Mưa đã tạnh, nhưng mặt trời vẫn lựa chọn lười biếng như cũ, cứ vậy mà lười biếng giấu sau lưng mây đen, mặc cho vệt nước trên mặt đất bị gió thổi lên từng đợt gợn sóng.
Mùa đông tuy đã qua đi, nhưng hiện tại độ ấm còn chưa đủ cao, thành Nam Kinh vốn là ẩm ướt, nếu lại khuyết thiếu mặt trời chiếu rọi, giọt nước trên mặt đất không biết chừng còn phải tích tụ bao lâu.
Đường đất ngoài thành qua thời gian dài bị nước mưa ngâm đã biến thành vũng bùn dính nhớp, lưu lượng khách thành Nam Kinh rất lớn, có nhiều xe ngựa và người đi đường từ nam chí bắc đi ngang qua, tất nhiên cũng có lượng lớn nước bùn bị mang vào thành, khiến cho con đường lát đá màu xám vốn sạch sẽ ngăn nắp cũng đều dính bùn đông một khối tây một tảng.
Ngẫu nhiên có xe đè qua phiến đá buông lỏng, lập tức sẽ có nước bẩn đen thùi bắn lên, dẫn tới tiếng kinh hô và tiếng mắng mềm oặt của người đi đường qua lại.
Trong thành tuy có người chuyên vẩy nước quét nhà, cơ mà vẫn luôn không gián đoạn mà có nước bùn từ bên ngoài bị mang vào trong thành, quét cũng quét không hết.
Thời tiết như vậy, thực sự không thích hợp ra ngoài, ba người Bạch Tinh liền rúc ở trong khách điếm thả rỗng đầu.
Thời tiết không nóng không lạnh, không khí cũng ướt dầm dề, giống như hô hấp cũng phá lệ thông thuận.
Mùa xuân chốn quan ngoại khô hanh đến dọa người, xiêm y giặt xong nửa ngày thôi đã khô đét, nếu không kịp thời bôi dầu cao lên má để da dễ chịu, một ngày xuống dưới là có thể tróc da!
Nhưng từ sau khi vào bên này, Bạch Tinh liền chưa từng có buồn rầu về phương diện này.
Nhưng có lợi cũng có tệ: Quần áo không quá dễ khô, đệm chăn gì đó, cũng cứ cảm thấy ẩm chết được, mỗi ngày trước lúc vào giấc ngủ tất phải dùng bình nước nóng phỏng ủi nóng mấy lần mới được......
Bởi vì đã đáp ứng với Lưu Ngọc 2 ngày sau sẽ chính thức đến nhà bái phỏng, Mạnh Dương lập tức lâm vào công cuộc chuẩn bị bận rộn.
Đây là lần đầu tiên sau mười mấy năm tới đây chàng bái phỏng thân hữu cũ, tất nhiên không qua loa được.
Chẳng sợ bá phụ bá nương săn sóc, nhưng kiểu gì cũng không tiện tay không tới cửa, nhưng đối phương đã quan cư tri phủ, hiện giờ mình lại chỉ là một giới thư sinh nghèo, lại có quà cáp gì có thể lấy ra được lại không quý trọng đây?
Mạnh Dương đau khổ suy tư.
Bên cạnh bàn, Bạch Tinh và Liêu Nhạn xếp hàng ngồi, trước mặt và trên bàn bày một đĩa hạt dưa to, trong tầm tay thì lại là một đống lớn vỏ hạt dưa, hiển nhiên hai người đã cắn được trong chốc lát.
Bạch Tinh nhìn chằm chằm biểu tình đã ngọt ngào lại buồn rầu không ngừng thoáng hiện trên mặt Mạnh Dương, tâm tình hơi bị vi diệu.
Chẳng qua là gặp Lưu Ngọc một lần, ăn cái gì mà "màn thầu heo con" kia, cả người chàng liền thay đổi rất nhiều.
Chàng trở nên càng mềm mại, càng hoạt bát, đáy mắt cũng bắt đầu chớp động ánh sáng nhỏ vụn như thủy tinh.
Đây là cái mà trước kia không có.
Chàng tựa như một con trai sông, rốt cuộc chịu mở ra vỏ trai đóng kín, lộ ra thịt mềm với người khác.
Bạch Tinh tất nhiên biết vì sao, cũng cao hứng thay chàng, phần cao hứng này hiển nhiên rất mau thôi đã át qua một tia hâm mộ nổi lên từ đáy lòng nàng.
Nàng cũng thật muốn có một người để mình có thể làm nũng nha......
"Ai," Liêu Nhạn tay chân vụng về mà bóc hạt bí, dẩu dẩu môi với Mạnh Dương đang ngồi xổm trên đất vò đầu, nói với Bạch Tinh, "Ngươi nói trong nhà bá phụ bá nương kia có cô nương nào cùng tuổi hay không, trước đó đính hôn từ trong bụng mẹ, hoặc là định thân từ trong bụng mẹ gì đó!"
Nói cũng lạ, chàng ta là tay chơi đao giỏi, nhưng cố tình đụng độ hạt bí liền xong đời, bóc mười hạt cũng chưa chắc có thể có năm hạt hoàn hảo.
Động tác bóc hạt dưa của Bạch Tinh cứng đờ.
Đúng à!
Không phải trong thoại bản đều viết vậy sao?
Gia đình giàu có luôn thích chú ý gì mà môn đăng hộ đối, một phương trong đó một sớm gặp nạn, mười mấy năm bặt vô âm tín, nhưng một nhà khác vẫn là tuân thủ hứa hẹn, thẳng đến hai bên gặp lại......
Thấy nàng không nói lời nào, Liêu Nhạn toét miệng, lại bắt đầu tùy ý phát huy sức tưởng tượng, "Nói không chừng người ta nhìn hắn chính là đang nhìn chuẩn con rể đó! Ai da ngươi lại......"
Bạch Tinh im im không lên tiếng cho chàng ta một quyền.
Liêu Nhạn tự biết đuối lý, tự mình xoa bụng hừ hừ vài tiếng, tốt xấu là không đánh trả, chỉ là nhỏ giọng lầm bầm nói: "Có bản lĩnh, ngươi đánh hắn đi nha!"
Bắt nạt mình thì tính gì là hảo hán!
Bạch Tinh trừng mắt liếc chàng ta một cái, dữ dằn nói, "Trả tiền!"
Liêu Nhạn: "...... Không phải mấy cái thanh đoàn thôi sao, ngươi thật sự keo kiệt chết được!"
