều sách vở.
Chàng có lịch duyệt, cũng có kiến thức, tất nhiên có thể suy một ra ba, làm cái gì cũng hạ bút thành văn.
≈≈≈≈≈≈≈≈
Tối nay, treo trên bầu trời vẫn cứ là một vòng trăng non, nhưng mà sao lại phá lệ nhiều phá lệ sáng, giống như trân châu bị ông trời tùy ý vứt lên chiếu vào trên tấm màn sân khấu màu đen.
Bạch Tinh lại lần nữa trèo lên nóc nhà, châm lên đèn lồng sư tử nhỏ, nhìn lên không trung rất lâu.
Nghĩa phụ nói người sau khi chết sẽ trở lại bầu trời, mỗi khi nhớ ông đó, chỉ cần ngẩng đầu nhìn bầu trời là được rồi, cho nên Bạch Tinh muốn cho ông ngắm nhìn bím tóc mới của mình, nàng rất thích đó.
Đào Hoa trấn đêm khuya yên tĩnh không tiếng động, chỉ có vô số vì sao lộng lẫy giao hòa chiếu sáng lẫn nhau, im ắng mà phóng thích mỹ lệ thuộc về mình.
Có người ngắm hay không, lại có gì mà quan trọng chứ? Ta vẫn mỹ lệ như cũ a!
Nghe nói chúng nó đến từ vũ trụ mênh mông vô ngần, xuyên qua ngàn vạn năm, cuối cùng đi vào một tấc thổ địa này.
Nghĩa phụ cảm thấy trên đời không có thứ gì càng lộng lẫy càng vĩnh hằng hơn so với vì sao, cho nên ông đặt tên cho bé gái sơ sinh ông nhặt được là Bạch Tinh, hy vọng nàng có thể giống như sao trên bầu trời vậy, rời xa trần thế bi thống đau thương, vĩnh viễn lấp lánh tỏa sáng.
Có người nói ngôi sao giống trân châu, nhưng Bạch Tinh chưa từng thấy trân châu, nghe nghĩa phụ nói đó là một loại hạt châu tròn xoe, sinh ra ở bờ biển hoặc trong hồ lớn, trong núi sâu rừng rậm là rất khó nhìn thấy.
Làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nhất chính là, trân châu kia vốn dĩ là một hạt cát mà con sò nào đó không cẩn thận nuốt vào, kẹo trong thịt mềm rất đau rất đau.
Sau đó vỏ sò sẽ bởi vì đau đớn mà khóc thút thít, ngày qua ngày, năm này sang năm nọ, máu cùng nước mắt của nó bao bọc lấy cát sỏi, một tầng lại một tầng...... Cuối cùng những hạt cát đã từng không chút thu hút nào kia, liền biến thành trân châu mượt mà mỹ lệ, giá trị con người tăng gấp bội.
Lúc ấy Bạch Tinh cảm thấy rất kỳ quái, kẹt trong thịt mềm đau cỡ nào nha, chúng nó không biết nhổ ra sao.
Nghĩa phụ cũng bị hỏi cứng họng, vuốt đầu nàng nghĩ một lát mới nói, đại khái là không biết đi.
Nàng chưa từng thấy trân châu bao giờ, cũng không tưởng tượng ra một hạt châu nhỏ tròn xoe, có thể đẹp đến chỗ nào nhỉ? Càng nghĩ không rõ vì sao những thứ kia sẽ đắt như vậy?
Rõ ràng vất vả chính là sò nha!
Nàng khổ sở thay những con sò đó.
Gió bắc se lạnh nức nở cuốn qua nóc nhà, thổi cho sư tử nhỏ điên cuồng đong đưa lên, thình lình nhìn lên, còn tưởng rằng là sống lại đâu.
Bạch Tinh yêu thương sờ sờ cái đầu nhỏ của nó, trở tay rút ra túi bố trên lưng.
Nàng bắt đầu lau đao.
Lưỡi đao rất hẹp, sáng như tuyết, giống như một dòng nước đá dưới ánh trăng, lộ ra hàn khí lạnh lẽo.
Cây đao này đã hồi lâu chưa thấy máu người, làm một đao khách, nghe qua tựa hồ có chút bi ai, nhưng Bạch Tinh lại cảm thấy rất tốt.
Mặc kệ là nàng giết người khác hay là người khác giết nàng, chỉ cần thấy máu, nhất định sẽ có người chết đi.
Mà bản thân tử vong chính là một chuyện đáng sợ mười phần rồi.
Lực độ của gió lạnh lớn hơn chút nữa, nàng nối liền đoản côn với đoản đao bên nhau, một cái tay khác xách theo sư tử nhỏ, một chiêu diều hâu xoay người nhảy xuống nóc nhà.
