Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 91: Chương 91: Chương 75.2: Chuyện cũ




Tất cả đều được Mục Giai Nhan ấp ủ, cho dù là mạnh mẽ đoạt được, hay là cô dụ dỗ cho cô, ăn ngon, chơi đùa, Mục Giai Nhan chưa từng có?

Khóe miệng Mục Giai Nhan lộ ra một nụ cười bi thương, “Nếu như chỉ có như vậy thì coi như xong, nếu không phải vì mua đồ lưu niệm cho chị, ba mẹ cũng không nửa đường quay lại, cũng sẽ không bị núi sạt lở đè trúng, đều tại chị, Mục Giai Âm, đều tại chị!”

Mục Giai Âm mím môi.

Bị người khác moi từng vết thương trong lòng ra tư vị thật đúng là khó chịu.

Thật.

“Im miệng!” Mục Uẩn Ngạo gào lên, nhưng hoàn toàn không thể ngăn được tiếng của Mục Giai Âm.

“Chị là sao chổi, nhưng tất cả mọi người đều vui vẻ cưng chìu,” Mục Giai Nhan lau nước mắt ở khóe mắt tràn ra, không chịu khuất phục nhìn Mục Uẩn Ngạo nói, “Con phải nói. Chị ta hại chết ba mẹ, nhưng ông vẫn cưng chìu chị ta, năm đó chị ta tùy hứng ương ngạnh, hại ông nhiều lần bệnh tim tái phát phải vào bệnh viện, cho tới bây giờ chị ta cũng không nói chuyện dễ nghe với ông, luôn tranh cãi với ông, nhưng ông vẫn cứ cưng chìu chị ta!”

“Mọi người đều cưng chìu chị ta, còn có ba mẹ đều bị chị ta hại chết.”

Mục Giai Âm cắn môi, lai phát hiện môi cũng tê dại từ lâu.

Đời này chuyện mà cô đau đớn nhất chính là ba mẹ vì mua đồ lưu niệm cho cô mà qua đời.

Ông nội chưa từng vì thế mà oán trách cô, nhưng cô tự trách mình vô số lần.

Vết thương này đã chôn trong lòng rất nhiều năm, khi cô cho là có thể lừa mình dối người quên đi tất cả, nhưng Mục Giai Nhan lại nhắc tới chuyện này một lần nữa. Thật là đả thương người, thật sự.

“Chị ta gả cho Quyền Thiệu Viêm, cuối cùng đã có một chút kinh nghiệm, nhưng mà chị ta chỉ làm chút cơm để cho mọi người vui vẻ mà thôi, mọi người lại bắt đầu cưng chìu chị ta, ông, Quyền Thiệu Viêm, các người hận không thể nâng chị ta đến tận trời cao,” gương mặt Mục Giai Nhan vì ghen tỵ thiếu chút nữa đã vặn vẹo biến dạng.

“Bây giờ ông còn muốn con phải xin lỗi chị ta? Tại sao con phải nói xin lỗi?” Đôi mắt Mục Giai Nhan ngấn lệ mông lung nhìn Mục Uẩn Ngạo, “Con thừa nhận, là con cố ý tung tin đồn hại Mục Giai Âm, nhưng mà, nếu không phải các người thiên vị như vậy, thì con cũng không ghen tỵ, tại sao có thể làm như vậy!”

Mục Giai Nhan không nói nữa, chỉ lấy tay che mặt, thân thể không ngừng run rẩy.

Tại sao Quyền Thiệu Viêm đối xử tốt với cô hơn Mục Giai Nhan?

Mục Giai Nhan nói cô lúc nào cũng khiến ông nội lo lắng, nhưng cô ta thì sao? Ngoài mặt cô ta lúc nào cũng hòa thuận vui vẻ, nhưng lại lén lút gây họa, là ai mới khiến ông nội phải bỏ ý định giúp cô ta che đậy sai lầm.

Hơn nữa, trước kia lúc ở trong nước, Mục Giai Nhan gây ra bao nhiêu tai họa, thì có bấy nhiêu, cũng đều là người chị gái này cam tâm tình nguyện đứng ra thay cô ta gánh vác.

