Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 98: Chương 98: Chương 80: Đồ chuyển phát trễ (1)




Edit: kimphuong172839

Đây là một cuộc chiến có một không hai, ở trong giới võng du được tôn sùng là trận chiến kinh điển, độc nhất vô nhị. Cho dù sau đó trận chiến đã tới hiệp thứ 5, nhưng trận chiến kéo dài một tiếng 23 phút này vẫn như cũ được mọi người ngưỡng mộ. Mỗi một người chơi Vô Song nhất định phải đi chiêm ngưỡng trận chiến này.

Lăng Diệc Dương và Quyền Thiệu Thi từ trên mặt đất đánh tới bầu trời, từ bờ sông đánh tới Nam Phương Thiên Cảnh, mà sau lưng của bọn họ càng thêm đông người vây xem.

Sau đó, từng có người cầm máy ghi hình quay lại cảnh chiến đấu của hai người kia, ghi chép lại mỗi chiêu thức của bọn họ, cố gắng bắt chước nhưng không có một ai có thể thành công.

Trận chiến này cũng coi là trận kịch liệt nhất của Lăng Diệc Dương và Quyền Thiệu Thi.

Đầu ngón tay của hai người ở trên bàn phím cũng không thể dùng từ bay múa để hình dung, ở góc độ của Mục Ngọc Trác xem xét thì ngón tay của Quyền Thiệu Thi bay nhanh giống như là có ảo ảnh.

Những người đó có thể nhớ chiêu thức của Quyền Thiệu Thi và Lăng Diệc Dương, nhưng lại không đạt tới tốc độ như vậy, huống chi còn có kỹ xảo né tránh.

Mà trận chiến này cũng giúp nhiều người chơi Vô Song mở ra ý nghĩ mới ——

Thì ra là một chiêu này còn có thể dùng để ngăn cản đó.

Thì ra là một chiêu này chỉ cần lộn ngược ra sau là có thể né tránh.

Một chiêu này nhiều lần sử dụng chồng lên nhau lại có thể có uy lực kinh người như thế.

Mỗi lần chỉ cần đảo lộn nhiều một cái chắc chắn sẽ có sự ngạc nhiên mới xuất hiện.

Ở phút cuối cùng, Lăng Diệc Dương không cẩn thận lỡ tay đem lộn mèo trở thành lộn ngược ra sau, để cho Quyền Thiệu Thi tìm được cơ hội. Quyền Thiệu Thi trượt qua một bên, đâm ngược lại, diệt sạch một tí máu cuối cùng của Lăng Diệc Dương.

Rốt cuộc cũng thắng, Quyền Thiệu Thi khẽ duỗi lưng, hoàn toàn mất hết khí thế bén nhọn mới vừa rồi.

“Thắng!” Dây thần kinh căng thẳng của Mục Ngọc Trác cũng buông lỏng, đôi mắt sáng lấp lánh nhìn Quyền Thiệu Thi, vừa đúng lúc chống lại khuôn mặt nhỏ xinh hàm chứa vui sướng của Quyền Thiệu Thi.

Mục Ngọc Trác ngẩn người, khẽ hoảng hốt trong chốc lát, mới nói: “Cái đó… chúng ta không vỗ tay ăn mừng một cái?”

“Được rồi.” Đánh bại một đối thủ thần cấp khiến Quyền Thiệu Thi rất vui sướng, thoáng cấp cho cậu nhóc trước mặt này chút mặt mũi. Quyền Thiệu Thi nói xong liền vươn tay cùng Mục Ngọc Trác vỗ một cái.

Hai bàn tay đụng nhau phát ra tiếng vang làm cho Lăng Diệc Dương trong nháy mắt liền phục hồi tinh thần lại.

“Mục Ngọc Trác!” Lăng Diệc Dương cả giận nói vào micro: “Cậu mời cứu binh? Khó trách hôm nay cậu lợi hại như vậy.”

“Cậu cũng có thể xin cứu binh.” Mục Ngọc Trác hả hê hướng về phía micro nói: “Tớ có thể mời được cứu binh lợi hại, đây cũng là một loại bản lãnh, nhưng cậu không có, cậu có biết hay không?”

Hiện tại Lăng Diệc Dương hoàn toàn tưởng tượng ra được sắc mặt tiểu nhân đắc ý của Mục Ngọc Trác trước máy vi tính.