Nàng treo sư tử nhỏ trên cây hồng khô héo ở một bên, sau đó thừa vào ánh trăng như nước bắt đầu luyện đao.
Tuy rằng là cô nương thân nữ nhi, nhưng đao pháp của Bạch Tinh lại đi chiêu số dương cương uy mãnh, đại khai đại hợp, phối với ưu thế bẩm sinh của nàng mang đến thân pháp quỷ dị, thật sự làm người khó có thể ngăn cản.
Thế đao dần mạnh hơn, mới đầu còn có thể thấy dấu vết của đao, sau lại liền dần dần biến thành một đoàn ánh sáng bạc.
Lưỡi đao kia đâm thủng không khí phát ra tiếng vang ù ù hoắc hoắc, trong lúc nhất thời làm người ta không thể phân biệt được đến tột cùng là đao phong này lạnh hơn, hay là gió bắc càng dữ dội hơn?
Sư tử nhỏ cũng bị dòng khí mà lưỡi đao này mang đến quất đến điên cuồng lắc lư, ngọn đèn dầu lập lòe, chiếu ra đồ án tường vân trên vách đèn lồng trên vách tường, đúng là như một con hùng sư chạy vội giữa mây, uy mãnh dễ sợ.
≈≈≈≈≈≈≈≈≈
Lại qua 5 ngày nữa chính là đông chí, Mạnh Dương bắt đầu dùng nhiều thời trên việc chế tác đèn lồng hơn, để chuẩn bị cho bút mua bán lớn này.
Qua đông chí rất mau chính là trừ tịch*, qua trừ tịch lập tức lại là Nguyên Đán, Nguyên Đán lại hợp với tết Thượng Nguyên...... dưới sự thúc giục của ngày hội liên tiếp này đây, mọi người rất nguyện ý dùng nhiều chút bạc để chọn mua mấy cái đèn lồng xinh đẹp tinh xảo để tăng thêm vị của tết.
*: cách gọi giao thừa thời cổ.
Nếu mà thuận lợi, việc bán đèn lồng kiếm bạc tiếp theo đây có khả năng còn phải nhiều hơn rất nhiều so với chàng viết thoại bản quanh năm suốt tháng đó!
Chờ tích góp đủ 20 lượng bạc, chàng nhất định phải tạm thời rời đi Đào Hoa trấn, ra cửa xem xem!
Những thế giới chưa biết đó là mở mang cỡ nào, làm người ta tâm trí hướng về cỡ nào nha, chỉ nhìn miêu tả trong thoại bản du ký của những người đi trước không thôi, cũng đã đủ làm người say mê rồi.
Chàng muốn leo lên núi cao, muốn du lịch biển rộng, muốn đi xem giang hồ Bạch cô nương vừa yêu vừa hận......
Chỉ là nghĩ như vậy, cả người chàng liền tràn ngập nhiệt tình.
Bạch Tinh có lòng hiếu kỳ nùng liệt đối với hết thảy những sự vật xa lạ, sau khi vây xem một đoạn thời gian rồi, liền bắt đầu tự đề cử mình, yêu cầu trợ thủ cho.
Mạnh Dương cũng không có khách sáo, cân nhắc một chút, lớn mật giao những việc vụn vặn như chẻ nan trúc với mài giũa cho nàng: Nàng chơi dao nhỏ quả thực là thuần thục đến dọa người!
Giống như cầm giữa những ngón tay cũng không phải là lưỡi dao sắc bén gì, mà là một đốt ngón tay khác vốn dĩ đã mọc ở trên người vậy, linh hoạt tinh chuẩn không thể tưởng tượng.
Đèn lồng tứ giác bình thường đầy cả đường cái, vừa không thu hút, lại không dễ dàng bán được giá cao, Mạnh Dương liền chỉ làm 12 con giáp tinh xảo một chút. Lại vì sang năm là năm con heo, đèn lồng cắt giấy dán heo con làm 20 cái, còn lại 11 loại loại cầm tinh đều chỉ có 10 cái.
Chỉ cần cố định kiểu dáng, chẳng sợ số lượng nhiều một ít cũng rất bớt việc. Chàng xác định hết tất cả kích cỡ của các chi tiết, sau đó lấy số lượng giấy tương ứng chồng lên nhau cắt chỉnh thể, nan trúc cần dùng để dựng dàn giáo cũng là đại đồng tiểu dị*, dư lại cũng chỉ cần lắp ráp với vẽ hoa văn riêng.
*: ý nói là giống nhau phần lớn, không khác là mấy.
