Edit: kimphuong172839
Mục Giai Âm rất nhanh đã đoán được Quyền Thiệu Viêm rốt cuộc đang suy nghĩ gì.
“Anh hoài nghi người đó là chị hai?” Mục Giai Âm cau mày hỏi.
Quyền Thiệu Viêm gật đầu một cái: “Theo tình huống lúc ấy của Ngô Oánh Oánh, tầm mắt phía trước của cô ta sớm đã mơ hồ, lúc đó cô ta không thể nào khẳng định người đi ở phía trước là Mục Giai Nhan.”
Mục Giai Âm và Mục Giai Nhan cũng chỉ có ba bốn phần giống nhau mà thôi, hơn nữa, hôm đó quần áo Mục Giai Âm mặc cũng không phải là phong cách Mục Giai Nhan thích. Người bình thường căn bản là rất khó liên hệ hai người này với nhau.
Mục Giai Âm nhìn video trước mặt mình, trong video, người phụ nữ kia quay đầu, hình như là đang mở miệng nói cái gì. Nhưng bởi vì khoảng cách trong camera hơi xa, Mục Giai Âm không thấy rõ người nọ rốt cuộc đang nói cái gì. “Anh hoài nghi là cô ta làm ám hiệu?”
Mục Giai Âm vừa nói, vừa phát âm tên của Mục Giai Nhan.
Làm như vậy vài lần cô đột nhiên cảm thấy. . . . . . Thật sự là có mấy phần giống.
“Chị hai, chị. . . . . .” Mục Giai Âm hít sâu một hơi, giọng nói có chút khàn khàn. Người một nhà đều chen lấn đối phó cô, có phải cô nên cảm thấy vinh hạnh hay không, cô lại có lực hút cường đại như vậy.
“Mặc kệ người trong video có phải Mục Giai Thu hay không, Mục Giai Thu đối với em nhất định là không có ý tốt, sau lưng cô ta còn có những người khác.” Quyền Thiệu Viêm nhíu mày nói: “Trước không nên rút dây động rừng. Nhưng mà, em cũng phải giữ khoảng cách với cô ta.”
“Biết rồi, quan hệ giữa em và Mục Giai Thu cũng không thân thiết.” Mục Giai Âm núp ở trong ngực Quyền Thiệu Viêm hé mắt.
“Gần đây, Mục Giai Thu có lẽ sẽ nghỉ một đoạn thời gian.” Quyền Thiệu Viêm nói: “Người phái đi giám thị cô ta báo rằng, sáng nay Mục Giai Thu đã ngồi máy bay trở về thành phố B.”
Vậy thì chờ đi, một khi anh và cô không có động tĩnh gì.
Lúc đó, Mục Giai Thu sẽ cảm thấy chuyện này đã êm xuôi, khó tránh khỏi sẽ vì mình ẩn núp sâu mà dương dương tự đắc (*), đến lúc đó sẽ có một ngày bí mật của chị ta bị bại lộ.
(*): kiêu ngạo.
Mục Giai Âm đang đợi, đợi một ngày Mục Giai Thu và người phía sau lưng chị ta bị vạch trần.
Ngày hôm sau, lăn lộn một đêm ở quán bar, đang ở trong nhà ngủ đến choáng váng đầu óc, Đổng Lê Triệu lại ngoài ý muốn nhận được điện thoại của Quyền Thiệu Viêm.
“Đổng Lê Triệu, Giai Âm nói cô ấy nhắn tin cho cậu, cậu chưa trả lời?” Giọng nói của Quyền Thiệu Viêm không nặng không nhẹ.
Nhưng Đổng Lê Triệu lại cảm thấy. . . . . . hình như là Quyền Thiệu Viêm đang tức giận!
Đổng Lê Triệu lập tức thức tỉnh.
Tối hôm qua anh mơ hồ thấy trên điện thoại di động có một tin nhắn chưa đọc, nhưng mà khi đó anh đang chơi rất thoải mái, nào có ở không để ý những thứ này, sau đó anh lại uống quá nhiều, càng thêm không đếm xỉa tới những thứ này.
. . . . . . Tại sao Mục Giai Âm lại gởi tin nhắn cho anh! Có chuyện không phải nên tìm chồng mình là Quyền Thiệu Viêm sao? Nếu Quyền Thiệu Viêm cũng không giải quyết được, anh làm sao có thể giải quyết hả?
Trong lòng Đổng Lê Triệu châm chọc, ngoài miệng giọng nói lại cố vui vẻ: “Đại ca à, anh cũng không phải là không hiểu rõ em, gần đây thật vất vả công ty mới được nhàn rỗi một chút, em mới nhân cơ hội này đi một chuyến tới khuya. . .”
Đổng Lê Triệu vò đầu bứt tai, không biết nên giải thích làm sao.
“Ít ngày trước, cậu cố tình chuốc say tôi?” Quyền Thiệu Viêm nhướng mày hỏi.
Đổng Lê Triệu hộc máu.
Đổng Lê Triệu nhìn điện thoại di động, hận không thể đốt dây dẫn điện thoại di động, làm sao anh lại sinh ra kích động muốn dùng cái điện thoại đi đập chết Mục Giai Âm đây? Lại nói, là Mục Giai Âm để cho anh đi chuốc say đại ca. Chẳng lẽ Mục Giai Âm không giữ bí mật chuyện này với Quyền Thiệu Viêm sao? Chẳng lẽ chuyện này không phải chỉ là bí mật giữa anh và Mục Giai Âm thôi sao?
“Đại ca, chuyện như vậy là chị dâu để cho em làm, cái này thật không liên quan gì đến em.” Đổng Lê Triệu tranh thủ thời gian thề với trời để biểu hiện trung thành: “Đại ca, anh biết em bình thường coi trọng nhất là nghĩa khí, từ trước tới nay luôn là người anh em giúp bạn không tiếc cả mạng sống. . . . . .”
“Cậu thừa nhận cậu chuốc say tôi rồi hả?” Sắc mặt Quyền Thiệu Viêm rất nghiêm túc, giống như là đang thương lượng quốc gia đại sự.
Đổng Lê Triệu chột dạ rụt cổ một cái, nói: “Đại ca, trọng điểm không ở nơi này, anh phải tin tưởng em đối với anh là một tấm lòng son. . . . . .”
Thế nào càng nghe càng quái dị? Quyền Thiệu Viêm nhíu mày: “Chuyện cậu chuốc say tôi, tôi đã không so đo rồi.”
Đổng Lê Triệu thở phào nhẹ nhõm, đại ca vẫn rất sáng suốt.
“Nhưng về sau Mục Giai Âm nói gì cậu nhất định phải làm theo.” Giọng nói Quyền Thiệu Viêm không nặng nhưng mang theo một tia uy hiếp: “Nếu không, chúng ta liền giải quyết một chút toàn bộ nợ nần nhiều năm qua.”