Quyền Thiệu Thi đã khôi phục bộ dáng tỉnh táo, ném một cái khinh bỉ về phía Mục Ngọc Trác đang dương dương tự đắc, chẳng biết xấu hổ là gì.

“Thôi, tôi lười phải so đo với cậu.” Lăng Diệc Dương nói xong, âm thanh mới lại trở nên bình thản, trong sự bình thản mang theo một chút xíu, chút xíu nịnh nọt nhẹ nói: “Em gái, em là ai vậy?”

Quyền Thiệu Thi như cũ không nói gì.

Đáp lại Lăng Diệc Dương chính là bầu không khí trầm mặc lâu dài.

Lăng Diệc Dương cho là Quyền Thiệu Thi không có nghe được lời của cậu, lại thoáng cất cao giọng nói lặp lại câu hỏi một lần nữa.

Rốt cuộc lần này có đáp lại, nhưng là tiếng cười lớn đầy vui thích của Mục Ngọc Trác: “Lăng Diệc Dương, không ngờ đi, cậu cũng có ngày hôm nay.”

Lăng Diệc Dương: “. . . . . .”

“!” Mục Ngọc Trác chính là tiểu nhân đắc chí.

Nhưng tại sao em gái kia không chịu để ý đến cậu đây?

Trong lòng Mục Ngọc Trác cảm thấy rất thoải mái, thắng Lăng Diệc Dương không nói, trải qua thời gian dài buồn bực do rất ít được Quyền Thiệu Thi đáp lại, rốt cuộc cũng có người chia sẻ với cậu .

Quyền Thiệu Thi cảm thấy đứa nhỏ Mục Ngọc Trác này tuyệt đối là một bạn xấu, lấy việc hãm hại bạn bè làm thú vui.

Không muốn ở trước máy vi tính đợi, lúc sắp đi, Quyền Thiệu Thi nói vào micro của máy vi tính: “Cậu rất lợi hại.”

Dù là sự thông minh hay tâm kế đều rất lợi hại.

Hơn nữa trong công kích của Lăng Diệc Dương có loại khí thế hào hùng, tung hoành ngang dọc của tướng quân thời xưa, còn công kích của cô đa số đều là xảo trá quỷ dị, nói thật nếu Lăng Diệc Dương chịu dùng thủ đoạn giống cô để công kích, chỉ sợ bọn họ không đánh được lâu như vậy, hơn nữa, kết cục chưa chắc như bây giờ.

Mục Ngọc Trác trợn tròn mắt, Quyền Thiệu Thi đây là đang khen ngợi Lăng Diệc Dương?

Cảm xúc buồn bực của Lăng Diệc Dương bay mất: “Em đang nói anh?”

Quyền Thiệu Thi đã đi ra ngoài.

Mục Ngọc Trác quả thật cũng muốn đi góc tường vẽ vòng vòng rồi, rõ ràng Quyền Thiệu Thi không thích nói chuyện mà, chớ nói chi là ca ngợi người khác, nhưng tại sao hôm nay lại ca ngợi Lăng Diệc Dương? Chẳng lẽ là đánh một trận liền sinh ra tình cảm?

Lăng Diệc Dương càng vui mừng hơn: “Mục Ngọc Trác, cậu đắc ý đi, bây giờ biết cái gì gọi là đau buồn rồi sao?”

Mục Ngọc Trác nhìn máy vi tính, nhìn xong, quả quyết tắt đi giọng nói. Không nghe thấy, tâm không phiền!

Lúc xế chiều, trước khi Quyền Thiệu Viêm về nhà Bạch Tự Di đã mang theo Mục Ngọc Trác rời đi.

Bà nhìn ra tính độc chiếm cực mạnh của Quyền Thiệu Viêm, mặc dù bà và Mục Ngọc Trác xuất hiện ở trên bàn ăn, Quyền Thiệu Viêm cũng sẽ không nói gì, nhưng cả người tiết lộ ra một cảm xúc chính là —— chướng mắt.

Bạch Tự Di cảm thấy nếu như bà ở đây mà không thức thời một chút, xem chừng Quyền Thiệu Viêm sẽ tự tay diệt trừ kẻ chướng mắt như bà và Mục Ngọc Trác. Thân thể Bạch Tự Di khẽ run lên.

