Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 45: Chương 45: Chương 44




Hôm nay, khi dậy sớm, Bạch Tinh gặp một chút tình huống đột phát:

Nàng kiểu gì cũng chải đầu không xong!

Cứ để người khác chải đầu thay mình hoài không phải kế lâu dài, vì thế Bạch Tinh liền cân nhắc liệu có phải nên tự lực cánh sinh hay không?

Cơ mà lý tưởng rất tốt đẹp, hiện thực rất tàn khốc.

Lúc trước Vương thái thái tết một bím tóc đuôi sam nàng còn không phục hồi như cũ được, huống chi là cái kiểu tóc mới Mạnh Dương làm này khó hơn tới mấy lần so với cái trước......

Nàng tự mình chải cả buổi, chỉ riêng chải vuốt cả mái đầu tóc xoăn dày nặng lại đã liền mệt ra mồ hôi cả người, đến khi lại muốn tết tóc ấy, lại cảm thấy 10 cái ngón tay căn bản không đủ dùng!

Rốt cuộc sao mà làm được nha?

Nàng càng tết càng sốt ruột, càng gấp càng tết không tốt, cuối cùng quả thực muốn tức chết chính mình luôn!

Rốt cuộc là sao lại thế này hả?

Lúc trước thấy bọn họ làm cũng không khó mà.

Nàng dùng sức mím chặt môi, cảm thấy có chút vớ vẩn, lại có chút ủy khuất không hiểu nổi:

Nàng đã từng đánh bại nhiều đối thủ tiếng tăm lừng lẫy như vậy, giờ thế mà bị một bím tóc làm khó lấy?

Nhưng thật ra cũng có thể buộc tóc đuôi ngựa, nhưng nàng vẫn cứ cảm thấy bím tóc đuôi sam đẹp hơn chút.

Trên đời nào có ai không yêu cái đẹp chứ?

Nói đến cùng, nàng cũng còn là một tiểu cô nương nha.

Đều nói từ nghèo thành giàu dễ, từ giàu về nghèo khó, một người sau khi đã thể hội tư vị mỹ diệu hơn rồi ấy, liền rất khó mà thích ứng lại cái loại thô ráp trước kia kia.

Chẳng thế nào được, đành phải để một đầu nổ xù đi gõ cửa cách vách.

Ngay cả tiếng đập cửa thùng thùng tựa hồ đều lộ ra một cỗ bị đè nén.

Mở cửa chính là Liêu Nhạn, thằng nhãi này đầu tiên là sửng sốt, sau đó vén lên “rèm cửa” che ở trước mặt Bạch Tinh nhìn 1 cái, tiện đà cất tiếng cười to.

“Há há há há há há há há há, cây chổi thành tinh nhà ai vậy?!”

Sau đó, khi Mạnh Dương nghe thấy động tĩnh chạy ra ấy, hai người bên ngoài đã ngươi tới ta đi mà qua mười mấy chiêu.

Từ sau khi Liêu Nhạn tới, trong viện liền ít có lúc sống yên ổn, đáng thương A Thanh với A Hoa cẩn trọng đẻ trứng đã nhiều năm, gần nhất đều bị dọa sợ tới mức gầy.

Mạnh Dương híp mắt nhìn, liền cảm thấy một cái đầu trong đó nhìn qua thật là lớn nha......

“Phốc......”

Chàng nhịn không được mà cười một tiếng, nhưng lập tức lại ý thức được rất không nên, vì thế lập tức dừng lại, la lớn:

“Ai da, sáng tinh mơ, các ngươi đừng đánh, đợi chút nữa chúng ta còn phải đi đưa câu đối cho Vương chưởng quầy đó. Tinh Tinh ngươi nhanh xuống đây ngồi xuống, bằng không tóc thật sự phải không chải được đó!”

Liêu Nhạn khôi phục lại quả thực là tiến triển cực nhanh, hôm trước còn sắc mặt trắng bệch nửa chết nửa sống, hôm nay trong vòng mấy chục chiêu thế mà không thấy dấu vết thất bại nào.

