Edit: kimphuong172839
Mục Giai Âm nhíu mày, cô cũng không biết là chuyện gì đang xảy ra.
Mục Giai Âm chỉ có thể dựa vào phỏng đoán của mình mà mơ mơ hồ hồ trả lời: “Không tính là chuyện lớn gì.”
Đường Tuấn Thần hiểu rõ gật đầu một cái: “Vậy là được, em cũng bớt lo lắng.”
Đứng một bên, Mục Giai Nhan khẽ cúi thấp đầu. Rõ ràng Mục Giai Âm cũng là sau khi Mạnh Đan Lệ nói mới biết chuyện Quyền Thiệu Viêm từ chức, bây gờ Mục Giai Âm lại nói không phải là chuyện gì lớn, rõ ràng Mục Giai Âm đang mạnh miệng chống đỡ.
Trong nháy mắt, trong lòng Mục Giai Nhan liền dâng lên một ý nghĩ: Thời của Mục Giai Âm đã qua rồi.
“Chị dâu, chị đi khuyên nhủ Hàn Tử Nghị đi.” Tưởng Tự Hân thấy Mục Giai Âm và Đường Tuấn Thần nói dứt lời, mới nhìn Mục Giai Âm nói: “Những ngày qua Hàn Tử Nghị ngày nào cũng tìm Đường Tuấn Thần đi uống rượu, chị nói xem anh ta và Hướng Tình gây gổ thì liên quan gì đến chồng em đây? Hiện tại, mỗi ngày Đường Tuấn Thần đều uống say tối mày tối mặt mới về nhà, tiếp tục như vậy em thật sự sợ thân thể anh ấy sẽ xảy ra vấn đề.”
“Yên tâm đi, Hàn Tử Nghị không chống đỡ được mấy ngày.” Mục Giai Âm khẽ cười cười với Tưởng Tự Hân.
Cô còn hiếu kỳ đã nhiều như vậy Hướng Tình không gặp Hàn Tử Nghị, ngay cả điện thoại cũng chặn số Hàn Tử Nghị lại rồi. Vậy mà Hàn Tử Nghị thật đúng là có thể bảo trì bình thản, thì ra là ngày ngày đều uống rượu giải sầu.
Hơn nữa, lần này Hàn Tử Nghị lộ vẻ đàng hoàng hơn, uống rượu không dám đi tìm người luôn có đầy rẫy thú vui như Đổng Lê Triệu, ngược lại tìm người trung thực nhất là Đường Tuấn Thần.
Đường Tuấn Thần thấy Tưởng Tự Hân nhắc tới cái vấn đề này, có chút không vui lòng nhíu mày một cái. Lần này Tưởng Tự Hân thật đúng là có chút xen vào việc của người khác.
Sau đó, Đường Tuấn Thần mới nói: “Chị dâu, chị cũng khuyên Hướng Tình đi, theo em thấy, lần này Hàn Tử Nghị là nghiêm túc.”
Mục Giai Âm gật đầu một cái.
Đường Tuấn Thần thấy Mục Giai Âm đã xếp hàng mua được vé, mới nói lời tạm biệt Mục Giai Âm.
Tưởng Tự Hân lại muốn mời Mục Giai Âm lần sau cùng đi đi dạo phố.
Dù sao cũng là vợ người anh em tốt của Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm cũng không do dự mở miệng đồng ý rồi.
Thấy Mục Giai Âm mang theo Quyền Thiệu Thi ngồi lên vòng quay ngựa gỗ, Tưởng Tự Hân mới kéo cánh tay Đường Tuấn Thần rời đi. Nhưng lúc rời đi, đáy mắt Tưởng Tự Hân lại hiện lên mấy phần âm độc.
Mục Giai Âm, cuối cùng cũng gặp được cô.
Lúc đầu Quyền Thiệu Thi còn có chút lo lắng chuyện của Quyền Thiệu Viêm, nhưng sau khi Mục Giai Âm trấn an Quyền Thiệu Thi vài câu, Quyền Thiệu Thi lập tức cảm thấy đây không phải là chuyện lớn gì. Rất nhanh, Quyền Thiệu Thi liền bắt đầu chơi vui vẻ ở sân chơi.
Dù sao Quyền Thiệu Thi cũng chỉ là một đứa trẻ tám tuổi mà thôi.
Đợi Quyền Thiệu Thi chơi thoả thích, Mục Giai Âm nhờ tài xế đưa Quyền Thiệu Thi về Quyền gia, sau đó Mục Giai Âm mới nóng nảy trở về nhà.