Mục Ngọc Trác nhìn hai mắt Bạch Tự Di ân cần nói: “Mẹ, con đã sớm nói rồi, mẹ đi giày cao gót không vững, mẹ cũng không cần mang nó chứ, ngộ nhỡ xảy ra chuyện thì làm thế nào?”

Bà đi giày cao gót rất chắc!

Bạch Tự Di trừng mắt với Mục Ngọc Trác: “Nói bậy bạ gì đấy, còn nói lung tung nữa, năm nay con cũng đừng nghĩ muốn quần áo mới mặc.”

Mục Ngọc Trác im lặng, kể từ khi mẹ tới thành phố A, càng ngày càng không dịu dàng!

Quyền Thiệu Thi ở lại nhà đợi một lát mới do dự nói: “Chị dâu, em cũng về nhà trước.”

“Quần áo còn chưa khô đâu.” Mục Giai Âm thấy vẻ mặt băn khoăn của Quyền Thiệu Thi, nói: “Tối nay em cũng đừng trở về, ở lại đi, sáng mai hãy về, được không?”

Mục Giai Âm nói xong liền ngồi xổm người xuống sờ sờ mái tóc đen mềm mượt của Quyền Thiệu Thi.

Quyền Thiệu Thi hơi do dự, một hồi lâu mới ấp úng nói: “Nhưng… Anh hai. . . . . .”

Mục Giai Âm nhất thời liền hiểu Quyền Thiệu Thi rốt cuộc đang do dự cái gì, còn không phải vì Quyền Thiệu Viêm sao. Một đứa em gái hiền lành, vui vẻ như vậy, Quyền Thiệu Viêm tránh như rắn rết không nói đi, anh lại còn ghét cô bé.

Trên mặt Mục Giai Âm thoáng qua vẻ bất mãn, mới lại vuốt đầu Quyền Thiệu Thi nói: “Yên tâm đi, anh hai em có thể lạnh lùng một chút, nhưng anh ấy vẫn quan tâm em, dù sao em cũng là em gái ruột của anh ấy mà.”

“Có thật không?” Trên mặt Quyền Thiệu Thi thoáng qua vẻ ngạc nhiên mừng rỡ, trong giọng nói còn mang theo vẻ vui sướng.

“Dĩ nhiên.” Mục Giai Âm cười nói với Quyền Thiệu Thi.

Khóe miệng Quyền Thiệu Thi khẽ cong lên, vui mừng cúi đầu xuống.

Đứa bé này chỉ sợ là đặc biệt sùng bái người anh hai Quyền Thiệu Viêm này. Vận số Quyền Thiệu Viêm thật đúng là tốt, không hề làm gì cả mà Mục Ngọc Trác và Quyền Thiệu Thi đều thiếu chút nữa tôn sùng anh là thần thánh rồi.

Mục Giai Âm nói chuyện với Quyền Thiệu Thi một hồi, thấy Quyền Thiệu Thi muốn ngủ gật, mới trải tốt chăn cho Quyền Thiệu Thi, bảo Quyền Thiệu Thi đi ngủ trước.

Khi Quyền Thiệu Viêm về nhà nhìn thấy cửa phòng khách đóng chặt, liền cau mày hỏi: “Ai tới?”

Mục Giai Âm nhìn cánh cửa kia, có chút kỳ quái, Quyền Thiệu Viêm làm thế nào biết được có người tới.

Mục Giai Âm tiến tới bên tai Quyền Thiệu Viêm nói: “Quyền Thiệu Thi tới, nói chuyện nhỏ một chút, con bé vừa mới ngủ thiếp đi, anh đừng đánh thức con bé.”

“Nó đến làm cái gì?” Lúc này Quyền Thiệu Viêm lại càng không vui mừng rồi.

Mục Giai Âm nổi giận, nhéo thịt mềm bên hông của Quyền Thiệu Viêm, thấy Quyền Thiệu Viêm cau mày có vẻ đau, mới đắc ý thu tay lại nói: “Quyền Thiệu Viêm, tiểu Thi là em gái ruột của anh, giọng điệu anh như thế là có ý gì? Hơn nữa, tiểu Thi vừa hiểu chuyện vừa nghe lời, anh chưa có tiếp xúc với con bé, tại sao lại không thích con bé như vậy?”

