Tiểu Thư Sinh Sát Vách

Chương 100: Chương 100: Chương 99




Lại nói sau khi gặp mặt Mạnh Dương, Lang Văn Dật cũng không có tâm tư chủ trì văn hội nữa, chỉ đẩy đi nói mình lâm thời có việc quan trọng muốn về nhà một chuyến, sau đó bảo bọn họ đưa hết thi từ văn chương đã sửa sang lại cho tốt đến phủ nha là được.

Sau khi vội vàng về nhà, Lang Văn Dật hỏi bà tử ở nội viện trước, "Phu nhân ở đâu?"

Bà tử cung kính nói: "Thêu thùa may vá ở phòng khách."

Lang Văn Dật xua xua tay, lập tức qua đó.

Lưu Ngọc đang vùi đầu may quần áo, thình lình thêm một tảng lớn bóng đen trước mắt, ngẩng đầu lên nhìn thì không khỏi kinh ngạc nói: "Không phải nói hôm nay có văn hội nên không ăn cơm ở nhà sao, sao sớm vậy đã trở lại?"

Nhìn khuôn mặt nhã nhặn lịch sự của thê tử, trong lòng Lang Văn Dật mềm mại một mảnh, dựa gần bà ngồi xuống, không đáp mà hỏi lại: "Cả ngày ở lì ở nhà, sao không ra ngoài đi dạo?"

Lưu Ngọc cười nói: "Mấy năm trước bị người ta đuổi như chó rượt đi khắp nơi, còn không có dạo đủ à, hiện giờ ta thật ra lại thích nhàn ở một chỗ."

Bà vốn là nhân sĩ Giang Nam, khi 23 tuổi theo Lang Văn Dật vào kinh đi thi, sau đó trải qua một loạt sự việc như lên chức, biếm trích, điều động, rốt cuộc chưa từng về nhà. Không nói khoa trương chút nào, trong hai mươi năm ngắn ngủi, nơi bà đi qua và từng thấy tuyệt đối còn nhiều hơn so với chín thành bá tánh trở lên.

Nam Kinh tuy không tính ở Giang Nam, nhưng cũng đã có một tia hương vị vùng sông nước, bà rất thích.

Lang Văn Dật buông tiếng thở dài, "Mấy năm nay khổ nàng."

Lưu Ngọc nói: "Hôm nay là làm sao vậy?"

Bọn họ là vợ chồng già đồng cam cộng khổ ngần ấy năm, nào có nhiều lời khách sáo như vậy, trước mắt hắn như vậy không quá thích hợp.

Nghĩ đến đây, Lưu Ngọc dứt khoát buông kim chỉ trong tay, ngồi nghiêm chỉnh lên.

Bà bắt lấy tay trượng phu, nghiêm túc nói: "Có cái gì liền nói đi, cùng lắm thì lại biếm trích là được, chẳng lẽ chưa từng chịu à? Tây Nam chúng ta cũng đã đi rồi, còn có gì đáng sợ."

Lang Văn Dật ngẩn ra, chợt không biết nên khóc hay cười nói: "Nàng đây lại nói gì vậy."

Nhưng vừa nhìn đến khuôn mặt nghiêm túc của thê tử, hắn lại cười không nổi.

Đúng vậy, nếu không phải tập mãi thành quen, lại thế nào sẽ bình tĩnh đến thế?

Hắn thậm chí không khỏi hồi tưởng đến những lời mà mới nãy Mạnh Dương nói với mình...... Hận sao? Oán sao?

Cho đến hôm nay, ngay cả chính hắn cũng nói không rõ.

"Nghĩ cái gì đó?" Lưu Ngọc nhéo nhéo tay hắn, thấy hắn liên tiếp thất thần, càng thêm lo lắng lên.

Nghe nói có vài người sau khi thượng tuổi rồi, đầu óc liền không dùng tốt lắm, mơ hồ, vừa không nhớ được chuyện cũng không nhận được người......

"Ta tìm được đứa bé kia." Lang Văn Dật bỗng nhiên nói.

"Đứa bé?" Lưu Ngọc sửng sốt, đột nhiên ý thức được gì đó, cả người vèo cái đứng dậy, run giọng hỏi, "Là Dương Nhi?"

