Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 114: Chương 114: Hàn Tử Nghị cặn bã & Đàm Tân Kinh tỏ tình




Edit: Thanh Xuân.

“Giai Âm, tối có buổi họp mặt đồng học, đang ở quán bar của Đàm Tân Kinh, cậu có muốn tới không?” Trong điện thoại Hướng Tình dùng giọng nói tương đối vui vẻ nói với Mục Giai Âm.

Mấy ngày nay Hướng Tình và Hàn Tử Nghị đang ở trong tình yêu cuồng nhiệt, bây giờ giọng điệu Hướng Tình nói chuyện gần như sắp bay lên.

Ngày này Mục Giai Âm trôi qua rất mệt mỏi.

Ngẫu Ngộ mua mảnh đất kia của Chính phủ, kế tiếp sẽ phải chuẩn bị nhiệm vụ xây dựng trung tâm thương mại.

Bên cạnh mảnh đất kia còn có những kiến trúc khác, vẫn chưa dỡ bỏ xong. Mặc dù Chính phủ cũng có giúp một tay, nhưng chủ yếu khuyên bọn họ dời đi, đã biến thành chuyện tình của Ngẫu Ngộ. Dù sao đã bán cho Ngẫu Ngộ, xử lý như thế nào, thật ra thì cũng đã không liên quan tới Ngẫu Ngộ.

Cả ngày Mục Giai Âm đều ở đây khô miệng khô lưỡi nói chuyện làm ăn với người khác, trong lúc đó, còn có đủ loại, có người không quen biết gọi điện thoại tới cùng cô nói chuyện về Mục Giai Thu. Thậm chí đồng học của Mục Giai Thu trực tiếp mở miệng phân phó với cô, để cô bỏ tội danh của Mục Giai Thu.

Cô nào có năng lực lớn như vậy, mấy năm này Mục Giai Thu làm quan cũng không sạch sẽ gì, trong tư liệu mà Tả Trí Viễn gửi qua toàn bộ đều ghi chép rất rõ ràng. Hơn nữa, những năm gần đây nhà nước lại đang gắt gao chống tham ô.

Đứng trên lập trường của cô, cô không kiện Mục Giai Thu cũng đã rất tốt, lại càng không nói là giúp Mục Giai Thu. Hơn nữa, ông nội đang nghĩ biện pháp, chỉ là chính sách nhà nước vẫn còn đó, ông nội có thể làm thay đổi cũng không lớn. Nhất định Mục Giai Thu phải ngồi không mấy năm trong ngục giam.

Ngồi không mấy năm cũng tốt, cô thật sự không muốn nhìn thấy Mục Giai Thu.

Mục Giai Âm vuốt vuốt ấn đường, mới vừa tan tầm, ngay cả cơm cô cũng chưa ăn cả người đều rất mệt mỏi.

“Hướng Tình cậu đi đi, tớ không đi.” Mục Giai Âm nói: “Gần đây tớ vẫn luôn rất bận.”

“Cậu không nói sớm.” Hướng Tình oán trách.

. . . . . . Hướng Tình cũng không hỏi trước. Cô vừa mới biết đồng học tụ tập.

“Không được! Cậu phải ra ngoài, tớ đã ở dưới cổng chung cư của cậu rồi, cậu từ cửa sổ nhìn đi.” Mục Giai Âm đi tới bên cửa sổ nhìn một chút, quả nhiên Hướng Tình đã tới. Hướng Tình mặc một bộ quần áo màu vàng da lông ngắn, cả người thoạt nhìn cũng quang vinh chói lọi.

Mục Giai Âm suy đoán bây giờ khí sắc của cô ấy nhất định là tương đối không tốt.

“Hướng Tình, tớ thật sự rất mệt mỏi, cũng chỉ muốn ngủ, cậu đi một mình đi, ngoan.” Mục Giai Âm khuyên nhủ.

Cô mang giày cao gót bôn ba một ngày, hiện tại hai chân cũng sắp rút gân, đứng cũng không vững.

“Đến nha, cùng nhau chơi đùa nữa..., từ lúc cậu đi nước ngoài thật là có nhiều người vẫn chưa gặp cậu, cậu giúp quần chúng thỏa mãn nguyện vọng muốn gặp cậu một tý đi.” Hướng Tình không cho phép từ chối, cũng nhìn thấy người Mục Giai Âm, nào có đạo lý cho đi.