Cũng vì áy náy, áy náy ba mẹ qua đời, cô làm bấy nhiêu chuyện, thì ra Mục Giai Nhan một chút cũng không nhớ rõ người khác đối xử rất tốt với cô ta.

Từ đầu đến cuối Mục Giai Âm cũng không nói chuyện.

Nên nói gì đây?

Những gì nên nói Mục Giai Nhan cũng đã nói rồi.

Lúc Quyền Thiệu Viêm vào nhà thấy Mục Giai Nhan đang khóc lóc thương tâm, nức nở đè nén tiếng khóc của mình, mắt Mục Giai Nhan có chút hồng, hình như không kiềm chế được cảm xúc.

Trong mắt Mục Uẩn Ngọa mơ hồ có nước mắt, thân thể không ngừng run rẩy.

Mục Giai Âm đứng bên cạnh, trên mặt không có biểu cảm gì.

Có lẽ sắc mặt Mục Giai Âm tái nhợt một chút, nhưng có người nào nhìn ra chứ? Từ lúc sau khi cô sinh non, trên mặt vốn một chút máu cũng không có.

Mục Giai Âm đứng đó, nếu ngộ nhỡ Mục Uẩn Ngạo không cẩn thận té xỉu, có lẽ cô có thể đỡ được.

“Lão gia” trên mặt chị Vương có chút bối rối, “Quyền thiếu gia cậu ấy nhất quyết đi vào, thật sự chúng tôi không cản được.”

“Không sao.” Mục Uẩn Ngạo mệt mỏi tự ngồi trên ghế.

Sau đó, đánh một gậy lên người Mục Giai Nhan.

Tàn nhẫn, không mang theo một chút tình cảm, “Giai Nhan, lời con nói hôm nay, nếu dám nói lại lần thứ hai, nhất định ông sẽ tự mình đánh chết cháu.”

“Bây giờ, nói xin lỗi chị con!” Trong lời nói Mục Uẩn Ngạo giấu sóng to gió lớn.

Dù sao Mục Uẩn Ngạo cũng đã ở trong quan trường tung hoành hơn nửa đời người, một khi tức giận, tuyệt đối có thể ảnh hưởng đến mọi người.

Mục Giai Nhan ngẩng đầu bướng bỉnh liếc nhìn Mục Giai Âm, miệng luôn mím chặt, nhất định không chịu nói.

“Nói xin lỗi!” Tiếng Mục Uẩn Ngạo lớn hơn.

“Con không xin lỗi, con không sai!” Mục Giai Nhan cũng lớn tiếng trả lời Mục Uẩn Ngạo.

Mục Uẩn Ngạo giơ gậy lên lại muốn đánh Mục Giai Nhan.

Mục Giai Nhan tránh sang một bên thoát được một gậy của Mục Uẩn Ngạo, sau đó vừa khóc vừa ôm chân Mục Uẩn Ngạo nói, “Ông nội, ông đánh chết con đi, vì người đó hại ba mẹ của con và chị, đánh chết con đi!”

“Im miệng!” Mục Uẩn Ngạo càng tức giận, chân giãy nhiều lần nhưng cũng không hất Mục Giai Nhan ra.

Tay Mục Uẩn Ngạo run run muốn đánh Mục Giai Nhan, nhưng lại không xuống tay được.

Đứa nhỏ này cũng là cháu gái của ông, nhiều năm như vậy ông chưa từng quan tâm đứa cháu này muốn gì. Ông không biết trong lòng đứa cháu gái này lại tích tụ nhiều đố kị như vậy, quá nhiều đố kị khiến ông cũng kinh hãi.

Là lỗi của ông, Mục Uẩn Ngạo thở dài một tiếng, vô lực buông tay, mặc cho gậy ngã trên mặt đất.

