Edit: Thanh Xuân.
Chỉ là vừa mới vừa bị Quyền Thiệu Viêm ôm vào trong ngực, lập tức Mục Giai Âm ôm lấy cả người Quyền Thiệu Viêm, ôm vô cùng chặt vô cùng chặt, hình như là sợ Quyền Thiệu Viêm sẽ biến mất .
Mà nước mắt lại càng giống như chuỗi ngọc bị đứt lớn bằng giọt lớn từ trên mặt Mục Giai Âm chảy xuống.
Tình huống như thế cũng không kéo dài bao lâu, chỉ mười mấy giây, Quyền Thiệu Viêm đã cảm thấy tiếng khóc của Mục Giai Âm càng ngày càng mềm, từ từ gục xuống.
Mục Giai Âm té xỉu.
Cư Sa Bạch rất khó hiểu nhìn lão đại mình lộ ra vẻ mặt ít ỏi sống sót sau tai nạn.
Anh nhớ năm đó anh và lão đại hai người đối mặt với mấy trăm kẻ địch, cuối cùng lúc bị buộc vượt qua rừng mưa nhiệt đới, Quyền Thiệu Viêm cũng chỉ nói một câu sẽ để bọn họ trả giá thật đắt, cũng không nói gì khác.
Nhưng mà anh, lúc biết phải vượt qua rừng mưa nhiệt đới đó lại sợ đến mức chân cũng muốn nhũn ra, mặc dù nói mất mặt, Cư Sa Bạch vẫn thừa nhận, năm đó anh là bị sợ đến mức nước mắt cũng sắp rơi.
Chẳng qua là, hôm nay vì chuyện nhỏ như vậy, lão đại cũng nói nhỏ thành lớn đi.
Hơn nữa, nhìn bộ dạng yếu đuối của người phụ nữ này, từ đầu đến cuối cũng chỉ biết khóc. Giống như rất không có lực, tuyệt không ăn khớp với hình tượng chị dâu trong cảm nhận của anh.
“Lão đại, tôi đuổi theo bọn họ trước, chuyện ở đây cứ giao cho tôi.” Oán thầm thì oán thầm, Cư Sa Bạch vẫn gọi người của mình, toàn bộ đều lên xe đi theo.
Mục Giai Âm không hề ở trên xe nữa, tất cả mọi người dễ dàng rất nhiều. Nhiều người như vậy bao vây một mình Đàm Tân Kinh, còn có máy bay trực thăng tùy thời đợi lệnh, nếu như vậy mà cũng có thể để cho Đàm Tân Kinh chuồn mất, bọn họ nhiều người như vậy cũng không thể tiếp tục lăn lộn trên đường rồi.
Cư Sa Bạch có chút hứng thú dồi dào nhìn mặt chữ quốc Phòng Vạn Ba bên cạnh mình nói: “Khẩu vị lão đại là như vậy sao? Ít ngày trước không phải anh gặp lão đại sao? Đây thực sự là chị dâu bảo bối của anh ấy sao?”
“Nói nhảm, cậu xem bộ dạng nóng nảy gấp gáp hôm nay của lão đại, còn không nhìn ra chút đầu mối sao?” Phòng Vạn Ba dứt khoát nói: “tôi vội vàng đuổi theo Đàm Tân Kinh, tên kia lại dám bắt cóc vợ lão đại, thật là không muốn mạng nhỏ rồi.”
Ánh mắt của Phòng Vạn Ba nghiêm túc, trong đó sâm sâm(*) tức giận.
(*) âm u tĩnh mịch.
Nhưng Đàm Tân Kinh là người dưới trướng anh, Đàm Tân Kinh làm ra một việc như thế, vô luận như thế nào, người cấp trên là anh này cũng không thể vi từ sai lầm kia.
“Biết.” Quy củ của bọn anh nghiêm khắc, lần này Phòng Vạn Ba không thiếu được là phải chịu chút trừng phạt, Cư Sa Bạch cũng không muốn tự nhiên chen ngang, thì ngược lại hại Phòng Vạn Ba, lập tức sảng khoái tăng tốc độ, nhân tiện còn khiến người chung quanh cũng tập trung công kích chiếc xe của Đàm Tân Kinh
Chẳng qua là trong lòng Cư Sa Bạch vẫn oán thầm như trước, sao lão đại có thể nhìn trúng một người phụ nữ mảnh mai như vậy chứ? Giống như không quá dựng cảm giác.