Hai người lại bùm bùm đánh trong chốc lát, lúc này mới chưa đã thèm mà ngừng tay.

Mạnh Dương xụ mặt thật dài, lại lải nhải vài câu, lúc này mới vỗ vỗ băng ghế nhỏ trước mặt mình, “Ngồi xuống.”

Chàng cảm thấy một câu này của mình quả thực là lãnh khốc.

Cả ngày ở bên khách giang hồ, chàng nhất định cũng trở nên có vài phần uy nghiêm nhể?

Bạch Tinh ngoan ngoãn ngồi yên đằng trước, đôi tay thành thành thật thật chống ở đầu gối, vẫn không nhúc nhích.

Tuy không dám động, nhưng một đôi mắt lại không thành thật, liều mạng mà ngó ra đằng sau, muốn xem một chút chàng rốt cuộc có tức giận hay không?

Nàng từng gặp được rất nhiều đối thủ nguy hiểm trên giang hồ, đối phương lại nổi trận lôi đình thế nào cũng không sợ, nhưng hôm nay, lại duy độc lo người thư sinh này không cao hứng.

Đến tột cùng là vì sao, nàng cũng không nói quá rõ được.

Cứ cảm thấy nếu đối phương không cao hứng đó, mình có khả năng cũng sẽ không quá vui vẻ.

Thật là kỳ diệu.

Liêu Nhạn lại vẫn cứ không chịu ngồi yên, cứ vậy mà ngồi xổm trước mặt hai người, ôm cánh tay nhìn, tò mò mười phần.

“Chậc, con mọt sách, ngươi cái gì cũng biết nha?”

Mạnh Dương vừa chải đầu thay Bạch Tinh, vừa nói: “Mấy cái đó thật ra đều không khó.”

Đan sọt, đan chiếu, tết dây thừng...... Giống như cột tóc vậy, nhất thông thì bách thông đi.

Liêu Nhạn toét miệng, lại ghét bỏ Bạch Tinh sau khi tới Trung Nguyên thì liền thay đổi, “Ngươi hiện tại sao nhiều tật xấu vậy hả? Trước kia để xõa tóc tai không phải cứ làm việc, chậc, dứt khoát để lão tử cạo trọc cho ngươi cho xong!”

Đôi mắt Bạch Tinh nguy hiểm mà nheo lại, “Ngươi tìm chết hả?”

Mạnh Dương vội vàng nói: “Nhạn Nhạn sao lại có thể nói như vậy? Bằng không đợi lát nữa ta cũng tết một cái cho ngươi là được rồi!”

Liêu Nhạn lập tức sởn gai ốc cả người: “Lão tử mới không cần! Đàn bà chết được......”

Nói xong, như là thật sự sợ đối phương nhào lên mạnh bạo mà tết tóc cho mình ấy, chàng ta vẫn còn duy trì tư thế ngồi xổm, nhưng đã dịch về sau 2 bước.

Chậc, thật là chịu không nổi hảo tâm tầm bậy tràn lan của con mọt sách này.

Mặt trời từ đằng đông từng chút một bò lên, ánh nắng ban mai ánh vàng rực rỡ che trời lấp đất mà vẩy ra, khoác một lớp áo ngoài màu vàng kim cho hết thảy của trần gian.

Mái tóc đen nghìn nghịt của Bạch Tinh cũng phiếm ánh vàng, lúc Mạnh Dương chải vuốt từng lọn ấy, lại có loại ảo giác kỳ dị, phảng phất như đang nắm một nắm tơ vàng mảnh ấy.

Dày nặng, thấm lạnh, hơi cuốn, như nước sông róc rách lưu động dưới ánh nắng ngày xuân, hơi hơi phiếm bọt sóng......

