Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 96: Chương 96: Chương 79: Bí mật của Tả Trí Viễn (1)




Edit: kimphuong172839

“Là chuyện của chị sao?” Chờ Quyền Thiệu Viêm để điện thoại xuống, Mục Giai Âm sa sút hỏi Quyền Thiệu Viêm.

Chị hai. . . . . . Tại sao muốn đối với cô như vậy?

Giống như Mục Giai Nhan sao? Ghen tỵ cha mẹ đối xử tốt với cô?

Trong lòng Mục Giai Âm càng khổ sở.

Quyền Thiệu Viêm trầm giọng gật đầu một cái: “Cuộc sống riêng tư của chị ta không có điểm nhơ, anh đã cho người điều tra một ít chuyện chính trị của chị ta.”

“Thế nào?” Mục Giai Âm cảm thấy nét mặt Quyền Thiệu Viêm có chút lạnh.

“Chị ta là một trong những người tình của Cơ U Tứ, hơn nữa, dưới sự ủng hộ của Cơ U Tứ, chẳng mấy chốc chị ta sẽ trở lại thành phố A.” Quyền Thiệu Viêm nheo mắt lại.

Cơ U Tứ? Mục Giai Âm vừa nghĩ tới Cơ U Tứ thì bụng lại vô ý thức co rút, ngày đó bụng đau như dao cắt, bây giờ cô nhớ tới lòng vẫn còn sợ hãi.

Quyền Thiệu Viêm nắm tay trấn an Mục Giai Âm.

Ngày ấy anh ở bệnh viện thấy được bộ dáng tái nhợt của Mục Giai Âm, khi đó Mục Giai Âm giống như lúc nào cũng có thể hòa làm một thể với vách tường màu trắng xung quanh. Gầy yếu đến đáng sợ.

“Nhưng Cơ U Tứ luôn luôn cùng Quyền gia, Mục gia bất hòa mà.” Mục Giai Âm cau mày.

Lúc trước, cô còn suy đoán chị hai thích Quyền Thiệu Viêm, hiện tại cô lại có chút mơ hồ, chẳng lẽ chị hai là bởi vì thích Cơ U Tứ cho nên mới muốn đả kích thế lực nhà họ Mục hay sao?

Mắt Mục Giai Âm hơi sáng lên: “Vậy hãy để cho chị hai trở lại đây đi, ở dưới mí mắt của chúng ta, chúng ta có thể giám sát tốt chị hai.”

Quyền Thiệu Viêm suy nghĩ một chút mới gật đầu một cái.

“Chỉ là ông nội lại phải đau lòng.” Mục Giai Âm có chút phiền muộn.

Vốn dĩ ở trong nhà đứa bé không ngoan nhất phải là cô. Chỉ tiếc gần đây Mục Giai Nhan liên tiếp gặp chuyện không may, hiện tại chị hai lại luôn không vâng lời ông nội, sợ rằng gần đây trong lòng ông nội sẽ càng thêm khó chịu.

“Đáng đời ông ấy.” Trên người Quyền Thiệu Viêm có chút tàn ác. Ngày đó anh tận mắt nhìn thấy Mục Giai Âm lẻ loi, bất lực đứng ở Mục gia, trong lòng Mục Uẩn Ngạo nên biết rõ, Mục Giai Nhan rốt cuộc là cái hạng người gì.

Nhưng Mục Uẩn Ngạo lại vì lợi ích của gia tộc mà không chịu trách tội Mục Giai Nhan. Ông ta thật hồ đồ, khó chịu cũng nên là chính bản thân ông ta.

Mục Giai Âm biết Quyền Thiệu Viêm hơi mất hảo cảm với ông nội, liền trừng mắt với Quyền Thiệu Viêm, không nói chuyện nữa.

Chờ về đến nhà, Mục Giai Âm mơ mơ hồ hồ ngủ thiếp đi, còn Quyền Thiệu Viêm lại có chút khó nhịn.