Hai người trừng nhau hồi lâu như gà chọi ấy, liền nghe Mạnh Dương bên kia thở dài thật dài.
"Làm sao vậy?" Bạch Tinh thật cẩn thận hỏi.
Một phen lời nói kia của Liêu Nhạn rốt cuộc để lại chút bóng ma trong lòng nàng, nàng thầm nghĩ muốn hỏi, nhưng lại ngượng ngùng, càng có chút sợ hãi nói không rõ.
Lỡ...... Lỡ lại là sự thật thì sao?
Mạnh Dương đứng dậy, bất đắc dĩ nói: "Ta thật sự nghĩ không ra có thể tặng cái gì, nghĩ tới nghĩ lui, chi bằng tự tay làm một chút điểm tâm phương bắc cho bọn họ nếm thử cái mới lạ đi."
Rẻ không lấy ra được, đắt tặng không nổi, còn không bằng tự tay làm, tốt xấu là cái tâm ý.
Liêu Nhạn xưa nay chẳng thèm để ý về phương diện này, Bạch Tinh cũng không tinh thông, lúc này tâm tình cũng không ở trên này, chỉ là tùy tiện a một tiếng.
Mạnh Dương lại giống như là phát hiện gì vậy, nhìn chằm chằm mặt nàng: "Tinh Tinh, sắc mặt ngươi không được tốt nha, có phải nghỉ ngơi không tốt hay không?"
Liêu Nhạn cười hắc hắc, mới muốn mở miệng, lại thấy Bạch Tinh vèo cái xoay đầu lại, hung thần ác sát mà trừng mắt liếc chàng ta một cái: Câm miệng!
Lực đạo khi nàng quay đầu to lớn, tốc độ cực nhanh, quả thực giống như muốn quăng luôn cả cái đầu ra vậy á!
Liêu Nhạn nháy đôi mắt, "Hề hề, hạt dưa này ăn ngon thật."
"Ngươi muốn làm gì, ta đưa ngươi đi." Bạch Tinh thả hạt dưa trong tay ra nói.
Mạnh Dương gật đầu, hai người liền cùng nhau xuống phòng bếp phía dưới.
Chàng đi nhà bá phụ bá nương nhà mình làm khách, tất không quá tiện mang theo bằng hữu, sau khi bình tĩnh lại liền có chút áy náy.
"Thật là xin lỗi nha Tinh Tinh, các ngươi bồi ta lại đây chơi, ta lại muốn bỏ các ngươi lại tự mình đi làm khách."
"Trước đó lúc ở Tuy Sơn châu ấy, bọn ta cũng bỏ ngươi lại ra ngoài kiếm tiền mà." Bạch Tinh ngược lại là thấy cái gì chả sao cả.
Người vốn dĩ chính là tự mình đến trên cuộc đời này một chuyến, chẳng sợ thân mật như phu thê, cũng không có khả năng một ngày 12 canh giờ đều dính ở bên nhau mà.
"Cái này không giống nhau mà." Mạnh Dương vẫn có chút ngượng ngùng, "Các ngươi là đi làm chính sự, ta là đi chơi nha."
Bạch Tinh liếc mắt nhìn chàng một cái, trong đầu bỗng lại hiện ra lời nói hỗn vừa nãy của Liêu Nhạn:
"Ngươi nói trong nhà bá phụ bá nương kia có cô nương cùng tuổi nào không, trước đó đính hôn từ trong bụng mẹ, hoặc là định thân từ trong bụng mẹ gì đó......"
"Hửm?" Thấy nàng nhìn chằm chằm vào mình, Mạnh Dương theo bản năng nghiêng đầu một cái, lộ ra biểu tình nghi hoặc.
Bạch Tinh nhanh chóng thu hồi tầm mắt, lắc đầu, "Không có gì."
Người ta vừa mới nhận nhau, mình sao tiện hỏi ra cái dạng vấn đề này chứ?
Nếu không có, chẳng lẽ không phải lộ vẻ mình keo kiệt?
Nếu là có......
Nghĩ đến đây, Bạch Tinh bỗng cảm thấy bực mình buồn bực.
Nàng cảm thấy mình cũng không quá giống chính mình!
Trước kia Bạch Diêu Tử đều sẽ không vì loại lời bậy bạ hư vô mờ mịt này mà phiền lòng, giờ là làm sao vậy?
Hai người ở chung lâu như vậy, đôi bên đều nhớ kỹ động tác nhỏ và thói quen nhỏ của đối phương trong lòng, thấy tình cảnh này, Mạnh Dương càng thêm ý thức được trong bụng đối phương đang nghẹn lời, cơ mà không biết vì sao, chính là không nói......
Sẽ là cái gì nhỉ?
Hai người ai ôm tâm tư người nấy, cứ vậy mà tới phòng bếp nhỏ.
Mạnh Dương tự ra tiền túi mua chút nguyên liệu, vén tay áo rửa tay sạch sẽ, chuẩn bị bắt đầu.
Theo lý thuyết thì điểm tâm làm ngay ngày đó mới ngon, cách lúc đi làm khách còn có 2 ngày, nên cũng không cần sốt ruột như vậy.
Chỉ là chàng muốn làm chút điểm tâm vị kinh đô mà trước kia chưa từng tự tay làm, chính mình cũng không dám bảo đảm có thành công không......
Bạch Tinh đã hồi lâu không thấy chàng tự mình xuống bếp, lập tức không rảnh lo truy cứu gì mà vị hôn thê với chả vị hôn thể, lập tức thuần thục mà dọn cái ghế nhỏ ngồi xuống, "Ngươi muốn làm gì vậy?"
Mạnh Dương suy nghĩ một chút, đổ ra rất nhiều táo đỏ bắt đầu ngâm, nghe vậy cười nói: "Ta muốn làm táo hoa tô*, Lư đả cổn, có điều...... Ý tưởng rất tốt, nhưng rốt cuộc có thể thành hay không, ta cũng không dám nói."
*: bánh này là bánh táo tàu được tạo hình như đóa hoa (Nguyên liệu làm bánh trừ táo tàu là chính, phần bột bánh là từ bột mì, bơ sữa bò và đường). Lư đả cổn là một món bánh có thành phẩm màu vàng, trắng và đỏ (nó làm từ bột nếp dẻo, bột hạt kê dẻo, bột đậu tương, đường cát, dầu mè, ô mai, sợi xanh đỏ và hạt dưa). Nhìn hai món bánh đều khá đẹp, nên mình để hình phía dưới nha.