. . . . . . Đại ca, không chơi trọng sắc khinh bạn như vậy.
Điện thoại còn chưa có cắt đứt, Đổng Lê Triệu lại nghe thấy đầu dây bên kia Mục Giai Âm hỏi: “Lần này, chắc Đổng Lê Triệu sẽ đàng hoàng chứ?”
“Yên tâm, nếu cậu ta không nghe lời, anh đã có cách để cho cậu ta nhớ lâu.” Quyền Thiệu Viêm rất là tự tin nói.
Đổng Lê Triệu cảm thấy anh nghe được trong lời nói của Quyền Thiệu Viêm một chút mùi vị chân chó.
. . . . . . Cái này cũng không gọi là trọng sắc khinh bạn rồi, cái này gọi là bởi vì một người phụ nữ mà hại anh em mình đó đại ca! Nhưng mà đại ca lại không lấy làm hổ thẹn, ngược lại giọng nói còn rất vinh hạnh, đây là muốn náo loạn sao?
“Vậy thì em yên tâm rồi.” Đôi mắt Mục Giai Âm sáng lấp lánh, vùi đầu vào lồng ngực của Quyền Thiệu Viêm, thoải mái cọ xát hai cái mới nói với Quyền Thiệu Viêm: “Quyền Thiệu Viêm, đây chính là lần đầu tiên em làm bà mai, nhất định anh phải phối hợp với em.”
Hướng Tình và Hàn Tử Nghị, cô chính là trói cũng phải đem hai người kia trói đến cùng một chiếc thuyền. . . . . . Không, cùng một cái giường mới đúng.
“Cũng chỉ có lúc cầu xin anh thì thái độ của em mới tốt một chút.” Quyền Thiệu Viêm cười ngắt cái mũi Mục Giai Âm, trêu ghẹo nói.
Mục Giai Âm chớp mắt tỏ vẻ nghe không hiểu Quyền Thiệu Viêm đang nói cái gì.
“Hình như em chưa có tỉnh ngủ, em đi ngủ trước!” Mục Giai Âm đắp chăn, tiếp tục ngủ.
Quyền Thiệu Viêm mỉm cười nhìn Mục Giai Âm chơi xấu, ôm Mục Giai Âm vào trong ngực, thay Mục Giai Âm sưởi ấm tay và chân.
Hai người ở trên giường nằm trong chốc lát, sau đó Quyền Thiệu Viêm đi làm.
Mục Giai Âm mới gọi điện thoại cho Hướng Tình.
Hướng Tình còn mơ mơ màng màng ngủ, giọng nói cũng lúc liền lúc đứt, “Giai Âm hả, làm sao vậy? Tớ đang ngủ, cậu không có chuyện gì gấp thì chờ chúng ta gặp mặt sẽ tán gẫu tiếp.”
“Không có việc gì lớn.” Mục Giai Âm nói: “Hướng Tình, Đổng Lê Triệu nói với tớ, hôm nay Hàn Tử Nghị ở khách sạn gặp một minh tinh mới nổi nhé.”
“Hoàn toàn chính xác là không phải chuyện gì lớn.” Hướng Tình ngã đầu vào trong gối của mình: “Anh ta đã gặp minh tinh còn thiếu sao?”
“Chẳng lẽ loại chuyện như vậy không nên ngăn cản sao?” Mục Giai Âm đối với thái độ mặc kệ này của Hướng Tình tỏ vẻ cực kì lo lắng.
Thói quen này của Hàn Tử Nghị nhất định phải cắt đứt.
“A, lời nói của tớ anh ta không nghe, nếu không thì cậu gọi điện thoại thử một chút?” Hướng Tình lại nói: “Thôi, còn không bằng bảo Quyền thiếu gọi điện thoại đi, nhưng mà Quyền thiếu luôn luôn không thích quản xem bọn họ làm khỉ gió gì, cậu có chắc Quyền thiếu sẽ gọi điện thoại?”
Cô biết chứ... Cho nên những việc riêng tư có liên quan tới Hàn Tử Nghị cô mới phải đi phiền toái Đổng Lê Triệu.
Phải nói Hàn Tử Nghị bình thường ở đâu, làm cái gì, Quyền Thiệu Viêm tuyệt đối là hỏi gì cũng không biết. Cho nên, Mục Giai Âm cũng không có quá trông cậy vào Quyền Thiệu Viêm, chỉ nhờ Quyền Thiệu Viêm uy hiếp Đổng Lê Triệu giúp cô.
“Ai nói gọi điện thoại?” Ánh sáng trong mắt Mục Giai Âm càng sâu: “Chúng ta đi phá hư cuộc hẹn của Hàn Tử Nghị và cô gái kia nha.”
. . . . . . Phá hư? Xác định Hàn Tử Nghị sẽ không vì vậy mà chán ghét cô hơn sao? Hướng Tình rất hoài nghi nhìn điện thoại di động của mình. Cô nhớ trước kia thỉnh thoảng sẽ bắt gặp Hàn Tử Nghị và những người phụ nữ khác hẹn hò, cô cũng đã từng tiến lên ngăn cản rồi, nhưng ngăn cản xong, Hàn Tử Nghị lại càng chán ghét cô thêm.
“Giai Âm, có phải cậu chưa có tỉnh ngủ hay không, chúng ta vẫn là đi ngủ đi.” Hướng Tình rất là lý trí ngăn cản hành động này của Mục Giai Âm.
Một tiếng sau, Hướng Tình bị Mục Giai Âm tự mình xách cô từ nhà đi ra ngoài.
Lúc gần đi, cha mẹ Hướng Tình vẫn còn rất lo lắng đối với đứa con gái lớn tuổi rồi vẫn chưa gả, hi vọng Mục Giai Âm có thể giúp đỡ Hướng Tình tìm xem xung quanh có người đàn ông nào thích hợp Hướng Tình hay không.
Theo như cách nói của cha mẹ Hướng Tình, đó chính là cỡ nào bọn họ cũng đồng ý gả con gái đi ra ngoài hết. Chỉ cần con gái chịu gả, người ta chịu cưới.
Mục Giai Âm bày tỏ mặc dù độ khó khăn có chút cao, nhưng mà cô sẽ cố gắng hết sức đi hoàn thành.
Hướng Tình rất kháng cự, dọc theo đường đi cũng cực độ không phối hợp.
Sau khi Hướng Tình lần thứ một trăm lẻ một tỏ vẻ tức giận, Mục Giai Âm quyết định nhân đạo một chút, an ủi Hướng Tình gần như sắp bùng nổ đến nơi: “Tại sao cậu không muốn đi?”
“Nếu như Quyền Thiệu Viêm hẹn hò với người phụ nữ khác, cậu còn có thể vui mừng như vậy tham gia náo nhiệt sao?” Hướng Tình cố gắng khuyên nhủ.
Mục Giai Âm nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Tớ sẽ từ trong nhà mang theo khẩu súng.”