Trên nhánh cây khô trong viện còn quật cường mà dính vài mảnh lá cây, đang hơi hơi run rẩy theo gió lạnh se se, mặt trời nạm lên viền vàng sáng lạn cho nó.

Đám huynh đệ tỷ muội của nó sớm đã điêu tàn vào cuối mùa thu và đầu mùa đông rồi, lúc này đang chất chồng chung quanh rễ cây, một lớp dày nặng mà mềm xốp. Trong một đoạn ngày tháng dài dòng tương lai, chúng nó sẽ chậm rãi hóa thành chất dinh dướng, để cung cấp cho ngày sau trọng sinh.

Mỗi khi có người cảm thấy vài mảnh lá cây kia muốn rơi xuống ấy, chúng nó lại lấy hành động thực tế để chứng minh còn có thể kiên trì.

Trọng sinh tuy tốt đẹp đó, nhưng nếu ta có thể chịu đựng trời đông giá rét thấu xương này, đợi đến năm sau gặp lại các ngươi, chẳng lẽ không đáng giá ca tụng giống vậy sao?

Rõ ràng đã xuống tuyết mấy trận rồi nha!

Sinh mệnh, thế mà ngoan cường như thế.

Nồi đất trên bếp lò, bên trong đang hầm cháo ngũ cốc, lúc này đang xì xì phun hơi nóng, đội cái nắp lúc lắc, phảng phất đang sung sướng nhảy múa.

Liêu Nhạn sớm đã không kiên nhẫn chờ bọn họ chải đầu, lại ba ba mà chạy tới quạt lửa cho bếp lò.

Ngọn lửa vừa bị chàng ta thúc giục, thể tích lập tức nở lớn không chỉ gấp đôi, trực tiếp liếm đến ngoài miệng nồi luôn.

Nước cháo trong nồi đất quay cuồng càng thêm mãnh liệt, mùi hương hỗn cùng hơi nước trắng đục tản ra tứ phía, bọt khí như chuỗi trân châu dài dâng lên, nổ, cái nắp cơ hồ phải bị thổi bay kìa!

Một trái tim của Mạnh Dương lập tức bị bổ ra hai nửa, vội vàng tăng giọng hô: “Ái da, ngươi đừng quạt lửa nha, lửa quá lớn sẽ khét, lại còn dễ chưa chín kỹ nữa đó......”

Cháo chưa chín kỹ? Thế thì không thể được!

Liêu Nhạn vừa nghe, lập tức ném quạt hương bồ xuống, khó nhịn mà gãi gãi tóc.

Chàng ta tựa hồ không chịu ngồi yên chút nào, nắm tóc nhìn ngó khắp nơi, lại hứng thú bừng bừng mà muốn đi cho gà vịt ăn, kết quả sợ tới mức A Thanh với A Hoa gọi bậy một trận, cuối cùng thế mà đánh bạo đuổi theo chàng ta chạy.

“Ai da ai da!” Liêu Nhạn trốn tránh không kịp bị mổ vài cái trên tay, lập tức liền phiếm đỏ.

Chàng ta quả thực đều sợ ngây người!

Đám súc sinh lông bẹp Trung Nguyên đều hung mãnh như vậy sao? Thật to gan nha, còn dám cắn chàng ta?

“Cảnh cáo các ngươi đừng có hỉnh mũi lên mặt ha!” Liêu Nhạn vừa linh hoạt trốn tránh, vừa ôm đầu hùng hùng hổ hổ, “Coi chừng lão tử giết các ngươi hầm thịt ăn đó!”

Nếu không phải đồ* trứng của các ngươi, thật cho rằng có thể còn sống mà nhìn thấy mặt trời ngày mai sao?

*: đây là mưu đồ, nhằm lấy để lấy, để được cái gì đó, ví dụ như đồ sắc, ý là muốn lấy được, có được sắc đẹp.

Động tác của A Thanh với A Hoa cứng đờ, chợt bạo nộ, lại lần nữa dùng sức vỗ cánh, sinh sôi là từ trên mặt đất bay lên cao ghê gớm, nhằm về phía Liêu Nhạn mà kéo phân.