Dĩ nhiên trong lúc Cư Sa Bạch oán thầm nhìn thấy thảm trạng của Mục Giai Thu, hoàn toàn tiêu tan, anh thật sự là hiểu rõ, đạo lý lòng dạ đàn bà ác độc vĩnh viễn đều không sai. Huống chi là người phụ nữ mà lão đại coi trọng, cho dù từ phương diện nào mà nói, bảng báo cáo lực chiến đấu cũng là chắc chắn.
Nhìn dáng vẻ yếu ớt của Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm cố gắng kìm ý định tự mình đuổi theo Đàm Tân Kinh.
Ôm Mục Giai Âm trở về trên xe, Quyền Thiệu Viêm mới vội vàng lái xe một đường nhanh như chớp chạy đến bệnh viện.
Bệnh viện Nhất Thanh đã sớm nhận được mệnh lệnh, sẽ chờ Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm mới vừa đến, lập tức được đưa vào phòng bệnh.
Mặc dù Mục Giai Âm bị bắt cóc, nhưng bản thân cũng không bị bao nhiêu tổn thương, chỉ là mất máu quá mức nghiêm trọng, thiếu máu té xỉu mà thôi.
Bác sĩ cũng không truyền máu cho Mục Giai Âm, dù sao máu tươi của người khác cũng không bằng của mình, bác sĩ chỉ truyền dung dịch đường gluco cho Mục Giai Âm, để Mục Giai Âm ở trong nhà điều dường thân thể thật tốt một thời gian.
Ăn nhiều thức ăn bổ máu một chút.
Quyền Thiệu Viêm ngồi trước giường bệnh Mục Giai Âm, vẫn nhìn chằm chằm vào gương mặt tái nhợt của Mục Giai Âm, tay Quyền Thiệu Viêm đang nhẹ nhàng vuốt ve hai tay Mục Giai Âm.
Cô gái ngu ngốc này.
Quyền Thiệu Viêm cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên trán Mục Giai Âm một cái.
Vì mê hoặc Đàm Tân Kinh, Mục Giai Âm xuống tay không thể nói là không hung ác, trước không nói phía sau lưng cô dùng máu viết số điện thoại xiêu xiêu vẹo vẹo. Ngay cả phía sau quần của Mục Giai Âm có lẽ đã lau một đống máu tươi .
Lúc vừa mới thấy điều này, trong nháy mắt Quyền Thiệu Viêm thật nghi ngờ có phải Mục Giai Âm tới kỳ nghỉ lễ.
Sau đó mới phát giác được thời gian của Mục Giai Âm có gì đó không đúng, đợi đến lúc thay quần áo cho Mục Giai Âm, Quyền Thiệu Viêm mới xác định, căn bản Mục Giai Âm không có gì hết, làm như vậy cũng chỉ là vì cầu cứu mà thôi.
Là sơ sót của anh.
Trong lòng Quyền Thiệu Viêm có mấy phần sợ hãi, khi đó nghe nói Mục Giai Âm bị bắt cóc ngoại trừ sự phẫn nộ và lo lắng ùn ùn kéo đến, nhiều hơn là sợ hãi.
Đời này anh cũng vẫn chưa sợ hãi như vậy.
Đại khái là Quyền Thiệu Viêm hôn khiến Mục Giai Âm cảm giác có vài phần quen thuộc, Mục Giai Âm cảnh giác mở mắt, lúc nhìn thấy Quyền Thiệu Viêm, vẻ mặt thả lỏng hơn rất nhiều.
“Quyền Thiệu Viêm. . . . . .” Mục Giai Âm mở miệng nói chuyện, lại phát hiện giọng nói của cô khàn khàn khác thường.
Quyền Thiệu Viêm vội vàng đưa nước cho Mục Giai Âm, Mục Giai Âm cầm tay Quyền Thiệu Viêm uống một hớp nước, cuối cùng giọng nói cũng không khàn như trước, giống như là hơi lửa khó chịu.
“Em cảm thấy như thế nào?” Quyền Thiệu Viêm nói, “Anh gọi một ít thức ăn cho em nhé.”
Nói xong Quyền Thiệu Viêm bấm điện thoại đầu giường.
Đầu Mục Giai Âm vẫn còn chút choáng váng, “Quyền Thiệu Viêm, em không có xảy ra vấn đề gì sao, em cảm thấy trước mặt hoa đẹp, đầu đau quá.”