Hướng Tình nâng trán.
Mục Giai Âm nhất định là đi theo Quyền Thiệu Viêm học xấu.
“Giai Âm, tại sao hôm nay cậu thích tham gia náo nhiệt như vậy?”
Trước đó vài ngày, lúc đi bệnh viện thăm Mục Giai Âm, Mục Giai Âm còn mang dáng vẻ nửa chết nửa sống. Ngay cả khi thấy Quyền Thiệu Viêm, hai người đều là im lặng.
Nhưng chỉ qua mấy ngày, quan hệ của hai người này lại tốt hơn cả trước kia. Hơn nữa, từ lúc Mục Giai Âm kết hôn đến nay, Hướng Tình cảm thấy cô không có gặp qua dáng vẻ vui mừng của Mục Giai Âm như thế này.
Mục Giai Âm quay đầu nở nụ cười rực rỡ với Hướng Tình, cười xong nói: “Hiện tại tớ rất rảnh rỗi, đương nhiên là muốn giúp cậu và Hàn Tử Nghị nha.”
“Giai Âm, cậu không cần đi làm bánh ngọt rồi hả? Kể từ lúc cậu làm bánh ngọt cho Lễ Chúc Mừng của Đổng Lê Triệu, hầu như mọi tầng lớp trên toàn quốc đều tranh nhau mời cậu làm bánh ngọt, vì bọn họ làm vẻ vang.” Cô đối với việc đi bắt kẻ thông dâm như vậy không có hứng thú chút nào!
Hơn nữa, Mục Giai Âm không nên lấy cớ thân thể khó chịu mà không đi làm.
“Bây giờ còn chưa đến thời cơ.” Mục Giai Âm lắc đầu một cái.
Cô vô tình biết được biện pháp làm bánh ngon, tổn thất của công ty đã không còn. Mà Tả Trí Viễn bên kia cũng đã bắt đầu bể đầu sứt trán, cô phải đợi, chờ Tả Trí Viễn chủ động tra ra thân phận của chuyên gia làm bánh thần bí, lại lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ cô đến tập đoàn của anh ta.
Hướng Tình trợn trắng mắt, lười thì cứ việc nói thẳng đi thôi.
Nửa túm nửa kéo, cuối cùng Hướng Tình cũng bị Mục Giai Âm dẫn tới địa điểm ăn cơm.
Về sự tình nào đó, Hàn Tử Nghị rất không có phong độ.
Thí dụ như nói, lúc hai người ăn cơm, Hàn Tử Nghị cũng tới trễ.
Mặc dù trong miệng chống cự chuyện này, thế nhưng khi thấy Hàn Tử Nghị bị trễ, khóe miệng Hướng Tình vẫn là lóe lên một nụ cười.
Mục Giai Âm và Hướng Tình núp ở trong ghế dài, hai người cũng lẳng lặng cầm quyển tạp chí, vừa uống trà sữa vừa nhìn sách. Nhưng thực tế, ánh mắt của hai người đều nhìn về phía người nữ minh tinh.
Đó là minh tinh nổi tiếng gần đây nhất, có thể nổi như thế, trừ vận số và kỹ thuật diễn, Mục Giai Âm không thể không thừa nhận nhan sắc của cô gái kia thật sự rất tinh xảo. Từng cái ngũ quan cũng tinh xảo, tổ hợp lại với nhau càng làm cho người khác ý loạn tình mê, không biết đây là sản phẩm của một bệnh viện thẩm mỹ nào, xinh đẹp thì xinh đẹp, nhưng mà lại như là một cái vỏ rỗng không có linh hồn, làm cho người ta không nhớ được diện mạo của cô ta.
Mục Giai Âm nhìn Hướng Tình trước mặt, bỗng cảm thấy vẫn là Hướng Tình đẹp hơn một chút.
Thực đơn trong tay Thiệu Như Giai sớm đã bị cô giày xéo đến nhăn nhúm, từ lúc cô nổi tiếng đến giờ, vẫn là lần đầu tiên chờ người khác lâu như vậy. Ngày thường, dù là những nhân vật nổi tiếng kia thấy cô, không ai không nâng cô lên trời? Chỉ có Hàn Tử Nghị dám để cô chờ lâu như vậy.
Lúc Hàn Tử Nghị tới, Hướng Tình tự nhiên bĩu môi.
Hàn Tử Nghị dĩ nhiên không thấy được động tĩnh bên này, hai tay Hàn Tử Nghị nhét vào túi, không hề áy náy đi tới chỗ Thiệu Như Giai.
Thấy Hàn Tử Nghị, trong lòng Thiệu Như Giai không vui nhất thời liền tản đi mất. Dáng dấp của Hàn Tử Nghị so với các nam diễn viên nổi tiếng còn tốt hơn ba phần, hơn nữa, vóc người cao lớn, gương mặt tự tin, không chỗ nào không toả ra khí thế của người đàn ông trước mặt này.
“Tớ phát hiện.” Mục Giai Âm chống cằm nói: “Thiệu Như Giai rất hài lòng bộ dáng của Hàn Tử Nghị.”
“Ý của cậu là nếu tớ muốn công chiếm Hàn Tử Nghị, tốt nhất mua trước một chai axit sunfuric đặc tới?” Hướng Tình tiếp tục bĩu môi, miệng cũng sắp toét đến mang tai đi.
Nói thật ra. . . . . . Cô thật là có chút hối hận không mang theo chai axit sunfuric đặc tới đây.
Thiệu Như Giai nhìn cái gì vậy, nhìn chằm chằm Hàn Tử Nghị với đôi mắt hoa si, cô nhất định phải moi con ngươi Thiệu Như Giai ra.
Mục Giai Âm nhìn thật sâu Hướng Tình: “Là một đề nghị tốt, cậu có thể áp dụng thử. Không chừng sau khi Hàn Tử Nghị bị hủy dung, liền bám theo cậu không thả.”
Cô muốn tạt chính là những người phụ nữ dám can đảm quyến rũ Hàn Tử Nghị, chứ không phải Hàn Tử Nghị.
Hướng Tình nhìn cặp mắt sáng trông suốt của Mục Giai Âm, rất lý trí không có nói ra những lời này, nếu nói ra, chắc là lại bị Mục Giai Âm mắng không có tiền đồ. Nếu cô có tiền đồ, cũng sẽ không treo cổ ở trên cái gốc cây xiêu vẹo Hàn Tử Nghị này rồi.
Hàn Tử Nghị rất không khách khí ngồi ở bên cạnh Thiệu Như Giai.
Thiệu Như Giai cũng không làm dáng, nói: “Hàn thiếu, hôm nay anh tới thật là muộn, làm cho người ta chờ thật lâu.”
Gần đây Hàn Tử Nghị có chút phiền não, trong mấy tháng này, Hướng Tình không giống như ngày trước luôn kề cận anh, anh thật là có chút kỳ quái.
