Mục Giai Âm nghe Quyền Thiệu Viêm nói không chút khách khí, lo lắng Quyền Duệ Tân vì vậy mà ấn tượng với cô càng kém, trong lúc cấp bách liền đưa tay đẩy đẩy thắt lưng Quyền Thiệu Viêm. Quyền Duệ Tân hiện tại cũng coi như ông của cô, cô không muốn đắc tội Quyền Duệ Tân đâu.
Vừa đẩy, Mục Giai Âm mới ý thức được bản thân làm gì, ho nhẹ một tiếng, làm ra bộ dạng như không có việc gì ,cái gì cô cũng chưa làm. Nhất định là hôm nay cô quá khẩn trương, mới có thể không để ý nguy hiểm mà tới gần Quyền Thiệu Viêm.
Quyền Duệ Tân bất động thanh sắc nhìn Mục Giai Âm làm vậy với cháu ông, một lát mới bừng tỉnh nói "Hai đứa đây là vợ chồng son mới tân hôn, không muốn bị lão nhân ta đây quấy rầy ta đây liền bước đi, hiện tại đi nha."
"Chúng cháu nào có, Quyền gia gia người trêu ghẹo bọn cháu." Chưa tính trước đó không có tình cảm, trong hôn lễ cô dâu đào hôn, chú rể cũng cao hứng không nổi. Nhưng mà, cô cùng Quyền Thiệu Viêm tối qua đã phát sinh quan hệ! Mục Giai Âm mặt ửng hồng, theo bản năng xoay người nhìn Quyền Thiệu Viêm.
Nhưng vừa chuyển, chân Mục Giai Âm lại mềm nhũn.
Đêm qua là lần đầu tiên của cô, cô cùng Quyền Thiệu Viêm đều thần trí không rõ, Quyền Thiệu Viêm không hề tiết chế muốn cô một lần lại một lần, buổi sáng tỉnh lại, toàn thân Mục Giai Âm đều đau, gần như không xuống giường được. Nhưng nghĩ đến an nguy của ông nội, Mục Giai Âm vẫn chống đỡ cơ thể suy yếu một đường tới đây.
Sau khi biết ông nội đã không có việc gì, Mục Giai Âm liền triệt để thả lỏng, vừa thả lỏng, thân thể đau đớn liền tự nhiên nối gót mà tới. Mà cô càng đứng càng không ổn, hai đùi cô đều run lên! Cơ thể khôn giữ được tọng tâm, Mục Giai Âm cứ thế hướng một bên đổ xuống.
Nhìn thấy cô gái nhỏ loạng choạng sắp té xuống đất, Quyền Thiệu Viêm không chút do dự vươn tay, người nào đó cứ như thế bị anh “vớt” lên, nhưng cũng kèm theo một tiếng hét lớn, cán bộ Quyền Thiệu Viêm liền ngốc lăng, trước giờ đều sinh hoạt chung với một đám đàn ông, khí lực tự nhiên khác người thường. Lúc nãy đem Mục Giai Âm ôm lấy, Quyền Thiệu Viêm không cẩn thận hơi dùng sức, trong không trung truyền đến một tiếng “rắc” thật lớn.
Bác sĩ vừa mới vào kiểm tra sức khỏe cho Mục Uẩn Ngạo không khỏi dừng bước, vị bác sĩ kia đồng tình nhìn Mục Giai Âm, thoạt nhìn hôm nay người Mục gia vận khí đều không tốt.
"Như thế nào?" Quyền Thiệu Viêm trên mặt biểu cảm có chút khó hiểu, tay cũng không dám lại dùng lực, một tay nhẹ nhàng đỡ lấy thắt lưng Mục Giai Âm, tay kia thì ở trên cánh tay của Mục Giai Âm nhẹ nhàng nâng lên.
Mục Giai Âm rất muốn cho Quyền Thiệu Viêm một ánh mắt xem thường, nhưng nhìn đến khuôn mặt buộc chặt kia của Quyền Thiệu Viêm cô thật sự không có dũng khí, bên cạnh còn có trưởng bối, ngay cả nghiến răng nghiến lợi nói chuyện cô cũng không dám.
Quyền Thiệu Viêm đây là trả thù sao? Mục Giai Âm trầm mặc một giây, dùng âm thanh tương đương thành thành thật lại mang theo trấn định nói "Căn cứ theo kinh nghiệm nhiều năm của em, em bị gãy xương."
Khí lực Quyền Thiệu Viêm rốt cuộc có bao lớn! Không biết vì sao, Mục Giai Âm đột nhiên nghĩ tới cuộc sống về sau bị Quyền Thiệu Viêm ức hiếp liền chua xót. Bác sĩ bên cạnh có chút bất ngờ, đến bên cạnh xem một thử, một người là quân nhân còn một người là tiểu thư của đại gia tộc luôn được nuông chiều, nhưng là hắn ta chưa có thấy vị đại tiểu thư nào đối với bệnh tình của mình lại lạnh nhạt như vậy, còn nhiều năm kinh nghiệm? Chẳng lẽ Mục Giai Âm thường xuyên bị gãy xương sao?