Từ trước đến nay Mục Giai Âm không lay chuyển được Hướng Tình.

Hướng Tình lại nói, “Cứ như vậy đi, tớ gọi điện thoại cho Hàn Tử Nghị, cũng đã để anh ấy gọi cho Quyền thiếu rồi. Dù sao, tớ cũng đã nói với Quyền thiếu là cậu cũng muốn đi.”

“Biết rồi, đại tiểu thư, cậu thì không thể để cho tớ một con đường sống.” Mục Giai Âm nói xong, mới lấy áo bành tô bên cạnh trên giá áo, mang theo túi xách của mình, cam chịu số phận mang giày cao gót, trang điểm lại một chút, lại đi ra ngoài.

Lúc này Hướng Tình mới hài lòng cười cười.

Chờ đi tới lúc lên xe, Hướng Tình nhìn tình trạng ngáp liên hồi của Mục Giai Âm, mới kinh ngạc hỏi, “Làm sao cậu buồn ngủ như vậy?”

“Tối qua mất ngủ.” Mục Giai Âm rất thành thực nói, nghĩ đến đây sao nhiều năm Mục Giai Thu đều ở phía sau cô hãm hại cô. Vừa nghĩ tới những việc mà Mục Giai Thu đã làm, cô đã cảm thấy trái tim băng giá, tối ngày hôm qua cô vẫn luôn không có ngủ, mãi cho đến trời sáng rõ cũng không có chợp mắt.

“Có phải Quyền thiếu. . . . . .” Hướng Tình kéo dài âm cuối, nhẹ nhàng đụng đụng bả vai Mục Giai Âm, vẻ mặt tình cảm mập mờ.

Mục Giai Âm gõ một cái trên đầu hung hăng Hướng Tình, thấy Hướng Tình che đầu dáng vẻ giả bộ đau mới nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu không thể nghĩ tới chút nội dung trong sáng sao?”

Chẳng lẽ Hướng Tình không phát hiện, sau khi cô nói ra câu nói kia, tài xế cũng đã tự giác vặn tiếng nhạc bên trong xe lớn lên sao?

“Tớ là đang rầu rỉ.” Tối ngày hôm qua Quyền Thiệu Viêm chỉ làm cho cô mau ngủ, chớ suy nghĩ quá nhiều.

“Chuyện chị hai cậu?” Lần này cuối cùng hướng Tình cũng đoán được điểm mấu chốt, Hướng Tình nhìn Mục Giai Âm một chút nói: “Từ nhỏ cậu và chị cậu không thân, hơn nữa nhiều năm như vậy cậu ở nước ngoài, gần như cậu và chị cậu liên lạc qua một cuộc điện thoại nào, bây giờ cậu muốn nói với tớ cậu ở đây đau lòng vì chuyện của chị cậu?”

“Tớ sẽ không đau lòng? Nói thế nào thì chúng tớ đều là chị em.” Chẳng qua chị em này làm quá mức khiến cho lòng cô nguội lạnh mà thôi.

“Cũng đúng,“ Hướng Tình gật đầu một cái mới nói tiếp, “Chỉ là, cậu cũng không cần quá đau lòng, lần này chị cậu đụng vào họng súng, nhưng mà có ông nội cậu ra tay, cũng sẽ không xảy ra vấn đề quá lớn .”

Hướng Tình không quan tâm quá nhiều đến Mục Giai Thu, dùng lời nói của Hướng Tình mà nói, cô cảm thấy Mục Giai Thu này quá khó tiếp cận, cô mới chẳng thèm phí công phu trên người loại người như vậy. Mọi người kết giao bằng hữu, đầu tiên cậu phải có thành ý. Đứng trên cao lạnh như băng, Hướng Tình cô vừa không chứng tự ngược, tại sao phải tới tiếp cận chứ?

Mục Giai Âm không lên tiếng.

Cô có chút bận tâm ngộ nhỡ ông nội bảo Quyền Thiệu Viêm giúp một tay, cô nên làm như thế nào. Nhất định là cô sẽ không giúp một tay, nhưng cô lại không muốn quan hệ với ông nội quá kém.