Trong lòng Mục Giai Nhan vui mừng, chị hai nói bị chút đau đớn da thịt, khiến ông nội rất dễ mềm lòng. Xem ra là thật, nhưng mà, cô nhanh trí dùng lời nói kích thích ông nội, nếu không một gậy của ông nội mà đánh xuống, cô cũng chịu không nổi phải giả vờ ngất xỉu.

“Nói xin lỗi?” Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng phun ra hai chữ này.

Chỉ đơn giản nói hai chữ xin lỗi là có thể tha thứ cho Mục Giai Nhan sao? Mục lão đầu thật sự là đánh giá thấp lửa giận của anh.

Thanh âm này không lớn không nhỏ, vừa đủ để cho mọi người trong nhà nghe thấy.

Thân thể Mục Giai Nhan nhịn không dược khẽ run lên.

Ngày đó cô gửi tin nhắn cho Quyền Thiệu Viêm, lúc đó Quyền Thiệu Viêm còn chưa trở về, cô cũng biết lần này e rằng không hề dễ dàng. Chỉ có thể dựa vào ông nội, Mục Giai Nhan cúi đầu, kiềm chế tự suy nghĩ nhìn phản ứng mắt Mục Uẩn Ngạo.

Chị hai nói, lúc này nhất định phải giấu toàn bộ biểu cảm trên mặt cô, chỉ cần giả vờ như bị ủy khuất lại ẩn nhẫn không lộ biểu cảm ra là tốt rồi.

Mục Giai Âm đứng lên, rất kính cẩn xin lỗi Mục Uẩn Ngạo nói, “Ông nội, đột nhiên thân thể con có chút khó chịu, con muốn về nhà trước.”

Sau đó, Mục Giai Âm mới nhìn Quyền Thiệu Viêm nói, “Ông xã, em muốn về nhà.”

“Giai Âm,” Mục Uẩn Ngạo nhìn Mục Giai Âm, trong mắt chứa một chút thỉnh cầu, “Ông nội từng cầu xin con rất nhiều chuyện, năm đó khi học sơ trung con không chăm chỉ học tập, ông nội cầu xin con, bảo con học tập thật tốt, con không để ý tới ông nội, năm đó khi con học cao trung con chơi chung với những người không đứng đắn, ông nội cầu xin con, bảo con không được làm bạn với những kẻ đó……”

Mục Uẩn Ngạo nói rất nhiều, mặc dù Mục Giai Âm mạnh mẽ tự kiềm chế nước mắt, nhưng trước mắt đã là một mảng mông lung.

“Ông nội cầu xin con nhiều chuyện như vậy, hôm nay, ông nội xin con……”

“Con biết, ông nội đừng nói nữa, con đồng ý với ông, đồng ý với ông con sẽ không đối phó Giai Nhan.” Mục Giai Âm nghẹn ngào, phát hiện hình như thanh âm của cô đến từ một nơi xa xôi nào đó.

“Giai Âm, sau này ông nội không bao giờ……. Sẽ cầu xin con cái gì nữa.” Dường như ngay lập tức Mục Uẩn Ngạo già hơn rất nhiều.

“Không sao,” Mục Giai Âm lắc đầu, “Người là ông nội, người có thể yêu cầu con……”

Nói xong, Mục Giai Âm mới phát giác được nước mắt trong mắt đã tụ thành một đường từ lâu, Mục Giai Âm nhìn về phía Quyền Thiệu Viêm nói, “Ông xã, em phải về nhà.”

“Được.” Quyền Thiệu Viêm đi tới, một tay ôm lấy Mục Giai Âm, để Mục Giai Âm vùi đầu vào trong ngực anh, mới đi ra khỏi phòng.

Chẳng biết tại sao Mục Giai Thu lại cảm thấy có chút sợ hết hồn hết vía.

Vừa rồi Quyền Thiệu Viêm vẫn không nói gì, nhìn Mục Giai Âm cô đơn như vậy nhưng kiên cường đứng giữa phòng, Quyền Thiệu Viêm cũng không bước lên.