Lang Vặt Dật gật gật đầu, "Thật ra thì cũng không tính là ta tìm được......."

Thật là đi mòn giày sắt tìm chẳng thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công, mấy năm nay bọn họ hao phí vô số nhân lực, vật lực và tài lực tìm kiếm khắp nơi, đều như đá chìm đáy biển, không có tin tức, ai nào nghĩ được chỉ trong một lần văn hội thường thường không có gì lạ ấy, thế mà liếc mắt một cái đã thấy.

Đây còn không phải ý trời sao.

Lưu Ngọc cương một lát, bỗng hai hàng nước mắt tí tách rơi xuống.

"Nó, nó ở đâu vậy? Có khỏe không? Có chịu khổ không......"

Lang Văn Dật luống cuống tay chân lau nước mắt thay bà, lại nào lau lại được chứ, đành phải nhất nhất mà đáp: "Ở ngay trong thành, hiện giờ nhìn thì thật lại khá tốt, có điều nghĩ đến cũng chịu không ít khổ......"

Hắn nói một câu, Lưu Ngọc liền khụt khịt một tiếng, cuối cùng dứt khoát bụm mặt gào khóc lên.

Nha đầu với bà tử hầu hạ bên ngoài đều sợ hãi, nhưng chủ nhân không gọi, cũng không dám tùy ý nhìn trộm, chỉ là lo lắng suông ở trong lòng.

Hạ nhân Lang gia đa phần là tôi tớ cũ trung tâm, tất nhiên biết ngày thường lão gia và phu nhân ân ái có thêm cỡ nào, nhưng, nhưng trước mắt phu nhân cũng khóc quá thảm đi.

Lưu Ngọc thống thống khoái khoái khóc nửa ngày, cả đôi mắt sưng đến như đào nát vậy, son phấn trên mặt đều bị trôi sạch.

Bà ấy thế mà cũng không lo lắng được quá nhiều, liên thanh gọi người phía dưới chuẩn bị xe, nói mình muốn ra ngoài.

"Ai da, nàng đừng vội!" Thấy bà muốn đi là đi, Lang Văn Dật vội cản người lại, "Ta cũng chỉ là ngẫu nhiên nhìn thấy, còn không biết nó ở đang ở đâu đâu, nàng đi rồi lại tìm ở đâu?"

Lưu Ngọc vừa nghe chuyện này không đúng, lập tức nhăn mày lại, "Cái gì gọi là chàng ngẫu nhiên nhìn thấy? Không phải là đã nói chuyện sao, sao lại không biết thằng bé ở đâu chứ?"

Nói đến việc này, Lang Văn Dật cũng khó nén xấu hổ, ấp a ấp úng nói: "Ai, đứa bé kia còn oán bệ hạ đâu, trong lúc vô ý nói đến việc này, nổi giận đùng đùng chạy, ta đang sai người tìm hiểu chỗ ở của nó, nghĩ đến rất mau liền có tin tức."

Lại thấy Lưu Ngọc chợt nhướng mày, chỉ và hắn hận sắt không thành thép nói: "Dựa vào cái gì thằng bé không thể oán?"

Lang Văn Dật choáng váng, "Nàng?"

Lưu Ngọc nghiến răng nghiến lợi nói: "Chớ nói hắn, lòng ta cũng thật sự oán!"

Năm đó Mạnh gia thảm cỡ nào a, đổi thành ai khác trong lòng có thể không có chút oán khí? Đừng nói xét nhà diệt tộc, chính là năm đó Lang Văn Dật bị liên lụy tao biếm, Lưu Ngọc cũng hận cực kỳ!

Ngần ấy năm dốc hết tâm huyết, kết quả là được cái gì hả?

"Nàng hồ đồ!" Lang Văn Dật vừa gấp lại tức, kéo bà ngồi xuống, hạ giọng nói, "Lời này cũng có thể nói bậy sao? Nàng tốt xấu cũng là mệnh phục triều đình sách phong......"