Hai dạng điểm tâm này hình như cái khi nhỏ chàng ăn nhiều nhất, hiện giờ có ấn tượng sâu nhất trong trí nhớ, về phần cái khác, phần lớn đều đã mơ hồ.
Bạch Tinh gật đầu, "Ngươi có thể."
Nàng cảm thấy thư sinh quả thực không gì không làm được, chỉ cần chàng muốn làm, liền nhất định có thể được.
Nhưng mà......
"Bột hạt kê vàng?" Đầu bếp nghe mà trừng to mắt, liên tục xua tay, "Tiểu tiên sinh, ngài đây chính là làm khó ta, mùa này ở địa giới bọn ta lấy đâu ra chỗ để mua bán cái đó cho ngài!"
May mà hắn kiến thức rộng rãi, bằng không cái này nghe cũng nghe không hiểu!
Bột hạt kê vàng vốn dĩ chính là một loại bột mì chuyên môn dùng để chưng bánh mật vàng hoặc là làm điểm tâm bánh ngọt riêng màu vàng nào đó ở khu vực bắc bộ, màu vàng, tính dính cực lớn, cũng bởi vì như thế, tính thực dụng tương đối nhỏ, sản lượng mỗi năm cũng không cao, phần lớn đều chỉ là lưu thông một đoạn thời gian trước và sau tết, qua rồi cũng liền không có.
Thời tiết hiện giờ đây, ở phương bắc cũng không dễ tìm chứ nói gì ở thành Nam Kinh chứ!
Bạch Tinh mới vừa lập đại kỳ đã bị vả mặt: "......"
Đến nỗi nhanh như vậy sao?
Mạnh Dương bất đắc dĩ, nghĩ thầm may mà chuẩn bị trước, bằng không lâm trận mới mài gươm ấy còn không luống cuống sao?
Không làm sao được, đành phải đổi thành bánh lưỡi bò.
Ai ngờ lại gặp khó khăn.
Người ta cho bạc, lại còn muốn gì không có đó, ước chừng chính đầu bếp kia cũng rất ngượng ngùng, gãi cái đầu trọc nói: "Chúng ta nấu ăn không dùng tương vừng nhiều lắm, thừa chút xíu này hôm kia đã dùng hết rồi, nếu không, ta ra ngoài tìm xem cho ngài đi?"
Làm việc sau bếp nóng thật sự, vì ngừa tóc rớt vào trong nồi trong đồ ăn còn phải đội mũ, rất nhiều đầu bếp phương nam đều không chịu nổi, lựa chọn trực tiếp cạo trọc, đã tiện lại mát mẻ.
Tửu lầu này liền đủ lớn còn như thế, những chỗ bên ngoài kia áng chừng tình huống cũng không khác mấy.
Mạnh Dương cân nhắc một phen, "Vậy các ngươi có hạt mè chứ?"
"Cái này có!" Còn tốt là xem như hỏi đến một dạng mình có, đầu bếp nhìn qua còn hưng phấn hơn cả Mạnh Dương, vội không ngừng chạy tới ôm một cái bình to, "Ngài muốn dùng bao nhiêu?"
Dùng bao nhiêu...... Nói thật ra, chính Mạnh Dương cũng không có đo đếm đâu.
Chàng dứt khoát trực tiếp mua luôn cái bình bự kia.
Dù sao đều phí một lúc, chi bằng đều mài thành tương vừng, nếu ngon thì làm nhiều chút bánh lưỡi bò cho Tinh Tinh và Nhạn Nhạn ăn, lại còn thừa tương vừng nữa còn có thể nhúng lẩu mà!
Thời tiết ẩm ướt thích hợp ăn một bữa canh canh nước nước nhất, sau đó đổ mồ hôi một trận.
Quá trình làm tương vừng có hơi rườm rà chút, nhưng thành phẩm tuyệt đối vượt quá tưởng tượng, cho nên Mạnh Dương hận không thể tốn thêm chút công phu đi lăn lộn.
Tửu lầu rất để bụng việc mua sắm, những hạt mè kia từng hạt no đủ trong suốt, hiển nhiên là hàng tốt thượng đẳng, Mạnh Dương dùng nước trong ngâm một hồi, sinh sôi là không ngâm ra được mấy hạt vỏ rỗng và cỏ.
Hạt mè ngâm tốt rồi liền có thể cho lên nồi rang, bởi vì bản thân hạt mè rất nhỏ, vừa lơ đãng liền dễ cháy nồi, mà phàm là bên trong xuất hiện một hạt cháy, liền rất dễ dàng ảnh hưởng những hạt khác.
Sức nóng nóng hổi ứa ra, rất mau liền hong mặt Mạnh Dương đến đỏ rực, cái trán và thái dương cũng thấm ra mồ hôi.
Sức nóng một lần vặn vẹo không khí, làm người hô hấp khó khăn.
Nhưng Mạnh Dương lại chẳng dám phân thần chút nào, sợ thất bại trong gang tấc.
Cũng may chàng can đảm cẩn trọng, thích hợp làm việc như vậy nhất.
Mè đã rang ngon trở nên rất xốp giòn, dùng lòng bàn tay nhẹ nhéo liền vỡ vụn. Trong không khí tràn ngập hương khí nồng đậm, giống như thở dốc mấy hơi, cả người đều phải bị hun thấu vậy đó.
Hạt mè phải lập tức đổ ra để nguội, bằng không rất dễ ảnh hưởng hương vị.
Bạch Tinh đã yên lặng mà chà rửa sạch sẽ cối đá nhỏ giúp chàng, hai người một người đổ hạt mè vào lỗ, một người nhẹ nhàng xoay đá mài.
Đá mài phát ra tiếng cọ xát rất nhỏ, rất mau, khe hở giữa hai tầng cối xay trên dưới liền chảy xuôi ra chất lỏng sền sệt.
Đây là tương vừng giàu có mỡ béo trộn lẫn hạt mè trong đó.
Mùi hương trong không khí càng thêm rõ ràng, ngẫu nhiên có người đi ngang qua phòng bếp nhỏ, thậm chí còn nhịn không được mà ló vào liếc nhìn một cái.
Người mượn nhà bếp nấu cơm thì nhiều lắm, nhưng mượn phòng bếp mài tương vừng, hây, đây thật đúng là khai thiên tích địa lần đầu tiên à!
Hiếm lạ cỡ nào nha!
Bạch Tinh hít hít cái mũi, trên mặt hiện ra biểu tình say mê, cảm khái tự đáy lòng mà nói: "Thơm quá nha!"
Mạnh Dương cũng học động tác của nàng hít một hơi, "Thơm quá nha!"