Liêu Nhạn: “......”

Chàng ta nào dự đoán được sẽ còn có một chiêu này? Động tác hơi chậm một chút, bên cạnh da cừu liền bị quẹt phải một chút.

“Oa a a a a! Các ngươi ghê tởm chết được!”

Trầm mặc ngắn ngủi qua đi, chàng ta hỏng mất mà kêu to.

“Ha ha ha ha ha!”

Mạnh Dương với Bạch Tinh thấy hết thảy cất tiếng cười to, chẳng có lòng đồng tình chút nào.

Liêu Nhạn hung tợn mà thả lời tàn nhẫn với A Thanh và A Hoa, ước định ngày mai tái chiến, sau đó liền dẩu mông đi đến bên giếng nước giặt da cừu.

Thật ra da cừu rất dễ giặt sạch, nhưng chàng ta cứ cảm thấy trên đó còn có mùi.

Thối hoắc......

Mạnh Dương khâm phục đầy mặt mà nhìn A Thanh với A Hoa, kiêu ngạo chi tình bộc lộ ra ngoài, “Bé ngoan bé ngoan!”

Thật là tiền đồ!

Cảm thấy mỹ mãn, động tác của chàng càng thêm nhẹ nhàng.

Theo tóc vụn bên cạnh dần dần được tết lên, lộ ra cái cổ mảnh khảnh bị che lấp phía dưới, Mạnh Dương bỗng lại nhớ lại tiên hạc đã thấy khi còn nhỏ.

Cổ của chúng nó cũng nhỏ dài mà tuyệt đẹp như thế, nhưng một đoạn trong tầm tay chàng đây lại xa xa không yếu ớt như vậy.

Dưới làn da nhìn như non nớt này trút ra huyết mạch nóng bỏng, tích tụ lực lượng vô hạn, mỗi một tấc đều toát ra mỹ cảm nguyên thủy mà mênh mông, mỹ cảm ban sơ của sinh mệnh.

Là lực lượng tươi sống.

Gió nhẹ phất qua, nhẹ nhàng vén lên một lọn tóc, như có như không mà cọ qua tay chàng, ngứa.

Giống như có một con mèo nhỏ, cực kỳ nhỏ mà cào một chút trên đầu quả tim ấy, làm ngực chàng đều theo đó mà phát nóng lên.

Mạnh Dương nghĩ đến nhập thần, ngắm đến nhập mê, cả trái tim bỗng lại bắt đầu không chịu khống chế mà thình thịch kinh hoàng lên.

“Có ý trung nhân chưa?”

Trong đầu chàng chợt nhảy ra một câu mà Ngô quả phụ hỏi lúc trước.

Ý trung nhân......

Một ngón tay của Mạnh Dương trong lúc thất thần vô ý cọ qua da thịt trên cổ Bạch Tinh, đối phương còn chưa thế nào phản ứng đâu, chàng đã bắn lên y như bị phỏng trước rồi, động tác lớn đến kinh người.

Bạch Tinh nghi hoặc mà xoay đầu, cái cổ mỹ lệ theo động tác của nàng vặn ra một độ cung hoàn toàn mới.

Mạnh Dương không dám nhìn.

Trong đầu chàng kêu loạn, giống như trăm ngàn con ngựa đang tùy ý chạy như điên vậy.

Thật sự, chàng hoàn toàn đánh mất năng lực tự hỏi.

“Ngươi đừng có tâm tư vặn vẹo nha......” Liêu Nhạn vẫn luôn ở bên cạnh nhìn bỗng nhiên âm trầm nói.

Từ góc độ này của chàng ta mà xem, phảng phất như Mạnh Dương đang tự hỏi nên bóp cổ thế nào vậy.

Đồ mọt sách này, quả nhiên không có ý tốt sao?

