Lưu Duệ gần như phóng lên xe, nhanh chóng khởi động máy.
Lại là tân binh, bắt hắn đi đối mặt với đám tân binh không bằng cho hắn đi đối mặt với đám phần tử khủng bố còn hơn.
“Hắc hắc” Lưu Duệ nổ vừa lái xe vừa cười hì hì với quyền Thiệu Viêm nói: “Lão đại, tôi chỉ quá cao hứng mà thôi, ha ha.” Lưu Duệ vừa cười hai tiếng liền im bặt, biểu cảm kia của Quyền Thiệu Viêm khiến Lưu Duệ cảm thấy nếu hắn còn tiếp tục cười không chừng sẽ bị Quyền thiệu Viêm một cước đá xuống xe.
Vì mạng nhỏ của mình, Lưu Duệ liền nghiêm túc lại. Lão đại rốt cục không còn cô đơn rồi, nhìn dấu vết trên người cô gái đằng sau, lời đồn bên ngoài về lão đại liền bị triệt tiêu. Nhớ tới việc, hôm qua Mục Giai Âm sau khi đào hôn sau đó liền có tin tức nói Mục Giai Âm bởi vì biết Quyền Thiệu Viêm bất lực, mà dứt khoát kiên quyết đào hôn.
Phía trước người tung kẻ hứng, Mục Giai Âm vẫn thủy chung cúi đầu, trong lòng cô chỉ hy vọng xe có thể chạy mau chút, mau một chút.
Quyền Thiệu Viêm qua kính chiếu hậu nhìn người đang im lặng ngồi một góc nãy giờ, Mục Giai Âm cúi đầu nên anh không thấy được cô đang cau mày, biểu hiện của Mục Giai Âm cùng những lời anh nghe gì mà là một người chỉ biết giương nanh múa vuốt một điểm cũng không giống. Trong chớp mắt, Quyền Thiệu Viêm có chút hối hận khi ngồi ở chỗ ghế phụ, nếu ngồi ở ghế sau, có lẽ còn có thể an ủi cô.
An ủi cô làm gì? Lúc nãy cô gái này sau khi ngồi vào xe, liền lập tức đóng cửa, hoàn toàn không có ý mời anh cùng ngồi, anh cần gì phải khiến bản thân mất mặt. Quyền Thiệu Viêm nghĩ nghĩ liền chuyển tầm mắt, lại nhịn không được hướng tới Mục Giai Âm nhìn thêm vài lần.
Theo hướng xe Tổng viện quân khu càng ngày càng gần, Lưu Duệ đột nhiên ý thức được một vấn đề.
Quyền Thiệu Viêm đi bệnh viện khẳng định là đi thăm ông nội Mục Giai Âm -- Mục Uẩn Ngạo, nhưng lại mang theo cô gái này tựa hồ có dụng ý a.
Sáng nay, Quyền Thiệu Viêm kêu người đưa ông nội Mục Giai Âm vào bệnh viện. Khi đó Lưu Duệ còn nghĩ thầm Quyền Thiệu Viêm thế sao lại tốt bụng như vậy, còn ngu xuẩn làm chuyện thay Mục Giai Âm. Nhưng mà, hiện tại Lưu Duệ cảm thấy Quyền Thiệu Viêm thật sự đã có ý định từ trước, trước đem lão già kia cứu sống, sau đó lại mang theo cô gái khác đến trước mặt ông ta kích thích ổng. Lão đại quả thật quá phúc hắc, thật không hổ là lão đại của hắn!
Về phần sống chết của Mục Uẩn Ngạo, hắn mặc kệ, ai kêu Mục Uẩn Ngạo nuôi ra một đứa cháu gái không tốt như thế làm gì?
Nhìn Tổng viện quân khu dần xuất hiện trước mặt, Mục Giai Âm cũng nâng nhẹ đầu lên, trên mặt còn xuất hiện một tia tươi cười nhạt. Ông nội, người ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì, Mục Giai Âm trong nội tâm cầu nguyện, chỉ cần ông không sao, mặc kệ ông trời trừng phạt cô cái gì cô đều nguyện ý. Xe dừng lại, lập tức có bác sĩ dẫn Quyền Thiệu Viêm đi đến phòng bệnh của Mục Uẩn Ngạo.
Lưu Duệ chỉ nghĩ Mục Giai Âm là tình nhân của Quyền Thiệu Viêm, tự nhiên cũng không có quá mức ân cần. Mục Giai Âm cũng không có già mồm cãi láo ngồi ở ghế sau chờ người khác mở của xe cho mình, mà là thật tự giác mở cửa xe, chỉ là…bởi vì đêm qua điên cuồng, chân Mục Giai Âm mềm nhũn, không cẩn thận lảo đảo một bước.
Thấy mặt đất càng lúc càng hiện rõ ở trước mặt, Mục Giai Âm bi thống nhắm mắt lại, đại khái là hôm nay cô không nên ra khỏi cửa đi.
"Đã bao nhiêu tuổi? Đi còn không vững?" Quyền Thiệu Viêm tiến lên vài bước, đem Mục Giai Âm ôm lấy, giọng điệu như trước lạnh băng, lại mang theo một tia ôn nhu không dễ nhận ra.