Hai người liếc nhau, đều cười.
Chỉ là chuyện đơn giản như vậy, lại giống như gọi bọn họ lại về tới Đào Hoa trấn quen thuộc, về tới lúc từng nấu cơm vô số lần.
Một bình hạt mè to như vậy, tổng cộng cũng mới mài ra được một chén lớn, dư lại còn có rất nhiều bị dính và giữa cối xay, một mảnh bóng loáng sáng ngời màu nâu nhạt, nhìn qua phi thường mê người.
Tương vừng cực kỳ dính đặc, chỉ có một tầng bên ngoài bị dầu mè trong suốt sũng nước, biến thành nước sốt hơi loãng chút, lưu động với tốc độ con rùa bên ngoài đá mài.
Giá cả của hạt mè viễn siêu ngũ cốc hoa màu tầm thường, Mạnh Dương luyến tiếc nó bị lãng phí, bèn mở cối xay ra, dùng cái muỗng nhỏ sạch sẽ quét xuống từng chút một.
Sau khi làm xong hết thảy, chàng đưa cái muỗng dính đầy tương vừng cho Bạch Tinh đang đưa mắt trông mong nhìn.
Người kia mím môi cười, gấp không chờ nổi mà nhận lấy, trực tiếp đưa muỗng vào miệng liếm một cái.
Oa!
Ăn vào quả thực còn thơm ngon hơn so với ngửi gấp 10 lần! Giữa môi răng tràn ngập dầu trơn nồng đậm đến như không hòa tan được, giữa hô hấp đều là thơm nức.
Mạnh Dương rung đùi đắc ý nói: "Tương vừng mới mài ra như vầy mà chấm thịt xiên là ăn ngon nhất đó!"
Bạch Tinh cắn cắn cái muỗng đề nghị nói: "Vậy tối nay chúng ta ăn lẩu nha!"
Đã lâu không ăn lẩu, giờ ngoài ý muốn nhắc đến, thật giống như trong đàn dê nhảy ra một con lừa sống vậy, rốt cuộc không đè về được.
Mạnh Dương nhìn một chén tương vừng quý giá kia, tiến hành một trận thiên nhân giao chiến kịch liệt lại ngắn ngủi trong lòng, "Được thôi!"
Hiện giờ chàng cũng có của nả mấy chục lượng à, nếu Tinh Tinh thích, mình mua hạt mè mài tiếp cũng được mà nhỉ?
Vì thế chuyện cứ vậy mà vui sướng quyết định:
Tương vừng mới vừa mài xong lưu ra một nửa làm bánh lưỡi bò, một nửa kia giữ đó trưa nhúng lẩu ăn.
Xuýt hà ~
So với gian nan biến thiên từ lư đả cổn đến bánh lưỡi bò mà nói, táo hoa tô liền thuận lợi nhiều.
Người địa phương cũng yêu điểm tâm vỏ xốp, cho nên tất cả nguyên liệu dùng để làm vỏ xốp đều là đủ, đầu bếp kia thấy bọn họ ra tay hào phóng lại không quậy ra chuyện xấu, nên thậm chí còn chủ động hỗ trợ nhào sẵn bột làm vỏ xốp, làm cho Mạnh Dương kinh hỉ một hồi.
Đầu bếp liền cười, "Tiểu tiên sinh cũng quá khách khí, cái này lại tính là gì chứ? Nếu lúc ngài muốn cá, chúng ta còn thái phiến cá cho ngài đó!"
Mạnh Dương sáng mắt lên, cười nói: "Cá thì thôi không cần, chỉ là trưa nay muốn nhúng lẩu ăn, làm phiền ngài hỗ trợ chuẩn bị chút thịt thái lát."
"Cái này dễ!" Đầu bếp vỗ ngực nói, "Các loại thịt đều đủ, gà vịt cá dê bò heo, ngài muốn gì ta đều có."
Dù sao cũng là đại tửu lâu trong phủ tỉnh lớn, chẳng sợ không phải ngày thường, cũng có thịt bò bán tới.
Mạnh Dương với Bạch Tinh liếc nhau, đều thấy được mừng như điên nơi đáy mắt đối phương, trước hết đã há mồm đặt một cân thịt bò.
Ba người đều là cái tuổi có thể ăn, lại vì lặn lội đường xa muốn cường kiện thân thể, khẩu vị càng thêm tốt, chỉ sợ một cân này cũng chẳng tính là chi.
Hai người đầu dựa gần đầu, phi thường nghiêm túc mà thảo luận một hồi, chung quy là nâng phân lượng thịt bò lên tới 2 cân, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn mà về làm điểm tâm.
Hắc, có thịt bò ăn rồi!
Thật ra thì cách làm hai dạng điểm tâm bánh lưỡi bò và táo hoa tô này đều còn xem như dễ, khó chỉ có khó ở Mạnh Dương là lần đầu tiên dùng lò nướng phương nam, độ lửa, thời gian hoàn toàn không rõ lắm, hai lò đầu tiên hoặc là độ lửa chưa đến, hoặc là dứt khoát nửa bên đen như mực......
Mạnh Dương run rẩy bàn tay hư hư phất qua trên không, trong lòng bay nhanh đánh bàn tính tính xem đã giày xéo bao nhiêu bạc, quả thực đau đến đổ máu.
"Ế, đồ ăn nhà các ngươi cháy à!" Vừa lúc đằng trước có khách tới gọi đồ ăn, ngửi thấy mùi xong thì nhạy bén nói với tiểu nhị, "Cái này đáng tin cậy chứ?"
Tiểu nhị liền nhanh chóng giải thích, nói là phía sau có người bao phòng bếp nấu cơm vân vân.
Khuyên can mãi, khách kia cuối cùng mới cho qua, vẫn còn nhịn không được mà lẩm bẩm, "Có bạc để đạp hư này, món gì không gọi được, phí cái sức kia làm chi!"
Tiểu nhị lau lau mồ hôi do gấp quá mà ra trên trán, trong ánh mắt nhìn về phía phòng bếp nhỏ cũng tràn ngập mong đợi:
Làm phiền tiểu tiên sinh ngài mau mau thành công đi, cứ vậy xuống nữa, khách của bọn ta đều phải bị ngài dọa chạy đi mất!
Chỉ đơn thuần tư chất mà nói, Mạnh Dương thật có thể nói là thiên chi kiêu tử, có thể nói từ nhỏ đến lớn khi muốn làm việc gì đều rất dễ thành công, hiển nhiên, hôm nay hai lần nướng thất bại liên tiếp đã tạo thành đả kích cực lớn cho chàng.