"Dẹp mẹ nó mệnh phụ!" Nói đến cái này, Lưu Ngọc càng tức, "Chẳng qua là đánh một gậy cho một quả táo ngọt thôi, xem như ta hiếm lạ sao?"

Hạ nhân Giang gia đều là tự bà trấn cửa ải, trung tâm, miệng lại nghiêm, bà tất nhiên không chỗ nào cố kỵ.

Lang Văn Dật bị nàng thình lình bắn sức đanh đá làm hoảng sợ, ngơ ngác nói: "Nàng, nàng sao vậy?"

Vợ hắn không phải nữ tử dịu dàng ra từ vùng sông nước Giang Nam sao?

"Cảm thấy ta giống một người đàn bà đanh đá, đúng không?" Chung chăn gối vài thập niên rồi, cái gì mà Lưu Ngọc nhìn không ra chứ, lập tức cười lạnh nói, "Cũng không nhìn một cái coi mấy năm nay ta đã trải qua cái gì!

Năm đó chàng tao biếm trích, những kẻ đó gió chiều nào theo chiều ấy, sau đó lại đi về Tây Nam, dân phong nơi đó bưu hãn, lại lắm điêu dân, đều bắt nạt đám phụ nữ và trẻ em từ Trung Nguyên tới như bọn ta đây, chàng ở bên ngoài ban sai gian nan, không rảnh lo trong nhà, phàm là đám nữ nhân bọn ta mềm yếu một chút, sớm đã bị bọn hắn gặm đến bột phấn của xương cũng chả còn!

Ta không thể nói như vậy à? Hừ, ta càng muốn nói như vậy! Ta chính là oán! Có bản lĩnh, lại làm triều đình rút cái mệnh phụ gì đây đi, lại tống cổ ta đến tây nam đi nha!"

Thành thân mấy chục năm rồi, Lang Văn Dật nào từng thấy thê tử thất thố đến vậy? Cả người đều ngốc, nửa cái chữ cũng không phun ra được.

Lưu Ngọc thật sự cũng là nghẹn đến tàn nhẫn từ nhiều năm rồi, hôm nay đột nhiên biết được tin của chất nhi, đầu tiên là đại hỉ; lại thấy trượng phu ngoan cố khó hiểu phong tình như thế, lại là giận dữ, dứt khoát cùng phát tác lên.

Thấy trượng phu dại ra như người gỗ vậy, Lưu Ngọc càng tức hơn, liền đi sang đầu khác ngồi, tức giận giận dỗi.

Mà khéo là bên ngoài, tâm phúc của Lang Văn Dật lại đây.

Hắn ta cũng là kẻ không có ánh mắt, vừa vặn tiến vào khi hai vợ chồng mới vừa cãi xong, hắn ta cũng không cảm thấy được không khí bên trong không đúng, trực tiếp cách cửa sổ thấp giọng nói: "Đại nhân, tra được rồi, hiện tại 3 người kia đang ở tại khách điếm Lai Phúc ngõ Điềm Thủy thành tây."

Vừa dứt lời, Lưu Ngọc lại lần nữa đứng lên, lớn tiếng nói: "Chuẩn bị xe, chuẩn bị xe, đi khách điếm Lai Phúc!"

Nha đầu bà tử bên ngoài đồng thời đáp ứng, lưu loát chuẩn bị.

"Ai da, nàng!" Lang Văn Dật gọi với theo một tiếng, nhưng lại nói không nên lời những lời khác.

Đi là tất nhiên phải đi, nhưng dáng vẻ nàng hoàn toàn không khí tức như vậy, lại tính là cái bộ dáng thế nào hả!

"Ta thế nào hả? Tốt thật sự à nha!" Chính Lưu Ngọc cũng biết mình thế này không quá ra cái gì, vội vội vàng vàng soi gương trang điểm, lại chấm phấn thơm lên đôi mắt sưng to, bớt thời giờ nói, "Ai ui a, nhìn cái bộ dáng ngô rút xúi* kia của ngươi coi...... Trừng mắt cái gì hả, ghê gớm rồi ta vào kinh sống với nhi tử luôn!"