“Đứng đau lòng,“ Hướng Tình vỗ vỗ bả vai Mục Giai Âm nói, “Tớ đây không phải sợ cậu đau lòng, cho nên mới cố ý kêu cậu ra ngoài chơi sao.”

Mục Giai Âm nghĩ tới mục đích lần này, chân mày mới thoáng cau nói: “Tại sao là quán bar của Đàm Tân Kinh?”

“Tớ cũng không biết,“ Hướng Tình nhún vai, “Đại khái bởi vì Đàm Tân Kinh cũng là tốt nghiệp từ trường học của chúng ta, coi như là ủng hộ bạn học? Tớ nghe nói, giống như lần tụ họp bạn học này là do Đàm Tân Kinh tính tiền, không chừng chính là Đàm Tân Kinh tổ chức. Thế nào?”

Hướng Tình kỳ quái nhìn Mục Giai Âm, đi tới quán bar cảu Đàm Tân Kinh có vấn đề gì sao.

“Không có gì.” Mục Giai Âm lắc đầu một cái, tên Đàm Tân Kinh kia bình thường thích độc lai độc vãng. Cô cảm thấy Đàm Tân Kinh không đi tham gia tụ họp bạn học, cô mới có thể cảm thấy tương đối bình thường, phải nói Đàm Tân Kinh tổ chức tụ họp bạn học cô cảm giác có phương diện nào đó không được bình thường.

“Sẽ không phải là lo lắng quan hệ giữa cậu và Đàm Tân Kinh tương đối tốt, Quyền thiếu sẽ ghen chứ?” Đột nhiên Hướng Tình giống như là nhớ ra cái gì đó tự đắc, mở to hai mắt nhìn Mục Giai Âm.

“Có chút.” Mục Giai Âm có chút khổ não nhìn Hướng Tình, sau đó mới giảm thấp âm thanh nói, “Lúc trước bọn tới có nguyên nhân vì Đàm Tân Kinh cãi nhau một trận.”

Hướng Tình một bộ dáng vẻ sáng tỏ gật đầu một cái, “Tớ thì cảm thấy ham muốn chiếm giữ của Quyền thiếu cũng rất mạnh.”

Hướng Tình nghiêng đầu một chút nói: “Không có việc gì! Đợi cậu vẫn đi cùng với tớ là được, nếu như Đàm Tân Kinh tới tớ theo anh ta nói chuyện là được.”

Đợi? Đợi Hướng Tình chỉ sợ cũng đi theo Hàn Tử Nghị vợ chồng hai người song song quản gia đấy chứ.

Mục Giai Âm khẽ cười cười, nhìn ngoài cửa sổ một chút mới nói, “Hướng Tình, ngày mai cậu đi theo tớ một chuyến đến bệnh viện đi, tớ nghe nói ông cụ nà cậu ở thành phố Y?”

“Đúng vậy, cậu đi thành phố Y làm cái gì?” Hướng Tình nhìn Mục Giai Âm nói: “Nếu nói đi bệnh viện, bệnh viện thành phố A chúng ta đã là rất tốt rồi, tại sao nhất định phải đi thành phố Y chứ?”

Mục Giai Âm có chút hách nhiên, do dự một hồi lâu, bảo tài xế kéo tấm ngăn xuống, lúc này mới tiến tới bên tai Hướng Tình thanh âm thật thấp nói: “Đã lâu như vậy tớ vẫn chưa mang thai, cuối cùng tớ cảm thấy có chút vấn đề. Hôm qua tớ lên mạng tra một chút, phụ khoa tương đối khá, ngoại trừ đã xem bệnh ở tổng viện quân khu thành phố A, và bệnh viện tốt nhất thành phố, Thành phố Y các cậu có một bệnh viện phụ khoa cũng là số một số hai cả nước, cho nên tớ muốn đi qua bên kia xem một chút, có phải có thể tra ra cái gì hay không.”

“Được nha,“ Hướng Tình đầy miệng đồng ý, sau đó mới hưng phấn nói, “Rất lâu tớ không đi thành phố Y, mấy ngày trước nghe nói thành phố Y mới mở một Disneyland, dì tớ nói với tớ, cái chỗ vui chơi đó chơi rất vui, nếu không thì chúng ta gọi Quyền thiếu và Hàn Tử Nghị còn có Đổng Lê Triệu, Đường Tuấn Thần cùng đi chơi?”