Thật ra cô vẫn có chút bận tâm chuyện của Quyền Thiệu Viêm.
Có lẽ là điện thoại Quyền Thiệu Viêm không gọi được nên hầu như tất cả tin nhắn và cuộc gọi của mọi người hỏi thăm về tình huống hiện tại của Quyền Thiệu Viêm đều chuyển tới điện thoại di động của cô.
Bây giờ điện thoại di động của cô gần như là ở trạng thái bận rộn, ngay cả ông nội cũng gọi cho cô, Mục Giai Thu cũng gửi tin nhắn tới, rất lo lắng hỏi thăm cô rốt cuộc Quyền Thiệu Viêm đắc tội với ai.
Mục Giai Âm nói thầm trong lòng, chẳng lẽ Quyền Thiệu Viêm quá kiêu ngạo cho nên đắc tội quá nhiều người sao?
Về đến nhà, còn chưa kịp mở cửa, cửa lại bị người khác mở ra.
Quyền Thiệu Viêm.
Sắc mặt Mục Giai Âm nặng nề vài phần: “Em nghe người ta nói anh từ chức, tại sao vậy?”
“Anh từ chức chỉ là một ngụy trang, không cần để ý.” Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng nói: “Không cần lo lắng, lần này từ chức chỉ là vì muốn bắt lấy toàn bộ những thế lực chôn ở chỗ sâu ra tới mà thôi.”
Nghe được Quyền Thiệu Viêm khẳng định như vậy, sự thấp thỏm trong lòng Mục Giai Âm mới vơi đi một chút.
“Hôm nay em nhìn thấy Đường Tuấn Thần rồi hả?” Quyền Thiệu Viêm hỏi.
Mục Giai Âm hơi suy nghĩ một chút liền nói: “Nghe anh ta nói nhà Mạnh Đan Lệ xảy ra chuyện là thật sao?”
Quyền Thiệu Viêm gật đầu một cái, mặt mày có mấy phần tối tăm: “Anh từ chức là giả, nhưng mà trưa hôm nay cha cô ta từ chức lại là thật.”
Động tác của Quyền Thiệu Viêm nhanh như vậy? Đột nhiên Mục Giai Âm có thể tưởng tượng được tình huống gay go trong nhà Mạnh Đan Lệ.
Không trách được xế chiều hôm nay Mạnh Đan Lệ, còn có cha của Mạnh Đan Lệ gọi cho cô nhiều lần như vậy, nhưng khi đó cô cho là hai người kia là vì khoe khoang cho nên trực tiếp đưa số điện thoại của họ lôi vào danh sách đen.
Mục Giai Âm rất là hả hê cười cười.
Nhưng khi tầm mắt Mục Giai Âm rơi vào trên người của Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm đột nhiên lui về phía sau một bước: “Quyền Thiệu Viêm, rốt cuộc anh muốn từ chức bao lâu?”
“Ưmh, tuỳ tâm tình thôi.” Quyền Thiệu Viêm nhìn Mục Giai Âm: “Em như vậy là nét mặt gì?”
Dê thấy sói nên tự bảo vệ mình!
Mục Giai Âm nhìn Quyền Thiệu Viêm: “Em cực kì hoài nghi, lần này anh từ chức vốn không phải là vì tiền đồ của anh mà là vì đợi ở trong nhà. . . . . .”
Ánh mắt của Quyền Thiệu Viêm có thể đừng ở trên người của cô ngắm tới ngắm lui hay không? Quan trọng là Quyền Thiệu Viêm có thể đừng nhìn chằm chằm ngực cô như vậy được không.
Quyền Thiệu Viêm nhìn cô, tâm tình rất tốt, một tay ôm Mục Giai Âm vào trong ngực, ngồi trên ghế sa lon, lại nhìn trên cổ Mục Giai Âm còn dấu vết mơ hồ mới nói: “Giai Âm, em càng ngày càng thông minh.”
Mục Giai Âm rất muốn cách xa Quyền Thiệu Viêm một chút, Quyền Thiệu Viêm cứ nhìn chằm chằm cô, thật rõ ràng, trong lòng anh muốn gì người đi ngoài đường cũng biết rồi!
Từ chức. . . . . . Quyền Thiệu Viêm từ chức người khổ sở nhất là cô.
