Edit: Thanh Xuân.
Cho tới bây giờ Mục Uẩn Ngạo cũng không phải là người nhân từ gì.
Lần đó ông chịu tha thứ cho Mục Giai Nhan, nhưng mà cũng chỉ xem ở mặt mũi của con trai và con dâu mình. Nhưng mà, Mục Giai Thu. . . . . . Trước đây ông đã buồn Mục Giai Thu, hôm nay Mục Giai Thu làm chuyện như vậy, ông tuyệt đối không thể nào lại đi tha thứ cho Mục Giai Thu.
Mục Giai Âm vẫn còn có chút lắp bắp nhìn ông nội mình. Trong lòng cô luôn có chút thấp thỏm, hôm nay cô làm việc này đứng ở lập trường của cô thoạt nhìn là chuyện đương nhiên, nhưng đứng ở lập trường của Mục Uẩn Ngạo nhìn, có lẽ có một chút quá đáng.
“Giai Âm,“ Mục Uẩn Ngạo sờ sờ đầu Mục Giai Âm, quả nhiên, lần trước ông quá bảo vệ Mục Giai Nhan tất cả đều để lại bóng ma cho Mục Giai Âm. Nhìn trên mặt cô mang theo một màn mỉm cười lấy lòng kia, trong lòng ông một hồi lòng chua xót.
“Giai Âm, thân thể con thế nào?” Mục Uẩn Ngạo nhìn trên cổ tay tím bầm của Mục Giai Âm một chút, rất lo lắng hỏi.
“Cũng may, con không bị thương tích gì, chỉ có chút thiếu máu mà thôi,“ Mục Giai Âm an ủi Mục Uẩn Ngạo.
Mục Uẩn Ngạo càng phát lòng chua xót.
Thiếu máu có thể thiếu máu đến té xỉu, vậy con bé chảy bao nhiêu máu. Nhưng ông nghe bệnh viện người ta nói rồi, trên quần áo sau lưng con bé toàn bộ đều là vết máu.
“Lần này dọa sợ con rồi.” Mục Uẩn Ngạo sờ sờ đầu Mục Giai Âm, mới nói, “May là con phúc lớn mạng lớn, nhưng sau này con nhất định phải cẩn thận một chút.”
Mục Giai Âm gật đầu một cái, “Vâng, cũng may ông chủ siêu thị chịu giúp con chuyện này.”
“Ừ,“ Mục Uẩn Ngạo lẳng lặng nói, “Vẫn phải nói cám ơn ông ấy thật tốt.”
Nếu không có người kia có lẽ ông sẽ phải vĩnh viễn mất đi cháu gái này rồi.
“Giai Âm, chuyện Mục Giai Thu, sau này con coi như không có người này đi,“ Trong mắt Mục Uẩn Ngạo ẩn một chút lạnh lùng, “Mấy ngày nữa, ông định cử hành tang lễ cho con bé, lý do là tự tử vì uất ức.”
Lúc này trên mặt Mục Giai Âm mới mang theo một chút nhẹ nhõm.
“Ông nội yên tâm, con không sợ.” Mục Giai Âm nói: “Người bắt cóc con là Đàm Tân Kinh, trước kia chúng con là bạn bè, anh ấy không làm khó con.”
Nếu như Mục Giai Thu thật sự tìm một người xa lạ tới bắt cô, sợ rằng cô sẽ phải khổ não một hồi lâu.
Mục Uẩn Ngạo thở dài, trong ánh mắt thủy chung có chút khó chịu.”Giai Âm, Mục Giai Thu không phải là chị ruột của con.”
“Con biết rõ,“ Mục Giai Âm thật nhanh trả lời.
“Làm sao con biết?” Mục Uẩn Ngạo có chút kinh ngạc nhìn Mục Giai Âm, sẽ không phải là Mục Giai Thu nói ra thân thế của mình cho Mục Giai Âm biết.
“Là Đàm Tân Kinh nói,“ Mục Giai Âm khẩn trương liếc nhìn ông nội, từ từ trả lời, “Đàm Tân Kinh nói Mục Giai Thu là chị ruột của anh ấy, anh ấy đối chiếu kho gien.”
“Thì ra là như vậy.” Cuối cùng Mục Uẩn Ngạo có mấy phần sáng tỏ. Ông đã nói, hình như Đàm Tân Kinh là cấp dưới của Quyền Thiệu Viêm, làm sao sẽ phản bội Quyền Thiệu Viêm đi giúp Mục Giai Thu, hơn nữa còn làm việc nghĩa vô phản cố như vậy. Ông nghe nói Đàm Tân Kinh vẫn bảo vệ cho Mục Giai Thu, nếu như là chị em ngược lại thành công.