Mấy tháng trước, bởi vì Mục Giai Âm mang thai, anh không dám đụng vào Mục Giai Âm. Còn bây giờ là vì Mục Giai Âm đang ở cữ, anh cũng không dám động vào Mục Giai Âm. Nhưng. . . . . . ánh mắt của Quyền Thiệu Viêm lóe lóe, đã sắp rồi, sắp tới cái ngày mà bác sĩ đã nói.

Sáng ngày hôm sau, Quyền Thiệu Viêm đi làm.

Bạch Tự Di mang theo Mục Ngọc Trác đến thăm Mục Giai Âm.

Tuy nói Quyền Thiệu Viêm mời bảo mẫu có kinh nghiệm tới làm ba bữa cơm cho Mục Giai Âm, nhưng Bạch Tự Di có chút không yên lòng tay nghề của người khác, vì vậy, lúc nào có thể nấu cơm mang tới cho Mục Giai Âm, Bạch Tự Di vẫn sẽ tận lực mang tới.

Chẳng qua là theo sau Bạch Tự Di và Mục Ngọc Trác còn đi theo một nhân viên chuyển phát.

“Xin hỏi cô có phải là Mục Giai Âm không? Đây là hàng chuyển phát của cô, xin ký nhận.” Nhân viên bưu kiện tham lam nhìn dung nhan của Mục Giai Âm, nhưng bị ánh mắt u ám, lạnh lẽo của Mục Ngọc Trác nhìn liền cúi đầu thật nhanh.

Quái, chỉ là một đứa bé mà thôi, ở đâu ra khí thế mạnh như vậy?

Mục Giai Âm rất nghi ngờ nhìn cái thùng to dài vượt qua một mét ở trên tay nhân viên chuyển phát, đây là cái gì vậy? Hình như gần đây cô không có mua đồ.

“Sẽ không phải là gửi lầm rồi chứ?” Bạch Tự Di nói.

Mục Giai Âm nhìn nhanh tên tuổi viết trên thùng, thật đúng là tên của cô.

“Nếu không thì mở ra xem có đúng hay không, thưa cô?” Nhân viên bưu kiện vẫn không dám ngẩng đầu, chỉ cúi đầu, cặp mắt sáng lên vừa nhìn dáng người mỹ lệ của Mục Giai Âm vừa nói.

Anh thật muốn ở chỗ này chờ lâu thêm một đoạn thời gian, người phụ nữ xinh đẹp như vậy, trong ngày thường cũng không thấy nhiều.

Mục Giai Âm suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, mở ra xem liệu có phải là đồ người khác gởi cho cô hay không.

Mới vừa cầm cây kéo, lúc Mục Giai Âm đang muốn mở cái thùng ra, đột nhiên nghĩ đến một chuyện. . . . . . Trong thùng này sẽ không phải là. . . . . .

“Thôi, tôi cứ ký nhận đi, trong này là đồ tôi đã mua.” Mục Giai Âm nói xong liền thật nhanh ký tên của mình.

Mục Giai Âm mới vừa ký xong tên, ánh mắt đen láy của Mục Ngọc Trác liền nhìn chằm chằm doạ nhân viên chuyển phát nhanh chạy mất dạng.

Thấy tên nhân viên bưu kiện háo sắc đi rồi, Mục Ngọc Trác mới khôi phục bộ dáng đứa trẻ, có chút hiếu kỳ nhìn cái thùng nói: “Chị Giai Âm, chị mua cái gì vậy?”

Cô mua đồ. . . . . . Mục Giai Âm đỏ mặt nói: “Cũng không có gì, chỉ là một chút quần áo mà thôi.”

Một lần mua nhiều quần áo như vậy?

Mục Ngọc Trác thấy kỳ quái, nhưng vẫn giúp đỡ Mục Giai Âm nâng cái thùng vào phòng.