Ngày hôm qua, anh đi theo Đổng Lê Triệu đến hộp đêm, anh còn cố ý đăng những tấm hình anh ôm những người phụ nữ khác lên web. Anh rất ít khi làm những chuyện này, ngay cả những người phụ nữ bình thường anh không quen đều tới trêu ghẹo anh, vậy mà cũng không thấy Hướng Tình tới bình luận.
Hơn nữa, nghe Đổng Lê Triệu nói gần đây cha mẹ của Hướng Tình hình như là cho Hướng Tình đi xem mắt, Hướng Tình cũng đã đi nhiều lần, sẽ không phải là coi trọng người đàn ông nào đi?
Nghĩ đến lần trước nghe thấy Hướng Tình thổ lộ với Đổng Lê Triệu, đột nhiên trước mặt Hàn Tử Nghị lại hiện lên hình ảnh Hướng Tình tựa vào trong ngực Đổng Lê Triệu nói em yêu anh.
Sau đó tay Hướng Tình còn hết sức trêu đùa ở trước ngực Đổng Lê Triệu.
Giống như bộ dáng bây giờ của Thiệu Như Giai ở trong ngực anh, Hàn Tử Nghị có chút phiền não, anh phát hiện, tới gặp người phụ nữ này làm tâm trạng anh trở nên bết bát hơn.
“Chúng ta như vậy không gọi là bắt kẻ thông dâm.” Hướng Tình chăm chú nhìn Mục Giai Âm nói: “Cái này gọi là một phương diện để cho tớ đau lòng.”
“Tớ đương nhiên có. . . . . .” Hai chữ ‘kế hoạch’ bị Mục Giai Âm cắn răng nuốt vào trong bụng.
Mục Giai Âm dùng sức cắn chặt hàm răng, để ngừa ở trong quán cà phê an tĩnh này giọng nói của cô quá lớn làm mất mặt.
“Hướng Tình, cậu là chó sao.” Mục Giai Âm nhìn dấu răng thật sâu trên cổ tay mình, chân mày khổ sở nhíu lại.
“Có nạn cùng chịu.” Hướng Tình ho nhẹ một tiếng, che giấu trên mặt lời xin lỗi.
Cô không dùng bao nhiêu hơi sức nha, tại sao dấu răng trên cổ tay Mục Giai Âm lại sâu như vậy đây? Hơn nữa, răng của cô còn bị xương cổ tay Mục Giai Âm làm bị thương đó, Mục Giai Âm thật sự là quá gầy, cũng không biết Quyền Thiệu Viêm nuôi thế nào? Có phải khấu trừ tiền ăn của Mục Giai Âm hay không?
Bên này Mục Giai Âm còn chưa lên tiếng, bên kia Hàn Tử Nghị lại phiền não đẩy ra Thiệu Như Giai.
“Hàn thiếu.” Thiệu Như Giai ngẩn người, uất ức nói: “Em làm sai chỗ nào sao?”
Hàn Tử Nghị nhíu mày, mới vừa rồi đột nhiên anh cảm thấy từ nơi nào toát ra một dòng phiền não: “Không có gì, hiện tại tâm trạng anh không được tốt lắm. Em ngoan ngoãn uống cà phê là được, đừng quấy rầy anh.”
Thiệu Như Giai ngoan ngoãn gật đầu một cái, hiểu lòng người nói: “Hàn thiếu, anh có việc gì phiền lòng có thể nói với người ta, mặc dù người ta không thể thay anh giải ưu, nhưng mà người ta bảo đảm sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”
“Gần đây Hàn Tử Nghị tiến bộ nha.” Hướng Tình thần kỳ nhìn Hàn Tử Nghị đẩy ra Thiệu Như Giai đang dính vào trên người của anh ấy, lại nói: “Không phải anh ta ai đến cũng không cự tuyệt sao.”
Mục Giai Âm cũng cười cười, giống như là phát hiện vùng đất mới nói với Hướng Tình: “Hướng Tình, tớ cảm thấy kế hoạch thờ ơ lạnh nhạt của chúng ta với Hàn Tử Nghị rất được, tớ nghĩ, hôm nào cậu đi tìm mấy người đàn ông xem mắt đi, tốt nhất nên thân mật một chút, cậu hiểu ý của tớ chứ?”
“Tớ mới không cần cùng những người đàn ông khác làm động tác thân mật đấy.” Hướng Tình chợt lắc đầu.
Cô cũng không khốn kiếp giống như Hàn Tử Nghị.
“Hơn nữa, hiện tại tớ ghét nhất xem mắt.” Hướng Tình nói xong liền oán trách nhìn Mục Giai Âm.
Lần trước xem mắt gặp phải một người tự cao tự đại, làm cho cô thật muốn quất anh ta một cái tát.
Đã đến trễ còn không xin lỗi, phẩm chất này khẳng định không tốt giống Hàn Tử Nghị. Nhưng Hàn Tử Nghị, người ta tối thiểu còn có diện mạo tốt, còn chiều cao người đàn ông kia không tới một mét bảy không nói đi, còn dám ghét bỏ chiều cao một mét bảy của cô quá thấp. Còn nói chiều cao của người con gái lý tưởng của anh ta là từ 1m75 trở lên.
Cô vốn muốn lật cái bàn bỏ đi, nhưng người đàn ông kia lại còn rất tự đại nói, mặc dù dáng dấp của cô chẳng có gì đặc sắc, không phải gu thẩm mỹ của anh ta, anh ta cũng không vừa ý, nhưng mà anh ta vẫn có thể cố chấp nhận.
Cô tình nguyện coi chừng một người hoa tâm như Hàn Tử Nghị cả đời cũng không muốn sống chung với một người đàn ông như vậy. Cuối cùng Hướng Tình cũng lật cái bàn bỏ đi. Ngày hôm sau người đàn ông ghê tởm ấy còn đi khắp nơi nói cô không có giáo dục, không biết lễ phép, bất cứ cái gì có thể bôi đen cô, người đàn ông kia tất cả đều nói một lần.
Nhưng không tới mấy ngày sau, cô nghe bạn bè nói người đàn ông kia không biết bị người nào thu thập. Hướng Tình thật sâu cảm thấy hắn ta nhất định là bởi vì đáng đánh đòn mới bị người ta trừng trị.
Hướng Tình thẳng tính có lúc thật là khiến người ta khóc không ra nước mắt. Chuyện đơn giản như vậy, cô nhất định chính là hạ bút thành văn, nhưng Hướng Tình chính là có chết cũng không chịu làm.
Mục Giai Âm chợt vỗ vỗ đầu Hướng Tình, nói: “Cậu không phải là có rất nhiều anh em sao? Gọi bọn họ ra ngoài ăn bữa cơm. Đến lúc đó tớ liền mang theo Hàn Tử Nghị đi vây xem, chuyện này thì có thể đi.”