“Không có gì,“ Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm vào trong ngực an ủi, “Chỉ là em mất quá nhiều máu, huyết áp thấp.”
Mục Giai Âm còn có một chút chấn thương sọ não nhẹ, không biết lúc nào thì bị.
Còn có khuỷu tay và khớp xương của Mục Giai Âm, đều bị thương. Nhất là tay Mục Giai Âm, trong ngày thường, hai tay trắng nõn xinh đẹp, lại vừa xanh vừa tím thũng sưng tấy lên không chịu nổi, giống như bị người khác dùng hình.
Vết thương kia, Quyền Thiệu Viêm nhìn cũng biết là bị mài từ từ nên mới trở thành như thế.
Quyền Thiệu Viêm thật sự biết, vết thương từng chút từng chút mài thành như vậy, trước kia, một vài hình phạt sơ cấp của bọn họ, chính là bộ dạng như vậy. Nhưng chỉ là loại hình phạt sơ cấp, vẫn có vô số người chống đỡ không nổi.
Trong đó, càng không ít quân nhân giống như bọn họ loại trải qua huấn luyện này, nhưng Giai Âm chỉ là một cô gái nhỏ mà thôi.
Cháo gà cũng đã nấu xong.
Sau khi được Quyền Thiệu Viêm phân phó, y tá lập tức đưa cháo gà tới.
Quyền Thiệu Viêm đỡ Mục Giai Âm dậy, đặt một cái đệm ở sau lưng Mục Giai Âm, nói với Mục Giai Âm: “Giai Âm, đừng ngủ trước, ăn một chút.”
“Nhưng mà, em buồn ngủ.” Trước mắt trắng xóa, đầu lại hơn choáng.
Quyền Thiệu Viêm đút Mục Giai Âm vài hớp, nhưng Mục Giai Âm cũng không chịu nuốt.
Nếu Mục Giai Âm lại không ăn một chút, chỉ dựa vào truyền nước biển, thân thể cũng không tốt lên được.
Quyền Thiệu Viêm suy nghĩ một chút, lập tức cúi người xuống, từng miếng từng miếng đút cho Mục Giai Âm.
Vốn dĩ Cư Sa Bạch nghĩ trực tiếp đi vào báo cáo một ít chuyện về Đàm Tân Kinh cho Quyền Thiệu Viêm, chỉ là không đợi anh đỉnh đạc tiêu sái đi vào phòng bệnh, anh lại bị Phòng Vạn Ba một phen chặn trở về.
Cư Sa Bạch vừa định nói chuyện, thì bị Phòng Vạn Ba lập tức bụm miệng.
Phòng Vạn Ba dùng mắt ý bảo bên trong phòng, để Cư Sa Bạch an tĩnh một chút, đừng quấy rầy đến chuyện giữa lão đại và Mục Giai Âm.
Mắt Cư Sa Bạch thiếu chút nữa thì nhìn thẳng.
Quyền Thiệu Viêm có cảm giác nhìn ra ngoài cửa phòng.
Trong đầu Phòng Vạn Ba giật mình một cái, vội vàng nằm úp sấp trên cửa Cư Sa Bạch vẫn muốn xem tiếp lại bị kéo trở về.
“Phòng tử, cậu kéo tôi làm gì, tôi vẫn chưa nhìn đủ đó!” Đợi đến lúc Phòng Vạn Ba kéo Cư Sa Bạch xuống lầu, Phòng Vạn Ba mới chịu bỏ tay che trên miệng Cư Sa Bạch xuống.
Cư Sa Bạch tương đối bất mãn, việc làm hôm nay của Phòng Vạn Ba quá không hiền hậu.
“Cậu muốn chết sao? Không thấy lão đại đã phát hiện chúng ta sao?” Xem chuyện riêng tư của ai cũng được, không nên nhìn lão đại, đây chính là chờ bị ngược đãi.
“Chết vậy cũng đáng giá,“ Gương mặt Cư Sa Bạch khiếp sợ, trên mặt vẫn là vẻ mặt ngây ngốc, “Cậu xem dáng vẻ kia của lão đại, cậu tùy tiện kéo một người trong quân của lão đại, tuyệt đối không ai chịu tin tưởng người đó chính là lão đại.”
Nếu như Quyền Thiệu Viêm vẫn luôn là một bộ dạng băng sơn, cậu vẫn có thể nhịn. Dù sao khi đó khí thế cường đại của Quyền Thiệu Viêm đã khắc tản ra mấy chục năm, Cư Sa Bạch không quen, vậy cũng phải quen.
