Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 110: Chương 110: Buổi đấu giá & vòng ngọc (1)




Edit: Thanh Xuân.

Hôm sau Mục Giai Thu đi tìm Mục Giai Âm.

Lần này Mục Giai Thu lại chủ động hơn nhiều, vừa vào cửa đã bưng tới một ly nước cho Mục Giai Âm.

“Giai Âm, uống đi...!!.” Trong giọng nói Mục Giai Thu mơ hồ mang theo mùi vị ra lệnh.

Ly nước trước mặt này tuyệt đối có vấn đề, Mục Giai Âm bưng ly nước trên tay trong lòng tự hỏi cô uống hay không uống?

Ngộ nhỡ Mục Giai Thu Tâm độc ác hạ thuốc gì đó không tốt cho cô thì sao đây?

Đến thạch tín mà Mục Giai Thu cũng dám hạ cô, nếu như lúc ấy Cơ U Vũ không tới làm đổ cái ly kia, cô có thể đã phơi thây tại chỗ. Mục Giai Âm đang suy nghĩ, Lăng Khải Hoa gõ cửa một cái nói, “Mục Giai Âm, đi ra ngoài một chút, anh có lời muốn nói với em.”

“Được, em tới ngay.” Mục Giai Âm nói xong thì theo Lăng Khải hoa đi ra ngoài.

Mục Giai Thu vội vàng bắt đầu lật tới lật lui tìm tài liệu trên bàn Mục Giai Âm, rốt cuộc dưới một đống tài liệu Mục Giai Thu tìm được tài liệu có liên quan phương án khai phá Thành Đông.

Mục Giai Thu móc điện thoại di động của mình ra, chụp toàn bộ từng tờ tài liệu lại, sau khi chụp xong, Mục Giai Thu mới cầm tài liệu trả lại chỗ cũ, sau đó vẻ mặt bình tĩnh ngồi ở chỗ cũ.

Một lúc sau, Mục Giai Âm có chút khó xử đi tới, đóng cửa lại nhìn Mục Giai Thu nói, “Chị, vừa rồi Lăng tổng anh ấy hỏi em tại sao luôn dẫn người ngoài vào công ty. Chị, nếu sau này chị tìm em, thì gọi điện thoại đi, chúng ta cũng có thể về nhà hoặc là tới những chỗ khác để nói chuyện.”

Xem ra Lăng Khải Hoa này đang nghi ngờ cô có mục khác rồi, Lăng Khải Hoa vẫn có chút tài năng .

Nhìn mặt mũi Mục Giai Âm có chút tái nhợt, xem chừng vừa rồi đã bị mắng một trận, trong thâm tâm Mục Giai Thu có chút hả hê, sau này Mục Giai Âm ở trong công ty tuyệt đối không dễ chịu.

“Do chị quá xúc động, gần đây công việc vẫn không thuận lợi, lúc này chị muốn tìm một chỗ đề có thể an tâm một chút,“ Mục Giai Thu xách túi của mình lên nói: “Công ty bọn em đã không hoan nghênh chị, vậy thì chị đi trước.”

“Chị, đi thong thả.” Giọng Mục Giai Âm nho nhỏ giống như là bị dọa sợ.

Cuối cùng là có chút ánh mắt Mục Giai Thu.

Mục Giai Âm ghét bỏ nhìn hai ly nước trên bàn mình, ngay sau đó Mục Giai Âm tiện tay cầm hai ly nước đều quăng vào thùng rác.

Sau đó Mục Giai Thu cầm những tài liệu mình chụp đi thẳng tới phòng làm việc của Tả Trí viễn.

Mục Giai Thu in toàn bộ mấy tấm ảnh này ra, cùng Tả Trí Viễn đối chiếu từng cái một.

Những số liệu kia rất có vấn đề, dường như toàn bộ đều không giống nhau, số tiền cũng kém rất nhiều.