Nhưng trước khi đi hai mắt Quyền Thiệu Viêm lại như có như không nhìn cô và Mục Giai Nhan. Rõ ràng ánh mắt kia không có gì đặc biệt, nhưng lại khiến da đầu cô cảm thấy tê dại, đúng vậy…… Giống như là đang dạo chơi một vòng dưới địa ngục.

Cô, ở trong lòng Quyền Thiệu Viêm có lẽ có ấn tượng rất tốt.

Dù sao, cô cũng không ngu xuẩn giống như Mục Giai Nhan, bất cứ việc gì cũng xông vào trước tiên.

Nhưng mà, biểu hiện của Quyền Thiệu Viêm rất lạ.

Tại sao anh lại mặc kệ Mục Giai Âm đứng trong nhà như vậy?

Với tính cách Quyền Thiệu Viêm, anh hoàn toàn có lý do đánh Mục Giai Nhan, hoặc là trực tiếp từ chối thỉnh cầu của Mục Uẩn Ngạo.

Nhưng Quyền Thiệu Viêm lại mặc cho Mục Giai Âm đồng ý sẽ không đối phó Mục Giai Nhan.

Đây không giống như tác phong của Quyền Thiệu Viêm. Nhưng Mục Giai Âm đã dồng ý, rõ ràng có nghĩa là Quyền Thiệu Viêm đồng ý.

Chẳng lẽ kể từ lúc Mục Giai Âm sinh non, Quyền Thiệu Viêm đã đối với Mục Giai Âm lá phải lá trái cũng không chịu rồi hả? Đột nhiên đầu Mục Giai Thu mừng rỡ.

Ngẩng đầu, Mục Giai Thu nhìn Mục Giai Nhan với nụ cười đắc ý hả hê.

Mục Giai Âm được nhiều người thích thì thế nào? Cô ta hại chết ba mẹ, đây chính là tử huyệt của Mục Giai Âm. Lần nào cũng đúng tử huyệt, đột nhiên Mục Giai Nhan nhớ tới trước đây rất lâu, mỗi lần cô phạm lỗi, chỉ cần nói điều này ra, Mục Giai Âm sẽ chịu tội thay cô.

Lúc đầu, Mục Giai Thu nói có thể lợi dụng chuyện ba mẹ qua đời, cô không tin là sẽ có ích, cô cho rằng ba mẹ đã qua đời nhiều năm như vậy, tất cả mọi người cũng giống như cô đã quên đi sự tồn tại của ba mẹ.

Không nghĩ tới, một chiêu này đúng là bách phát bách trúng. So với linh đan diệu dược còn thần kỳ hơn.

Bầu không khí cả nhà họ Mục cũng rất yên lặng, người làm cũng không dám tùy tiện nói chuyện, cung kính đưa mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm đi.

Chờ lên xe, thanh âm Quyền Thiệu Viêm bình tĩnh nhìn Mục Giai Âm nói, “Giai Âm, Mục Giai Thu và Mục Giai Nhan đều đang diễn trò.”

“Em biết.” Cả người Mục Giai Âm cuộn lại, chui vào trong ngực Quyền Thiệu Viêm. Nước mắt trên mặt vẫn không ngừng rơi.

“Tìm thời gian mang Giai Nhan ra ngoài, em muốn tự hỏi cô ấy.” Thân thể Mục Giai Âm còn có chút run rẩy, trong giọng nói cũng hàm chứa một ít quyết tâm.

Khuôn mặt lạnh lùng của Quyền Thiệu Viêm lộ ra vài phần hài lòng, “Nêm sớm làm như vậy. Tuần sau đi, cô ta sẽ cho người gây loạn nữa, bây giờ thân thể em không tốt, dù sao cũng không dễ chịu khi bị những thứ này kích thích.”

“Em cũng nghĩ như vậy.” Mặc dù biết Mục Giai Nhan nhắc tới chuyện ba mẹ chỉ đơn giản là kích thích cô, nhưng hết lần này tới lần khác Mục Giai Nhan vẫn không tránh khỏi lời chỉ trích của Mục Giai Nhan.

Có chuyện, là tử huyệt cả đời người.