Những cái điểm tâm đen thùi trên bàn kia kéo cái miệng rộng, sâu kín tản ra mùi cháy khét, phảng phất đang tùy ý cười nhạo:
Hay chưa, biết lợi hại chưa?
Mạnh Dương vừa may mắn mình không có tùy tiện dùng tương vừng trân quý đi thử làm bánh lưỡi bò, lại vừa âm thầm cảm thấy đau lòng vì lãng phí nguyên liệu nấu ăn, không khỏi đấm ngực dậm chân.
Táo đỏ và bơ thật ngon nha, đều bị mình tự tay giết chết!
Khi ra cửa vứt đi, vừa khéo có một con chó hoang đi ngang qua. Nó hẳn cũng là khách quen ở cửa sau nhà tửu lâu này: Thường xuyên có người đem đồ ăn thừa bị rơi trên đất trong lúc vô ý hay hoặc là khách ăn dưa lại tập trung chất đống ở góc tường, mèo hoang và chó hoang phụ cận sẽ đuổi kịp trước lúc người dọn dẹp đường phố tới, lặng lẽ mang đi.
Thấy Mạnh Dương bưng cái đĩa to ra, con chó hoang kia lập tức dừng lại bước chân, ném ánh mắt tràn ngập chờ đợi lại đây.
Muốn ăn cơm!
Mạnh Dương hơi chần chờ, cẩn thận mà đưa những điểm tâm kia vào góc chất đống, sau đó ném qua một ánh mắt chứa đầy cổ vũ.
Nếu cho chó ăn, cũng không tính là lãng phí, đúng không?
Đến đây đi, cẩu huynh!
Chó hoang mừng rỡ như điên mà chạy tới, còn chưa chờ đến phụ cận đã liền phanh gấp, sau đó đối diện với thứ đen thùi kia, nôn khan một phen.
Mạnh Dương: "......"
Quá đáng á!
Ngươi không yêu ăn thì thôi, nôn khan thật sự vũ nhục người!
Sau khi bị chó hoang phủ nhận, Mạnh Dương phảng phất gặp đả kích trí mạng, khi Bạch Tinh lại nhìn chàng ấy, nhịn không được hoài nghi có phải người này đã linh hồn xuất khiếu hay không.
Mãi cho đến khi cái lẩu được bưng lên, Mạnh Dương mới chậm rãi khôi phục thần chí từng chút một.
Sự nhiệt tình với ăn vịt của bá tánh Nam Kinh vượt quá tưởng tượng, bọn họ tựa hồ luôn có nhiều cách ăn đến vậy, lại luôn có nhiều nhiệt tình yêu thương đến vậy, giống như ăn thế nào cũng không ngấy ấy.
Ngay cả cái lẩu này, cũng là dùng canh xương vịt!
Ăn lẩu, mỡ trong nước lèo không cần vớt quá sạch sẽ, lúc này trong nước canh màu trắng sữa thình lình bay qua vài đốm váng dầu ánh vàng rực rỡ, còn có thêm nấm hương được cắt hình hoa chữ thập, cẩu kỷ đỏ tươi, táo đỏ béo tròn no đủ cùng với vài loại dược liệu lẻ tẻ.
Nghe đầu bếp nói, người thích ăn cay ăn lẩu dễ bốc hỏa, nhưng loại nước lèo này lại kiêm cả công năng bảo dưỡng thân thể......
Liêu Nhạn và Bạch Tinh từng ăn không ít cái lẩu, còn là lần đầu tiên thấy có chú ý như vậy, cứ cảm thấy nồi nước lèo này cũng giống với tòa thành này, người của tòa thành này ấy, đều là tinh tế đến vậy.
Thật sự là không giống với Tây Bắc và quan ngoại chút nào.
Dưới đáy nồi đồng ngồi than lửa, theo sức nóng phát huy, cái đáy toát ra từng chuỗi lại từng chuỗi bọt nước. Chúng nó tựa như trân châu màu trắng ngà vậy, nhảy lên mặt nước là nổ ra, đem hương khí mình bọc lấy ném hết ra ngoài.
Thơm đi?
Tròng mắt Liêu Nhạn đều hận không thể dán lên đĩa thịt bò lát kia, thấy thế thì gấp không chờ nổi mà chà chà tay, nuốt nước miếng nói: "Gần được rồi đi?"
Này đây đã bao lâu rồi chưa ăn thịt bò nha, ôi thèm chết người mất.
Cổ họng Mạnh Dương kích thích một chút, không rảnh lo trả lời, chủ động gắp một đũa thịt bò to bỏ vào.
Lúc ăn lẩu tốt nhất là nhúng thịt trước, bởi vì, mỡ của bản thân chúng nó cũng có thể dung nhập vào nước lèo, khiến cho hương vị của nước canh càng thêm phong phú, những đồ nhúng lẩu phía sau cũng có thêm tinh hoa nước thịt nha.
Kỹ thuật xắt đồ ăn của đầu bếp rất tốt, từng mảnh thịt bò được cắt thật sự mỏng, chỉ cần hơi chấm một cái trong nước canh quay cuồng kia, lát thịt đỏ tươi liền nhanh chóng quay, rồi biến sắc.
Nếu nhìn kỹ, giữa hoa văn của lát thịt phảng phất còn chút tơ máu màu đỏ nhạt, nhưng xin đừng để ý, cứ yên tâm lớn mật mà ăn đi, thịt bò của lúc này mới là tươi mới màu mỡ nhất!
Nếu vẫn luôn chờ đến khi chẳng còn tơ máu, lát thịt cũng già rồi, nhai chóp chép như nhai vụn gỗ ấy, nào cắn nát được!
Tính ba người đều là không cay không vui, còn xin trước với phòng bếp rất nhiều ớt băm, cho hết vào trong chén pha nước chấm.
Rau xanh ở phương nam rất phong phú, lúc này trừ bỏ ớt khô ra, thậm chí còn chút ớt cay tươi, nó càng có một cỗ phong vị thơm ngon hơn ớt khô.
Đương nhiên, cũng càng cay!
Tương vừng mới mài phá lệ thơm ngọt, thêm chút rau thơm và đậu que chua thái vụn đặc sắc của bổn tiệm, lại bọc ớt lên, dùng sức nhấn thịt bò lát run rẩy kia vào một cái, nhiều loại hương vị nháy mắt liền dung hợp.
Thời gian cấp bách, miệng sớm đã chờ không kịp, đầu chủ động ép xuống gần miệng chén, trực tiếp đưa đũa sột soạt hút vào miệng.