Mục Giai Thu cau mày nói, “Điều này rõ ràng không có khả năng, Mục Giai Âm đưa phần tài liệu kia cho anh sao có thể báo giá một chút tiền như thế, Thành Đông có diện tích rất lớn, tuyệt đối không chỉ có chút tiền này.”

Tả Trí Viễn tự mình đánh giá một chút, cũng cảm thấy hình như Mục Giai Thu nói có vẻ cũng có lý.

Nhưng mà. . . . . . Mục Giai Âm thật sự cài bẫy mình sao?

Mục Giai Âm thật sự không còn một chút tình cảm nào với anh sao? Từ đầu đến cuối Tả Trí Viễn không thể tin đáp án này, rõ ràng năm ngoái, Mục Giai Âm vẫn thích anh yêu đến chết đi sống lại, không thể tự thoát khỏi.

Mục Giai Thu nhìn dáng vẻ cau mày trầm tư củaTả Trí Viễn hừ lạnh một tiếng nói: “Anh vẫn nghĩ Mục Giai Âm là Mục Giai Âm lúc trước sao? Sau khi cô ta thấy Quyền Thiệu Viêm rồi vẫn còn có thể yêu anh?”

“Trong lòng cô Quyền Thiệu Viêm là tốt nhất, ở trong lòng người khác có thể chưa chắc,“ Tả Trí Viễn nhìn lướt qua Mục Giai Thu nói, “Nhất là Quyền Thiệu Viêm bây giờ còn thất nghiệp, dáng dấp có tốt thì tác dụng gì à? Đi tìm người bao nuôi sao?”

“Cho dù anh đi ra ngoài cũng không có người chịu bao nuôi anh.” Sau khi Mục Giai Thu nói xong câu đó, mới cảm thấy toàn thân Tả Trí Viễn lạnh đi mấy phần.

Bây giờ là cô tới tìm Tả Trí Viễn giải hòa, mà không phải gây gổ với Tả Trí Viễn, Mục Giai Thu suy nghĩ một chút mới dịu dàng nói, “Tả Trí Viễn, gần đây tôi chịu áp lực rất lớn, hơn nữa, tôi cũng đã tới tìm anh giải hòa rồi, anh vẫn không chịu tha thứ cho tôi sao?”

“Bây giờ tôi mạo hiểm có khả năng trở mặt với Mục Giai Âm vội mật báo cho anh, anh phải biết, một khi phần tài liệu này công bố ra ngoài, Mục Giai Âm rất dễ dàng có thể nghi ngờ tôi, bởi vì mỗi lần chỉ có một mình tôi có cơ hội ở lại phòng làm việc của cô ta.” Vẻ mặt Mục Giai Thu thành khẩn, trên mặt mang theo vài phần cao lãnh cô đơn.

Sắc mặt Tả Trí Viễn dịu đi một chút, có lẽ Mục Giai Thu thật sự là muốn hòa giải?

Hơn nữa, quả thực lần này Mục Giai Thu đã làm rất nhiều .

Trước kia cho dù Mục Giai Thu không thích Mục Giai Âm, nhưng vẫn giữ vẻ mặt hòa nhã. Lần này, Mục Giai Thu có thể tính là đập nồi dìm thuyền trở mặt với Mục Giai Âm.

Tả Trí Viễn trầm tư thầm nghĩ, “Tôi tin cô.”

Bởi vì đối phương là Mục Giai Thu, anh nguyện ý tin tưởng Mục Giai Thu một lần. Dù sao, sống lâu như vậy, chỉ có Mục Giai Thu làm cho anh thật lòng thật dạ nghĩ tới phải cưới cô về nhà để cưng chìu vợ thật tốt.

Sắc mặt Mục Giai Thu thoáng tốt lên một chút, cô cũng đã hy sinh đến mức này rồi, nếu như Tả Trí Viễn vẫn không tỏ thái độ một chút xíu nào, thì cô thật sự không phải Mục Giai Thu rồi.

Buổi đấu giá diễn ra vào chủ nhật.

Mục Giai Âm và Quyền Thiệu Viêm cùng nhau tới.