Chính cái gọi là quen tay hay việc, làm 100 cái đèn lồng giống nhau, xa xa càng bớt thời gian, càng mau lẹ hơn so với làm 50 cái đèn lồng không giống nhau.
Bạch Tinh nghe chàng phải làm nhiều trản đèn như vậy, khó tránh khỏi có chút khó hiểu, "Địa điểm của hội chùa kia cách chỗ này mười mấy dặm, này đây hơn 100 cái đèn lồng, ngươi muốn mang qua đó như nào chứ?"
Cho dù có thể mang qua, thì lại bày thế nào đây? Ước chừng có 130 cái, đều đủ để treo đầy 1 con phố!
Mạnh Dương cười đắc ý, lập tức lấy ra một cái đèn lồng heo con đã làm tốt, gỡ hai cái xiên trúc dài cố định chỗ giao nhau dưới đáy xuống, sau đó đôi tay nhẹ nhàng bóp, đèn lồng heo con vốn dĩ tròn vo thế mà nháy mắt đã biến thành một bộ giấy bẹp!
He he, không nghĩ tới đi?
Bên trong có cơ quan!
Bởi vì kinh ngạc quá độ, Bạch Tinh trực tiếp đứng lên.
Tay nghề khéo léo kiểu gì nha.
Nàng nhịn không được mà lấy con heo con kia qua lặp lại mà xem, phát hiện tất cả mối nối của nó đều giống như sư tử nhỏ vậy, có thể lắc lư, duy độc có cái đáy bụng của heo con có 2 que trúc dài chống lẫn nhau, đã vừa là chỗ cắm đuốc, lại là cây trụ cố định khung xương lớn chỉnh thể.
Chỉ cần nhổ 2 cái que này, đèn lồng vốn rất chiếm chỗ kia, lập tức sẽ liền biến thành mấy khung trúc dán giấy chồng chất bên nhau, có thể lấy đi nhẹ nhàng.
Bạch Tinh lặp lại hủy đi lắp lại vài lần, tán thưởng không thôi, tấm tắc bảo lạ.
"Thế cho nên, đừng nói 130 cái đèn lồng, cho dù có nhiều chút nữa cũng không sao nha." Mạnh Dương nhẹ nhàng nói, "Đến lúc đó ta chỉ cần dựng một cây gỗ, treo riêng 12 cái đèn lồng cho người ta xem, nếu ai muốn kiểu gì, thì trực tiếp lấy đồ mới từ trong túi là được."
Chàng đã hỏi qua trước rồi, bởi vì trong nhà Vương đại nương mới thêm cháu gái nhỏ, mọi người đều không nỡ bỏ xuống cô bé đi ra ngoài dạo phố, cho nên cũng sẽ không tham gia hội chùa, chính mình vừa lúc có thể lại mượn lừa nhỏ với xe lừa nhà bà ấy nà.
Bạch Tinh bừng tỉnh đại ngộ, không khỏi rất là kính nể, "Đây cũng là trong sách nói?"
Mạnh Dương gật đầu, "Xem như đi."
Trong sách thì lại không nói đan đèn lồng thế nào, có điều loại chuyện này xem nhiều, cân nhắc rục rồi cũng liền biết.
Nhất thông bách thông mà!
Chàng lấy ra 10 tờ giấy lót sẵn, khi mới muốn hạ kéo cắt đó, lại nhịn không được mà nhìn trên đầu Bạch Tinh mấy lần, "Bạch cô nương, thủ nghệ của ngươi thật tốt nha, tóc này tết ra cơ hồ giống với tay nghề của Vương thái thái như đúc."
Bạch Tinh bỗng nhiên trầm mặc.
Mạnh Dương giống như mơ hồ ý thức được gì đó.
Chàng nghĩ đến một loại khả năng, hỏi dò: "Ách, ngươi hẳn sẽ không phải là đêm qua cứ cột lấy bím tóc như này mà ngủ chứ?"
Bạch Tinh gật gật đầu.
Tết tóc thật sự thật khó á, hôm qua nàng nghĩ cả một buổi sáng, cũng chưa suy nghĩ cẩn thận rốt cuộc là nên làm như thế nào. Một khi mở ra, thì lại phải trở về nguyên trạng.
Mạnh Dương chân thành mà đặt câu hỏi: "Không cộm đến hoảng sao?"
Bạch Tinh do dự một phen, vẫn là nghiêm túc gật đầu, dùng ngón cái với ngón trỏ so ra một cái khe rất nhỏ rất nhỏ, "Có một chút như vậy."
Sau đó nàng lại lập tức bổ sung nói: "Có điều chỉ cần nằm sấp liền không có việc gì."