Hô hô, thật ngon, thật nóng, đã chua lại cay, làm người nhịn không được há miệng hà hơi nóng, thở dốc mấy hơi rồi lại nhanh chóng khép miệng lại:
Mùi hương trân quý cỡ nào nha, nếu mà thở ra thì rất đáng tiếc......
Mùi hương tương vừng đặc lại thuần hậu, vốn là bá đạo mười phần, nhưng đây hẳn là trời sinh một đôi đi, đụng phải cái lẩu, thế mà cũng hiểu được thoái nhượng rồi.
Đậu que chua vốn là rất không thu hút, nhưng chính là chút vị chua không thu hút này lại như vẽ rồng điểm mắt vậy, linh hoạt mà xen kẽ trong đó, thúc đẩy hương vị tươi ngon của thịt bò ra với trình độ lớn nhất......
Một chén lớn những nguyên liệu nấu ăn lâm thời gom vào cùng nhau thật giống như người một nhà bèo nước gặp nhau, hấp tấp rồi lại hợp nhau ngoài ý muốn, thành tựu lẫn nhau, cuối cùng gộp thành mỹ vị vô thượng.
Liêu Nhạn tất nhiên không thiếu được muốn gọi một hũ rượu nhỏ, rượu trong vào cổ họng, vốn nên là nhu hòa, nhưng vì ớt cay và sức nóng ở đây, thế mà cũng ầm ầm nổ tung như một đốm lửa, nháy mắt đã làm trên đầu chàng ta đổ ra một lớp mồ hôi mỏng.
Trong miệng đã nóng lại phỏng, đã cay lại rát, vui sướng tràn trề lộ ra thống khoái!
Người Nam Kinh yêu ăn vịt, từ da thịt đến nội tạng không có gì lãng phí, các loại món kho tất khỏi cần phải nói, thậm chí ngay cả xương cũng có thể hầm canh xương vịt này.
Trừ bỏ các loại đồ ăn ba người vẫn thường ăn ra, bọn họ còn rất khiêm tốn mà đón nhận kiến nghị của các đầu bếp, nếm thử gọi một đĩa ruột vịt, một đĩa huyết vịt.
Huyết heo bọn họ đã từng ăn, nhưng huyết vịt này à, thật đúng là chưa.
Bạch Tinh gắp một khối lên, run rẩy, đơn thuần mà xem hình như cũng chẳng có gì khác với huyết heo.
Cắn một ngụm thử xem đi.
Huyết heo có chút cứng và dai, nhưng huyết vịt lại hoàn toàn bất đồng, Bạch Tinh chỉ nhẹ cắn một cái, liền vỡ vụn.
Lại tinh tế phẩm một phen, nàng kinh hỉ nói: "Là hương vị của vịt!"
Huyết vịt ngon, nhưng đêm nay, cái cho bọn họ kinh hỉ lớn nhất, thế mà là ruột vịt với dung mạo bình thường nhất nha!
Ai có thể nghĩ được món đồ này hơi nấu chút thôi, sẽ có vị tươi ngon giòn dai như vậy chứ! Quả thực là ngon như ăn trái cây vậy.
Tiết trời này ở phương bắc đúng là lúc vạn vật sống lại, trong đất nhiều nhất chính là rau dại, nhưng thành Nam Kinh thì lại khác à.
Hàng quán bên này của họ, thế mà cũng đã có rất nhiều rau dưa mọng nước có thể bán này!
Sau khi ăn nhiều thịt lại tới một chút rau dưa tươi mát, lại ăn kèm với trái cây ngọt ngào và nước trà thanh ngát, nào sẽ còn cảm thấy ngấy chứ?
Thấy Liêu Nhạn tự rót tự uống uống đến vui vẻ, Bạch Tinh nhịn không được mà cũng rót một ly, suy nghĩ một chút, lại hỏi Mạnh Dương, "Muốn tới một chút chứ?"
Mạnh Dương chớp chớp mắt, đưa một chén trà lại đây, cười tủm tỉm nói: "Có mồi không rượu, chẳng phải đáng tiếc? Phải uống cạn một chén lớn!"
Có thân nhân, có bằng hữu, chàng thật vui nha.
Ba người đều rót đầy ly, giơ lên chính giữa bàn nhẹ nhàng chạm ly, trao đổi ánh mắt với nhau, "Cạn!"
Phí lời cái gì chứ, ăn con mẹ nó, uống con mẹ nó!
Sau khi ăn xong, ba người ôm bụng nằm liệt trên ghế ngồi, ánh mắt đồng thời trống rỗng.
Cơm thừa canh cặn đã bị tiểu nhị khách điếm dọn đi, nhưng mùi hương của cái lẩu nồng đậm trong không khí lại thật lâu còn chưa tan, thậm chí ngay cả hoa văn trên quần áo họ đều bị sũng nước, thoáng cúi đầu một cái, đó là mùi dầu nồng đậm.
Thật lâu sau, liền nghe Bạch Tinh kiên định nói: "Về sau muốn nuôi rất nhiều vịt!"
Ruột vịt ăn ngon thật nha!
Mạnh Dương sâu sắc chấp nhận, Liêu Nhạn vung tay lên, "Nuôi!"
Ăn no nê, ra một thân mồ hôi, giống như bức ra hết tất cả hơi ẩm thẩm thấu vào xương cốt, khô mát vui sướng nói không nên lời.
Có thể là ăn tận hứng quá, rót một hơi 3 bầu rượu rồi, Liêu Nhạn uống cũng hơi bị nhiều, cả người và ánh mắt liền rất mê ly, đầu ngửa ra sau nhìn xà nhà, trong miệng lại bắt đầu ngâm nga bài ca dân gian xa xưa.
Mạnh Dương rất thích nghe chàng ta hát, chỉ là ngày thường tính tên này đã thối lại cứng, không quá yêu mở tôn khẩu.
Ai ngờ đang chuẩn bị nghe kỹ đây, liền thấy Liêu Nhạn đột nhiên nhảy dựng, lại đem chính mình đẩy ra đằng sau.
Chàng ta nửa ghé vào trên bàn, một đôi mắt bị mái tóc rũ xuống nửa che nửa lộ, không nhìn quá rõ ánh mắt, nhưng hẳn là đang thẳng tăm tắp mà nhìn chằm chặp Mạnh Dương.
"Nè, con mọt sách!" Chàng ta hung tợn quát.