Chàng ta nghiến răng, chậm rãi rút ra song đao dài ngắn, đem lưỡi đao từng chút một mà mài, ý vị uy hiếp không cần nói cũng biết.

Mạnh Dương không nghi ngờ chút nào, nếu mình thật sự có ác ý gì đó, hai thanh đao kia tuyệt đối sẽ bổ tới trước.

Chàng chợt hoàn hồn.

Mạnh Dương cố gắng làm chính mình mình tĩnh lại.

Nhưng chuyện chính là thế này: Một khi có manh mối, sẽ liền nhanh chóng mọc rễ, nảy mầm, lan tràn, sinh trưởng tốt...... Nào phải nhân lực có thể khống chế được? Chàng cảm thấy trên mặt mình nóng hầm hập, đầu choáng nặng nề, khi lại nhìn vài sợi tóc trong tay ấy, thấy thế nào cũng đáng yêu.

Chàng muốn Tinh Tinh vui vẻ, muốn Tinh Tinh xinh đẹp, mỗi một ngày đều khoái hoạt vui sướng......

Đây, đây là ý trung nhân sao?

Chàng không hiểu lắm.

Chỉ là ấy, chàng thật sự thích ở bên Tinh Tinh á!

Chỉ là nghĩ như vậy, Mạnh Dương liền cảm thấy như là có một cỗ lực lượng mềm dẻo, từ chỗ sâu trong đáy lòng lan tràn ra, tựa như dây leo xanh biếc gắt gao quấn lấy chàng.

Dây leo kia xanh biếc như thế, thô tráng như thế, lại mượt mà mọng nước đến thế, từng chút một làm dễ chịu tâm linh khát khô hoang vu lâu dài tới nay của chàng.

Phảng phất một ốc đảo của sa mạc phía tây, một đoạn dị tượng tàn đông, một phương kỳ cảnh trong thế giới vô biên, tươi đẹp bắt mắt như thế, lóa mắt xinh đẹp đến thế.

Chỉ cần nhìn một cái, gần như chỉ liếc mắt cái thôi, liền rốt cuộc khó có thể dứt bỏ.

Chàng tựa như lữ nhân* lang thang không có mục tiêu, lặn lội đường xa mỏi mệt trong hoang dã, tới nay đều đang tìm kiếm điểm cuối chỉ tồn tại trong truyền thuyết, mà lúc này, điểm cuối kia phảng phất bỗng có hình thức ban đầu......

*: người đi lang thang, du lịch, rong ruổi.

Có lẽ cái gọi là điểm cuối ý chỉ không phải một chỗ, mà là một người.

Chàng mơ hồ cảm thấy suy nghĩ cẩn thận gì đó, lại như là không minh bạch, nhưng một góc nơi đáy lòng lại dần dần sáng rõ, cả người đều nhẹ nhàng lên theo.

Cho dù chuyện vốn cũng không cần thiết suy đến cùng, cứ theo tâm ý của mình mà làm được.

Mạnh Dương nghĩ như vậy, mười ngón tay động đến bay nhanh.

Chàng tết kiểu tóc bao tròn cho Bạch Tinh.

Hai bím tóc đuôi sam lỏng lẻo, một đường bò từ phía dưới lên trên, cuối cùng quấn ở bên đầu.

Nếu có thể, chàng cảm thấy hẳn là thêm một chút châu hoa nhỏ.

Đáng tiếc chàng không có nha.

Tuy là khắc nghiệt như Liêu Nhạn, lúc này cũng nói không nên lời gì không hay.

Chàng ta dùng đầu ngón tay gãi gãi cằm, tấm tắc ra tiếng, “Trông còn rất ngoan.”

Nếu không đi nhìn đôi mắt lam kia, ai có thể nghĩ đến tiểu nha đầu vô hại trước mắt này sẽ là Bạch Diêu Tử đại danh đỉnh đỉnh chứ?

Mạnh Dương chạy chậm mang gương tới, hơi hiện thấp thỏm hỏi: “Tinh Tinh, ngươi thích chứ?”