Thuộc hạ cũ của Quyền Thiệu Viêm có không ít người trước kia còn đang ở nước ngoài thi hành nhiệm vụ, sau khi nghe được tin thủ trưởng của mình từ chức cũng vội vã trở về nước. Mà lần này buổi đấu giá của chính phủ lại biến thành thanh thế lớn, cho nên có không ít người cũng được mời tới, trong đó càng không thiếu thuộc hạ cũ của Quyền Thiệu Viêm.

“Tâm tình rất tốt?” Trên đường Quyền Thiệu Viêm đều nói cười duyên dáng nhìn Mục Giai Âm hỏi.

Mục Giai Âm gật đầu một cái, “Thật ra thì vài ngày sau tâm tình của em mới có thể tốt hơn.”

“Thật sao? Vậy tối hôm nay để cho tâm tình của anh cũng tốt một chút?” Quyền Thiệu Viêm tùy ý dìu Mục Giai Âm, cúi đầu, khẽ cười hỏi.

“Không được! Ngày hôm qua đã nói rồi, tối hôm nay chúng ta chỉ đàng hoàng ngủ,“ Mục Giai Âm oán giận liếc mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm nói, “Đều tại anh, nơi đó cũng sưng lên.”

“Anh thấy em cũng vui vẻ mà,“ Trong mắt Quyền Thiệu Viêm nhiều hơn mấy phần nhu hòa, “Ngày hôm qua chỉ nhất thời không khắc chế được.”

Mục Giai Âm đưa tay hung hăng nhéo hông Quyền Thiệu Viêm một cái nói: “Anh khắc chế ngày nào?”

Quyền Thiệu Viêm tức thời chịu đựng đau đớn trên vẻ mặt.

Thuộc hạ của anh cũng đã tới rồi.

“Lão đại,“ Quốc Tự Kiểm, dáng dấp rất chính trực mặt lộ vẻ cười đi tới, vỗ vai Quyền Thiệu Viêm một cái nói, “Trước còn lo lắng cho anh có phải đã xảy ra chuyện gì hay không, hôm nay thấy lão đại anh và chị dâu, mới biết lão đại đây xin nghỉ là để hưởng thụ hương người đẹp.”

Mục Giai Âm đỏ mặt, chỉ như cũ kéo tay Quyền Thiệu Viêm.

“Đừng nói lung tung, da mặt chị dâu cậu mỏng.” Thuộc hạ nhìn thấy đã lâu không gặp, trên mặt Quyền Thiệu Viêm cũng lộ ra mấy phần ý cười.

Nhìn Mục Giai Âm bên cạnh một chút, lại nhìn một chút mấy thuộc hạ đang định vận sức chờ phát động đùa giỡn một phen, Quyền Thiệu Viêm vội vàng mở miệng cảnh cáo. Những người này ở trong quân đội, miệng cũng nuôi xảo quyệt rồi, mỗi một người đều vạm vỡ.

Để cho bọn họ nói tiếp như vậy nữa, tối hôm nay đoán chừng anh cũng đừng nghĩ lên giường. Huống chi, anh cũng không muốn bà xã mình bị người khác đùa giỡn như vậy.

“Chị dâu khỏe.” Những người khác nhận được ánh mắt cảnh cáo của Quyền Thiệu Viêm, ngay lập tức những lời nói chuẩn bị nói ra lập tức nuốt vào trong bụng. Chẳng qua là ánh mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm lại càng thêm chế giễu. Bây giỡ Lão đại hoàn toàn hãm vào trong dịu dàng.

Nhưng mà, vì chị dâu xinh đẹp như vậy, cũng đáng.

Lại nói ban đầu tại sao lão đại gấp gáp muốn về nước kết hôn như vậy, có lẽ là manh hôn ách giá (*), xem ra, là nhìn thấy ảnh chị dâu thì đã động lòng đi, đàn ông đều là động vật thực sắc, bọn họ hiểu.