Chờ Mục Giai Âm thật vất vả dụ dỗ Mục Ngọc Trác ra khỏi gian phòng, Mục Giai Âm mới đỏ mặt mở cái thùng ra.

Cái thùng này không phải là quần áo cô đặt mua hơn một tháng trước sao? Chỉ là tốc độ chuyển phát thật sự là vô cùng chậm, lúc này Mục Giai Âm mới quên chuyện cô đã mua đống quần áo này.

Quần áo trong này. . . . . . Mục Giai Âm dùng tay xốc lên một bộ quần áo chỉ có mấy miếng sợi tổng hợp mỏng manh, dùng ánh mắt khoa học thăm dò, cẩn thận suy tư một chút quần áo này mặc lên người thì. . . . . . Mục Giai Âm cảm thấy, có lẽ cô sẽ không mặc những bộ quần áo này.

Cái này so với không mặc còn hấp dẫn hơn. . . . . .

Còn có cái này, Mục Giai Âm xốc lên một cái váy toàn bộ đều trong suốt, đã trong suốt còn mặc cái cọng lông!

Rốt cuộc tìm được một bộ quần áo bình thường, Mục Giai Âm mới phát hiện hình dáng bộ quần áo này là về thế giới động vật. Lễ phục con mèo, rất hấp dẫn, rất cường đại. Quan trọng nhất là toàn bộ ba điểm nên che đều bị đào rỗng. . . . . .

Còn có bộ quân phục này, xin không cần gọi quân phục nghiêm túc đến buồn nôn như vậy! Toàn bộ ba điểm đều trong suốt là chuyện gì xảy ra?

Mục Giai Âm nhìn tờ hướng dẫn dán vào bộ quân phục này. Nhắc nhở: Bộ quân phục này là bà chủ Khuynh Tình tặng, chất liệu làm ba điểm trong suốt toàn bộ đều là từ sữa đổ vào mà thành chất dẻo mỏng, tiếp xúc vào lập tức hóa thành hương vị ngọt ngào ngon miệng, tuyệt đối là vật phẩm tốt giúp tăng tiến tình cảm vợ chồng! P/S: Không cần cám ơn, chúc cuộc sống vợ chồng của quý khách luôn hạnh phúc.

Bởi vì gần đây bận rộn làm trễ nãi việc chuyển phát, bà chủ thật xin lỗi. Trong thùng còn tặng thêm đồ dùng cho cuộc sống vợ chồng ngọt ngào, hy vọng có thể trợ giúp việc xây dựng hôn nhân, nếu hài lòng xin cho năm phần khen ngợi nhé! Vô cùng cảm ơn!

Có thể ăn. . . . . . Khó trách bộ quân phục này được bao kín toàn bộ.

Mục Giai Âm tưởng tượng cảnh Quyền Thiệu Viêm ăn. . . . . . Tiếp tục tưởng tượng nữa, Mục Giai Âm cảm thấy trên mặt như có lửa thiêu đốt, một hồi khó chịu.

Đặt quần áo trong thùng qua một bên, Mục Giai Âm nhìn thấy dồ dùng ngọt ngào của bà chủ đưa tặng.

Đồ dùng có các loại hình dáng, các loại kích thước, các loại tốc độ nhanh chậm không giống nhau. Hình như cũng không có lớn giống Quyền Thiệu Viêm?

Mục Giai Âm còn chưa kịp đỏ mặt, liền nghe được tiếng gõ cửa của Bạch Tự Di: “Giai Âm, dì đã hâm nóng nồi cháo gà, con mau tới uống lúc còn nóng đi.”

Trời ạ! Ngàn vạn lần không thể để dì nhìn thấy những thứ đồ này, Mục Giai Âm quýnh lên, trực tiếp nhét toàn bộ những thứ này vào trong ngăn kéo đầu giường.

“Giai Âm, sao vậy?” Bạch Tự Di chỉ nghe được một trận âm thanh đinh đinh đang đang bên trong phòng, còn tưởng rằng Mục Giai Âm làm vỡ đồ thủy tinh nào đó.