*: xin lỗi các bạn, đây hình như là tiếng phương ngôn của bên trung quốc, từng nghe nói dù có là người bên đó mà đi sang một tỉnh có phương ngôn khác biệt thì chả khác gì sang một quốc gia khác, đấy, người ta còn không biết, nên mình cũng không biết nó có nghĩa gì (vì dù mình có search, nhưng vì nghĩa nó chắc không mấy nhã nhặn nên cũng không có trang web nào giải thích cho nên cũng bó tay) thì cũng được thông cảm nhể?

Nói đến, Lưu Ngọc làm một mệnh phụ, non nửa đời trải qua phập phòng cũng thực sự truyền kỳ. Tiếng mẹ đẻ của bà xác thật là giọng Giang Nam không sai, nhưng vài thập niên này xóc nảy khắp nơi, yêu cầu không ngừng thích ứng, hiện giờ hình như là âm điệu chỗ nào cũng mang một chút, rồi lại âm điệu của chỗ nào cũng không giống. Ngày thường đứng đắn nói tiếng phổ thông thì không quá nghe ra, nhưng một khi cảm xúc kích động lên, phương ngôn cùng khẩu âm các nơi của bà đều liền toát ra hết.

Lang Văn Dật bị nàng kích đến không biết giận, suy sụp ngồi lên giường đất, hốc mắt cũng phiếm hồng, "Nàng lại nói những lời đâm vào lòng đó làm chi."

Cả đời hắn chỉ cầu cái trung quân ái quốc, còn lại không tham tài cũng chẳng háo sắc, trong nhà chỉ có một người vợ cả là Lưu Ngọc và hai đứa con một nam một nữ. Hiện giờ nữ nhi gả xa, nhi tử cũng đã lập gia đình, cùng nhau lưu lại kinh thành đọc sách khoa cử ở Thái Học với người nhà, cũng chỉ thừa hai hàng già bọn họ sống nương tựa lẫn nhau.

Những năm quá khứ mưa mưa mưa gió gió như vậy đều đã qua, giờ thê tử lại thình lình nói gì mà bỏ mình lại cùng sống với nhi tử, thật sự làm trong lòng Lang Văn Dật hụt hẫng.

Chẳng lẽ chính mình cúc cung tận tụy ra sức xông xáo một phen hơn nửa đời như vậy, kết quả còn lăn lộn ra cái kết quả trong ngoài không phải người?

Lưu Ngọc vừa nói xong, cũng cảm thấy có hơi tàn nhẫn, nhưng mà nghĩ đến trượng phu đầu óc cứng nhắc, lại nhịn không được tức lên.

Vừa lúc xe cũng chuẩn bị xong, bà thở dài rồi liền ra ngoài, lúc đi ngang qua bên người Lang Văn Dật ấy, lại nhịn không được mà dừng lại, thấp thấp mắng một câu, "Chàng đó, đúng là cứng nhắc chết!"

Bình tĩnh mà xem xét, làm quan viên, làm thần tử của người ta, ý tưởng cùng kiên trì của trượng phu có sai sao?

Không sai.

Nhưng làm hậu đại của người chết, Dương Nhi hận có sai sao?

Cũng không à.

Trên đời này thị thịt phi phi, vốn không phải là dăm ba câu là nói hết được.

Lại nói về khách điếm Lai Phúc.

Sau khi ba người Mạnh Dương trở lại khách điếm, không khí thực sự quỷ dị.

Từ khi ba người quen biết tới nay, Mạnh Dương vẫn luôn khoan dung hiểu chuyện, một người như vậy đột nhiên đòi muốn thứ gì đó, tất làm người ta khó có thể cự tuyệt.

Nhưng màn thầu heo con...... Đó là thứ gì?

Bạch Tinh với Liêu Nhạn mắt to trừng mắt nhỏ một hồi lâu, chết sống không nghĩ ra được cái tí sửu dần mẹo chi.

Từ sau khi Mạnh Dương trở về vẫn luôn nằm ở trên giường, chăn chỉnh chỉnh tề tề đắp ngang ngực, sau đó đôi tay giao điệp đặt trước người, thẳng tăm tắp nhìn chằm chặp đỉnh giường.