“Mục Giai Thu là đứa bé được nhặt về,“ Mục Uẩn Ngạo vuốt đầu Mục Giai Âm, có vài phần áy náy nói, “Giai Âm còn có một việc ông đã dấu diếm nhiều năm cũng không nói cho con biết.”
Mục Giai Âm nhìn về phía Mục Uẩn Ngạo, trong ánh mắt có mấy phần hỏi dò, Mục Uẩn Ngạo còn gạt cô chuyện gì à?
“Nguyên nhân cái chết của ba mẹ con năm đó cũng không phải vì con.”
Lời Mục Uẩn Ngạo vừa nói ra, nhất thời hô hấp của Mục Giai Âm ngừng mấy giây, đôi môi cũng hơi giương, hình như là không cách nào khép lại. Ánh mắt của cô lại càng mở thật to, giống như là gặp được chuyện kinh ngạc nhất trên thế giới.
Mục Uẩn Ngạo thấy dáng vẻ giật mình này của Mục Giai Âm, áy náy trong lòng sâu hơn, tranh thủ thời gian giải thích nói: “Năm đó, sau khi ba mẹ con có con, tất nhiên người chú ý nhất chính là con rồi, trước lúc ba mẹ con gặp chuyện không may, Mục Giai Thu vào trong phòng của ba mẹ con khóc, nói là mỗi một lần con bé cũng không có quà kỷ niệm, cũng chỉ có mình con có.”
Lúc ấy Mục Giai Thu huyên náo rất lợi hại, khóc cực kỳ thê thảm, ngay cả lão đầu ông cũng nhìn không nổi nữa, sao ba mẹ Mục Giai Âm không thể không mềm lòng chứ? Lại nói bọ họ thực sự không đúng khi thiên vị Mục Giai Âm, cho nên, bọn họ đồng ý lần này nhất định phải mang chút quà trở về cho Mục Giai Thu.
Chỉ là đi công tác thật sự quá bận rộn, bọn họ vẫn quên mất chuyện này.
Lúc đi được nửa đường, mẹ Mục Giai Âm mới cười gọi điện thoại cho Mục Giai Âm, nói quên mang quà về cho cô, hi vọng cô có thể tha thứ bọn họ.
Lúc ấy, Mục Giai Âm đã khóc muốn bọn họ về nhà, khi đó mẹ cô gần như là lập tức mềm lòng liền muốn về nhà. Chỉ là lại bị ba cô ngăn cản, ba cô nhớ lại thỉnh cầu của Mục Giai Thu.
Nên vì chuyện này, khi ở trên xe, hai người bọn họ còn xảy ra cãi vả kịch liệt.
Mẹ Mục Giai Âm vì lo lắng cho cô, muốn về nhà, nhưng ba Mục Giai Âm lại nói đồng ý chuyện của Mục Giai Thu thì nhất định phải hoàn thành, kiên trì muốn quay lại đi mua quà cho Mục Giai Thu.
Cuối cùng vẫn là mẹ Mục Giai Âm thỏa hiệp.
Một thỏa hiệp này lại không có cơ hội về nhà.
Cuối cùng, cũng là ba Mục Giai Âm cố nén bấm điện thoại gọi cho Mục Uẩn Ngạo nói bọn họ xảy ra chuyện gì.
Ba Mục Giai Âm còn nói, nếu có người hỏi chuyện này, thì nói là bọn họ vì mua quà cho Mục Giai Am mà chết. Dù sao bởi vì đối tốt với Mục Giai Âm, bọn họ đã làm cho con gái lớn và con gái út tương đối bất mãn.
Ba Mục Giai Âm hi vọng chôn giấu chân tướng cái chết của họ, coi như là một chút bồi thường cho hai cô con gái.
Mục Giai Âm có chút khóc không thành tiếng.
Nhiều năm như vậy, chân tướng cái chết của ba mẹ vẫn luôn đè ở tim của cô, có lúc nghe người nhà ông nội nhắc tới, lúc còn tấm bé thậm chí cô cảm thấy có lẽ cô thật sự chính là một người không may mắn như thế, bất kỳ ai đến gần cô, người có quan hệ tốt với cô có lẽ cũng sẽ không có kết quả tốt.
Nhưng hôm nay chợt từ trong miệng ông nội nghe đến mấy chân tướng này. Rốt cuộc gánh nặng nặng nhất trong lòngcô nhanh chóng buông xuống, không phải cô hại chết ba mẹ, biết điểm này là tốt. . . . . .