Cô đã từng thấy anh em của Hướng Tình, bọn họ quả thực không xem Hướng Tình là con gái mà. Vì là anh em nên bọn họ sống chung dĩ nhiên là không có bao nhiêu kiêng kỵ, nhưng người ở bên ngoài xem thì thật là có chút thân mật.
“Cái này cũng được, chúng ta vừa vặn thật lâu không có tụ tập.” Hướng Tình vừa nói vừa do dự liếc nhìn Mục Giai Âm nói: “Nhưng mà cậu thật sự muốn đi không? Tớ sợ Quyền thiếu biết tớ dẫn cậu đi gặp những người đàn ông khác sẽ giận dữ giết chết tớ.”
“Tớ cũng không phải là đi xem mắt, cậu sợ cái gì?” Lúc này Mục Giai Âm còn chưa có ý thức được mức độ độc chiếm của đàn ông mạnh đến trình độ nào.
Mà Hướng Tình hiển nhiên còn chưa đủ hiểu rõ Quyền Thiệu Viêm, vì vậy cũng vui mừng gật đầu một cái, hai người liền vui thích quyết định một việc khiến Quyền Thiệu Viêm phải sốt ruột.
Hướng Tình đang nói chuyện, đột nhiên có một người đàn ông xông vào.
Trên người mặc áo ngủ, quần jean rộng thùng thình, chân mang một đôi giày chơi bóng màu trắng, chỉ tiếc, giày có chút dơ bẩn, hiển nhiên chủ nhân của nó cũng không thèm để ý những thứ này, cho nên, cũng không có rửa sạch.
“Đây là tới tìm ai hay sao?” Hướng Tình kỳ quái hỏi.
Người này ăn mặc rõ ràng không phù hợp với quán cà phê sang trọng này: “Sẽ không phải là quý bà nào đó bao dưỡng tiểu tình nhân tìm tới chứ?”
Hướng Tình ác ý suy đoán, bộ dáng và vóc người của người đàn ông này nhìn cũng rất được.
Quần áo bên ngoài của người đàn ông kia mở rộng ra, bên trong chỉ mặc một cái áo T-shirt bó sát người, cái áo T-shirt này đem cơ bắp trên người anh ta hoàn toàn hiển lộ ra. Có không ít quý bà thích loại đàn ông cơ bắp này đấy.
“Nhưng bảo vệ quán cà phê tại sao lại để người đàn ông này tiến vào nhỉ?” Hướng Tình cảm thấy khó hiểu.
Mục Giai Âm không có giải thích, nói với Hướng Tình: “Cậu xem diễn là tốt rồi.”
Người đàn ông kia trực tiếp đi về phía bàn của Hàn Tử Nghị.
Ôm nhuyễn ngọc ôn hương trong ngực, mặc dù trong lòng Hàn Tử Nghị có chút cảm thấy kỳ cục, phiền não và mất tự nhiên. Nhưng ‘giang sơn dễ đổi bản tính khó dời’, ngồi đã lâu, cộng thêm Thiệu Như Giai ra sức quyến rũ, Hàn Tử Nghị dĩ nhiên là tâm viên ý mãn(*), tay kia đã sớm không thành thật rồi.
(*): vui lòng, thoã mãn.
Người đàn ông kia liếc mắt liền thấy được Thiệu Như Giai đang yếu đuối tựa vào trong ngực Hàn Tử Nghị, ánh mắt quyến rũ đưa tình, tự nhiên cũng nhìn thấy Hàn Tử Nghị không đàng hoàng dạo chơi ở trên người Thiệu Như Giai, khắp nơi đốt lửa, làm Thiệu Như Giai đỏ mặt tới tận mang tai.
Người đàn ông kia bước hai ba bước đi tới, một quyền trực tiếp đánh Hàn Tử Nghị ngã ở trên mặt đất.
Lúc này, Hướng Tình liền đứng lên nhưng rồi lại bị Mục Giai Âm liều mạng áp trở về chỗ ngồi.
Đơn giản, hiện tại sự chú ý của mọi người đều đặt ở Hàn Tử Nghị và người đàn ông kia. Trong quán cà phê cũng không thiếu những người có lòng hiếu kỳ không để ý hình tượng đứng lên quan sát chuyện này.
“Hàn Tử Nghị bị đánh! Tớ muốn giúp anh ấy.” Hướng Tình lo lắng nhìn Mục Giai Âm nói: “Mục Giai Âm, cậu làm gì thế? Mau buông tớ ra.”
“Có bảo vệ rồi, cậu gấp cái gì? Hơn nữa, Hàn Tử Nghị cũng luyện qua võ, anh ta cũng không thảm hại đâu.” Mục Giai Âm ấn Hướng Tình ngồi xuống, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói với Hướng Tình: “Còn chưa xem hiểu sao? Người đàn ông này có thể thuận lợi như vậy đi vào quán cà phê đều là do tớ động tay động chân.”
“Cậu?!” Chân mày Hướng Tình nhíu lại, ngạc nhiên nhìn Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm không nhịn được lại vỗ Hướng Tình một cái dữ dội, Hướng Tình thật là ngốc, làm cho người ta không nhịn được muốn đánh cô. . . . . .
“Đợi lát nữa Hàn Tử Nghị bị thương, chúng ta lại mang anh ta đi bệnh viện. Đến lúc đó cậu nhìn ánh mắt của tớ mà hành động, biết không?” Mục Giai Âm nói với Hướng Tình.
Hướng Tình vẫn có suy nghĩ muốn đi giúp Hàn Tử Nghị.
Nhưng Mục Giai Âm khẳng định như vậy, để cho cô cảm thấy rất có đạo lý, cô. . . . . . Vẫn là nghe theo Mục Giai Âm. Dù sao Hàn Tử Nghị, tên kia da dày thịt béo, chịu đánh được!
Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng ánh mắt Hướng Tình nhìn Hàn Tử Nghị vẫn mang theo vài phần lo lắng.
Còn trong đôi mắt Mục Giai Âm là tràn đầy niềm vui thú khi xem trò vui, hả hê còn có hả giận. Ai bảo Hàn Tử Nghị bình thường phong lưu như vậy, đáng đời!
Nhìn Hàn Tử Nghị bị đánh té xuống đất, Thiệu Như Giai nhất thời liền luống cuống, nhìn người tới, Thiệu Như Giai tức giận giậm chân: “Lâm Tân Thành, anh có bệnh sao, nhanh đi ra ngoài!”
“Như Giai, thằng nhóc này lại dám giở trò với em, chờ anh giáo huấn hắn xong, chúng ta liền đi.” Lâm Tân Thành nói xong lại ra một quả đấm về phía Hàn Tử Nghị.
Lần này Hàn Tử Nghị đã sớm có chuẩn bị, dĩ nhiên là sẽ không dễ dàng trúng chiêu, một tay ngăn cản quả đấm của Lâm Tân Thành, một chân bén nhọn đá Lâm Tân Thành, vừa đánh, Hàn Tử Nghị vừa hỏi: “Mày là người nào?”