Bạch Tinh nhấp khóe môi dùng sức nhếch lên trên, tay chút có chút không mà vuốt tóc, nhẹ nhàng gật đầu.

Thích nha.

Thật là đẹp mắt!

Nàng cảm thấy chính mình cũng thật đẹp!

Nếu nghĩa phụ thấy, cũng sẽ nói như vậy đi?

Ý cười của nàng ánh vào lòng Mạnh Dương, bỗng hóa thành một dòng nước ấm có thể so với nước mật, làm chàng nếm được ngọt ngào, kích động đến cả người phát run. Đây là cảm giác xưa nay chưa từng có, thần kỳ mà tốt đẹp.

“Ta.” Chàng giống như tất cả những chàng trai choai choai nóng lòng muốn được niềm vui của đối phương, cả khuôn mặt đều phát sáng, gấp không chờ nổi mà biểu đạt quyết tâm, “Về sau ta sẽ nghĩ ra nhiều hơn!”

“Được nha.”

Bạch Tinh nghĩ thầm, mình không biết thì lại thế nào chứ? Chỉ cần vẫn luôn cột thư sinh này vào bên người mình chẳng phải được rồi sao?

Ba người ai ôm tâm tư người nấy vô cùng cao hứng mà ăn cơm sáng, lấy câu đối đã viết tốt, thẳng đến tửu lầu Vương gia.

Nghe nói ở đó mới tới một người kể chuyện, có ý tứ lắm luôn!

Tới gần cuối năm, rất nhiều cửa hàng đã thay đèn lồng màu đỏ mới tinh, lúc này đều đang lắc lư trong gió sớm.

Có cửa hàng mở cửa khá muộn, lúc bọn họ đi ngang qua liền thấy tiểu nhị mở cửa từ bên trong, bò lên ##, mở nắp đèn lồng ra, thổi tắt tàn sáp bên trong.

Một ngày mới lại bắt đầu rồi, mọi người vẫn là phải nỗ lực kiếm tiền nha.

Đúng là lúc miêu đông, Đào Hoa trấn lại là địa phương nhỏ, theo lý thuyết thì khách điếm vốn sẽ không có quá nhiều người, nhưng hôm nay đằng trước tửu lầu khách điếm Vương gia thế mà náo nhiệt mười phần.

Ba người từ xa thật xa đã nghe thấy bên trong phát ra một tràng tiếng trầm trồ khen ngợi, kèm theo tiếng nhị hồ thấp thấp, cắt qua không khí rét lạnh, bay ra ngoài thật xa.

Ba người liếc nhau, không hẹn mà cùng nhanh bước chân hơn.

Mới vừa vào cửa tửu lầu, một cỗ hơi nóng ấm áp dễ chịu kèm theo đám đông mãnh liệt ập vào trước mặt.

A, nhiều người thế này!

Vốn dĩ đại đường của tửu lầu bày ngang dựng thẳng rất nhiều bàn ghế, nhưng lúc này hai cái bàn chính giữa đã bị triệt bỏ, một vị lão nhân mặc áo bông màu xám ngồi ở đó, trên đùi còn đặt một thanh nhị hồ.

Ông ấy hơi hơi khép mắt lại, vẻ mặt say mê mười phần, nhị hồ trong tay không ngừng theo chuyện xưa trong miệng kéo ra mấy âm tiết, cao thấp phập phồng, du dương uyển chuyển, phảng phất đang nói chuyện.

“...... Lại nói thư sinh kia một đường trèo đèo lội suối đi cả ngày đêm, vốn là lòng tràn đầy vui mừng, ai ngờ được về sau lại chỉ thấy được hoang sơn dã lĩnh......”

Theo kịp đó là một đoạn nhị hồ kẽo cà kẽo kẹt, nghe lên réo rắt thảm thiết hết sức, trước mắt mọi người như là thật sự thấy hoang dã vậy.