Lưu Duệ mạnh nuốt nước miếng, người khác nghe không hiểu, hắn hàng năm đều đi theo bên người Quyền Thiệu Viêm làm sao có thể không hiểu biến hóa trong lời nói của Quyền Thiệu Viêm. Chỉ việc lão đại chịu chạm vào cô gái này, còn đối với cô tốt như vậy, này tuyệt đối không đơn giản chỉ là tình nhân.
Nếu Mục Giai Âm biết nội tâm Lưu Duệ đang nghĩ gì, nhất định sẽ nói cho Lưu Duệ biết, hắn đoán trúng rồi!
Mục Giai Âm hiện tại đối với giọng điệu cùng khuôn mặt lạnh như băng sơn ngàn năm của Quyền Thiệu Viêm hết sức bình thản. Thấy Quyền Thiệu Viêm không nói gì, Mục Giai Âm liền đem sức nặng bản thân đều đặt trên người Quyền Thiệu Viêm, giọng nói mang theo ý làm nũng cùng oán giận nói, "Còn không phải bởi vì anh tối hôm qua..."
"Anh tối hôm qua thế nào?" Quyền Thiệu Viêm vừa lòng việc cô chủ động gần gũi anh, ngược lại giả bộ nghiêm trang cúi đầu hỏi Mục Giai Âm.
Sao lại có kiểu nghiêm túc hỏi như vậy chứ?
Lưu Duệ hắn là đang thấy được Thủ trưởng mặt than giữa ban ngày lại nghiêm túc hỏi con gái người ta vấn đề như vậy! Hắn thật là muốn khua chiêng gõ trống chúc mừng có được hay không! Thủ trưởng đầu gỗ cũng có lúc nở hoa rồi!
Vì tránh quấy rầy đến Quyền Thiệu Viêm cùng Mục Giai Âm nói chuyện thân mật, đám bác sĩ cùng Lưu Duệ cô gắng giữ khoảng cách với Quyền Thiệu Viêm và Mục Giai Âm.
Tuy lúc ở trên xe, bệnh viện đã cho người gọi điện thoại báo cho Quyền Thiệu Viêm biết Mục Uẩn Ngạo vì kịp thời được đưa tới nên đã thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng trong lòng Mục Giai Âm vẫn rất sốt ruột, dù cơ thể đã chống đỡ hết nổi, nhưng Mục Giai Âm vẫn thúc giục Quyền Thiệu Viêm đi nhanh hơn.
Hiện tại cả sức nặng cả người cô đều đặt trên người Quyền Thiệu Viêm, cô cần gì cố sức.
Quyền Thiệu Viêm cũng không chọc vào tiểu tâm tư của Mục Giai Âm, ngược lại là nhẹ nhàng giúp cô điều chỉnh tư thế thoải mái hơn một chút, bước chân nhanh hơn.
Đương nhiên...tư thế này càng thêm ái muội.
Ai nói Quyền thiếu không gần nữ sắc? Đám bác sĩ giờ phút này thật muốn đem tròng mắt mình nhìn đến rớt xuống đất.
Lưu Duệ lần thứ hai xoa mắt của mình , lão đại biến chuyển tựa hồ có chút mau!
Không chỉ có Lưu Duệ, trong Tổng viện quân khu chỉ cần là người biết Quyền Thiệu Viêm, đều là đồng một dạng há to miệng trừng mắt nhìn? Quyền thiếu hắn không phải chán ghét nhất là bị người khác đụng chạm sao, nhất là phụ nữ? Không biết từ đâu lại nhảy ra một cô gái, chuyện gì đã xảy ra?
Là tập thể bọn hắn bị ảo giác sao?
Đám bác sĩ vẫn duy trì trạng thái ngây ngốc như trúng tà dựa vào bản năng đi tới trước thang máy, chờ Mục Giai Âm cùng Quyền Thiệu Viêm đứng ở trong thang máy, lúc này mới kịp phản ứng, chạy nhanh đến
"Quyền thiếu, Mục tổng hiện ở tầng ba, ngài đi lên sẽ có người mang ngài đi qua đó."
Nói xong, đám bác sĩ cùnh nhóm y tá liền giải tán đi.
Một vị bác sĩ đi theo giúp đỡ Quyền Thiệu Viêm, thời điểm ấn thang máy vẫn dùng khóe mắt nhìn họ, bởi vì cô tiến vào thang máy, Quyền Thiệu Viêm liền nhíu mày.
Đều là phụ nữ mà? Cô(chỉ bà bác sĩ)đến cùng là kém chỗ nào? Vì sao ánh mắt Quyền thiếu nhìn đến cô ta lại chán ghét giống như thấy ruồi bọ vậy. Mà cô gái trong ngực anh, lại được anh gắt gao bảo hộ, thật giống như sợi cô(bả luôn) hãm hại cô ấy không bằng.
Tuy rằng tâm tư thiếu nữ cứ như vậy sụp đổ, nhưng mà nữ bác sĩ rốt cuộc có thể xác nhận một việc—— Quyền thiếu chích xác không bị cái vấn đề kia.
Cửa thang máy liền khép lại, Lưu Duệ liền đưa tay ngăn lại. Quyền Thiệu Viêm cùng Mục Giai Âm đồng thời ngẩng đầu nhìn Lưu Duệ.