“Người nào?” Lâm Tân Thành là huấn luyện viên quyền anh, mặc dù Hàn Tử Nghị thế tới hung hăng, nhưng Lâm Tân Thành vẫn nhẹ nhàng tiếp được, sau đó nói với Hàn Tử Nghị: “Mày khi dễ người phụ nữ của tao còn có mặt mũi hỏi tao là ai?”
Hàn Tử Nghị nghĩ đời này có lẽ anh chỉ khi dễ có Hướng Tình.
Hàn Tử Nghị nghĩ tới đầu tiên chính là Hướng Tình: “Mày là bạn trai Hướng Tình?”
Hàn Tử Nghị vừa nói như thế, thế công nhất thời liền nhanh hơn không ít.
“Tớ hình như nghe được Hàn Tử Nghị đang nói tên của cậu?” Mục Giai Âm không xác định nói, chỗ ngồi của bọn họ cách Hàn Tử Nghị rất xa, lúc này quán cà phê lại huyên náo, Mục Giai Âm có chút khó mà phân biệt.
Hướng Tình không trả lời Mục Giai Âm, tất cả tinh thần của cô đều đặt ở trên người của Hàn Tử Nghị.
Lâm Tân Thành ngẩn người, nói: “Cái tên bại hoại này lại khi dễ qua những người phụ nữ khác.”
Thế công của Lâm Tân Thành cũng mãnh liệt rất nhiều, cảm giác như là muốn thay trời hành đạo.
Thiệu Như Giai vừa nhìn tình huống không đúng, vội vàng đứng giữa Lâm Tân Thành và Hàn Tử Nghị.
Lâm Tân Thành mới vừa nhìn người trước mặt mình vội vàng thu hồi quả đấm, mặc dù Hàn Tử Nghị cũng muốn thu tay lại, nhưng thế công của anh không còn kịp điều chỉnh nữa, vậy nên Thiệu Như Giai bị Hàn Tử Nghị đánh một quyền liền trực tiếp ngã ở trên mặt đất, một quyền này trúng ngay giữa lỗ mũi, rất nhanh khiến mũi Thiệu Như Giai xiêu vẹo một bên, máu tươi từ trong lỗ mũi chảy xuống, nhuốm đỏ tấm thảm lông dê cao cấp.
Bên cạnh có không ít quý bà cũng bật cười.
Mũi của cô gái này cao như vậy thì ra là chỉnh sửa mà ra.
Lâm Tân Thành vừa nhìn hình dạng của Thiệu Như Giai, nhất thời càng nổi giận hơn, không để ý Thiệu Như Giai khuyên can, quơ múa quả đấm, cùng Hàn Tử Nghị triền đấu ở một chỗ: “Người phụ nữ của tao, mày cũng dám đánh?”
“Thiệu Như Giai có bạn trai?” Ban đầu lúc cô ta liên lạc anh, đã nói trước mắt một người bầu bạn cũng không có?
Hàn Tử Nghị hiểu anh đây là bị Thiệu Như Giai đùa bỡn tình cảm, Thiệu Như Giai đây là bắt cá hai tay nha, người có tiền và người yêu một tay đều bắt?
Nhưng Hàn Tử Nghị cũng không giải thích với người đàn ông trước mặt, rất rõ ràng anh ta đang giận dữ sẽ không nghe “lời nói một phía” của Hàn Tử Nghị
Mặc dù Hàn Tử Nghị cũng có công phu, nhưng võ công của anh, đi đối phó với tên côn đồ, lưu manh cắc ké ở đầu đường xó chợ còn tạm được, nếu thật muốn đối phó với Lâm Tân Thành, loại huấn luyện viên chuyên nghiệp này, còn kém xa. Chỉ mấy chiêu, Hàn Tử Nghị hoàn toàn đang ở hạ phong.
Tính sai, Mục Giai Âm thầm nghĩ, ai biết Lâm Tân Thành lợi hại như vậy, nhìn bộ dáng Hàn Tử Nghị, chẳng mấy chốc sẽ chống đỡ không được rồi.
Mục Giai Âm vội vàng từ trong túi xách lấy ra điện thoại di động, thật nhanh gọi điện thoại, kêu bảo vệ vẫn còn đang ở cửa cầu thang vào trong quán cà phê.
Nhưng Hướng Tình căn bản không kịp đợi, vọt thẳng lên muốn giúp Hàn Tử Nghị.
Hướng Tình xông lên hơi mạnh, hơn nữa, lực lượng nam nữ cũng có sự khác biệt. Hướng Tình ở trong đám nữ sinh có thể thắng dễ dàng, nhưng ở trước mặt Lâm Tân Thành. . . . . .
Lâm Tân Thành liếc mắt liền nhìn ra Hướng Tình là tới giúp Hàn Tử Nghị, cô ta muốn giúp, vậy anh sẽ thành toàn cho Hướng Tình. Lâm Tân Thành cũng không phải là hiền lành, nghĩ xong liền một quyền đánh ở trước mặt Hướng Tình.
Lâm Tân Thành suy nghĩ rất đơn giản, mày dám đánh bạn gái tao, vậy tao cũng phải đánh người phụ nữ này nở hoa đầy mặt.
Mà Hướng Tình chính là lao thẳng vào quả đấm của Lâm Tân Thành, ngay cả một chút xíu do dự cũng không có.
Hướng Tình chỉ cảm thấy. . . . . . Cô lại ngu xuẩn. . . . . . Xông quá mức mãnh liệt, hiện tại đừng nói là đánh Lâm Tân Thành, người ta Lâm Tân Thành muốn đánh cô, cô đều không phản kháng được, đừng nói phản kháng, thân thể cô còn không giữ thăng bằng được.
Quả đấm này, tốc độ này, có lẽ là khuôn mặt cô sẽ bị huỷ thôi.
Lần này xảy ra chuyện, cô nhất định phải buộc Hàn Tử Nghị cưới cô, cô đã trả giá quá lớn!
Hàn Tử Nghị vừa nhìn liền nóng nảy, có thể đánh anh thế nào cũng được, đánh Hướng Tình là muốn chết sao?
Hàn Tử Nghị lật người chắn trước mặt Hướng Tình.
Một quyền của Lâm Tân Thành liền đập vào trên lưng của Hàn Tử Nghị.
Hàn Tử Nghị rên lên một tiếng, mang theo Hướng Tình ngã trên mặt đất, lúc ngã xuống đất Hàn Tử Nghị còn nỗ lực xoay người, để cho mình làm đệm thịt cho Hướng Tình.
Rốt cuộc bảo vệ cũng tới, dưới công kích của bảo vệ, Lâm Tân Thành rất nhanh liền nộp khí giới đầu hàng.