“Gọi nhiều người như vậy đi làm gì? Tớ đi bệnh viện phụ khoa xem bệnh, còn phải mang một đống đàn ông sao?” Mục Giai Âm không biết nói gì nhìn Hướng Tình, loại vấn đề này, nếu như không phải là có quan hệ tốt với Hướng Tình, cũng đều cảm thấy khó mở miệng. Hướng Tình lại còn muốn dẫn nhiều người bạn nhỏ đi nữa chứ?

Phải biết những người này đều mạnh mẽ vây xung quanh.

“Làm sao có thể để cho bọn họ đi bệnh viện chứ?” Hướng Tình trừng mắt ngược nhìn Mục Giai Âm mới nói, “Đương nhiên chính là cậu và Quyền thiếu cùng đi bệnh viện, mấy người chúng tớ đi vào khu vui chơi trước, chờ cậu xem bệnh xong, chúng ta lại tụ hợp.”

“Tớ không muốn. . . . . .” Mục Giai Âm dừng một chút mới nói, “Ngày mai sẽ cậu và tớ cùng đi, hiện tai tớ vẫn chưa muốn để Quyền Thiệu Viêm biết chuyện tớ đi xem bệnh.”

Mỗi lần cô nói đến mang thai, Quyền Thiệu Viêm cũng không bằng lòng. Rõ ràng khoảng thời gian cô sinh non đã có một khoảng thời gian tốt rồi, nhưng mỗi lần Quyền Thiệu Viêm đều là kiên trì muốn dùng bao ngừa thai.

Hơn nữa, những bao ngừa thai kia toàn bộ đều bị cô đâm thủng. Thế nhưng đã qua một thời gian dài, kỳ nghỉ lễ (*) của cô vẫn tới bình thường, căn bản thân thể cũng không có bất kỳ dấu hiệu mang thai nào, gộp chung vào mấy thứ này một chỗ, cô cũng không thể không hoài nghi.

“Đừng hỏi tớ là tại sao.” Mục Giai Âm nhìn bộ dạng Hướng Tình tò mò chuyện về cục cưng nhìn cô, vội vàng mở miệng nói trước.

Đứa nhỏ Hướng Tình này thói quen hỏi đến cùng thường khiến Mục Giai Âm rất nhức đầu.

Hướng Tình ngậm miệng không nói.

Hướng Tình quay lưng lại nói thầm, chẳng lẽ là vì vấn đề này Mục Giai Âm lại cãi nhau với Quyền thiếu? Không đúng, nhìn bộ dạng Mục Giai Âm, không giống như là cãi nhau với Quyền Thiệu Viêm, xem chừng chính là một mình Mục Giai Âm khó chịu thôi.

Hướng Tình suy nghĩ một chút, mới âm thầm nghĩ, hay là đi nói một tiếng cho Quyền thiếu thôi. Có tâm sự sẽ muốn nói ra ngoài, giống như Mục Giai Âm như vậy ngẹn cũng không tiện.

Không lâu về sau, Hướng Tình bị mọi người bắt được hung hăng ngược một trận. . . . . . Đây là nói sau, tạm thời không đề cập tới.

Trong quán bar không ít đồng học đã tới, có lẽ là đã sớm thông đồng rồi, ngược lại không có ai tới chỗ Mục Giai Âm nhắc tới chuyện Mục Giai Thu, điều này làm cho Mục Giai Âm thật sự thở phào nhẹ nhõm.

Hình như Đàm Tân Kinh cũng là vì kiêng dè, cố ý ngồi cách xa chỗ ngồi Mục Giai Âm một chút, Mục Giai Âm thở phào nhẹ nhõm, ngồi bên cạnh Hướng Tình.

Cách một lát, Hàn Tử Nghị cũng tới.

Sau đó Đổng Lê Triệu cũng tới, trước nay Đổng Lê Triệu, đã có thể làm toàn bộ tâm tư các phụ nữ có mặt ở đây vui vẻ. Phải nói năm đó trong kinh thành Tứ thiếu, Quyền Thiệu Viêm và Đường Tuấn Thần cũng lấy vợ, mặc dù Hàn Tử Nghị còn độc thân, nhưng người trong giới đều biết Hàn Tử Nghị và Hướng Tình ở cùng một chỗ.