Mục Uẩn Ngạo muốn an ủi Mục Giai Âm, thế nhưng bí mật ông dấu diếm nhiều năm như vậy, là ông khiến hôm nay Mục Giai Âm đau lòng như vậy. Mục Uẩn Ngạo há hốc mồm, không biết nên nói những gì.
Rốt cuộc Mục Uẩn Ngạo vẫn phải nhường ra không gian, chỉ để lại Quyền Thiệu Viêm và Mục Giai Âm.
Chuyện năm đó, ai đúng ai sai sẽ nói rò ràng như thế nà đây?
Mục Uẩn Ngạo chắc chắn một chuyện duy nhất chính là nếu thời gian có thể quay lại, nhất định đã có thể khuyên ba mẹ Mục Giai Âm không nên làm như vậy.
Nếu thời gian có thể quay lại. . . . . . Ông cũng sẽ không tuân thủ nghiêm ngặt một bí mật như vậy.
Nhiều năm như vậy, ông tận tâm tận lực giúp đỡ Mục Giai Thu, nhưng mỗi lần thấy Mục Giai Thu ông đều nghĩ, cô đã hại chết hai người vô tội là con tai và con dâu ông.
Có lúc ông lại nghĩ, nếu như năm đó không có nuôi dưỡng Mục Giai Thu, như vậy cả nhà bọn họ còn có thể là một nhà hạnh phúc, mà sẽ không giống như bây giờ phá thành mảnh nhỏ.
Dù vậy, con trai con dâu thương yêu Giai Âm nhất cuối cùng là sống không tệ, điều này cũng đủ rồi. Khóe miệng Mục Uẩn Ngạo thoáng qua vẻ khổ sở nhưng lại dcó chút nụ cười an ủi, cuối cùng vẫn bồi dưỡng một hậu bối thành tài, đời này cũng không xem là vô dụng.
Mục Giai Âm ở trong phòng bệnh vừa khóc vừa kéo, Quyền Thiệu Viêm nhìn đau lòng. Chỉ là không ngừng lau nước mắt cho Mục Giai Âm, ôm cô vào trong ngực, để cô ôm anh.
“Giai Âm, có anh.” Quyền Thiệu Viêm vỗ nhè nhẹ lưng Mục Giai Âm.
Mặc kệ chuyện gì xảy ra đều có anh ở đây.
Mục Giai Âm thút thít, nước mắt không ngừng chảy ra ngoài.”Ừ, Quyền Thiệu Viêm, anh nhất định phải vẫn luôn ở đây.”
Ngàn vạn lần không thể giống như ba mẹ đột nhiên biến mất như vậy, tại cái đó nàng mới vừa biết tử vong đến tột cùng là cái gì số tuổi, cứ như vậy đột ngột không có.
“Vẫn luôn ở đây.” Quyền Thiệu Viêm an ủi Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm khóc trong lòng Quyền Thiệu Viêm cũng có chút đau.
Anh đã nghĩ qua chuyện kia có chút kỳ alj, nhưng chưa từng nghĩ từng ấy năm tới nay MỤc Giai Âm vẫn luôn cõng nồi đen (chịu oan) thay Mục Giai Thu, nỗi oan kia đã giải. Anh nhìn ra được Mục Giai Âm rất kiêng dè nói tới chuyện của ba mẹ, nếu như không phải là tổn thương quá sâu, sao Mục Giai Âm lại như thế?
Mục Giai Âm khóc thật lâu, tâm tình cuối cùng là bình phục lại.
“Quyền Thiệu Viêm, anh sẽ không ghét bỏ em chứ?” Mục Giai Âm níu lấy cổ áo của Quyền Thiệu Viêm, làm bộ đáng thương hỏi.
Quyền Thiệu Viêm dịu dàng lau một chút nước mắt vẫn chưa khô trên mặt Mục Giai Âm, trong giọng nói lại mang theo mấy phần bén nhọn, “Sao lại nói như vậy?”
Mục Giai Am còn không biết anh là người như thế nào sao?
“Nhưng mà, em lại thích khóc.” Mục Giai Âm có chút khổ sở nói.
Thật ra thì, ở trước mặt người khác cô không phải người thích khóc. Dù ở nước ngoài mấy năm, lúc khó khăn nhất, mỗi lần cô bị uất ức đều nuốt toàn bộ vào trong bụng, sau đó sẽ làm ra vẻ đều không có chuyện gì xảy ra, tiếp tục sôi nổi đày sức sống cùng bị người bới móc.