Đi săn vốn dĩ không phải việc nhẹ nhàng gì, rất nhiều lúc vì chờ đợi thời cơ tốt nhất để ra tay, thợ săn cần phải ở trong đủ loại chỗ nguy hiểm hoặc khó có thể chịu đựng được như trên cây to, trong ổ tuyết, trong bụi cỏ mà chờ thời gian dài, không tiếng động chịu đựng rắn chuột kiến quấy rầy.
Chẳng qua là nằm sấp mà ngủ thôi, tính là gì chứ?
Mạnh Dương: "......"
Chàng chớp đôi mắt, có chút không quá xác định hỏi: "Chỉ là loại chuyện như tết tóc này không phải rất đơn giản sao? Nhìn một cái hẳn là liền biết đi?"
Tội gì phải khó xử chính mình như thế hả?
Bạch Tinh: "......"
Nàng tuy không mở miệng, nhưng cả người đều đang tản ra một loại cảm xúc hỗn tạp giữa ai oán cùng ghen ghét.
Nghe chút coi, này đây đang nói tiếng người sao?
Mạnh Dương vội che miệng lại.
Qua một lát, chàng lại lấy công chuộc tội nói: "Không sao hết nha, ngươi không biết ta có thể dạy ngươi mà, thật sự rất đơn giản."
Bạch Tinh sâu kín liếc mắt nhìn chàng một cái, miễn cưỡng đồng ý.
Rốt cuộc nằm bò mà ngủ cũng không phải kế lâu dài, bởi vì đằng nào cũng phải gội đầu nha.
Sau khi có người hỗ trợ cho, tốc độ tăng lên rõ ràng. Thứ nhất là Mạnh Dương cơ hồ là mỗi ngày đều phải tốn gần 1 canh giờ trên này, nhưng hôm nay mới qua cỡ chừng một nửa, cũng đã đuổi kịp tiến độ ngày hôm qua rồi, thật là đáng mừng quá.
Chàng xưa nay chính là người chuyển biến tốt liền thu, vì thế lập tức bảo dừng, lôi kéo Bạch Tinh đi vào trong sân như thường ngày, dọn cái băng ghế nhỏ ra, xếp hàng ngồi phơi nắng dưới mái hiên.
Chặt lỏng có độ, chặt lỏng có độ mà.
Hôm nay là một ngày nắng khó được, bầu không trung xanh thẳm như tẩy, chỉ ngẫu nhiên có mấy đóa mây trắng như sợi bông, biếng nhác thổi qua đây, sắc thái minh diễm làm người ta cảm động đến muốn rơi lệ.
Mỗi lần khi ngắm không trung giống như vậy, Bạch Tinh luôn sẽ theo bản năng thả rông đầu óc, cũng không biết Mạnh Dương suy nghĩ mấy thứ gì, đột nhiên thấp giọng nói thầm vài câu.
Nhĩ lực hơn người như Bạch Tinh đây, cũng nghe không rõ chàng rốt cuộc đang nói cái gì, chỉ là ném ánh mắt nghi hoặc đi qua.
Rất nhanh, Mạnh Dương liền tự mình hỗ tợ giải đáp nghi hoặc cho:
Trên mặt chàng đột nhiên xuất một loại thần thái hưng phấn cùng chờ mong, trực tiếp nhảy bật khỏi ghế, hứng thú bừng bừng mà đề nghị, "Bạch cô nương, chúng ta tới làm bánh dày ăn đi!"
Bạch Tinh mờ mịt: "...... Cái gì tám?"
Có điều rốt cuộc là cái gì tám hay là cái gì chín*, căn bản là không quan trọng, chỉ cần ăn không phải được rồi sao?
*: bánh dày trong tiếng trung là từ ba – 餈粑 /cíbā/, cái âm đọc của chữ cuối cùng giống với cách đọc số 8, chữ bát /bā/ đây, nên Tinh tỷ bị nhầm.
Thật ra bản thân Mạnh Dương cũng chẳng ham thích với đồ ăn gạo nếp là mấy, chỉ là vừa nãy đột nhiên nhìn đến phiến mây trắng bồng bồng lơi lỏng, mông lung trên bầu trời kia, cực kỳ giống với hình dạng cái bánh dày chiên trong một lần nào đó trong trí nhớ của mình......
Ai ui, muốn ăn nha.
Khó được làm một lần, vậy thì làm nhiều chút, tặng cho láng giềng nếm thử món mới mẻ.
Mạnh Dương nhìn nhìn lu gạo, phát hiện bên trong chỉ còn ít ỏi mấy hạt gạo nếp, đã có thể nhìn thấy cái đáy lu màu đen, vì thế hai người lại lập tức tóm lấy túi tiền, nhằm về phía tiệm gạo trấn trên mà chạy.