Quần áo, quần áo, quần áo, nhiều quần áo như vậy thật sự là không giấu được, tủ treo quần áo của Mục Giai Âm cũng sớm đã đầy tràn rồi.

Ngay cả tủ treo quần áo của Quyền Thiệu Viêm cũng bị quần áo của Mục Giai Âm xâm lấn, hình như tủ treo quần áo của Quyền Thiệu Viêm bên kia vẫn còn trống trải một chút! Mục Giai Âm nghĩ tới, liền luống cuống tay chân cầm toàn bộ quần áo đều nhét vào trong tủ treo quần áo của Quyền Thiệu Viêm.

Đợi đến lúc xác định làm không chê vào đâu được, Mục Giai Âm mới đỏ mặt đi mở cửa.

“Mặt sao lại hồng như vậy?” Bạch Tự Di nhìn Mục Giai Âm hỏi: “Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, có đồ vật nào bị vỡ sao?”

“Không có, là con đang thu dọn quần áo, có thể lớn tiếng chút.” Mục Giai Âm cản trở tầm mắt của Bạch Tự Di, thuận thế nửa đẩy nửa ép buộc Bạch Tự Di ra khỏi phòng, nhân tiện khép cửa phòng lại.

Làm xong tất cả, Mục Giai Âm mới thở phào.

Mục Giai Âm khác thường toàn bộ Bạch Tự Di đều nhìn ở trong mắt, trong thùng kia rốt cuộc chứa thứ gì, có thể để cho Mục Giai Âm đỏ mặt tới tận mang tai?

Bạch Tự Di là người không có lòng hiếu kỳ, Mục Giai Âm lại không muốn làm cho bà biết đáp án, Bạch Tự Di tự nhiên cũng không ép buộc, liền theo ý Mục Giai Âm đi tới phòng ăn.

Lúc này, Mục Giai Âm mới thở phào nhẹ nhõm.

Mục Ngọc Trác nhìn gương mặt đỏ bừng của Mục Giai Âm, rất là tò mò hỏi: “Chị, chị làm sao vậy? Sẽ không phải là sốt lên chứ?”

“Không có.” Mục Giai Âm lên tiếng phủ nhận: “Chắc là do độ ấm ở trong phòng quá cao.”

“Thì ra là vậy.” Mục Ngọc Trác gật đầu một cái tỏ vẻ đã hiểu.

Trẻ con dễ gạt, Mục Giai Âm lần nữa ở trong lòng thở một hơi dài nhẹ nhõm, lại nói: “Ngọc Trác, em cũng ăn đi.”

Nói xong, Mục Giai Âm cũng múc cho Mục Ngọc Trác và Bạch Tự Di một chén canh.

Ăn một lát, chuông cửa reo, Mục Giai Âm vội vàng buông chén đũa xuống đi mở cửa.

Chờ Mục Giai Âm vừa đi, Mục Ngọc Trác mới kỳ quái nhìn mẹ mình hỏi: “Mẹ, chị Giai Âm làm sao vậy? Chị họ mang cái thùng chuyển phát vào phòng, trong đó đến tột cùng là thứ gì vậy?”

“Cái thằng bé này, tại sao lòng hiếu kỳ nặng như vậy?” Bạch Tự Di liếc Mục Ngọc Trác một cái mới nói: “Tại sao bây giờ con lại không hiểu chuyện như vậy? Chị Giai Âm không muốn nói cho con biết, con còn hỏi đông hỏi tây, mẹ dạy lễ nghi, quy củ, con đã quên sạch rồi?”

“Biết, con chỉ là thuận miệng hỏi thôi.” Mục Ngọc Trác khéo léo cúi đầu tiếp tục ăn cơm.