Hơn nữa, hai người kia ở chung một chỗ, người nhà hai người đều là vui khi việc thành. Có thể nói, chỉ cần Hướng Tình và Hàn Tử Nghị gật đầu, sợ rằng nhà họ Hàn đã trực tiếp ra mặt giúp Hàn Tử Nghị lĩnh giấy hôn thú.

Phải biết, mẹ Hàn Tử Nghị buồn Hàn Tử Nghị lấy vợ nhưng buồn thật lâu, bây giờ có một cô gái tốt như Hướng Tình xuất hiện, nhưng mỗi lần mẹ Hàn Tử Nghị gặp được Hướng Tình sẽ phải ngoài sáng trong tối nói một chút chuyện kết hôn, sống chết các loại đề, Hàn Tử Nghị bên kia thì càng không cần phải nói rồi.

Mẹ Hàn Tử Nghị lại hận không thể mở đầu Hàn Tử Nghị ra xem một chút rốt cuộc trong đầu Hàn Tử Nghị chứa cái gì, tại sao một cô gái tốt như Hướng Tình vậy Hàn Tử Nghị lại không chịu cưới.

Hướng Tình cũng rất muốn gả, chẳng qua cô biết thật ra thì hiện tại tâm chơi bời của Hàn Tử Nghị căn bản cũng không có thu.

Mặc dù trong lòng Hướng Tình cũng có chút gấp, chỉ là Mục Giai Âm thường ở bên tai cô ân cần dạy bảo, Hướng Tình cũng biết có một số việc là không vội vàng được. Hướng Tình cũng chỉ có thể chậm rãi chờ tính tình Hàn Tử Nghị tự mình nghĩ thông đạo lý trong đó, hơn nữa, đối với Hướng Tình mà nói, có thể giống như bây giờ, cùng Hàn Tử Nghị ở chung một chỗ thì cô đã rất vui mừng.

Quyền Thiệu Viêm, Hàn Tử Nghị, Đường Tuấn Thần ba người họ đã không cách nào công chiếm rồi.

Duy nhất còn dư lại nam độc thân hoàng kim, Đổng Lê Triệu không thể nghi ngờ trở thành đối tượng hỏa lực chủ yếu của các chị em phụ nữ. Nhất là gần đây công ty Đổng Lê Triệu lại tương đối náo nhiệt, ngay cả chiến lược toàn cầu cũng đang trong thời gian chuẩn bị.

Ba Đổng Lê Triệu vốn là rất xấu hổ khi người khác nói con trai mình mở công ty giải trí, chẳng qua gần đây công ty Đổng Lê Triệu càng làm càng tốt. Hiện tại mỗi lần ba Đổng Lê Triệu nhìn thấy mọi người là ưỡn ngực, mặt hả hê nói cho mọi người biết con trai hùng vĩ tráng tích của mình.

Ba Đổng Lê Triệu còn kém thay con trai mình đi phát danh thiếp rồi.

Cũng vì vậy, gần đây Đổng Lê Triệu càng ngày càng được hoan nghênh.

Đối với loại này tình huống. . . . . . Bản nhân Đổng Lê Triệu rất rõ ràng mở rộng bộ ngực ra hoan nghênh các mỹ nhân. Gần đây số đào hoa của Đổng Lê Triệu có thể nói là vô cùng thịnh vượng.

Mà so sánh xuống dưới, Hàn Tử Nghị đã khó coi hơn nhiều.

Hướng Tình vô ý thức vui mừng, nhưng trong lòng Hàn Tử Nghị thì khó chịu, nói thời điểm mấy tháng trước đi, anh và Đổng Lê Triệu vẫn là ngang sức ngang tài, nhưng mà bây giờ tất cả con gái đều thuộc về Đổng Lê Triệu, cái này gọi là Hàn Tử Nghị làm sao nuốt xuống khẩu khí này?

Nhìn thấy Hàn Tử Nghị mắt không chớp nhìn chằm chằm một mỹ nữ ngực lớn, Hướng Tình hung dữ nhéo ngang hông Hàn Tử Nghị một cái.

Hàn Tử Nghị cả kinh thiếu chút nữa kêu thành tiếng.

Nhưng mà lúc này, cuối cùng là có mmotj cô gái chịu để ý Hàn Tử Nghị rồi.