Kết quả ra cửa quẹo một quẹo, vừa lúc gặp phải Ngô quả phụ mua đậu nành từ chỗ đó về, đối phương từ rất xa đã chào hỏi với bọn họ: "Nha, vội vội vàng vàng, đây là muốn đi đâu hả?"
Bạch Tinh với Mạnh Dương liếc nhau, đều thấy được mâu thuẫn trong mắt nhau.
Hai người họ bây giờ là thật sự rất gấp á! Vội vã đi mua gạo nếp giã bánh dày, nhưng mà trưởng bối chào hỏi không đáp lại, tựa hồ lại có chút quá mức thất lễ.
Hai người cũng không dám dừng lại bước chân, mà dừng chân tại chỗ lớn tiếng trả lời với nàng ấy: "Chào tẩu, chúng ta muốn đi mua đồ."
Giống như chỉ cần duy trì bộ dáng chạy vội, thời gian sẽ liền không bị lãng phí đi vậy.
Ngô quả phụ không phải người không biết điều như vậy, thấy bộ dáng vô cùng lo lắng này của bọn họ thì lập tức xua xua tay, dứt khoát nói: "Thôi thôi, nhìn cái bộ dáng cháy đuôi này, không giữ các ngươi nói chuyện, ta cũng về nhà làm đậu hủ đây."
Hai đứa nhỏ này thật là có ý tứ, vốn dĩ cảm thấy mọt sách nhỏ cô đơn, lời nói việc làm cũng có chút không quá hòa hợp với tập thể, ai ngờ hiện giờ lại nhiều thêm một Bạch cô nương càng không hợp đàn, hai người xáp vào cùng nhau, ấy lại thật ngoài ý muốn hợp phách đâu.
Hầy, đây là duyên phận đi.
Có điều nói đến duyên phận, Ngô quả phụ khó tránh khỏi lại nhớ tới gã què chết tiệt kia.
Hừ.
Nàng theo bản năng sờ sờ cổ áo mình, nghĩ đến chiếc áo khoác đỏ đang làm kia: Ngươi nói đến cùng nên là cổ cao hay là cổ thấp?
Luận đẹp và hoạt bát, ấy chắc chắn là cổ thấp, có thể biểu hiện rõ cổ nàng ra mà......
Nhưng mà, cũng là thật sự lạnh!
Ngô quả phụ do dự nửa ngày, cuối cùng quyết đoán hung hăng dậm chân một cái, cổ thấp!
Quản nó cái gì mà lạnh hay không, đẹp quan trọng nhất, quay đầu lại vừa lúc chính mình đông lạnh hư rồi, chẳng lẽ đồ ma quỷ kia sẽ còn trơ mắt nhìn sao? Nói không chừng sẽ còn nhanh chóng mời mình vào nhà đó!
Chỉ là nghĩ đến đây, trên mặt Ngô quả phụ liền nóng rát, một viên xuân tâm bùm bùm nhảy loạn cả lên......
Đi đi đi, nhanh nhanh về nhà làm áo khoác đi, bước chân nàng nháy mắt dồn dập lên y như đám Bạch Tinh vậy.
Lại nói về Bạch Tinh với Mạnh Dương một đường vọt vào tiệm gạo, một hơi mua 10 cân gạo nếp.
Lương thực vốn dĩ đã nặng cân, 10 cân thật sự ra cũng không quá nhiều, chia hết một lượt cho những người quen ở dựa gần ấy, chính mình cũng không thừa được bao nhiêu.
Gạo nếp có tính dẻo chắc mười phần, yêu cầu phơi trước trong nước ấm thậm chí ngâm trong nước ấm cả đêm, sáng sớm hôm sau cho lên nồi hấp chín. Vì thế sau khi hai người về nhà, lập tức liền múc 10 cân gạo nếp kia ra rửa sạch sẽ, sau đó dùng một cái chậu gỗ thật lớn mà ngâm.
Sáng sớm hôm sau, Bạch Tinh nổ tóc đã tới đây rồi.
Mạnh Dương đi mở cửa cho nàng đã trực tiếp bị dọa sợ, đây là cỏ tranh quái ở đâu ra vậy?
Bạch Tinh mím môi, đưa sợi gân hươu đã dùng rất nhiều năm kia qua, "Tết bím tóc."
Lúc mà chàng nên thực hiện lời hứa đã tới rồi.
Là thư sinh hôm qua có nói tết tóc rất đơn giản, cho nên đêm qua mình cứ do dự mãi, vẫn là nhịn đau gỡ bím tóc ra gội đầu cho sạch, thoải mái dễ chịu mà ngủ một giấc.