Nhìn mẹ đi gọi chị Giai Âm ăn cơm, còn tưởng rằng mẹ biết trong thùng kia là cái gì chứ. Bởi vì thái độ chị Giai Âm đối với đồ trong cái thùng này là rất kỳ quái, Mục Giai Âm ôm cái thùng đồ đó liền đỏ mặt, hơn nữa còn không cho phép cậu nhìn, đuổi cậu ra khỏi phòng không nói, còn khoá cửa lại, lúc này cậu mới tò mò.

Chẳng lẽ chị Giai Âm mua phim về mấy anh chàng dáng đẹp? Mục Ngọc Trác suy nghĩ một chút, liền vội vàng lắc đầu một cái, chắp tay trước ngực cầu nguyện Mục Giai Âm không nên làm như vậy. Nếu Mục Giai Âm làm như vậy, cậu dám cam đoan, vẻ mặt anh rể nhất định rất đặc sắc.

Lúc Mục Giai Âm mở cửa, trong lòng vẫn còn nghĩ sẽ không phải lại là hàng chuyển phát ngày nào đó cô đã mua đến giao hàng chứ?

Nhưng trong nháy mắt mở cửa ra, Mục Giai Âm liền nhanh chóng nhíu mày lại.

“Tiểu Thi, em làm sao vậy? Mau vào.”

Ngoài cửa, toàn thân Quyền Thiệu Thi đều ướt đẫm, bây giờ nhiệt độ bên ngoài cũng chỉ có bảy tám độ mà thôi, trong nhà còn mở lò sưởi, toàn thân Quyền Thiệu Thi ướt chèm nhẹp, chỉ sợ là sẽ bị cảm.

Mục Ngọc Trác nghe được giọng nói ngạc nhiên của Mục Giai Âm cũng đi ra ngoài, chờ đi ra ngoài thấy bộ dáng cực kỳ đặc sắc của Quyền Thiệu Thi, Mục Ngọc Trác và Mục Giai Âm đều cau mày hỏi: “Tại sao toàn thân em lại ướt đẫm thế này?”

Quyền Thiệu Thi đối với Mục Ngọc Trác vẫn là bộ dáng lạnh lẽo.

Chỉ khi nhìn về phía Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Thi mới nhiều hơn mấy phần đáng thương nói: “Chị dâu, em có chút lạnh, lại không muốn về nhà.”

“Nơi này cũng là nhà của em mà.” Mục Giai Âm lấy cái cặp trên lưng Quyền Thiệu Thi xuống, sau đó mới nói: “Tiểu Thi, phòng ăn có cháo gà, em uống vài hớp làm ấm thân thể, sau đó đi tắm, để chị tìm xem có bộ quần áo nào cho em mặc được hay không.”

Quyền Thiệu Thi gật đầu một cái.

Mục Giai Âm lấy cái váy tương đối nhỏ của chính mình, sau đó lại cắt xén, mới đưa cho Quyền Thiệu Thi sau khi tắm xong mặc vào.

Mặc dù cái váy kia vẫn như cũ có chút rộng, nhưng miễn cưỡng cũng có thể làm quần áo mặc ở nhà.

“Tại sao lại bị người khác tạt nước?” Bạch Tự Di vốn muốn cho Quyền Thiệu Viêm mang theo chút cháo gà, Mục Giai Âm liền cho Quyền Thiệu Thi toàn bộ phần cháo đó.

“Lúc đi tới cửa phòng học bị người ta tạt nước.” Quyền Thiệu Thi trả lời vô cùng tỉnh táo, trên mặt không có chút cảm xúc nào.

Mục Giai Âm có chút kinh ngạc.

Cô cũng tốt nghiệp từ A Thị Nhất Trung, dĩ nhiên là biết truyền thống của ngôi trường quý tộc này. Khi dễ những đứa trẻ không có thế lực hình như là hứng thú duy nhất của bọn học sinh trong ngôi trường quý tộc với áp lực khổng lồ này.

Biện pháp tạt nước này dĩ nhiên là một trong nhiều trò đùa của chúng.