Quyền Thiệu Viêm mặt lạnh không lên tiếng.

Con ngươi Mục Giai Âm đảo lòng vòng, hay là Quyền Thiệu Viêm bởi vì chuyện mẹ anh chết đi cho nên có chút ngăn cách với Quyền Thiệu Thi.

Nhưng chuyện này cũng không phải là chuyện một sớm một chiều có thể giải quyết.

Sau khi rửa mặt, Mục Giai Âm nằm ở trên giường, nói với Quyền Thiệu Viêm vừa mới vào cửa: “Anh có biết hay không, hôm nay lúc tiểu Thi tới nhà, toàn thân cao thấp đều ướt đẫm.”

“Chuyện gì xảy ra?” Quyền Thiệu Viêm vốn định mở tủ treo quần áo lấy áo ngủ, nghe Mục Giai Âm vừa nói như thế, Quyền Thiệu Viêm mới nghiêng đầu, giữa lông mày mơ hồ có chút bừng bừng tức giận. Dù cho nhiều năm như vậy anh không muốn gặp Quyền Thiệu Thi, nhưng Quyền Thiệu Thi cũng là em gái anh, người khác không được phép khi dễ.

“Bị hắt nước đó, anh cũng tốt nghiệp từ A Thị Nhất Trung, nhất định anh biết tại trường đó hạng người gì mới có thể bị khi dễ.”

Mục Giai Âm lại nói: “Theo địa vị của Quyền gia, tiểu Thi căn bản cũng không thể bị khi dễ, nhưng con bé lại bị người ta dội nước, điều đó đã nói rõ, hầu hết học sinh ở A Thị Nhất Trung đều biết tiểu Thi ở nhà không được coi trọng, bọn chúng muốn khi dễ thì có thể khi dễ.”

Quyền Thiệu Viêm suy nghĩ chốc lát mới nhìn Mục Giai Âm nói: “Ngày mai chịu khó đưa Quyền Thiệu Thi đi học một chuyến thôi.”

“Đi cái gì, tiểu Thi cũng nghỉ.” Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm bỉu môi mà nói: “Chúng ta nói hay lắm, ngày mai anh không được hung dữ với tiểu Thi, cho tiểu Thi sắc mặt tốt đi.”

Quyền Thiệu Viêm không lên tiếng.

Mục Giai Âm từ trên giường nhảy xuống, lôi kéo cánh tay Quyền Thiệu Viêm, giọng nói vừa mềm vừa ngọt, giống như là quét mật: “Ông xã, anh tốt nhất! Anh nên đồng ý với em, có được hay không vậy.”

“Chỉ có lúc cầu xin anh mới chịu gọi anh một tiếng ông xã.” Quyền Thiệu Viêm gõ một cái nặng nề ở trên trán Mục Giai Âm nói: “Được rồi.”

Mục Giai Âm che cái trán, mặt như trái khổ qua nói: “Quyền Thiệu Viêm, anh thật là quá đáng, đầu thật là đau nha, ngộ nhỡ sưng lên thì làm thế nào?”

Bên kia không có đáp lại.

Mục Giai Âm kỳ quái ngẩng đầu nhìn, liền thấy trên tay Quyền Thiệu Viêm đang giơ lên một cái áo lót hấp dẫn nghiên cứu.

. . . . . . Hôm nay cửa hàng gửi đến đây một thùng áo lót hấp dẫn.

Hỏng bét! Cô vốn tính toán thanh lý sạch những thứ này, ném toàn bộ chúng vào thùng rác, nhưng bởi vì buổi chiều cùng Bạch Tự Di nói chuyện một hồi, sau đó lại dỗ Quyền Thiệu Thi ngủ, sau đó. . . . . . Cô liền quên mất chuyện nhỏ nhặt này.

Làm sao bây giờ đây, Mục Giai Âm lấy đôi tay bụm mặt, thật nhanh chạy lên giường, trực tiếp sử dụng chăn bưng kín đầu, làm ra bộ dáng đà điểu.

Quyền Thiệu Viêm quay đầu lại nhìn Mục Giai Âm, giọng vui thích nói: “Bà xã, thứ gì cũng chuẩn bị xong, còn xấu hổ cái gì?”

“Ai xấu hổ?” Trong chăn truyền tới một giọng rầu rĩ. Sau đó, Mục Giai Âm che phủ mình giống như là con tằm.