Mục Giai Âm từ trên cao nhìn xuống Hàn Tử Nghị và Hướng Tình.
Ngã quá mức mạnh, Hướng Tình liền trực tiếp đụng phải đôi môi của Hàn Tử Nghị.
Vốn là người bình thường đụng qua, phản ứng đầu tiên đại khái đều là che đôi môi, quay đầu, hô to một tiếng, đau chết.
Hai người kia không. . . . . .
Hướng Tình rất ngây ngô, đây là nụ hôn đầu đó, phải hay không, thật sự cho Hàn Tử Nghị, có nên hào hứng, phấn chấn hay không?
Hàn Tử Nghị. . . . . . Ai ui cằm thật là đau, đôi môi thật là đau, sống lưng thật là đau, toàn thân cao thấp không một chỗ không đau.
Ôi chao, Hướng Tình, tại sao cô còn không đứng dậy? Chao ôi, hai người bọn họ đây là đang hôn môi?
Sau đó, Hàn Tử Nghị theo bản năng điều khiển, anh làm ra hành động khiến mọi người đều trợn to hai mắt.
Hàn Tử Nghị ôm Hướng Tình, đầu lưỡi tiến quân thần tốc.
Hướng Tình vốn là đã trợn mắt hốc mồm rồi, dĩ nhiên là cho Hàn Tử Nghị tuỳ tiện đoạt lấy.
Hai người không thấy, người trong quán cà phê đều nhìn mà trợn tròn mắt, đôi môi Thiệu Như Giai cũng sắp cắn nát.
Mục Giai Âm lần đầu tiên biết cái gì gọi là làm đem cả đời mình cũng dâng hiến ở trong chuyện tình yêu. Mới vừa rồi còn đánh khí thế ngất trời đâu, hiện tại liền hôn lên? Còn ở trước mặt nhiều người như vậy?
Người ngồi trong quán cà phê này có người quen Hàn Tử Nghị đó!
Mục Giai Âm cúi đầu nhìn, trong lòng đánh giá, rất ngôn tình, rất lãng mạn.
Không có cách mấy giây, ý thức được mình đang làm gì, Hàn Tử Nghị thoáng hơi ngẩng đầu, liền thấy Mục Giai Âm móc ra điện thoại di động, đèn flash chớp một cái, gần như muốn chớp mù hai mắt Hàn Tử Nghị.
Hàn Tử Nghị và Hướng Tình gần như là đồng thời đẩy đối phương ra, đứng lên. Động tác hài hòa nhất trí, hình như đã tập luyện qua.
Sắc mặt Hướng Tình cực kỳ mất tự nhiên, đỏ như sắp nhỏ ra máu.
Bên kia, mặc dù tình huống của Hàn Tử Nghị tốt hơn một chút, nhưng nét mặt luống cuống vuốt đôi môi của mình, bất kể là ai nhìn cũng biết anh ta đang xấu hổ.
“Chị… chị… chị… chị… chị dâu, mới vừa rồi chị đang làm gì thế?” Hàn Tử Nghị nhìn Mục Giai Âm cầm điện thoại di động ở trên tay rất muốn đoạt lấy điện thoại.
“Lắp bắp?” Mục Giai Âm nhìn về phía Hàn Tử Nghị cười một tiếng, ý vị sâu xa nói: “Cậu nhân cơ hội chiếm tiện nghi của Hướng Tình, tôi chỉ là lưu lại chứng cớ, để tránh ngày sau cậu quỵt nợ.”
“Không phải anh ấy nhân cơ hội. . . . . .” Hướng Tình vừa định giải thích, lại bị Mục Giai Âm mạnh mẽ ngăn lại.
Hướng Tình nhìn ánh mắt hung ác của Mục Giai Âm, rụt cổ một cái, vẻ mặt có chút bay xa, ngay từ đầu thật là cô hôn trước. Nhưng sau đó. . . . . . Hướng Tình nghĩ đến cảnh Hàn Tử Nghị và cô môi lưỡi cùng nhau quấn quýt thì cảm thấy hô hấp cũng sắp ngưng lại.
Sớm biết hôm nay sẽ xảy ra chuyện như thế, tối hôm qua cô sẽ ở chỗ này ngồi đợi rồi.
May là có Mục Giai Âm lôi cô đi đến đây! Về sau Mục Giai Âm nói gì cô đều nghe theo, đi theo Mục Giai Âm thật là có thịt ăn nha!
“Chị…chị…chị dâu.” Đầu lưỡi Hàn Tử Nghị còn ở trạng thái thắt lại, hoàn toàn không có như lúc mới vừa rồi cuồng nhiệt hôn Hướng Tình: “Tôi... tôi đổ thừa cái gì à? Chị dâu, chị mau xoá tấm hình kia đi.”
Hướng Tình cũng lôi kéo cánh tay Mục Giai Âm, mặc dù cô có tiếng luôn tuỳ tiện nhưng chuyện hôn môi như vậy giữ lại không tốt lắm.
“Xóa thôi.” Mục Giai Âm đưa di động cho Hàn Tử Nghị.
Hàn Tử Nghị nhận lấy điện thoại di động nhìn. . . . . . Các góc độ đều có.
Nhưng tại sao mỗi góc độ xem ra đều giống như là anh đang đại phát thú tính với Hướng Tình đây?
Khi đó Hướng Tình hoàn toàn cũng ngây người, liền thế nào phối hợp Hàn Tử Nghị cũng không biết. Hơn nữa Mục Giai Âm tỉ mỉ lựa chọn, tự nhiên những hình này xem ra đều giống như là Hàn Tử Nghị dụ dỗ Hướng Tình.
Hướng Tình nhìn điện thoại của Mục Giai Âm.
Thật ra thì cô còn rất không bỏ được, dầu gì cũng là lần đầu tiên hôn môi, lưu lại một tấm hình cũng được mà.
Sau khi Hàn Tử Nghị thủ tiêu hết những tấm hình liền thật nhanh đưa điện thoại di động trả lại cho Mục Giai Âm, cuối cùng tâm tình cũng ổn định không ít.
Anh và Hướng Tình coi như là không ai nợ ai.
Hàn Tử Nghị tự an ủi mình, vừa bắt đầu là Hướng Tình hôn anh trước, phía sau. . . . . . Sau đó anh chỉ, ừ, công bằng, như vậy mới công bằng. Đúng, tất cả đều công bằng.
“Hàn thiếu, anh không có sao chứ?” Thiệu Như Giai thành công một tay đẩy Mục Giai Âm ra, sau đó ân cần đỡ Hàn Tử Nghị, tràn đầy quan tâm hỏi.
“Như Giai, tại sao em còn đi hỏi tên khốn kiếp này?” Lâm Tân Thành cũng không có rõ ràng, ở màn kịch này anh ta đang đóng vai trò gì.