Bạch Tinh vừa thấy tư thế này của chàng thì cả người liền sởn gai ốc, cảm thấy mình như là đang nhìn một khối thi thể tươi sống tùy thời chuẩn bị xuống mồ vi an.

Nàng thật cẩn thận mà vịn đầu giường ngồi xổm xuống, đầu dựa gần đầu Mạnh Dương, nhỏ giọng hỏi: "Trừ bỏ màn thầu heo con, ngươi còn muốn ăn gì?"

Mạnh Dương hơi hơi chuyển tròng mắt qua, nghiêm túc lại bướng bỉnh chưa từng có mà nói: "Không, ta chỉ muốn màn thầu heo con."

Nói xong, lại tiếp tục duy trì cái tư thế nằm ngay đơ đó, ngửa đầu thả rỗng đầu óc.

Bạch Tinh liếc mắt nhìn Liêu Nhạn một cái, Liêu Nhạn lại nhìn nàng một cái, cuối cùng đồng thời phát ngốc.

Hai người thật sự dốt đặc cán mai với lĩnh vực nấu nướng này, không ngừng vò đầu, cuối cùng thật sự không có cách nào, đành phải chạy tới hỏi chưởng quầy khách điếm.

Chưởng quầy kia cũng là đầy đầu mờ mịt, "Màn thầu thì đã làm, còn heo con này? Thời trẻ ta từng đi qua bắc địa, từng nghe nói vùng Tây Bắc có gì mà màn thầu hoa, hay là cái đó hả?"

Lại đi hỏi phòng bếp, người trong phòng bếp cũng chưa từng làm cái này.

Muốn làm thành bộ dáng heo con không khó, chỗ điểm thuyền phía nam có nhiều là thủ đoạn nghĩ vật, nhưng làm sao làm hoa ở trên màn thầu, bọn họ thật đúng là chưa từng thử.

Khác nghề như cách núi, mức độ mềm dẻo và độ nở của điểm tâm và màn thầu hoàn toàn bất đồng, dùng thủ pháp nặn hình ở trên điểm tâm, ấy thật đúng là chưa chắc có thể thông dụng trên màn thầu.

Đang sầu đây này, lại thấy ngoài khách điếm bỗng ngừng một chiếc xe ngựa rất chú ý, từ trên đó đi xuống một nữ tử mang mũ có rèm, bên người còn đi theo mấy nha đầu bà tử, đều là quần áo nghiêm chỉnh kỹ càng, nhìn không giống nhà bình thường.

Chưởng quầy không dám chậm trễ, vội cáo tội một tiếng với Liêu Nhạn và Bạch Tinh, tự mình lên đón.

Nàng kia cũng không nói lời này, một nha đầu bên người lên tiếng hỏi: "Chỗ các ngươi đang trọ một vị khách nhân tên Mạnh Dương chứ? Tuổi chưa đến 20, có khẩu âm phương bắc."

Chưởng quầy sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Bạch Tinh và Liêu Nhạn.

Đây còn không phải là đồng bạn của vị Mạnh tiểu công tử kia sao?

Bạch Tinh đánh giá nàng kia vài lần, cảm thấy người này hẳn là phi phú tức quý, "Ngươi là ai?"

Hiện tại thư sinh đang khổ sở đâu, cũng không phải là ai muốn gặp cũng có thể gặp.

Lưu Ngọc nhớ tới lời trượng phu nói, tất nhiên biết cùng nhau ra cửa với Mạnh Dương còn có một nam một nữ khác tuổi xấp xỉ, hẳn là người này đây.

Bà chậm rãi phun ra một hơi, nỗ lực đèn nén xuống dày vò điên cuồng trong nội tâm, "Ngươi là Bạch cô nương đi? Ta là bá nương của Dương Nhi."

Tác giả có lời muốn nói: Tôi chỉ có thể nói là, kết hợp với đặc sắc của thời đại và thân phận, chí hướng cá nhân mà xem, ý tưởng của Lang Văn Dật không sai, nhưng hận ý của Mạnh Dương cũng không sai. Chuyện trên đời này vốn dĩ rất là phức tạp. Đặc biệt là chuyện trên triều đình, mềm lòng căn bản là không lăn lộn ra mặt mũi được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.