Quyền Thiệu Viêm xốc lên bộ quân phục bà chủ đưa tặng, trên sách hướng dẫn ghi chú nhất thời khiến nơi đó của Quyền Thiệu Viêm đứng nghiêm chào cờ rồi.

Quyền Thiệu Viêm ngoái đầu nhìn lại Mục Giai Âm, tuy nói hiện tại thân thể Mục Giai Âm còn không thích hợp làm chuyện anh muốn làm nhất. Nhưng trước hết để cho anh thưởng thức một chút, dù sao cũng là chuyện Mục Giai Âm nghĩa bất dung từ (*) mà thôi.

(*): Không thể từ chối.

Quyền Thiệu Viêm nghĩ thầm như vậy, liền đi lại gần Mục Giai Âm: “Giai Âm, anh muốn nhìn thấy bộ đồ này mặc ở trên người em.”

“Em không mặc!” Âm vang có lực, xuyên thẳng tận trời.

Chỉ tiếc một giây kế tiếp, người nào đó dựa vào tấm chăn mà sống liền bị Quyền Thiệu Viêm kéo tới một bên, lúc này Quyền Thiệu Viêm mới lôi kéo Mục Giai Âm ngồi ở trong ngực của anh.

Mục Giai Âm cảm thấy cái mông rất khó chịu. . . . . . Cái đó của anh đang chỉa vào cái mông nhỏ của cô.

Mục Giai Âm đỏ mặt, đầu chôn xuống thật thấp, hoàn toàn không dám đi nhìn Quyền Thiệu Viêm ở phía sau mình.

Mục Giai Âm cảm thấy cô lần nữa hoàn mỹ nghiệm chứng cái gì gọi là tự gây nghiệt, không thể sống.

Lời nói lão tổ tiên truyền lưu đến nay quả nhiên đều là chân lý.

Nếu ban đầu cô không nghĩ dùng chút quần áo này tới kích thích Quyền Thiệu Viêm thì hôm nay cũng sẽ không bị Quyền Thiệu Viêm bắt được cảnh tượng lúng túng như vậy.

Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai Âm thực sự xấu hổ, cũng không trêu chọc Mục Giai Âm, chỉ là một tay ôm vòng eo không đầy một nắm tay của cô, mặt tiến tới bên tai Mục Giai Âm nói: “Mua cái này để làm gì?”

Anh cũng không cho rằng Mục Giai Âm tự giác như vậy.

“Là lúc từ bệnh viện đi ra, khi đó anh không muốn để ý đến em, em vừa muốn mua. . . . . .” Nhưng cô đoán sai mức độ hấp dẫn của những bộ đồ này.

Mục Giai Âm thấp thỏm liếc nhìn hộc tủ, trong lòng âm thầm thề, ngày mai khi rời giường chuyện thứ nhất cô làm chính là ném toàn bộ chúng vào thùng rác!

Quyền Thiệu Viêm thân mật cạ cổ của Mục Giai Âm, giọng nói mơ hồ có chút mùi vị uy hiếp: “Giai Âm, anh còn không thấy những bộ quần áo này mặc ở trên người của em, dù cho em ném đi cũng không sao, toàn bộ phòng ở dưới đất sẽ để một thùng lớn những bộ quần áo này.”

Mục Giai Âm trừng to mắt mà nhìn Quyền Thiệu Viêm.

Chẳng lẽ Quyền Thiệu Viêm còn vào internet mua những thứ này?

“Quà tân hôn Đổng Lê Triệu đưa cho chúng ta.” Quyền Thiệu Viêm nhún nhún vai, lúc mới vừa kết hôn vẫn không có cơ hội dùng. Nhưng hiện tại Mục Giai Âm lại tự chui đầu vào lưới rồi.

“Đổng Lê Triệu, tên khốn kiếp này.” Mục Giai Âm cắn răng.

Quyền Thiệu Viêm bày tỏ rất vui lòng nhìn thấy Mục Giai Âm và Đổng Lê Triệu bất hòa.

Tốt nhất. . . . . . Mục Giai Âm chỉ thân cận với một mình anh.

“Giai Âm, tới mặc vào cho anh nhìn một chút.” Quyền Thiệu Viêm lấy ra áo lót màu đỏ đặt ở đầu giường, giọng mập mờ nói với Mục Giai Âm.