Thật sự ra thì sáng hôm nay nàng vốn muốn tự lực cánh sinh, nhưng mà mặc kệ búi kiểu gì đi nữa, tóc vẫn là nổ đến lợi hại, căn bản là không có cách nào thuần phục nó giống như Vương thái thái vậy...... Có phải trên tay bà ấy có pháp thuật gì hay không nhỉ?
Mạnh Dương hồi hồn lại, lại cảm thấy hổ thẹn vì sự thất thố của mình vừa nãy, vội cho người tiến vào, lại dọn một cái băng ghế nhỏ ra bày ở vị trí tốt nhất dưới ánh nắng.
"Ngồi đi."
Bạch Tinh ngoan ngoãn đi qua ngồi vững, hay tay quy quy củ củ đặt ở đầu gối.
Có chim sẻ nhỏ ríu rít hót ở đầu cành, nàng nhìn chằm chằm bóng dáng thấp bé dưới chân, cảm thấy ánh mặt trời tốt giống như 2 ngày trước vậy.
Mình thật sự có thể có được bím tóc một lần nữa chứ?
Trước lúc nhìn thấy kết quả, trong lòng Bạch Tinh khó có thể khắc chế mà dâng lên một chút thấp thỏm.
Từ góc độ này của Mạnh Dương mà nhìn, trong tầm nhìn tất cả đều tràn ngập tóc dài màu đen giương nanh múa vuốt, căn bản không nhìn ra người ở đâu hết.
Chàng thở dài, phi thường nghi hoặc một người đến tột cùng là làm sao mà ngủ cho tóc tai thành ra cái dạng này chứ?
Chẳng lẽ đêm qua sau khi gội đầu xong, căn bản là không có chải đã liền nằm xuống sao?
Thư sinh trong lúc vô ý đã khui ra chân tướng thử dùng lược kéo một chút, không kéo nổi, có chút xấu hổ.
Chàng gãi gãi thái dương, xoay người đi bưng một chậu nước ấm nhỏ tới đây, trước hết hơi tẩm ẩm tóc, nên chải vừa thuận lại mượt.
"Bạch cô nương, nếu có rảnh, ngươi có thể đi mua một chút dầu bôi tóc nha, nếu dùng cái kia, tóc sẽ nghe lời rất nhiều, như vậy thì ngươi chải sẽ liền không cần phiền toái như vậy."
Dầu bôi tóc? Đó là thứ gì? Bạch Tinh nghi hoặc mà nghĩ, đầu còn phải bôi dầu sao? Như vậy liệu có thể cũng trở nên thơm ngào ngạt hay không?
Lại nói tiếp, trên người Ngô quả phụ với Vương thái thái hình như đều có một loại mùi rất dễ ngửi, chẳng qua người trước là mùi đậu hủ, người sau là mùi bánh hạch đào, những mùi đó đều là dầu bôi tóc sao?
Ngón tay của thư sinh thật sự là linh hoạt đến không thể tưởng tượng, Bạch Tinh liền cảm thấy giống như chỉ là có thứ gì đang nhẹ nhàng chấm vài cái giữa tóc mình, mái tóc vốn kiêu ngạo lập tức liền thu liễm rất nhiều. Lại sau đó, thế mà trật tự quy quy củ củ xếp đội?
Ngươi là Vương thái thái sao?
Ở chính Mạnh Dương mà xem, thắt dây thừng với tết tóc thật sự ra căn bản là không có gì không giống nhau, bản chất đều là làm thứ dạng sợi dài trở nên rắn chắc lại mỹ quan, cho nên chỉ cần nhìn thấy được quy luật cùng pháp tắc giấu trong đó, đừng có nói là rập khuôn, cho dù là sáng tạo ra cũng là chuyện dễ như trở bàn tay.
Vì thế chàng cơ hồ là sáng tạo ngay lập tức.
Mấy ngón tay thon dài linh hoạt nhảy nhót trong mái tóc dày đen nhánh cuộn sóng, giống như con cá màu trắng bơi trong nước biển.
Chàng rất nhanh đã liền lấy ra một chút quy luật, vì thế nên đã chia mái tóc dài thành mấy lọn lớn giống chia cục bột trên thớt vậy, từ chỗ nghiêng đằng sau vòng lên đằng trước, một đường lục tìm nguồn gốc, cuối cùng lại lần nữa vòng về đằng sau, đầu đuôi nối tiếp, dùng gân hươu buộc thành một cái bọc.
Bởi vậy, bản thân việc tết tóc đã có tác dụng trang trí rồi, chẳng sợ chẳng đeo bất kỳ đồ trang sức nào, cũng sẽ không cảm thấy quá mức nhạt nhẽo. Sắp ăn tết rồi, vốn dĩ nên vui mừng một chút mà.