Vừa chạm vào sẽ làm cho người đó sụp đổ, cho dù trong lý trí, Mục Giai Âm biết nhắc tới chuyện này cũng chỉ là âm mưu của Mục Giai Nhan mà thôi.

“Chị hai… Giấu rất kỹ.” Cơ thể Mục Giai Âm rất lạnh.

“Đúng là rất kỹ,” Trong mắt Quyền Thiệu Viêm nhuộm vài phần tĩnh mịch, “Tư liệu của cô ta quả thực không điều tra được.”

Nhưng mà tam thời đã tra được Mục Giai Thu cấu kết với Tả Trí Viễn, Quyền Thiệu Viêm ôm cơ thể có chút run rẩy của Mục Giai Âm, quyết định tạm thời cũng không nên dùng tin tức này kích thích Mục Giai Âm.

Chờ hai ngày nữa sẽ nói cho Mục Giai Âm biết.

“Điều tra đi,” Mục Giai Âm như một lò lửa ôm chặt Quyền Thiệu Viêm nói, “Em muốn biết chị hai đã làm những gì với em.”

“Có anh,” Quyền Thiệu Viêm nâng đầu Mục Giai Âm lên ép cô nhìn anh nói, “Cho nên, Mục Giai Âm, không được đau lòng.”

Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm, nhìn nửa ngày mới nín khóc mỉm cười, “Có người bá đạo như anh sao? Ngay cả cảm xúc của em cũng muốn quản?”

Chân mày Quyền Thiệu Viêm nhíu lại, từ chối cho ý kiến.

“Cười một cái, thì dễ nhìn hơn nhiều.” Quyền Thiệu Viêm chậm rãi lau nước mắt trên mặt Mục Giai Âm, vẻ mặt che một tầng dịu dàng.

Mục Giai Âm ôm Quyền Thiệu Viêm, một hồi lâu mới nói, “Quyền Thiệu Viêm, em kể chuyện ba mẹ của em cho anh nghe nhé.”

“Kể đi.” Từ bên trong xe Quyền Thiệu Viêm lấy một chiếc áo choàng khoác lên người Mục Giai Âm, nhìn Mục Giai Âm nói.

Giọng Mục Giai Âm mang theo vài phần tưởng nhớ, lại mang theo vài phần tự giễu nói, “Thật ra thì Giai Nhan nói không sai, từ nhỏ ba mẹ rất thiên vị em, nhất là mẹ, bà chỉ thiên vị một mình em.”

“Ba mẹ vì công việc nên thường xuyên đi công tác, mỗi lần đi công tác, họ đều mang những đồ chơi nhỏ mới lạ về để cho em vui vẻ,” Giọng Mục Giai Âm có chút trầm xuống, “Nhưng mà, những món đồ chơi đó cũng đều vào túi Mục Giai Nhan.”

Khi còn bé thân thể Mục Giai Nhan không được tốt, Mục Giai Nhan vừa khóc, cô đã mềm lòng, sau đó cô thoải mái đưa đồ chơi của mình cho Mục Giai Nhan. Mỗi lần cô làm mặt dày muốn lấy lại, Mục Giai Nhan cũng làm bộ đáng thương nói còn muốn chơi, thời gian dài như vậy, muốn lấy hai ba cái về, nên cô cũng không muốn phải mặt dày lấy lại nữa.

“Khi còn bé em rất béo, nhưng mà, ba vẫn để em cưỡi trên vai của ba.” Mục Giai Âm cười cười, trên mặt lộ ra chút tinh nghịch nói, “Rõ ràng ba biết tư thế ngồi không đúng nên lưng hơi bị gù, nhưng không nói là em đè bả vai ba xuống.”

Đột nhiên Quyền Thiệu Viêm nhớ tới trước đây rất lâu, nhìn thấy cảnh tương Mục Giai Âm và ba mẹ cô ở chung một chỗ.

Khi đó, phần lớn Mục Giai Âm được ba mẹ cô nắm tay đi.