Hàn Tử Nghị cảm thấy hành động vừa rồi của anh có chút mất mặt, vốn là còn tưởng rằng cô gái này sẽ tới trêu ghẹo anh, ai biết cô gái có gương mặt thanh tú đó vừa đi lại đây, đang khóc bổ nhào vào trong ngực anh nói: “Hàn thiếu.”

Mắt Mục Giai Âm liếc thấy một màn này, đây rốt cuộc là cái tình huống gì? Ôm ấp yêu thương cũng phải nhìn trường hợp chứ, bạn gái chính quy của Hàn Tử Nghị còn đang ngồi bên cạnh Hàn Tử Nghị đấy. Ngay cả bản nhân Hàn Tử Nghị cũng là tâm tư xúc động không đứng đắn, căn bản cũng không dám đi tìm những mỹ nữ khác.

“Cô...Cô là ai vậy?” Vừa thấy sắc mặt của Hướng Tình có khuynh hướng biến thành màu đen, Hàn Tử Nghị vội vàng liều mạng đẩy cô gái trong ngực mình ra ngoài.

Nhưng cô gái kia lại giống như bạch tuộc bám vào Hàn Tử Nghị, cho dù Hàn Tử Nghị đẩy thế nào cũng không đẩy cô gái kia ra được.

“Hàn thiếu, anh quên rồi sao? Tháng trước hai chúng ta mới ngủ với nhau.” Cô gái kia mở miệng, trên gương mặt thanh tú lộ ra một hàng nước mắt trong suốt, hoa lê đái vũ, vừa thấy đã thương.

Đây là một đóa hoa đào nát của Hàn Tử Nghị.

“Hai tháng?” Hướng Tình đứng lên, trên mặt mang theo trách móc nhìn Hàn Tử Nghị.

Cô sẽ không để bụng tình sử trước kia của Hàn Tử Nghị, không có nghĩa là cô có thể chịu đựng sau khi kết giao Hàn Tử Nghị tiếp tục bất trung.

Bọn họ đã kết giao hơn hai tháng, hai tháng trước Hàn Tử Nghị lại ngủ với người phụ nữ này, đây rốt cuộc tính là chuyện gì?

“Hàn thiếu,em có con của anh rồi.” Cô gái kia tiếp tục ném viên đạn nặng ký.

Sắc mặt Hàn Tử Nghị có chút hồng, dường như có chút ảo não. Anh có chút nhớ tới cô gái này rồi, hai tháng trước có một ngày, vốn là anh đi tiếp khách hàng nói chuyện làm ăn, chỉ là đêm hôm đó uống có chút nhiều, lúc ấy khách hàng đã đưa anh đến một phòng.

Trong phòng đã có cô gái này, lúc đó anh đã có thời gian rất lâu không có khai trai rồi, nhưng anh có chút xấu hổ nói chuyện này với Hướng Tình. Anh sợ Hướng Tình ngại thời gian kết giao quá ngắn, không muốn làm những chuyện thân mật như vậy với anh, nói trắng ra là, anh chỉ sợ bị Hướng Tình cự tuyệt.

Cho nên, ngày đó lúc thấy người phụ nữ này này, Hàn Tử Nghị liền mượn rượu cồn, làm.

Lúc đó, Hàn Tử Nghị đã thực sự hối hận một phen, hai tháng này, biểu hiện của Hàn Tử Nghị đúng là tương đối tốt, vốn là anh còn tưởng rằng chuyện này đã qua rồi, ai biết hôm nay người phụ nữ này lại xuất hiện, hơn nữa, vẫn đang trong buổi họp mặt đồng học. . . . . .

Lần họp mặt đồng học này giới nữ tới tương đối nhiều, trời sinh phụ nữ chính là kẻ cuồng nhiệt yêu thích bát quái. Hơn nữa, trong giới này ngay cả đàn ông cũng không có không bát quái.

Hàn Tử Nghị hoa tâm mọi người đều biết, chỉ là từ trước đến giờ Hàn Tử Nghị đều rất có chừng mực, đã nhiều năm như vậy, vẫn chưa từng nghe nói có người phụ nữ nào mang thai đứa bé của Hàn Tử Nghị.