Đổ lại cũng không phải tóc đuôi sam xấu, chỉ là có hơi bình thường chút xíu, hơn nữa tóc rũ ở trước ngực quá dài, Bạch cô nương sẽ thường xuyên vô thức mà đẩy chúng nó ra, hiển là có chút bất tiện.
Ngắm chính mình hoàn toàn mới trong gương, trong đầu Bạch Tinh đột nhiên nảy ra một ý niệm rất đáng sợ:
Xuýt, có cách nào để có thể tùy thân mang theo thư sinh này hay không?
Sau đó khi giã bánh dày, Bạch Tinh cơ hồ là phát hiện chỗ tốt của kiểu tóc mới ngay: Rốt cuộc sẽ không có tóc lúc ẩn lúc hiện che mất tầm mắt nữa! Thật sảng khoái nha!
Bản thân chuyện giã bánh dày này cũng không có yêu cầu kỹ thuật đặc biệt gì, chỉ cần không biết mệt là xong, ở điểm này, Bạch Tinh với Mạnh Dương đều phi thường có tin tưởng.
Hướng về đồ ăn mỹ vị, nỗ lực xuất phát đi!
"Bạch!"
"Bạch!"
"Bạch!"
Hai cây gậy gỗ có tiết tấu mà phập phập phồng phồng trong cối đá, giã cho xôi nếp nóng hôi hổi từ từng hạt rõ ràng bết thành một đống mơ hồ.
Nói đến cũng lạ, hai người hẳn là xem như hợp tác lần đầu, nhưng thế mà lại có ăn ý mười phần, cũng không cần dặn dò gì thêm, cũng đã phối hợp rất tốt.
Dưới sự kiên trì không ngừng nỗ lực của hai người, chừng 10 cân gạo nếp rốt cuộc đều biến thành bánh dày, Mạnh Dương cong lưng vặn một chút lên, tinh tế cảm giác một chút, cảm giác được cũng tầm tầm rồi.
Chàng chuyển dời bánh dày lên trên thớt, cẩn thận xếp chúng nó thành hình vuông vuông vắn, lại quét thêm một lớp dầu hơi mỏng bên ngoài rồi đè lên thớt: Như vậy có thể làm cho hình dạng được cố định càng vững chắc, nếu có thừa hơi nước cũng có thể loại bỏ, tiện cho bảo tồn thời gian càng dài hơn.
Trời đông giá rét thích nhất là rút đi ấm áp của "người khác", một cục bánh dày lớn kia rất nhanh đã trở nên cứng lạnh, bề ngoài nổi lên ánh sáng trong suốt bóng mượt đặc hữu của đồ ăn từ gạo, phảng phất như đá bạch ngọc thượng đẳng vậy.
Mạnh Dương gấp không chờ nổi mà cầm dao tới cắt, nhưng mà cổ nhân từng dùng nước gạo nếp xây đắp tường mà, có thể nghĩ đó, cái thứ đồ chơi này sau khi cứng sẽ kiên cố cỡ nào.
Chàng mới vừa hự hự cắt được một cái đã nghẹn đỏ cả mặt, lòng bàn tay cũng hõm xuống một dấu in của dao thật sâu.
Bạch Tinh: "......"
Ta vẫn là đừng mang theo hắn nhỉ? Đây rõ ràng là không được a.
Mạnh Dương: "......"
Chính là rất hổ thẹn.
Sau đó, dựa theo yêu cầu của Mạnh Dương, Bạch Tinh cắt khối bánh dày cứng lạnh trọn 10 cân kia thành sợi dài đều đều cỡ ngón tay, cơ hồ là không kém chút nào, tinh chuẩn đến y như là con rối gỗ cắt bánh dày không có linh hồn.
Cắt xong thu đao, nàng chậm rãi nhả ra một hơi, biểu tình nhẹ nhàng tựa như vừa nãy đơn giản chỉ là phủi đi một hạt bụi chẳng thu hút gì.
Loại chuyện này, chẳng lẽ không phải nhìn một cái là liền biết sao?
Mạnh Dương hâm mộ mà nhìn đôi tay Bạch Tinh: Thật là một đôi tay tràn ngập lực lượng lại giàu mị lực a!
Khát vọng, muốn!
Trong lúc Bạch Tinh cắt bánh dày sợi, Mạnh Dương cũng không nhàn rỗi: Chàng nhanh tay nhanh chân rang một đống đậu nành, lại lặp đi lặp lại nghiền nát số đậu nành đó, biến thành bột đậu nành khá thô.