“Không mặc.” Mục Giai Âm đỏ mặt, xoay đầu vào vách tường, bày ra một bộ thà chết không theo.

Chỉ tiếc màu đỏ ửng đã lan tràn đến cổ Mục Giai Âm lại bán đứng cô.

Không đợi Mục Giai Âm có động tác, áo ngủ của Mục Giai Âm bị Quyền Thiệu Viêm dùng lực xé ra, nút áo ngủ nhất thời liền lăn đến trên đất, phát ra tiếng va chạm nho nhỏ truyền vào lỗ tai Mục Giai Âm.

“Quyền Thiệu Viêm! Anh lại làm hư áo ngủ của em!” Mục Giai Âm kêu to, lấy tay đẩy Quyền Thiệu Viêm ra.

Tay Quyền Thiệu Viêm nắm chặt tay Mục Giai Âm, nhỏ giọng nói: “Giai Âm, anh thật ra rất vui lòng nghe giọng nói của em, nhưng phòng bên cạnh còn có Quyền Thiệu Thi.”

Mục Giai Âm nhất thời liền im lặng rồi.

Tay Quyền Thiệu Viêm lại càng thêm càn rỡ. Trong áo ngủ là cơ thể Mục Giai Âm không mảnh vải che thân. Da thịt nhẵn nhụi trắng nõn, cảnh tượng xinh đẹp trước ngực, chỉ những thứ này liền đủ khiến Quyền Thiệu Viêm ý loạn tình mê rồi.

Quyền Thiệu Viêm đè Mục Giai Âm ở trên giường, thân thể từ từ phủ lên.

“Tiểu Thi vẫn còn ở bên cạnh, Quyền. . . . . .” Mục Giai Âm muốn ngăn cản, nhưng môi của cô lại bị lưỡi của Quyền Thiệu Viêm ngăn chặn.

Mà tay còn lại của Quyền Thiệu Viêm đang vuốt ve từ trên xuống dưới, gần như muốn đốt cháy cả người Mục Giai Âm. Đôi tay kia đi tới chỗ nào, nơi đó giống như là đốt một đốm lửa, kỳ dị là cơ thể Mục Giai Âm lại càng ngày càng mềm, hầu như đều sắp mềm thành một vũng nước.

Mục Giai Âm vô ý thức lắc đầu, nhìn Quyền Thiệu Viêm, nhưng không biết cô rốt cuộc muốn cái gì.

Trong đầu là một mảnh hỗn loạn, không suy nghĩ được gì.

Quần áo trên người Mục Giai Âm sớm đã bị Quyền Thiệu Viêm lột sạch rồi, còn quần áo trên người Quyền Thiệu Viêm càng thêm không cần nói nhiều, chúng sớm đã nằm ở dưới giường.

“Giai Âm, em thật đẹp.” Quyền Thiệu Viêm ca ngợi, cúi đầu, ở trên người Mục Giai Âm in lại một dấu hôn.

Mục Giai Âm có chút khó chịu, khẽ cong người lên, không biết là đang nghênh hợp Quyền Thiệu Viêm hay là đang né tránh, bàn tay ấm áp kia làm cho cô cảm thấy hô hấp cũng sắp bị ức chế rồi.

“Giai Âm, nơi đó rất ướt.” Quyền Thiệu Viêm ngẩng đầu nhìn Mục Giai Âm, mang trên mặt nụ cười tà tà.

Mặt Mục Giai Âm càng đỏ hơn, giống như là một đứa trẻ bất lực, chợt cắn ở trên bả vai Quyền Thiệu Viêm một cái nói: “Quyền Thiệu Viêm, không cho nói như vậy!”

“Anh thích, Giai Âm, em rất đẹp.” Quyền Thiệu Viêm nỉ non, âm thanh bị tràn đầy * bao vây.

Mục Giai Âm lắp bắp, giờ phút này trong mắt chỉ còn lại bộ dáng của Quyền Thiệu Viêm. Không phải gương mặt lạnh lẽo thường ngày mà là một gương mặt đối với cô mê luyến. Mục Giai Âm cảm thấy trong lòng giống như là bị mật đường lắp đầy. Mục Giai Âm từ từ vươn tay ôm lấy Quyền Thiệu Viêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.