Trong nháy mắt,bác sĩ đối Mục Giai Âm hảo cảm “tăng vọt”.
Quyền Duệ Tân cũng trầm mặc một lúc, nhìn Mục Giai Âm trên người đau như vậy, ông đột nhiên có chút hoài nghi tôn tử nhà mình có phải hay không ngược đãi Mục Giai Âm. Này nếu như bị Mục lão đầu biết, ông ta nhất định chịu không nổi?
"Khoa chỉnh hình ở dưới lầu " bác sĩ nhắc nhở nói "Mau đi xem một chút đi, nghe thanh âm vừa rồi, nói không chừng là phải bó thạch cao."
Quyền Thiệu Viêm không nói hai lời liền ôm lấy Mục Giai Âm hướng dưới lầu đi, Mục Giai Âm thấy Quyền Thiệu Viêm không để ý Quyền Duệ Tân. Vội quay đầu với Quyền Duệ Tân cười ngọt rồi hẹn gặp lại, Quyền Thiệu Viêm biểu hiện kém như vậy, ngược lại giúp cô càng hoàn mỹ hơn nha!
Nhìn bóng lưng Quyền Thiệu Viêm cùng Mục Giai Âm rời đi, Quyền Duệ Tân trong mắt là đăm chiêu quang mang. Hai đứa này thoạt nhìn vẫn có chút mất tự nhiên, ông không cần đi quấy rầy.
Một hồi hôn sự lại lấy việc đào hôn mà bắt đầu, cũng không biết hai người này tương lai sẽ phát triển thành cái dạng gì, bất quá chỉ cần theo xu thế này nói không chừng là phát triển tốt đi.
Hai người Quyền Thiệu Viêm không biết trong lòng Quyền Duệ Tân lo lắng, hai người rất nhanh liền xuống dưới lầu. Mục Giai Âm quả nhiên bị gãy xương , bác sĩ nói không tính là nghiêm trọng, nhưng ít nhất cũng phải bó thạch cao mười ngày. Mục Giai Âm nhìn cánh tay bị tầng tầng bao kín, ánh mắt lại thêm vài phần ai oán, sao cô lại xui xẻo như vậy, bị người ta ôm một cái liền bị thương! Bác sĩ khoa chỉnh hình thức thời, sau khi giúp Mục Giai Âm băng bó liền tự động rời đi, chỉ còn lại Mục Giai Âm cùng Quyền Thiệu Viêm.
"Đau không?" Quyền Thiệu Viêm hỏi, thanh âm không lạnh, nhưng vẫn là không có một chút độ ấm.
Đau... Không chỉ có cánh tay đau, toàn thân đều đau. Mục Giai Âm trong lòng mặc niệm vì mình mà nói, ngoài mặt lại vẫn là nhu thuận nói "Không đau."
Vừa dứt lời, cánh tay Mục Giai Âm đã bị Quyền Thiệu Viêm nhéo mấy cái, Mục Giai Âm nhất thời la to "Đau, đau, anh đừng nhéo, thật sự rất đau."
Quyền Thiệu Viêm nếu muốn biết cảm giác, cô có thể đem Quyền Thiệu Viêm đánh cho gãy xương, thật muốn đánh mà!
"Lúc nãy không phải nói không đau sao?" Thấy Mục Giai Âm đáng thương hề hề nhìn hắn, Quyền Thiệu Viêm trong mắt hiện lên ba phần lo lắng.
Cô sai lầm rồi được không! Hỗn đản, chỉ biết ỷ vào khí lực lớn mà khi dễ cô. Mục Giai Âm không nói chuyện, thở phì phì trừng mắt nhìn.
Thấy gương mặt trẻ con của Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm đột nhiên muốn nhéo mặt Mục Giai Âm vài cái. Nhưng, nhìn hộp thuốc mỡ trong tay, Quyền Thiệu Viêm quyết định vẫn là trước làm chính sự quan trọng hơn. "Phía dưới!" Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng vươn tay đến bên dưới Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm khuôn mặt vốn đang hồng liền thêm vài phần tiên diễm ướt át, cô cũng không phải tiểu hài tử tự nhiên biết Quyền Thiệu Viêm nói phía dưới là nơi nào. Mục Giai Âm vốn định nói không đau, nhưng nghĩ tới hành động vừa rồi của Quyền Thiệu Viêm. Mục Giai Âm đỏ mặt, nửa ngày mới từ giữa hàm răng nghẹn ra một câu đứt quãng nói " Đau... có chút... không phải có chút... là rất đau." Hơn nữa, nhớ đến bàn tay to của Quyền Thiệu Viêm chạy loạn trên người, khiến trong lòng Mục Giai Âm đột nhiên cảm giác quái dị. Cô không bài xích đụng chạm với Quyền Thiệu Viêm... Kỳ quái , cô chẳng lẽ không chán ghét Quyền Thiệu Viêm, giữa ban ngày lại có hành động mờ ám như vậy?