(*) Chỉ hôn nhân thông qua lời mai mối, có khi hai bên chưa hề gặp mặt nhau.

Nhưng mà, lão đại đây rõ ràng là thực thì thực, thì thực ra tình cảm. Nghĩ đến phương diện này, nhất thời ánh mắt những binh lính càn quấy này nhìn Mục Giai Âm lập tức cung kính vài phần.

Mục Giai Âm cũng thoải mái gật đầu nói, “Các anh khỏe.”

“Lão đại anh kết hôn kết quá vội, các huynh đệ cũng không chuẩn bị tốt quà cho anh, nhưng lần này trở về chúng tôi mang theo không ít quà tặng, lão đại nhà anh ở đâu? Hôm nào chúng tôi mang đến cho anh.” Quốc Tự Kiểm nổi bật giữa đám đông, thoải mái vỗ bả vai Quyền Thiệu Viêm nói.

“Quà tặng thì không cần, “ Mục Giai Âm nói: “Các anh có thể tới tụ tập là tốt rồi.”

Quyền Thiệu Viêm cũng là vỗ vỗ bả vai người kia nói, “Cũng đừng chuẩn bị quá kém thì không ra quà tặng.”

“Nào có ai nói như anh chứ?” Mục Giai Âm nhìn chằm chằm Quyền Thiệu Viêm nói.

“Quà cưới cho lão đại và chị dâu, nếu như không chịu ra tay, chúng tôi cũng thấy rất ngại.”

Quốc Tự Kiểm nói xong mấy người đối diện cũng đều cười rối rít nói quà tặng nhất định phải mua loại tốt nhất.

Mục Giai Nhan cũng tới, chỉ có điều vé mời mà cô nhận được cũng không phải vé mời VIP, vì vậy căn bản không có biện pháp tiến vào khu khách quý, chỉ có thể đứng ở bên ngoài khu khách quý nhìn Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm và mấy người kia trò chuyện với nhau rất vui.

Mục Giai Nhan Nét mặt sa sầm một cái, những người này nhiều nhất tới mấy ngày thì đi, đến lúc đó Quyền Thiệu Viêm vẫn là một người thất nghiệp, hơn nữa, quan hệ giữa Quyền Thiệu Viêm và nhà họ Quyền lại không tốt, căn bản là không có biện pháp dùng đến thế lực của nhà họ Quyền, đến lúc đó, Quyền Thiệu Viêm cũng chỉ là một người cô đơn, xem Mục Giai Âm ở trước mặt cô còn có cái gì tốt để kiêu ngạo.

Hơn nữa, gần đây Tả Trí Viễn đối xử với cô đã khá hơn nhiều.

Cô có một loại cảm giác, chỉ cần lại có chuyện chen ngang, như vậy nói không chừng sẽ rất nhanh Tả Trí Viễn đính hôn với cô.

Rốt cuộc nên dùng cái gì để thúc đẩy đây? Ngón tay Mục Giai Nhan gõ mặt bàn rơi vào trầm tư.

Mang thai sao? Đây cũng là một biện pháp khả thi.

Trước kia Mục Giai Nhan vẫn cảm thấy trước khi kết hôn mà mang thai thì có thể sẽ ảnh hưởng không tốt đến danh dự của cô, nhưng mà bây giờ cô đã không cố kỵ những chuyện này nữa.

Mục Giai Âm đứng ở Quyền Thiệu Viêm bên cạnh khéo léo nghe, thỉnh thoảng sẽ chen vào một đôi lời khôi hài.

Rất nhanh toàn bộ những kiêu binh (*) này đều đón nhận Mục Giai Âm.

(*) Những binh lính lâu năm hay làm những việc càn rỡ, phẩm chất không được tốt.

Ban đầu bởi vì Quyền Thiệu Viêm thích, nên bọn họ cũng không ghét Mục Giai Âm, hôm nay thấy Mục Giai Âm không làm dáng làm vẻ, bọn họ cũng thật lòng bắt đầu tiếp nhận Mục Giai Âm.