“...... Nhưng thấy phía dưới cỏ hoang cao quá đầu người, thế mà cũng chôn một tòa phần mộ nho nhỏ, trên đó viết hai chữ Ngọc Nương!”

Tiếng nhị hồ đột nhiên cất cao, phảng phất thư sinh đang kinh ngạc, người chung quanh nghe cũng đồng thời hô nhỏ ra tiếng, ríu rít, thấp giọng nghị luận:

“Nương ơi, hay là Ngọc Nương kia là quỷ đi?”

“Một mỹ nhân êm đẹp, lại là đã chết sao?”

Đám người nghe chung quanh hoặc ngồi hoặc đứng, theo ông ấy kể mà hoặc vui hoặc buồn.

Trong ánh mắt nhìn về phía lão nhân của bọn họ ấy, cơ hồ đều chứa đầy kính ý!

Một người ghê gớm cỡ nào nha, thế mà biết rất nhiều chuyện xưa. Trong quá trình bọn họ nghe, thậm chí ngay cả thở mạnh cũng không dám, sợ đánh gãy.

Duy độc vào khoảng cách giữa hai đoạn lời nói, bọn họ mới dám làm càn mà kêu một tiếng hay, mượn cái này để biểu đạt nhiệt tình cùng cảm tạ không chỗ phóng thích của mình.

Vương chưởng quầy cũng đứng trong đám nghe đến say sưa nè, vẫn là tiểu nhị chạy bàn phát hiện 3 người Mạnh Dương, lúc này mới chạy tới thông báo.

Vương chưởng quầy nghe thế, lập tức đứng dậy, tự mình dẫn bọn họ đến trước một cái bàn, lại một hơi bày ra rất nhiều điểm tâm nhỏ và đồ ăn vặt nhỏ, “Lạnh nhỉ? Mau ngồi xuống nghỉ ngơi một chút. Ai ui, đây lại là vị nào vậy?”

Ông ấy chưa từng thấy Liêu Nhạn.

Mạnh Dương ặc một tiếng, “Là bằng hữu của Tinh Tinh, tới tìm bọn ta chơi, có khả năng muốn ở đây mấy ngày.”

Nếu không thường trụ ở trấn trên, ngược lại cũng không cần phải đi tìm Lưu gia gia thông báo.

Vương chưởng quầy lấy đôi mắt lướt một lần trên người Liêu Nhạn, liền biết đây chắc chắn cũng là người tới từ quan ngoại, lập tức cười gật đầu, “Được a được a, ăn tết mà, người nhiều thì náo nhiệt chút.”

Dừng một chút, ông lại khen ngợi từ đáy lòng: “Thật là một tiểu tử tuấn tú.”

Nhìn cái coi tinh thần này, ánh mắt sắc bén cỡ nào a.

Liêu Nhạn vốn không thích giao tế, nhưng nghe xong lời này, lại bỗng nhiên đắc ý lên.

Chàng ta lập tức ưỡn ngực ngẩng đầu, hỉnh cằm lên cao cao, “Ừ, đúng vậy!”

Bá tánh tầm thường trước nay lấy khiêm tốn là đẹp, nếu người thường nghe xong lời này, tất phải nói một câu nào phải nào phải? Vương chưởng quầy nào từng gặp được câu trả lời như vậy, lúc ấy liền sửng sốt.

Qua một lát, ông bỗng nhiên cười ha hả lên, vừa cười vừa gật đầu, “Đúng vậy đúng vậy, ánh mắt ta vẫn là không tồi.”

Thật là một thiếu niên thú vị.

Ấn tượng của Liêu Nhạn với Vương chưởng quầy cơ hồ là lập tức liền tốt lên.

Chàng ta cảm thấy Đào Hoa trấn tuy nhỏ, nhưng cũng hơi có mấy người biết hàng à nha!

Vương chưởng quầy thống thống khoái khoái cười một hồi, lại khen câu đối Mạnh Dương viết, thúc giục bọn họ ăn điểm tâm.