Năm đó, Mục Giai Âm gặp qua nhiều phương thức chỉnh người so với cái này còn ác hơn. Cô đối với việc chỉnh người dĩ nhiên là không có hứng thú, hơn nữa, bởi vì có ông nội nên cũng không có người nào dám động cô, người không phạm ta, ta không phạm người. Mà Mục Giai Âm cũng không có hứng thú cứu vớt thế giới, cô không khi dễ người khác, nhưng cũng không có hứng thú giúp đỡ những người yếu kia.

Nhưng lấy thế lực của nhà họ Quyền, Quyền Thiệu Thi hoàn toàn là đứa bé đứng đầu, từ trước tới nay luôn là người hô phong hoán vũ mới đúng, hơn nữa, theo tính tình của Quyền Thiệu Thi, cô bé cũng không phải là một đứa bé mềm yếu, bị khi dễ cũng không dám trả thù.

Hình như là nhìn thấu ánh mắt kinh ngạc của Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Thi nói: “Dội một ít nước không có chuyện gì lớn, em không muốn chuyện này đến tai người trong nhà.”

“Nhưng hôm nay không phải là kỳ thi cuối ở A Thị Nhất Trung à?” Mục Ngọc Trác lại nói.

Trường học của cậu hôm qua mới thi xong, cậu nghe Lăng Diệc Dương nói A Thị Nhất Trung hôm nay mới thi xong.

“Không đi, đã bỏ lỡ.” Trên mặt Quyền Thiệu Thi không có chút cảm xúc nào: “Dù sao không thi thì em cũng có thể lên lớp.”

Có quyền thế của nhà họ Quyền chống lưng rồi.

Bạch Tự Di và Mục Ngọc Trác không nói tiếp nữa.

Bạch Tự Di và Quyền Thiệu Thơ một chút tình cảm cũng không có, Quyền gia rốt cuộc là cái dạng gì, đến hiện tại Bạch Tự Di cũng không có khái niệm. Bà chỉ biết bà và Mục Ngọc Trác đã thiếu nợ nhân tình của Quyền Thiệu Viêm. Bà cũng chỉ biết Quyền Thiệu Viêm rất lợi hại, trừ những chuyện đó ra, Bạch Tự Di chính là cái gì cũng không biết.

Mục Ngọc Trác cũng biết chuyện gì nên biết, chuyện gì không nên biết.

Được rồi. . . . . . Thật ra thì cậu rất muốn biết rõ, nhưng cậu càng hiểu rõ, nếu cậu mở miệng hỏi cái vấn đề này, y theo tính tình của Quyền Thiệu Thi, nhất định sẽ coi thường vấn đề của cậu.

Mục Giai Âm nhíu mày một cái, cô cảm thấy cô cần thiết gọi điện thoại hỏi một chút hiệu trưởng của A Thị Nhất Trung, rốt cuộc bình thường Quyền Thiệu Thi ở trường học trải qua những ngày tháng dầu sôi lửa bỏng như thế nào.

Còn có nhà họ Quyền. . . . . . Quyền Thiệu Thi cũng không chịu về nhà, nhất định là có nguyên nhân.

“Không đi thì không đi.” Mục Giai Âm gắp vài món vào trong chén của Quyền Thiệu Thi nói: “Tiểu Thi, em cũng ăn nhiều một chút, thấy em gầy như vậy, chị nhìn liền đau lòng.”

“Chị cũng ăn nhiều một chút.” Quyền Thiệu Thi khéo léo đứng dậy xới cơm cho Mục Giai Âm.

Mục Ngọc Trác lấy cái chén của mình đặt ở trước tầm mắt Quyền Thiệu Thi, cái chén rỗng tuếch này rất rõ ràng đang biểu đạt một cái ý tứ. . . . . . Bới một chén cơm cho cậu đi. Chỉ tiếc, Quyền Thiệu Thi từ đầu tới đuôi cũng không có cho cái chén không đó một ánh mắt nào.