Đợi đến lúc buổi đấu giá sắp sửa bắt đầu, các tân khách đều rối rít trở về vị trí cũ.

Bởi vì lần này Mục Giai Âm đại diện cho tập đoàn Vô Tình Gặp Được, cho nên, Mục Giai Âm và cả gia đình Lăng Khải Hoa ngồi cùng bàn.

Vừa mới ngồi cùng bàn, Quyền Thiệu Viêm nhận được một người ái mộ mới, vợ của Lăng Khải Hoa.

Đối với Lăng Khải Hoa và Lăng Diệc Dương đều thấy bộ dạng người làm mẹ này tỏ ra dáng vẻ như người hầu nịnh hót chủ nhân không dám nhìn tiếp, mà Lăng Khải Hoa càng có thêm mấy phần vẻ ghen tỵ Quyền Thiệu Viêm.

Người phụ nữ kia đi theo anh nhiều năm như vậy, cũng không sùng bái anh như vậy, anh cảm thấy tôn nghiêm đàn ông của anh thật sự là bị tổn thương nghiêm trọng.

Ánh mắt như vậy. . . . . . Quyền Thiệu Viêm lạnh lùng liếc mắt nhìn vợ Lăng Khải Hoa, anh không thích có người dùng ánh mắt nóng bỏng như vậy nhìn anh. Nếu như là Mục Giai Âm, ngược lại anh sẽ cực kỳ hoan nghênh.

Tại sao đầu năm nay đều không cho phép người khác sùng bái? Vợ Lăng Khải Hoa rất ủy khuất thu hồi ánh mắt của mình.

Trong lòng Lăng Khải Hoa lại khó chịu, cậu lại dám trừng bà xã tôi. . . . . . Tôi...tôi. . . . . . Tôi đi trừng Mục Giai Âm.

Lúc Lăng Khải hoa nhìn lại Mục Giai Âm, thì nhìn thấy trong tay Mục Giai Âm cầm một khối bánh ngọt đưa tới khóe miệng Quyền Thiệu Viêm nói: “ Bánh ngọt trên bàn tiệc khách quý đều là tự em làm, một chút cũng không ngấy, anh nếm thử một chút xem.”

Ân ân ái ái, đi chết đi, Mục Giai Âm!

Quyền Thiệu Viêm cầm tay Mục Giai Âm cắn một miếng rồi lại lắc đầu.

Vẫn chưa thích, Mục Giai Âm có chút thất vọng. Mới lại cúi đầu tự mình ăn.

Quyền Thiệu Viêm vừa cười tiến tới ghé vòa tai Mục Giai Âm nói: “Nhưng mà, nếu em đút anh ăn, thì anh sẽ ăn.”

Mục Giai Âm trừng mắt Quyền Thiệu Viêm, buổi đấu giá lần này rất nghiêm túc, bọn họ lại ở loại nơi công chúng này anh anh em em sẽ không bị người đời chỉ trích sao?

Quyền Thiệu Viêm cũng không có ý kiến gì, kéo tay Mục Giai Âm, cầm khối bánh ngọt mà Mục Giai Âm muốn ăn nhét vào trong miệng của anh.

Cái gì gọi là khí phách? Vợ Lăng Khải hoa nhìn thấy ánh mắt trợn trắng rồi.

Lăng Khải Hoa biểu tình . . . . . Em gái nhà chúng ta thật đáng thương, cả ngày ở nhà cứ bị chồng lấn áp như vậy, nhìn anh cho tới bây giờ đều không lấn áp được bà xã của mình. Lăng Khải Hoa lại nhìn vào mắt bà xã của mình, trong nháy mắt có loại xúc động muốn rơi lệ, thật ra thì, anh không phải không muốn cho bà xã mình đút bánh ngọt, ân ái, chẳng qua là có một cặp mắt của người phụ nữ nào đó vẫn nhìn chằm chằm Mục Giai Âm và Quyền Thiệu Viêm, hoàn toàn không cho anh bất kỳ cơ hội nào biểu hiện được không?