“Ăn đi, để không đó làm gì chứ?”

Ăn tết, còn không phải là đi đến đâu ăn đến đó sao? Miệng nhàn rỗi để làm gì chứ hả?

Ông ấy thậm chí còn tự mình bốc rất nhiều, nhất nhất nhét vào trong tay ba người.

Ba người cũng đều không khách khí với ông, thành thành thật thật nhận lấy, lại nói lời cảm tạ.

Các món ăn vặt của tửu lầu xác thật là nhiều hơn trong nhà, làm cũng càng nhỏ nhắn tinh xảo.

Thường thấy có hạt dưa béo, bạch quả rang, hạt dẻ nhỏ tròn vo, hạch đào cồm cộm, sau khi bóp ra, cả đám thơm nức.

Hiếm thấy cũng có các loại mứt hoa quả, giống như là gì mà sơn tra, quả mận, hạnh, đều là đã ngâm qua nước mật, ngọn lắm!

Còn có đào cắt miếng phơi khô này, tuy rằng nhìn qua có hơi xám, xấu xấu, nhưng đây chính là đặc sản của Đào Hoa trấn, chất thịt đầy đặn, chua chua ngọt ngọt ngon lắm đó. Nghe nói rất nhiều người ngoại địa hưởng qua rồi, trước khi đi đều sẽ cố ý mua một túi to! Đây là yêu nha.

Ba người ăn ngon lành, 5 con mắt lộ ra bên ngoài lại thẳng tăm tắp nhìn chằm chặp lão nhân đang kể chuyện ở giữa, luyến tiếc bỏ sót một chữ.

Có ý tứ cỡ nào nha.

Vương chưởng quầy thấy bọn họ tự mừng vui, cũng cao hứng, lựa chỗ trống lặng lẽ đi rồi, ngược lại không quấy rầy bọn họ ở đây tự tại.

Hương thân phụ lão chung quanh cũng vui vẻ đây, không ngừng có tiểu nhị bưng đồ ăn vặt xen kẽ trong đó.

Gần cuối năm rồi, Vương chưởng quầy cũng không cầu bán lấy tiền, chỉ kiếm niềm vui à, thấy trên bàn ai đã trống thì liền gọi người đi thêm một nắm, cũng không thu tiền.

Ngày thường đã kiếm lời của mọi người rồi, lúc này, không phải đồ một cái thú ghé vào cùng nhau sao?

Mọi người ăn đến cao hứng, nghe đến vui vẻ, trong lòng ông cũng sướng rơn.

Đang nói này, trước cửa bỗng nhiên mò vào một phụ nhân trẻ tuổi, tuổi cỡ chừng trên dưới 20, trong lòng còn ôm một đứa bé con kìa.

Nàng ấy tựa hồ cũng không nghĩ tới tửu lâu là như thế này, sau khi tiến vào thì sửng sốt, sau đó mới vẫy tay gọi lại một tiểu nhị đi ngang qua, thấp giọng hỏi 2 câu.

Tiểu nhị vội dẫn nàng ấy, vòng qua một hàng bàn ghế với đám người, đi vào trước mặt Vương chưởng quầy.

“Biểu cậu.” Phụ nhân kia hành lễ.

Vương chưởng quầy nhanh chóng gọi vào, vui mừng mười phần, lại tiếp đón nàng ấy ngồi xuống, vội vàng sai người đi gọi Vương thái thái, “Nhanh nhanh đi nói với thái thái các ngươi, thân thích tới rồi!”

Mà khi phụ nhân kia ngẩng đầu lên, lại thấy vành mắt đã hơi hơi đỏ.

Tác giả có lời muốn nói:

Tinh Tinh: Ta mỗi ngày đều đẹp hơn so với một ngày trước!

Liêu Nhạn: Hầy, ánh mắt chưởng quầy này thật không tệ nha!

Hòa thanh: Bọn ta chính là tự tin như thế!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.