Mục Ngọc Trác bĩu môi: “Không lớn không nhỏ.”

Bạch Tự Di không vui gõ đầu con trai mình một cái: “Muốn ăn liền tự mình xới, có tay để làm cái gì?”

Lúc này mới tới thành phố A mấy ngày, Mục Ngọc Trác liền dưỡng thành loại thói quen hết ăn lại nằm này? Trở về nhất định phải cho Mục Ngọc Trác sửa đổi một chút.

Tại sao mỗi lần đều ở trước mặt tiểu nha đầu này mất thể diện như vậy? Mục Ngọc Trác thiếu chút nữa thì muốn che mặt mà chạy.

Đợi cơm nước xong xuôi, Bạch Tự Di lôi kéo Mục Giai Âm đi, nói một chút chuyện hiện tại thân thể cô cần đặc biệt chú ý.

Còn Mục Ngọc Trác và Quyền Thiệu Thi dĩ nhiên là bị bảo đi chơi máy vi tính.

Mấy ngày nay Mục Ngọc Trác đối diện máy vi tính sinh ra hứng thú khổng lồ, nhất là trò chơi trên đó. Nhưng Mục Ngọc Trác mới chơi có mấy ngày, kỹ thuật tương đối làm cho người ta xấu hổ, vì không để mất thể diện trước mặt tiểu nha đầu này, Mục Ngọc Trác tự nhiên cũng không động vào máy tính.

“Chị Giai Âm vô tình gặp được chuyên gia làm bánh thần bí, em có biết chuyện này hay không?” Mục Ngọc Trác biết chỉ có nói đến vấn đề có liên quan tới Mục Giai Âm thì Quyền Thiệu Thi mới để ý đến cậu.

“Nghe nói qua.” Gần đây chuyện này hay được bàn tán.

Ban đầu ở lễ chúc mừng của Đổng Lê Triệu, tháp bánh ngọt đó gần như được tất cả giới chuyên gia bánh ngọt khen ngợi, ngày đó tất cả mọi người ăn được bánh kia đều khen không dứt miệng.

Nghe nói mỗi một tầng bánh đều có mùi vị không giống nhau, mỗi một mùi vị đều ngon đến có thể khiến vị giác run rẩy.

Nghe nói cái bánh ngọt này là Đổng Lê Triệu đặt mua ở Ngẫu Ngộ, tự nhiên có không ít người tò mò thân phận của người làm bánh ngọt này.

Nghe lâu như vậy, gần đây lại xuất hiện một lời đồn đãi, nghe nói, người làm cái bánh ngọt này là Mục Giai Âm. Nhưng phần lớn mọi người không tin, bởi vì Mục Giai Âm thật sự là quá trẻ tuổi. Hơn nữa, căn bản là không ai cảm thấy một đại tiểu thư sống trong nhung lụa có thể làm ra bánh ngọt ăn ngon như vậy.

“Chính xác là chị Giai Âm làm.” Mục Ngọc Trác cường điệu.

Cậu tiết lộ một bí mật lớn như vậy, Quyền Thiệu Thi chắc sẽ có điều bày tỏ thôi.

Quyền Thiệu Thi gật đầu một cái, tiếp tục khôi phục biểu tình trầm mặc.

Mục Ngọc Trác cảm thấy rất thất vọng, thật, tương đối, vô cùng thất bại.

“Chẳng qua mẹ ta nói, công ty Ngẫu Ngộ hình như có chút khủng hoảng kinh tế, nghe nói gần đây công ty bị cạnh tranh, một tiệm bánh ngọt thuộc tập đoàn Bảo Lan một mực đối đầu với Ngẫu Ngộ.” Mục Ngọc Trác nói: “Đúng rồi, tổng giám đốc tập đoàn Bảo Lan hình như gọi là Tả Trí Viễn.”

Nghe ba Lăng Diệc Dương nói, người này tương đối khôn khéo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.