Mục Giai Âm bắt đầu đếm trên đầu ngón tay, tính toán thời gian ba tháng đến cùng có bao nhiêu lâu, cô còn được mấy ngày hạnh phúc. Mục Giai Âm có loại dự cảm, thời gian lâu như vậy, một khi Quyền Thiệu Viêm... Gì kia, ngộ nhỡ muốn mạng của cô thì làm thế nào?
Chết ở trên giường, lại là bởi vì loại chuyện đó mà chết đi, cái này nếu truyền ra ngoài, xem chừng là có thể lưu danh muôn thuở, làm thế hệ sau ca tụng rồi.
Ngay đêm hôm đó, sau khi trên người Mục Giai Âm lại thêm nhiều vết tím bầm, Mục Giai Âm mới càng thêm khẳng định. Quyền Thiệu Viêm từ chức, người bị giày vò chính là cô!
Ngày mai cô nhất định phải lôi kéo Hướng Tình đi dạo phố, mặc kệ Hướng Tình có nguyện ý hay không!
Trong quán cà phê.
Mục Giai Âm nhìn Tả Trí Viễn đối diện mình.
Nụ cười Tả Trí Viễn mang theo tình yêu nhàn nhạt, mang theo một chút xíu trẻ trung: “Giai Âm, chuyện em sinh non, anh đã nghe nói, bây giờ thân thể em có khỏe không?”
Tả Trí Viễn nhắc tới chuyện này, thân thể Mục Giai Âm không tự chủ được run lên.
Ngày mai sẽ hết ba tháng, mấy ngày nay ánh mắt Quyền Thiệu Viêm nhìn cô tuyệt đối là một ánh mắt thấy được thức ăn ngon, bộ dáng hung dữ kia khiến Mục Giai Âm cũng có chút sợ, nếu Quyền Thiệu Viêm kích động thật sự cầm dao nĩa đem cô giải quyết thì sao.
Cô là người, không phải thức ăn!
Thấy Mục Giai Âm không lên tiếng, hơn nữa, thân thể Mục Giai Âm còn khẽ run lên, biểu hiện trên mặt có chút u buồn, Tả Trí Viễn chỉ coi Mục Giai Âm là đang khổ sở chuyện cô sinh non, liền lên tiếng nói: “Giai Âm, em đừng lo lắng quá mức chuyện em sinh non, anh đã hỏi bác sĩ, em sinh non đối với thân thể không có bất kỳ ảnh hưởng nào, chỉ cần em chăm sóc tốt bản thân là được.”
“Nhưng mà, Giai Âm, gần đây Quyền thiếu đối với em có tốt không?” Tả Trí Viễn mang trên mặt nồng đậm quan tâm cùng lo lắng: “Anh nghe nói phía trên đã muốn phái một thủ trưởng quân khu mới tới thành phố A, hơn nữa anh nghe nói mấy ngày gần đây Quyền thiếu cũng không có ra cửa, anh ta đối với em như thế nào?”
Vấn đề này hỏi Mục Giai Âm vô cùng gặp trở ngại *.
Trừ một bước cuối cùng kia không có làm, những việc Quyền Thiệu Viêm nên làm, không nên làm, có thể làm, không thể làm, toàn bộ đều làm một lần.
Mà đáng thương nhất chính là. . . . . . Cô vì mạng nhỏ của mình mà lo lắng, dưới sự xúc động nhất thời vứt đi hết những bộ quần áo do chính mình mua đó. Vì vậy. . . . . . Quyền Thiệu Viêm rất bình tĩnh từ trong phòng lấy toàn bộ quần áo mà Đổng Lê Triệu đưa tặng ra, lúc này Mục Giai Âm mới phát hiện ra, Đổng Lê Triệu người này đưa quần áo, đây mới thật sự gọi là toàn bộ.
Các loại phong cách, các loại hấp dẫn, chỉ có cô nghĩ không tới, không có chuyện cô không tìm được.
Hơn nữa, hình như là Quyền Thiệu Viêm biết trước cô sẽ đi ném quần áo nên đã giấu bộ quân phục bà chủ tặng ở một chỗ khác. Khó trách, lúc cô ném quần áo đi, có tìm thế nào cũng không tìm được bộ quân phục đó, lúc ấy cô còn tưởng rằng là bộ quần áo kia lẫn vào những thứ khác trong đống quần áo này, liền không suy nghĩ nhiều, ném toàn bộ chúng đi.