"Hửm?" Mạnh Dương ngồi thẳn theo bản năng, "Nhạn Nhạn ngươi có muốn uống nước không?"
"Đừng ngắt lời!" Liêu Nhạn vỗ một phát vỗ bay ly nước chàng đưa qua, hai tay gắt gao kiềm lấy cổ tay chàng, giọng điệu thô lỗ hỏi, "Ngươi sẽ đối tốt với Tinh Tinh chứ?"
Bạch Tinh cùng Mạnh Dương đều ngây ngẩn cả người.
Người trước mới muốn mở miệng, lại thấy Liêu Nhạn giơ tay như sớm đã đoán trước vậy, khó được mà bá đạo với nàng một lần, "Nam nhân nói chuyện đâu! Ngươi câm miệng!"
Bạch Tinh: "......"
Có một nói một, nắm tay nàng ngứa rồi.
"Tinh Tinh! Hắn uống say rồi!" Mạnh Dương sợ nàng lại đánh Liêu Nhạn ra máu, bèn nhanh chóng khuyên giải.
Sao có thể so đo với một con ma men chứ?
Trên tay Liêu Nhạn phát lực, cơ hồ là túm Mạnh Dương từ trên ghế lên, hai người cứ vậy mà từng người ghé vào một bên bàn, mặt đối mặt, không tiếng động đối mặt.
Mạnh Dương cảm thấy Liêu Nhạn hiện tại hình như có chút không thích hợp, cũng không dám tùy tiện nói lời gì kích thích, chỉ là nghiêm túc mà nhìn đôi mắt dưới mái tóc rối bời của chàng ta, gằn từng chữ một mà nói: "Ta thích Tinh Tinh, sẽ đối tốt với nàng cả đời."
Bạch Tinh nghe xong lời này, trái tim nhảy bùm bùm, giống như có thứ gì chua chua mềm mại phun trào mà ra từ bên trong, nháy mắt lấp đầy lồng ngực.
Hai người bên đầu bên kia bàn cũng không biết nhìn nhau bao lâu, Liêu Nhạn hơi hơi cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm nói: "Miệng thư sinh, quỷ gạt người!"
Mạnh Dương không phục, mới muốn phản bác, lại thấy Liêu Nhạn đột nhiên ngẩng đầu lên, dữ dằn nói: "Lão tử nhớ kỹ lời ngươi nói, chính ngươi cũng nhớ kỹ, nếu một ngày kia làm chuyện gì thật có lỗi với nàng, chẳng sợ ngươi chạy đến chân trời góc biển, lão tử cũng muốn tâm can tì phổi ngươi ta nấu nhắm rượu!"
Đôi mắt chàng ta sáng lấp lánh, khóe mắt hơi hơi phiếm hồng, cũng không biết là men say lên thúc giục, hay là......
Bạch Tinh hơi giật mình, "Liêu......"
Lời còn chưa dứt, liền thấy Liêu Nhạn ném Mạnh Dương một phen, một tay nhấn lên bàn một cái, trực tiếp phía trên chàng bay đến cửa sổ.
"Ngươi đi đâu vậy?!" Bạch Tinh đuổi theo 2 bước, hiếm thấy mà khẩn trương lên.
Liêu Nhạn ngồi xổm trên cửa sổ, một tay vịn khung cửa sổ, cũng không quay đầu lại mà nói: "Lão tử ăn quá no, đi ra ngoài hóng gió không được hả, dong dài!"
Dứt lời, lại nhấc lên một hơi, thẳng tiến vượt nóc băng tường dẫm lên xà nhà nóc nhà chạy đi rồi.
"Nhạn Nhạn!" Mạnh Dương đuổi sát vài bước, lại nào đuổi kịp.
Lúc này màn đêm buông xuống, đèn đuốc rực rỡ mới lên, có thể thấy trong màn đêm đen đặc điểm xuyết vô số đốm đèn màu cam vàng trôi nổi, Liêu Nhạn như chim bay lướt trong đêm đen, bay nhanh di động giữa tầng tầng lớp lớp nóc nhà, rất mau liền biến mất trong màn đêm.
Trong không khí chỉ có vô số hoan thanh tiếu ngữ mọi người phát ra, lại nào còn có thể nhìn thấy được thân ảnh vừa rồi?
Mùa đông xác thật đã qua đi, chẳng sợ gió đêm thổi lên mặt cũng có chút ấm áp.
Liêu Nhạn căn bản không cần quay đầu cũng có thể biết hai người kia nhất định đang chăm chú nhìn vào mình, nhưng hiện tại tâm tình chàng ta rất không tốt, cho nên cũng không tính quay đầu lại nhìn.
Nói thật ra, chàng ta có chút hối hận.
Đã từng, chàng ta quá ngốc quá ngây thơ, cho rằng lúc ấy chính là vĩnh hằng, cho rằng chỉ cần mình ở đây, sẽ vĩnh viễn không có những người khác tiến vào;
Cho rằng chỉ cần lực lượng ngang nhau chính là thích, cho rằng chỉ cần có thể thường xuyên gặp mặt, chính là vĩnh viễn......
Chàng ta đã quên người đều biết đi, đã quên thế giới to lớn như thế, cũng không thiếu một mình chàng ta.
Chàng ta không hiểu a!
Chưa từng có ai dạy chàng ta, không có ai dạy chàng ta phân biệt cái gì mới là thích chân chính, càng không có ai nói cho chàng ta nếu gặp được nữ hài tử mình có hảo cảm thì nên làm thế nào.
Hiện tại chàng ta đã hiểu, chỉ là......
Chậm.
Nhìn bóng dáng bay nhanh rời đi của chàng ta, bàn tay vịn lấy khung cửa sổ của Bạch Tinh nắm thật chặt, châm chước mãi thôi, rốt cuộc vẫn là không đuổi theo.
Dù cho đuổi theo, nên nói cái gì mới phải đây?
Có lẽ, thứ hắn cần nhất hiện tại chính là yên lặng một mình một chút đi.
Mạnh Dương vịn lấy khung cửa sổ nhìn nửa ngày, rất là vô thố mà lẩm bẩm, cũng không biết đến tột cùng là lầm bầm lầu bầu, hay là nói cho Bạch Tinh bên người nghe.
"Tinh Tinh, ta cảm thấy mình thật tự tư nha, ta trước kia rõ ràng đã nghe hắn nói thích ngươi rất nhiều lần......"
Nhưng mà loại chuyện như cảm tình này, há là sức người có thể can thiệp?
Bạch Tinh lắc đầu, "Ta không thích hắn."