Người trên buổi đấu giá cũng biết ý định cấp bách của mọi người, rất nhanh buổi đấu giá đã tiến vào chủ đề chính.

Sau một loạt bức ảnh chụp tranh chữ đồ cổ và châu báu... Chuyên đề sau, rốt cuộc đến phiên áp trục vùng đất Thành Đông.

Mảnh đất Thành Đông rất lớn, cũng có không ítcông ty giơ bảng hiệu.

Lăng Khải Hoa vẫn có mấy phần lo lắng hỏi Quyền Thiệu Viêm ngồi bên cạnh mình, “Cậu lấy được tin tức có thật không? Không ai lừa cậu chứ?”

Bây giờ Quyền Thiệu Viêm đã từ chức, anh có vài phần nghi ngờ giao thiệp của Quyền Thiệu Viêm.

Quyền Thiệu Viêm cau mày liếc nhìn Lăng Khải Hoa, “Anh có thể không tin.”

Mục Giai Âm ngắt Quyền Thiệu Viêm tay, cô biết Quyền Thiệu Viêm ghét nhất người khác cứ do dự như vậy.

“Anh, lời của Quyền Thiệu Viêm có thể hoàn toàn tin tưởng, anh cũng không cần nghi ngờ,“ Mục Giai Âm lại nói, “Có tổn thất gì, cũng do em lo.”

“Này ngộ nhỡ tổn thất, vậy thì lớn.” Mặt Lăng Khải Hoa có vẻ ấm ức nhìn đài đấu giá.

“Tôi bồi thường thay Giai Âm.” Quyền Thiệu Viêm trầm giọng nói.

Lúc này vợ Lăng Khải Hoa nhéo nhéo bắp đùi Lăng Khải Hoa.

Quyền thiếu người ta đều đã khẳng định như vậy rồi, cô cũng không hiểu đến tột cùng Lăng Khải Hoa đang rối rắm những thứ gì.

Lăng Khải Hoa ăn đau một lần, suýt nữa phải kêu thành tiếng, thiếu chút nữa thì Lăng Khải Hoa giơ bảng hiệu trên tay lên, vợ Lăng Khải Hoa nhìn thấy, vội vàng đè bảng hiệu xuống.

Đây không phải là anh đang lo lắng phát triển công ty sao, trên cơ bản Vô Tình Gặp Được tương đương với công sức anh bỏ ra, mặc dù anh có ý định muốn nghỉ việc, nhưng cũng không có nghĩa là anh có thể hoàn toàn bỏ xuống Vô Tình Gặp Được.

Mục Giai Âm đúng là rất có ngộ tính, cũng rất chịu học.

Nhưng mà, dù sao Mục Giai Âm cũng học trong thời gian ngắn, kinh nghiệm chưa đủ, anh sợ Mục Giai Âm quyết định sai một số việc mà làm hại Vô Tình Gặp Được gặp phải nguy cơ.

Bên này Lăng Khải Hoa đủ loại biểu hiện, ở trong mắt Tả Trí Viễn đó chính là đang do dự quyết định lúc nào thì ra giá.

Lúc này trên đài đấu giá rõ ràng giá tiền của mảnh đất này đã vượt qua giá tiền ban đầu của mảnh đất này trong phần tài liệu mà Mục Giai Âm đưa cho anh. Xem ra là Mục Giai Âm đang gạt hắn, trong mắt Tả Trí Viễn thầm phun ra nuốt vào mấy phần u ám, sau khi một người phía trước nói ra giá 500 ngàn, lúc này Tả Trí Viễn mới không chút do dự giơ mã số bài trong tay mình lên, cất cao giọng nói, “Một tỷ.”

Đây là thời cơ tốt nhất, trực tiếp ra giá gấp hai trở lên, ban đầu chuẩn bị tiền muốn đấu giá một phen với những người khác thật tốt, cũng sẽ ngại vì anh ra tay hào phóng mà bỏ ý tưởng đấu giá.