Tả Trí Viễn thấy Mục Giai Âm không nói gì, nhưng trên trán mơ hồ rịn ra vài giọt mồ hôi, trên mặt vẻ lo lắng lại nặng hơn: “Giai Âm, anh thấy trên cổ em nơi đó có chút máu ứ đọng, sẽ không phải là bị. . . . . .”
Mục Giai Âm sẽ không phải là bị đánh chứ? Tả Trí Viễn nghĩ thầm. Nhưng chuyện này cũng thật bình thường, đàn ông mà, có áp lực, lúc không có chỗ phát tiết chỉ có thể phát tiết trên vợ mình.
Nhưng người giống như là Quyền Thiệu Viêm như vậy, đánh lên người, sợ rằng dùng sức hơi mạnh, càng đau. Khó trách hiện tại Mục Giai Âm nhắc tới Quyền Thiệu Viêm đều không dám nói chuyện, ánh mắt luôn né tránh. Xem ra là bị đánh đến sợ.
“Không có, không có gì.” Cô mặc chính là áo len cao cổ, không phải mấy bộ đồ mát mẻ nha! Tại sao Tả Trí Viễn lại nhìn thấy dấu vết trên cổ cô?
Hôm nay Tả Trí Viễn là vội muốn cô đánh sao?
Mục Giai Âm có chút không vui nói: “Anh kêu tôi ra ngoài rốt cuộc muốn nói cái gì? Tôi còn phải về nhà.”
Thật đáng thương, bị quản đến tự do cũng không có. Trong lòng Tả Trí Viễn sinh ra một chút khoái cảm kì lạ.
Nhưng vẻ mặt Tả Trí Viễn vẫn là lo lắng như cũ: “Giai Âm, anh nghe nói, ngày mai em lại muốn đi làm?”
“Đúng vậy.” Nếu không đi làm, Quyền Thiệu Viêm sẽ ăn luôn cô đi. Thật sự.
“Giai Âm, thân thể em mới vừa tốt lên, Quyền thiếu lại để cho em đi làm, thật sự là rất quá đáng.” Vẻ mặt Tả Trí Viễn khiếp sợ, mang theo một phần buồn bực bất bình.
Cô cũng cảm thấy Quyền Thiệu Viêm rất quá đáng. Ngày hôm qua vẫn giày vò cô đến sáng khi mặt trời sắp mọc mới tha, ở nhà bị ăn sạch sành sanh, Mục Giai Âm cảm thấy cô vẫn nên dồn tinh lực, vùi đầu vào sự nghiệp làm bánh còn có ý nghĩa hơn.
“Anh bảo tôi ra đây chính là vì hỏi chuyện tôi đi làm?” Trong mắt Mục Giai Âm hàm chứa một tia không kiên nhẫn.
Tả Trí Viễn giật mình, kể từ sau khi Mục Giai Âm kết hôn, cô càng lúc càng thoát khỏi bàn tay anh. Anh hẹn cô rất nhiều lần nhưng Mục Giai Âm hoặc là không để ý tới, hoặc là trực tiếp từ chối.
Sự không kiên nhẫn này cũng là lần đầu tiên Tả Trí Viễn từ trên mặt Mục Giai Âm nhìn ra loại tâm tình này.
Hẳn là bị Quyền Thiệu Viêm đánh nên tính tình cũng thay đổi đi, Tả Trí Viễn cũng không vòng quanh, chỉ là hỏi: “Giai Âm, chừng nào thì em làm bánh ngọt lợi hại như vậy rồi?”
“Điều này cần xin phép anh sao?” Cô từng nói với Tả Trí Viễn chuyện cô học làm bánh ngọt nhưng rất rõ ràng, Tả Trí Viễn vẫn luôn không có để lời nói của cô ở trong lòng.
“Nhưng Giai Âm, em làm bánh ngọt lợi hại như vậy, thật để cho anh rất cảm phục, cho nên anh mới hỏi thử mà thôi.” Trong ánh mắt Tả Trí Viễn tràn đầy tán thưởng và tự hào.
Trên trán Mục Giai Âm trợt xuống ba cái vạch đen, hiện tại Tả Trí Viễn là bạn trai trên danh nghĩa của Mục Giai Nhan, nhưng anh ta lại lấy lòng cô như vậy, loại chuyện này chỉ Tả Trí Viễn mới làm ra được.
“Hai người ở chỗ này tán gẫu chuyện gì vậy?” Lăng Khải Hoa thấy Mục Giai Âm và Tả Trí Viễn ngồi chung một chỗ, liền tò mò đi tới.