Dừng một chút, lại bổ sung: "Cũng không phải là thích của tình yêu nam nữ."
Chuyện như cảm tình, chung quy phải chú ý lưỡng tình tương duyệt.
Nàng xác thật rất thưởng thức Liêu Nhạn, cũng từng nghe hắn nói thích với mình vô số lần, nhưng lại chưa từng có lần nào so được với lúc Mạnh Dương cười với mình.
Nàng có thể xem Liêu Nhạn như đối thủ lực lượng ngang nhau, xem như chiến hữu đủ để giao phó sau lưng, thậm chí là tử địch cả đời...... Nhưng duy độc không có tình yêu nam nữ.
Có đôi khi nàng thậm chí sẽ nhịn không được mà nghĩ, có lẽ cảm tình của Liêu Nhạn với mình chẳng qua cũng chỉ là ảo giác vì đã cô độc quá lâu, nhầm đem một chút an ủi và làm bạn cận tồn trong chốn giang hồ tàn khốc xem như tình yêu......
Nhưng Liêu Nhạn này xưa nay cố chấp cực kỳ, chỉ có hắn giáo huấn người khác thôi, cũng không chịu nghe khuyên.
Dần dà, đành phải tùy hắn đi.
Hai người nhất thời không nói chuyện, đều xoay người lại, lưng dựa khung cửa sổ ôm đầu ngồi xổm xuống.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Mạnh Dương chung quy là không yên tâm, lại vịn cửa sổ thăm dò liều mạng nhìn vài lần, "Tinh Tinh, chúng ta có cần đi tìm hắn không, hắn đang uống say đó, liệu có thể xảy ra chuyện hay không?"
Bạch Tinh lắc đầu, bình tĩnh nói: "Muốn xảy ra chuyện cũng là người khác."
Thiên phú võ học của Liêu Nhạn cao tuyệt vô cận hữu, đánh nhau lên lại không muốn sống, mặc dù thật sự dấy lên xung đột với người, kẻ sống sót cuối cùng cũng tuyệt đối là hắn.
Mạnh Dương không hề được an ủi đến, "Nhưng, thương tổn người khác cũng không tốt đi?"
Bạch Tinh liếc mắt nhìn chàng một cái, nghiêm túc hỏi: "Như vậy nếu tìm được rồi, ngươi muốn nói gì đây?"
Mạnh Dương há miệng thở dốc, lúc này mới phát hiện chính mình xưa nay năng ngôn thiện biện thế mà lại cũng có lúc cứng họng thất ngữ.
Phải à, nói cái gì đây?
Mình có thể nói cái gì, nên nói cái gì đây!
Thực xin lỗi?
Không, hắn là một người cao ngạo như vậy, căn bản không cần.
Nếu nói cái khác, lại có vẻ mình hư tình giả ý.
Nghĩ tới nghĩ lui cũng không có chủ ý, Mạnh Dương đành phải tạm thời từ bỏ.
Chàng bỗng lại nhớ tới một sự kiện, "Đúng rồi Tinh Tinh, có phải hôm nay ngươi vẫn luôn có chuyện muốn hỏi ta không?"
Vốn định tìm một thời gian khác thích hợp để hỏi một chút, ai ngờ được bầu không khí hôm nay đột nhiên chuyển biến bất ngờ trở thành cục diện trước mắt, một khi đã như vậy, còn có gì không thể nói, vấn đề gì không thể hỏi chứ?
Thân thể Bạch Tinh cứng đờ, không dễ phát hiện mà hít vào một hơi, nỗ lực làm mình thoạt nhìn bình tĩnh mà lãnh khốc, đôi mắt lại không dám nhìn Mạnh Dương.
"Ngươi, ngươi có đính thân từ bé không?"
"Gì?" Có trong nháy mắt như vậy, Mạnh Dương trực tiếp choáng váng.
Trên mặt Bạch Tinh nóng rát, dũng khí mà vừa rồi liều mạng tích góp nháy mắt tiêu tán.
Nàng thậm chí không quá muốn hỏi, nhưng đáy lòng tò mò rồi lại nhịn không được, ngứa như mèo cào ấy.
"Chính là, chính là đính thân từ bé......" Nàng lặp lại y như muỗi vo ve ấy.
Mạnh Dương rốt cuộc phục hồi tinh thần lại, biểu tình nhanh chóng trở nên phức tạp mà vi diệu.
Vô số cảnh tưởng và đối thoại như mảnh nhỏ bay nhanh xẹt qua trong đầu chàng, như phù quang lược ảnh, như đèn phi ngựa lộng lẫy trong đêm tối.
Còn có gì mà nghĩ không ra chứ?
Chàng bỗng cảm thấy cô nương bên người đây có chút ngây ngốc đáng yêu, nhưng không thể phủ nhận chính là, điều này làm lòng chàng cảm thấy vui sướng tự đáy lòng.
"Tinh Tinh ngốc." Chàng ôn nhu nói, "Vì sao ngươi sẽ nghĩ như vậy chứ?"
Bạch Tinh muốn nói là đồ ngốc Liêu Nhạn kia làm, nhưng lại cảm thấy lúc này mà lại ném nồi cho một người thất ý rời đi có chút không phúc hậu, liền đỏ mặt, nhéo ngón tay nhỏ giọng nói: "Chính là, chính là trong thoại bản nói đó, cái gì môn đăng hộ đối, thân càng thêm thân đính hôn từ trong bụng mẹ......"
Mạnh Dương cười lắc đầu, "Ngươi đó, vẫn là bớt xem loại thoại bản này chút đi thì hơn."
Lúc trước hai nhà xác thật từng động cái tâm tư này, nhưng chuyện tương lai rốt cuộc quá mức xa xăm, hơn nữa bọn họ cũng đều hy vọng bọn nhỏ có thể được đến hạnh phúc chân chính thuộc về mình: Nếu thực sự có tình ý, đến lúc đó lại đính hôn cũng không muộn; nếu vô duyên, sớm đính hôn chẳng phải xấu hổ?
Cho nên hôn ước từ bé gì đó, thật đúng là không có.
Được đến đáp án, Bạch Tinh rốt cuộc yên tâm rồi, cả người đều nhẹ nhàng hơn không ít.
Nhưng mà rất mau, bọn họ đều liền không nhẹ nhàng nổi:
Nha dịch phụ trách tuần tra ban đêm tìm tới cửa, nói bắt được có người thừa dịp đêm tối bắt cá chép gấm trong sông nướng ăn......
Pen: Hình đây nha
Táo hoa tô
Lư đả cổn
Bánh lưỡi bò