Anh nhớ có một lần anh đang đứng cách đó không xa vẽ một nhà Mục Giai Âm, khi đó Mục Giai Âm được ba cô ôm trong ngực, rõ ràng toàn thân cao thấp cũng đã tròn trịa rồi, mà Mục Giai Âm tay trái cầm kẹo đường, tay phải cầm mứt quả. Vừa ăn một chút, đã rất vui vẻ.

Quyền Thiệu Viêm nhớ, rõ ràng là khi đó ba Mục Giai Âm lo lắng nếu như cô vẫn mập như vậy, sau này không ai muốn cưới.

Anh nhớ khi đó mẹ Mục Giai Âm nói, nếu như không ai muốn cưới Giai Âm, thì bà và Giai Âm cả đời sống chung với nhau.

Sau đó không biết tại sao lại nói đến chuyện cho Mục Giai Âm ăn ít đồ ngọt lại.

Quyền Thiệu Viêm nhớ khi đó Mục Giai Âm rất giận, hai mắt trừng thật to, nhanh chóng cầm kẹo đường và mứt quả trong tay giải quyết xong, sau đó giãy giụa từ trong ngực ba cô chui ra ngoài, còn hai tay chống nạnh nói, sau này lớn lên, cô sẽ không nuôi ba cô, chỉ nuôi mẹ của cô.

Có lẽ khi đó ba Mục Giai Âm thật sự rất lo lắng, con gái uy hiếp như thế, ba cô vẫn kiên trì như trước muốn Mục Giai Âm phải ăn uống điều độ.

Mục Giai Âm nhất quyết không chịu, không lâu sau, Mục Giai Âm mới bày ra khuôn mặt dễ thương vỗ bả vai ba cô nói, sau này lớn lên cô có thể không ăn đồ ngọt, nhưng hiện tại nhất định phải ăn.

Nhưng anh thấy, Mục Giai Âm vẫn không buông tha sự yêu thích đồ ngọt này. Hiện tại càng ngày càng thích bơ. Ăn thêm chocolate. Nhưng mà, Mục Giai Âm càng ngày càng gầy.

Mục Giai Âm thao thao bất tuyệt nói rất nhiều, sau đó mới nói, “Ngày ba mẹ gặp chuyện không may đã gọi điện thoại cho em, họ cười nói hỏi em, không mua quà cho em, em có giận không?”

“Hôm đó em xem một bộ phim kinh dị, khi đó thật sự rất sợ, lập tức em nói với ba mẹ, em không cần quà, một mình em không dám ngủ, muốn họ nhanh về nhà với em.” Mục Giai Âm trầm mặt một lát, như đang đè nén giọng nghẹn ngào, giọng Mục Giai Âm vẫn bình tĩnh như trước, “Nhưng mà, em thật sự không biết, tại sao ba mẹ muốn quay lại mua quà cho em…”

Mục Giai Âm ngừng một lát, không nói tiếp.

Câu nói cuối cùng cô nói với ba mẹ, là cô run rẩy nói, ba mẹ mau về nhà.

Nhưng mà, cuối cùng ba mẹ không thể về được nữa.

Đột nhiên núi bị sạt lở ba mẹ bị chôn dưới chân núi.

Năm đó khi dùng ngọn núi kia xây đường hầm nhân viên thi công không kiểm tra cẩn thận, thật ra thì ngọn núi kia căn bản không thích hợp xây đường hầm. Bỏ ra số tiền đầu tư rất lớn để xây dựng công trình, nhưng sử dụng chưa được nửa năm, vì mấy ngày liên tiếp mưa to, sạt lở, ba mẹ cô hoàn toàn ở lại nơi đó.

Bởi vì ba mẹ đi mua quà cho cô, vì ba gửi tin nhắn cho ông nội nói là phải đi mua quà cho cô.

Tại sao ba mẹ nhất định phải mua quà cho cô, rõ ràng lúc ấy cô muốn họ nhanh về nhà với cô mà!