Sau đó bắc nồi đun nóng dầu, chiên 10 cân bánh dày sợi thành bộ dáng bên ngoài vàng kim xốp và vụn.
Gạo nếp hoàn toàn không thể đối kháng với dầu nóng, cơ hồ mới vừa vào đã bị phỏng nghiêm trọng, quanh người nhanh chóng phồng lên một lớp "Bỏng rộp" rậm rạp, ánh váng rực rỡ, phi thường xốp thơm ngon miệng. Nhưng bên trong nó lại vẫn còn duy trì sự mềm mại tinh khiết và thơm vốn có, bởi vì gạo nếp có đặc tính dính, có thể kéo ra rất dài đó.
Bạch Tinh đã có thể ngửi được mùi hương, cảm thấy đi đến một bước này cũng liền được rồi nhỉ? Không nghĩ tới đảo mắt cái đã liền thấy Mạnh Dương lại ôm cái bình đường đỏ tới!
Chàng lại muốn làm gì?
Bạch Tinh hoàn toàn bị từng bước từng bước trình tự làm việc nhìn như vĩnh viễn không có đoạn cuối này làm sợ ngây người: Cái gọi là bánh dày, thế mà là đồ ăn tinh xảo như vậy sao?
Mạnh Dương đang sên sốt đường đỏ.
Chờ nước sốt đường đỏ trong nồi hơi sánh mà chưa khô ấy, chàng lập tức nhắc nồi lên, cẩn thận mà rót vào trên đám bánh dày xếp hàng chỉnh tề.
Trên những cái bánh dày đó đã vẩy đầy bột đậu nành khô, sốt đường đỏ vừa rót xuống đã bị ôm lấy nhiệt liệt, gắt gao mà dán trên bánh dày sợi.
Căn bản không cần xuống miệng, Bạch Tinh đã có thể kết luận cái này phi thường ngon!
Có đường đỏ nóng hôi hổi, bột đậu nành rang thơm ngào ngạt, còn có bánh dày sợi ngoài giòn trong mềm, ba thứ tách ra cũng đã ngon như vậy rồi, hợp lại bên nhau chẳng lẽ sẽ có thể kém sao?
Sự thật chứng minh, sẽ không! Ông trời cũng sẽ không cho phép chúng nó làm kém!
Thật ra thì nếu chỉ đơn thuần ăn bánh dày không, khó tránh khỏi sẽ cảm thấy nhạt nhẽo, bởi vì đây chỉ đơn thuần là gạo nếp thôi. Mà nếu chỉ ăn đậu nành hoặc là đường đỏ, cũng rất nhanh sẽ ngấy.
Nhưng mà không biết là vị tiên hiền nào, thế mà sáng chế tổ hợp mới mẻ độc đáo ưu tú như vậy!
Thực phẩm chiên dầu sau khi ra khỏi nồi sẽ rất dễ trở nên mềm nhũn, nhưng bởi vì có bột đậu nành bọc lấy, đã chặn đi hơi nước tiếp xúc với vỏ chiên dầu ở một mức lớn nhất, không thể nghi ngờ đã hoãn lại quá trình này đến lâu nhất.
Còn có đường đỏ kia, bản thân đường đỏ đã mang theo một cỗ vị mặn rồi, mà vị mặn kia mới là căn nguyên của "tươi ngon", nếu không có chút hương vị này, những vị chua ngọt đắng cay khác đều không có cách nào kích phát hoàn toàn.
Một miếng đi xuống, đầu tiên là đường đỏ mặn thơm, sau đó là bột đậu thơm nức, lại nữa là lớp vỏ xốp giòn thơm, cùng với hương gạo bùng lên cuối cùng trong khoang miệng như vẽ rồng điểm mắt......
Bạch Tinh liền cảm thấy, trong danh sách đồ ăn mình yêu thích nhất, thứ hạng hình như lại có biến hóa vi diệu......
Ầy, ta thật là một kẻ có mới nới cũ a.
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu kịch trường một:
Ngô quả phụ: Tam gia, ngươi xem cái cổ áo này của ta có thấp hay không?
Khang tam gia nhíu mày: Thấp, đông lạnh đến cổ xanh tím một mảnh.
Tiểu kịch trường nhị:
Bạch Tinh chải đầu: Video nhân loại thuần phục tóc tai hoang dại lúc ban đầu......
Hình:
Bánh dày đường đỏ
Đấu lạp
Lời editor: mấy nay bận bịu dọn dẹp nhà cửa, giờ mới đăng, và đây là chương cuối của năm nhé, đăng xong mình nghỉ tết luôn, nghỉ xong vô làm lại. Chúc mọi người ăn tết vui vẻ nhé ^o^ Yêu mọi người!