Nhưng tia tò mò này trong mắt Tả Trí Viễn liền bị hiểu thành Lăng Khải Hoa đối với Mục Giai Âm là không tin tưởng.
Cũng đúng, nhân viên mình lại ngồi ở cùng một bàn với anh.
Tả Trí Viễn vốn muốn kích thích quan hệ giữa Lăng Khải Hoa và Mục Giai Âm, nếu Mục Giai Âm thay lòng đổi dạ, chịu tới công ty của anh làm thì chính là chuyện cực kỳ tốt.
Chỉ là mới vừa mở miệng, Tả Trí Viễn lại thay đổi lời nói: “Không nói gạt anh, tôi là muốn mời Mục Giai Âm qua công ty chúng tôi làm việc.”
Mục Giai Âm chau mày, chờ Tả Trí Viễn nói tiếp.
“Hả?” Lăng Khải Hoa kéo dài giọng.
“Nhưng mà, Lăng tổng, anh thật là có một nhân viên vô cùng trung tâm, mặc kệ tôi đặt điều kiện ra sao, cô ấy đều không chịu đồng ý đến công ty của tôi làm việc.” Giữa lông mày của Tả Trí Viễn toát ra chút tiếc hận: “Chúc mừng ngài, Lăng tổng.”
Nói xong, Tả Trí Viễn mới đứng lên: “Mục tiểu thư, tôi nói ra điều kiện, cô thật sự không suy nghĩ lại một chút sao?”
Mục Giai Âm lắc đầu.
Tả Trí Viễn lại rất là tiếc nuối nói lời tạm biệt với Mục Giai Âm và Lăng Khải Hoa mới chịu rời đi.
Bây giờ Mục Giai Âm có chút thoát khỏi lòng bàn tay của anh, dù cho anh ly gián quan hệ giữa Lăng Khải Hoa và Mục Giai Âm thì Mục Giai Âm cũng không nhất định đến công ty của anh làm việc.
Nhưng nếu như lúc này ra tay giúp Lăng Khải Hoa củng cố quan hệ với Mục Giai Âm, khiến Lăng Khải Hoa tin tưởng Mục Giai Âm hơn. Như vậy Mục Giai Âm nhất định sẽ cảm kích anh, đến lúc đó, anh liền có thể nghĩ biện pháp từ Mục Giai Âm đạt được lợi ích lớn hơn nữa.
Lưu một người bạn ở trong nội bộ của kẻ địch mới là hành động sáng suốt nhất.
“Anh ta nói ra điều kiện gì vậy?” Lăng Khải Hoa suy nghĩ một chút mới nói: “Em bảo anh tới nơi này chính là vì để cho anh xem một màn này?”
Mục Giai Âm mở trừng hai mắt nói: “Anh thật sự không có lời gì muốn nói với em sao?”
Lăng Khải Hoa bất đắc dĩ cười cười nói: “Thật đúng là anh tới ra điều kiện với em rồi.”
Mục Giai Âm mở to hai mắt, nghiêm túc nghe Lăng Khải Hoa.
“Anh muốn điều em đến bộ phận nhân sự, cho em đến nơi đó quản lý, em cảm thấy như thế nào?” Lăng Khải Hoa hỏi.
“Có quá sớm hay không?” Mục Giai Âm có chút do dự: “Em cảm thấy hiện tại kinh nghiệm của em còn chưa đủ, đi đến đó sợ rằng không thích ứng được.”
“Bây giờ tại công ty uy tín của em đủ cao rồi, dù sao em làm ra bánh ngọt trực tiếp khiến công ty tăng lên mười điểm.” Trong mắt Lăng Khải Hoa toàn bộ đều là khẳng định.
“Nhưng phương diện nhân sự dù sao cũng không giống như việc làm bánh ngọt.” Mục Giai Âm rất là lo lắng mà nói.
“Có anh giúp đỡ, em còn sợ gì?” Lăng Khải Hoa trực tiếp cười khổ một tiếng nói: “Em cũng biết vợ anh rồi đó, cô ấy thường thúc giục anh từ chức, anh quyết định tăng nhanh bồi dưỡng bước chân của em rồi. Nếu không, màng nhĩ của anh sẽ bị cô ấy nói thủng.”
Lăng Khải Hoa rất yêu vợ của anh.