Hiện nay cơ thể Mục Giai Âm vốn cũng không quá tốt, lại bị Thiệu Như Giai “Nhẹ nhàng” đẩy một cái, thân thể có chút không ổn, lắc lư hai bước ngã xuống trên người của Hướng Tình, Hướng Tình vẫn ở trong trạng thái mơ hồ, không kịp phản ứng liền cùng Mục Giai Âm ngã trên mặt đất.
Nhìn tầm mắt của mọi người trong quán cà phê, Mục Giai Âm chỉ muốn che mặt. Thiệu Như Giai hả hê nhìn Mục Giai Âm và Hướng Tình té xuống đất, muốn quyến rũ Hàn Tử Nghị, cũng phải xem cô có đồng ý hay không.
Quá mất mặt . . . . . Mục Giai Âm chậm rì rì đứng lên, tận lực dùng tư thế ưu nhã nhất sửa sang lại quần áo của mình.
Vừa nhìn Mục Giai Âm và Hướng Tình bị đẩy ngã, ngẫm lại chuyện hôm nay đều là người phụ nữ bên cạnh đưa tới, chân mày Hàn Tử Nghị liền nhíu lại.
“Thiệu Như Giai, quy củ của tôi cô còn không hiểu sao?” Hàn Tử Nghị chịu đựng tức giận, bình tĩnh mở miệng: “Cái người này đột nhiên đến tự xưng là bạn trai cô, cô đừng nói với tôi cô không biết hắn ta?”
“Em. . . . . .” Tay Thiệu Như Giai chỉ vào Mục Giai Âm và Hướng Tình nói: “Anh ta nhất định là hai người bọn họ phái tới đây, nhất định là hai người bọn họ trăm phương ngàn kế muốn phá hư quan hệ của em và anh cho nên mới. . . . . .”
Lời này nói thật hay, Mục Giai Âm bình tĩnh xem trò vui trước mặt. Hướng Tình tiếp tục hạnh phúc đi vào cõi thần tiên, giống như xung quanh đối với cô mà nói toàn bộ đều là mây bay.
“Trăm phương ngàn kế?” Lời này Hàn Tử Nghị nghe được nhất định chính là chuyện cười.
Nếu Thiệu Như Giai biết thân phận của Mục Giai Âm và Hướng Tình, đại khái cũng sẽ không nghĩ như vậy.
“Chị Giai Âm, chị Hướng Tình, anh Tử Nghị, rốt cuộc mọi người đang làm gì thế?” Ngồi ở chính giữa quán cà phê, rốt cuộc Hạ Lăng Tuyết nhìn đùa giỡn đủ rồi, từ trên chỗ ngồi đi ra nói: “Người phụ nữ này là nghệ sĩ mà công ty của Đổng thiếu ký hợp đồng sao?”
“Không phải.” Hàn Tử Nghị nói.
“Không phải cũng không sao cả, khiêu khích chị Giai Âm như vậy, thủ trưởng Quyền trước tiên sẽ không bỏ qua cô ta.” Giọng nói Hạ Lăng Tuyết ngây thơ, tầm mắt như có như không từ trên người Thiệu Như Giai lướt qua.
Ánh mắt kia hoàn toàn đều là hài hước.
Thiệu Như Giai cảm giác cô đạp phải đinh sắt rồi.
Thiệu Như Giai từ từ cũng cảm thấy hình như thái độ Hàn Tử Nghị đối với Mục Giai Âm và Hướng Tình cùng với những khác người phụ nữ khác không quá giống nhau, không có tùy ý như vậy, đối với Mục Giai Âm càng thêm mấy phần tôn trọng.
“Em phải trở về chuẩn bị sinh nhật tối nay của em rồi.” Hạ Lăng Tuyết nhìn Mục Giai Âm mở trừng hai mắt nói: “Chị Giai Âm, chị Hướng Tình, anh Tử Nghị, mọi người đều phải tới nha.”
“Dĩ nhiên.” Mục Giai Âm gật đầu.
Hạ Lăng Tuyết lúc này mới hài lòng bỏ đi.
Hàn Tử Nghị nghiêm mặt nói: “Chị dâu, chị là thế nào trêu chọc tiểu thư nhà họ Hạ kia vậy, cô ta rất tinh quái, trước kia em ở trong tay cô ta thua thiệt không ít.”
“Không có chứ, đó là một cô gái thật đáng yêu.” Hướng Tình phản bác, vừa lễ phép vừa hiểu chuyện.
Cho nên đây mới là chỗ lợi hại của ác ma kia, tính tình hai mặt phải hay không, Hàn Tử Nghị nâng trán.
“Cô ta chỉ là tương đối thích tham gia náo nhiệt mà thôi.” Mục Giai Âm nói. Cho nên, cô mới tìm Hạ Lăng Tuyết, muốn ở trong tiệc sinh nhật của Hạ Lăng Tuyết cho Hàn Tử Nghị một kinh hỉ.
Cũng có thể xem là vui mừng đi, Mục Giai Âm nghĩ tới.
Thiệu Như Giai hoàn toàn giật mình, cô nghe được trong miệng Hàn Tử Nghị gọi chị dâu.
Mục Giai Âm nhìn Lâm Tân Thành nói: “Lần sau trước khi hành động nên suy nghĩ kĩ, quản tốt bạn gái của mình.”
Mục Giai Âm nháy mắt với bảo vệ, Lâm Tân Thành liền bị dẫn đi. Mà Thiệu Như Giai cũng bị bảo vệ khách khí mời đi.
Đợi đến lúc đi ra, Lâm Tân Thành muốn an ủi bạn gái mình mới vừa bị hoảng sợ thì lại bị Thiệu Như Giai đè nén đã lâu hung hăng, nhẫn tâm khiển trách một trận.
Cô tốn bao nhiêu thủ đoạn mới quyến rũ được Hàn Tử Nghị, cứ như vậy bị Lâm Tân Thành làm hỏng rồi.
“Tại sao hai người lại ở chỗ này vậy? Đến đây lúc nào?” Hàn Tử Nghị hơi thấp thỏm hỏi. Chẳng lẽ một màn mất mặt mới vừa rồi cũng bị hai người trước mặt này nhìn thấy chứ?
“Chúng ta? Tới từ sáng sớm rồi.” Mục Giai Âm trả lời tương đối thành thực.
Hàn Tử Nghị nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Hướng Tình vẫn còn đang đi vào cõi thần tiên, đột nhiên trong ánh mắt lộ ra mấy phần khẩn trương.
Nhưng Hàn Tử Nghị còn chưa lên tiếng, điện thoại di động liền bắt đầu vang lên không ngừng.
Hàn Tử Nghị tiếp điện thoại của Đổng Lê Triệu, không đợi anh mở miệng, bên kia Đổng Lê Triệu cũng đã dùng giọng nói khoa trương nói với Hàn Tử Nghị: “Tôi đây, rốt cuộc cậu mất trí hay sao mà xuống tay với Hướng Tình?”