Nếu như thực sựu có chuyện không chịu được, nhiều nhất Mục Giai Âm cũng chỉ chui vào trong chăn không tiếng động khóc một trận, chính là sau cơn mưa trời lại sáng.
Chỉ là sau khi gặp Quyền Thiệu Viêm, Mục Giai Âm phát hiện cô đặc biệt thích khóc, việc lớn việc nhỏ cũng muốn khóc. Có lúc Mục Giai Âm tỉnh táo lại tự suy nghĩ một chút, đều cảm thấy mình rất phiền, rất ghét bỏ cô thích khóc như vậy. . . . . .
Quyền Thiệu Viêm cười cười, sờ sờ lỗ mũi Mục Giai Âm nói: “Muốn khóc thì cứ khóc, không cần chịu đựng. Hơn nữa,“ Giọng Quyền Thiệu Viêm từ từ trở nên mập mờ, “Anh thích nhất là em ở trên giường khóc cầu xin anh bỏ qua cho em.”
Mặt Mục Giai Âm đỏ lên, vốn khổ sở trong lòng hoàn toàn bị những lời này của Quyền Thiệu Viêm cọ rửa không còn một mống.
Người này thật đúng là đủ không che đậy miệng . . . . . . Cái gì gọi là thích cô ở trên giường khóc cầu xin tha thứ.
Mỗi lần cô chỉ cần khóc cầu xin tha thứ, động tác của Quyền Thiệu Viêm sẽ mãnh liệt hơn, lúc đó, Quyền Thiệu Viêm vẫn luôn có một lý do của mình, là cô đang quyến rũ anh.
Cô nào có, rõ ràng là Quyền Thiệu Viêm vẫn luôn phát tiết không chơi *, những thứ này đâu có liên quan gì tới cô.
Mục Giai Âm không nói thêm gì nữa, tức giận trừng mắt nhìn Quyền Thiệu Viêm.
Trong nháy mắt Quyền Thiệu Viêm bị nhu tình trong mắt Mục Giai Âm câu mất toàn bộ tâm hồn, hơn nữa, dáng vẻ hoa lê đái vũ của Mục Giai Âm hiện tại khiến trong lòng tà niệm Quyền Thiệu Viêm càng thêm rục rịch ngóc đầu dậy.
Tất cả cảm xúc phản ứng nơi nào đó ở trên người của Quyền Thiệu Viêm đều rất chân thật.
Cảm nhận được lửa nóng dưới mông, Mục Giai Âm cắn môi, “Quyền Thiệu Viêm anh. . . . . . Thật là quá đáng!”
Cô đau lòng như vậy, Quyền Thiệu Viêm cũng chỉ lo thú tính của mình.
Trên mặt Quyền Thiệu Viêm có mấy phần lúng túng, sắc mặt lại càng thêm nghiêm túc, “Giai Âm, anh đây cũng trực tiếp nói rõ, em rất có sức quyến rũ. Đời này ông xã anh cũng không thể rời bỏ em làm sao bây giờ?”
Nói xong Quyền Thiệu Viêm còn nhìn nơi nào đó của mình một chút, tay cũng nhẹ nhàng xuống phía dưới, “Hơn nữa anh em tốt của anhcũng không thể rời bỏ em.”
Sắc mặt Mục Giai Âm đỏ tới mức cũng có thể nhỏ ra máu.
Trên lỗ tai lại nhuộm một vòng màu hồng, “Quyền Thiệu Viêm, anh có thể càng vô sỉ một chút!”
Sau khi nói lời này ra Mục Giai Âm lập tức hối hận.
Người nào đó chau mày, lúc này tay đưa vào trong quần áo của cô, đốt lửa xung quanh trên người cô.
“Quyền Thiệu Viêm!” Rõ ràng là một câu nói rất tức giận, nhưng bây giờ Mục Giai Âm lại nói lại có mấy phần vô lực cùng mềm mại như vậy. Cực kỳ giống lời yêu thương ở trên giường.
Mục Giai Âm bị âm thanh mắc cỡ của mình khiến cho đầu cũng không ngẩng lên được.
Nụ cười bên môi Quyền Thiệu Viêm sâu hơn, “Giai Âm, em có phát hiện em càng ngày càng nhạy cảm hay không?”
Mục Giai Âm liều mạng trừng Quyền Thiệu Viêm, “Câm miệng!”
Chỉ là. . . . . . Âm thanh này hơn nhu hơn quyến rũ.
Hơn nữa, dù là không nhu không quyến rũ, rất rõ ràng Quyền Thiệu Viêm cũng sẽ không ngậm miệng, cho dù ngậm miệng, cũng sẽ không dừng tay.