Quả nhiên toàn trường yên tĩnh, không ai chịu ra tay nữa.

Lăng Khải Hoa cũng không còn chịu ra tay nữa rồi.

Rất rõ ràng, Tả Trí Viễn ra giá tiền chính là những phần trong phần tài liệu Mục Giai Thu đưa cho Tả Trí Viễn, giá tiền ban đầu Vô Tình Gặp Được định ra.

“Thật đúng là lãng phí, vậy thì coi như là đã quá giá mua đất rồi,“ Lăng Khải Hoa có chút hưng phấn nhìn về phía Mục Giai Âm nói: “Tả Trí Viễn thật sự là trúng kế, may nhờ tôi nói trước đổi phần tài liệu kia một chút, đẩy giá tiền từ tám trăm ngàn lên đến một tỷ. Sớm biết như vậy, tôi sẽ ghi thêm vài tỷ nữa rồi.”

Anh vẫn cảm thấy Tả Trí Viễn này so với hồ ly vẫn còn giảo hoạt, nhưng không nghĩ tới lần này lừa Tả Trí Viễn tốt như vậy.

“Anh nói nhiều hơn một chút nữa, chắc chắn anh ta sẽ không bị lừa.” Mục Giai Âm cười nhìn dáng vẻ lòng tham không đáy của Lăng Khải Hoa.

Tả Trí Viễn lần này rất rõ ràng, đầu tiên là bởi vì chuyện Mục Giai Thu mất lý trí, sau đó, lại vì phần tài liệu Mục Giai Âm cho lúc trước, khiến Tả Trí Viễn đã sinh ra nghi ngờ, sau lại, Tả Trí Viễn mới không chút do dự tin phần tài liệu Mục Giai Thu cho anh mà ra giá.

Mảnh đất kia là thuộc về Tả Trí Viễn rồi.

Nhưng Tả Trí Viễn lại không cảm thấy vui mừng, anh cũng không thấy vẻ mặt thất vọng từ đám người Lăng Khải Hoa.

Với lại, mặc dù Quyền Thiệu Viêm đã từ chức. Nhưng mà buổi đấu giá hôm nay, bởi vì đám thuộc hạ của Quyền Thiệu Viêm đến, Quyền Thiệu Viêm vẫn như trước được mọi người hâm mộ, trung tâm nịnh bợ.

Mà ngay từ đầu Mục Giai Âm người bị đoán là ở trong nhà gặp phải cảnh bạo lực toàn bộ quá trình vẫn ở bên cạnh bồi Quyền Thiệu Viêm, nhìn bộ dạng tự nhiên thân mật kia của Mục Giai Âm và Quyền Thiệu Viêm, ở đây căn bản sẽ không có người nghi ngờ tình cảm giữa Mục Giai Âm và Quyền Thiệu Viêm rạn nứt nữa.

Với lại, rõ ràng thái độ của Mục Uẩn Ngạo và Quyền Duệ Tân đối với Mục Giai Âm cũng rất tốt. Ánh mắt của Mục Uẩn Ngạo nhìn Quyền Thiệu Viêm lại càng yêu mến hơn, so với trước kia thậm chí còn nhiều hơn mấy phần yêu mến.

Nếu như Mục Giai Âm ở nhà ngày ngày bị đánh, tuyệt đối Mục Uẩn Ngạo không thể nào đối xử với Quyền Thiệu Viêm như vậy.

Tả Trí Viễn vẫn luôn muốn đi nghe nhóm Quyền Thiệu Viêm đến tột cùng đang nói cái gì, chỉ tiếc, đám người kia thật sự quá tính bài ngoại, bọn họ ở giữa căn bản không có người nào có thể chen vào.

Cũng thỉnh thoảng có mấy quan chức trong chính phủ mới có thể bưng ly rượu đến tìm cách làm quen.

Tả Trí Viễn cảm thấy có loại cảm giác bị chơi xỏ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.