Trái tim Quyền Thiệu Viêm nảy lên một cỗ cảm giác kỳ lạ nhàn nhạt, rõ ràng ba mẹ Mục Giai Âm rất thương yêu cô. Nhưng Mục Giai Âm cũng đã nói là rất sợ khi ở nhà một mình, muốn họ nhanh chóng về nhà. Nhưng họ lại nhất định phải quay lại mua quà cho cô, quà quan trọng như vậy sao?

Mục Giai Âm đang đắm chìm trong suy nghĩ của mình, tiếp tục nói, “Là em hại chết ba mẹ, sau đó xảy ra chuyện gì, ông nội ra lệnh cả nhà trên dưới mọi người ngậm miệng lại, không được nhắc tới chuyện này nữa.” Mục Giai Âm thản nhiên nói, “Thật ra thì, qua mấy năm, cả nhà đều đã quên.”

Thật sự thời gian rất mạnh, nó sẽ khiến tất cả mọi thứ từ từ phai đi.

Nhưng cô lại càng ngày càng khó chịu, càng ngày càng hiểu chuyện, cô hại chết ba mẹ cô lại càng ngày càng hiểu trọng lượng những lời này.

Thời gian, cũng sẽ làm cho sự việc từ từ thấm sâu vào trong xương tủy, khiến trí nhớ một năm so với một năm lại càng rõ hơn.

Cô nhớ, ông nội cũng nhớ.

Cho nên, ông nội mới có thể hoàn toàn mất đi sự phán đoán trước kia.

So với việc yêu thương cô, tính tình ông nội càng thay đổi gần như hoàn toàn thay đổi thành tính tình của ba cô. Cho tới bây giờ, trong phòng ông nội vẫn để ảnh của ba cô.

“Hôm nay ông nội rất đau lòng,” Mục Giai Âm ôm Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng nói, “Quyền Thiệu Viêm, không được đối xử không tốt với ông nội em.”

“Thật ra em phải căn dặn anh làm việc,” Quyền Thiệu Viêm lạnh lùng liếc mắt ra ngoài cửa xe, “Nếu không phải ông nội Mục do dự, Mục Giai Nhan cũng sẽ không ở đó thao thao bất tuyệt lâu như vậy.”

Mục Giai Âm cũng sẽ không đau lòng như vậy.

Người phụ nữ Mục Giai Nhan kia, nhất định phải chết, Quyền Thiệu Viêm híp mắt một cái, trong mắt chợt lóe lên sát khí.

“Ông nội và anh không giống nhau, ông nội là chủ của một nhà, ông không những phải quan tâm tới chúng ta, còn phải suy tính đến sự phát triển của nhà họ Mục,” Muốn giữ thăng bằng một chén nước quả thật rất khó, thật ra thì ông nội đã nghiêng về phía anh.

“Hơn nữa, đối phó với Mục Giai Nhan, chúng ta cũng không giữ được lời hứa với ông nội.” Mục Giai Âm có chút khó chịu.

Lúc ông nội cầu xin cô, cô vẫn rất khó chịu, nhưng mà cô biết so với cô ông nội càng khó chịu hơn. Cho nên, cô đồng ý. Cô đồng ý là chỉ muốn để ông nội không khó chịu, nhưng mà, nhất định cô phải xử lý Mục Giai Nhan.

Không phải chỉ vì đứa con trong bụng, hơn nữa còn là vì cuộc sống thanh tĩnh sau này.

Đến lúc chết tính tình Mục Giai Nhan vẫn không thay đổi, thay vì để ránh tương lai cô gặp phải rắc rối lớn hơn, không bằng hiện tại nên bóp chết cô ta từ trong trứng nước.

“Ông nội Mục sẽ nghĩ thông suốt,” Quyền Thiệu Viêm đổi tư thế thoải mái hơn cho Mục Giai Âm, “Mặc dù ông tuổi đã cao, nhưng cũng không ngốc. Bằng chứng anh đã đưa cho ông, ông kích động mấy ngày cũng đã hiểu lợi hại trong đó rồi.”

Mục Giai Âm ôm Quyền Thiệu Viêm chặt hơn.

Cho dù chuyện gì xảy ra cũng đều có Quyền Thiệu Viêm đứng bên cạnh cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.