Huống chi, hai tháng trước Hàn Tử Nghị và Hướng Tình mới lui tới không bao lâu thôi. . . . . . Một ít phái nữ nhìn về phía Hướng Tình ánh mắt đã tràn đầy châm chọc đồng tình.

Sắc mặt của Hàn Tử Nghị không thể nghi ngờ là thừa nhận tất cả.

Đổng Lê Triệu nhíu mày, hất bạn gái của mình ra đi tới bên Hàn Tử Nghị.

Làm bạn với nhau từ nhỏ, Đổng Lê Triệu biết rõ về phương diện kia Hàn Tử Nghị vẫn tương đối cẩn thận. Làm sao Hàn Tử Nghị có thể cho người phụ nữ này lưu lại chứ? Sẽ không phải là thiết kế chứ?

“Đến cùng là có chuyện gì xảy ra?” Hướng Tình cố chấp nhìn Hàn Tử Nghị hỏi.

Cô gái kia cũng chỉ khóc, vừa khóc vừa đứt quãng nói: “Hai tháng trước, tôi vốn là ở trong khách sạn ngủ, ai biết Hàn thiếu đột nhiên vọt vào phòng của tôi. . . . . . Sau đó. . . . . . Tôi chỉ một cô gái cũng phản kháng lại Hàn thiếu. Vốn là, tôi không có ý định tìm đến, hai tháng này tôi đều rất an tĩnh, nhưng ngay ngày hôm qua tôi biết mình mang thai, tôi mới bất đắc dĩ phải tìm tới.”

Cô gái kia nhìn về phía Hướng Tình nói: “Hướng tiểu thư, tôi biết rõ cô và Hàn thiếu đang yêu nhau, mà tôi cũng không phải là cố ý muốn mang thai, Hướng tiểu thư, cô hãy cho tôi và đứa bé một con đường sống đi.”

Mục Giai Âm nhìn cô gái kia một chút mới nói, “Nếu như cô ngoan ngoãn sống ở khách sạn, ngoan ngoãn mà đóng cửa phòng của cô, Hàn Tử Nghị không có thẻ mở cửa phòng làm sao có thể đi vào phòng của cô? Huống chi cô biết Hàn Tử Nghị và Hướng Tình đang yêu nhau, nhưng cô lại tìm tới cửa, là chứa tâm tư làm tiểu tam sao? Hơn nữa. . . . . . Cô có điểm nào đáng giá Hàn Tử Nghị dùng sức mạnh với cô đây?”

Giọng nói của Mục Giai Âm có chút sắc bén.

Hướng Tình tức giận nhìn chằm chằm Hàn Tử Nghị, đầu óc vẫn còn có chút hỗn loạn.

Ngược lại Hàn Tử Nghị cảm kích nhìn Mục Giai Âm một cái, anh biết Mục Giai Âm vẫn luôn không thích anh, anh vẫn chưa nghĩ tới Mục Giai Âm sẽ nói đỡ cho anh như vậy.

“Tôi. . . . . .” Cô gái kia cứng họng vài giây mới lại nói, “Mà tôi đây cũng là vì suy nghĩ cho đứa bé của Hàn thiếu, Mục tiểu thư, cô cũng từng bị sảy thai, chắc chắn cô biết nỗi khổ sở mất đi đứa bé, tôi đây cũng là vì không muốn mất đi đứa bé của mình!”

Vết sẹo chuyện cũ bị người khác vạch trần như vậy, Mục Giai Âm nhìn người xung quanh sắc mặt cô biến đổi, sau khi hít thở sâu mấy giây mới nói, “Đổng Lê Triệu, dẫn người lên, chúng ta đi lên trên lầu nói.”

Đổng Lê Triệu để cho Đàm Tân Kinh cái sắc mặt, Đàm Tân Kinh gọi tới mấy an ninh quán bar, dẫn người vào phòng trên lầu.

Chẳng qua phía dưới người đang ở trong buổi tụ họp cũng yên lặng, cách không bao lâu, mọi người mới lại lần nữa nâng chén cười vui. Chỉ là ánh mắt mọi người cũng đều nhìn trên lầu, mỗi người đều là đưa cổ dài muốn nghe một chút động tĩnh trên lầu đến tột cùng là gì thôi.

Hướng Tình vốn đang không muốn đi, cuối cùng vẫn bị Mục Giai Âm nửa kéo nửa lên lầu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.