Điểm này Mục Giai Âm nhìn thấy rõ ràng, chỉ là. . . . . .” Em cũng là em gái anh mà, vì bà xã mà bán đứng em như vậy, anh cũng quá không hiền hậu đi!”
“Vợ anh không cảm thấy như vậy.” Lăng Khải Hoa thấy Mục Giai Âm không phản đối nữa, mới sung sướng cười cười.
Bán bán đứng em gái còn vui mừng như thế, Lăng Khải Hoa đã không có bất kỳ giá trị con người nào có thể nói!
Mục Giai Âm tỏ vẻ cô rất ghét bỏ Lăng Khải Hoa.
“Sáng mai không được đến trễ, anh muốn ở trước mặt mọi người tuyên bố chuyện em thăng chức làm quản lý.” Lăng Khải Hoa nghiêm túc nói với Mục Giai Âm.
Gần đây Quyền Thiệu Viêm rất thanh nhàn, xét thấy lịch sử đấu tranh bi thảm của anh và Quyền Thiệu Viêm. Tóc bạc của Lăng Khải Hoa lại xuất hiện, một khi Quyền Thiệu Viêm bắt đầu thanh nhàn, Mục Giai Âm liền bận rộn. Đến trễ quả thật không phải là tội ác, bỏ bê công việc cũng là chuyện thỉnh thoảng sẽ xảy ra.
Nói đến trễ, ánh mắt của Lăng Khải Hoa nhìn Mục Giai Âm quả thật giống như là dao kiếm.
Mục Giai Âm né tránh, thái độ cực kỳ lúng túng.
Tối hôm nay Quyền Thiệu Viêm dường như không có ý định tha cho cô. . . . . Cô phải nghiêm túc nói chuyện với Quyền Thiệu Viêm một chút.
Tại sao anh lại cảm thấy dấu hiệu ngày mai Mục Giai Âm lại bỏ bê công việc?
Lăng Khải Hoa suy nghĩ một chút, lúc Mục Giai Âm sinh non đến nay dường như đã sắp ba tháng. Ba tháng này, Quyền Thiệu Viêm chắc ăn cũng đã no đủ chứ, không nên dây dưa Mục Giai Âm nữa nha.
Lăng Khải Hoa không có suy nghĩ nhiều, liền bỏ qua cho Mục Giai Âm.
Khi Mục Giai Âm về đến nhà, Quyền Thiệu Viêm lại đi ra ngoài.
Mục Giai Âm kỳ quái, nhìn lời nhắn Quyền Thiệu Viêm để ở trên bàn.
Lúc này mới hiểu, lúc trước cấp dưới của Quyền Thiệu Viêm trong quân đội có người phản bội, đưa bản đồ bố trí binh lực bán cho nước khác, dẫn đến một lần hành động quân sự của bọn họ gặp khó khăn. Nếu như không có Quyền Thiệu Viêm ngăn cơn sóng dữ, sợ rằng hành động lần đó sẽ trực tiếp bị thất bại.
Vì vậy, lần này Quyền Thiệu Viêm mới giả bộ từ chức như vậy để mê hoặc người nọ, mà bây giờ người nọ đã bại lộ. Hơn nữa, bại lộ còn có những thế lực ngầm ở thành phố A giấu giếm dưới mặt nước cũng rục rịch ngóc đầu dậy.
Chộp được người kia, làm sếp, Quyền Thiệu Viêm phải ra mặt đi giải quyết những chuyện này.
Vì vậy, Mục Giai Âm gật đầu một cái, trên mặt lộ ra một nụ cười rực rỡ, hôm nay cuối cùng cô cũng được bỏ qua.
Đi vào phòng ngủ, Mục Giai Âm nhìn thấy trên giường để bộ quân phục bà chủ tặng, khóe miệng Mục Giai Âm giật giật, xem ra Quyền Thiệu Viêm luôn luôn chuẩn bị sẵn những thứ này, tại sao đột nhiên cô có một loại kích động muốn thiêu hủy bộ quân phục này đây?
Cả đêm ngủ ngon. . . . . . Dĩ nhiên là không thể nào.
Trong ngực Mục Giai Âm ôm gối đầu, lúc ngủ được mơ mơ màng màng, đột nhiên cảm thấy có người giống như là muốn giành gối đầu trong tay cô. . . . . . Không, ở trong mộng, phải là Quyền Thiệu Viêm.
Mục Giai Âm rất tức giận, người nào to gan như vậy, lại dám giành Quyền Thiệu Viêm với cô?