Chỉ là nhiều năm như vậy đã quen Quyền Thiệu Viêm lạnh lùng bá đạo, chợt thấy một mặt ôn nhu như thế của Quyền Thiệu Viêm, bỗng Cư Sa Bạch cảm thấy trái tim nhỏ của mình không chịu nổi.
Khó trách có câu nói là, anh hùng khó qua ải mỹ nhân, phụ nữ thật đáng sợ, người như Quyền Thiệu Viêm vậy cũng thần phục được.
Hơn nữa, anh chưa bao giờ thấy Quyền Thiệu Viêm có kiên nhẫn như thế.
Từng miếng từng miếng đút cho người phụ nữ kia ăn, dường như người phụ nữ kia vẫn có chút ghét bỏ lão đại đánh thức cô, vẫn lấy tay đẩy lão đại.
Cư Sa Bạch nâng trán, trên người đột nhiên nổi lên một tầng da gà, nhưng anh hoàn toàn không có cách nào tưởng tượng ra mình biến thành bộ dạng kia. Xem ra, anh kiên trì độc thân nhiều năm như vậy tuyệt đối là một phương pháp hoàn mỹ.
Phòng Vạn Ba không để ý tới Cư Sa Bạch vẫn đang phát ngốc ở sau lưng anh, bước nhanh hướng đi về phía trước. Mặc dù bắt được Đàm Tân Kinh, nhưng hiện tại Đàm Tân Kinh bị trọng thương đang được cấp cứu.
Chờ Đàm Tân Kinh tỉnh, anh còn muốn thẩm vấn kỹ lưỡng một cấp dưới “Đắc lực” của mình, lúc nào thì có lá gan can đảm và dụng ý dám bắt cóc vợ lão đại?
Hơn nữa, tại sao đột nhiên anh cũng có chút suy nghĩ muốn tìm cô dâu? Đây là đều học tập theo lão đại sao?
Rốt cuộc Quyền Thiệu Viêm cũng cho Mục Giai Âm ăn cháo gà xong, không bị Quyền Thiệu Viêm quấy rầy, Mục Giai Âm cũng nghiêng đầu sang một bên nhắm mắt ngủ.
Quyền Thiệu Viêm nhìn vẻ mặt mệt mỏi của Mục Giai Âm, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve trên mặt Mục Giai Âm, cũng nằm bên cạnh Mục Giai Âm.
Mục Giai Âm rất quen thuộc xoay người, ôm lấy Quyền Thiệu Viêm.
Quyền Thiệu Viêm thận trọng bảo vệ cơ thể Mục Giai Âm, không để Mục Giai Âm đụng phải vết thương.
Đợi đến tối rốt cuộc Mục Giai Âm mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Khi tỉnh lại, thấy Quyền Thiệu Viêm đang nhìn cô.
Mục Giai Âm nhìn chằm chằm Quyền Thiệu Viêm nhìn hai giây, đột nhiên oa một tiếng khóc lên, chui vào lồng ngực Quyền Thiệu Viêm, ôm Quyền Thiệu Viêm thật chặt không chịu buông tay.”Sao anh không tới sớm một chút? Anh có biết em rất sợ hay không?”
Lúc ngồi lên xe, cô chỉ sợ mình không có cơ hội báo cho Quyền Thiệu Viêm biết.
Tự viết chữ sau lưng mình, cô vừa sợ sẽ bị Đàm Tân Kinh phát hiện, hoặc là ông chủ kia vì không muốn xen vào việc của người khác mà không muốn báo cho Quyền Thiệu Viêm, sau đó lại ở chung một phòng với Mục Giai Thu cô cũng sợ. . . . . .
Mục Giai Thu thật sự đã học qua công phu .
Chẳng qua là khi đó Mục Giai Thu nói muốn hủy mặt của cô, hủy giọng của cô, cô ngoại trừ sinh ra một cỗ dũng khí quyết đánh đến cùng, thì trực tiếp nhào tới, hủy dung Mục Giai Thu.
Đại khái là Mục Giai Thu không nghĩ đến cô sẽ làm như vậy, cho nên mới không cảnh giác để cho cô đắc thủ, nhưng ngộ nhỡ khi đó trong tay của cô không có đèn pin, cô không đánh lại Mục Giai Thu, như vậy đến lúc đó người bị thương đoán chừng chính là cô.
“Là lỗi của anh.” Quyền Thiệu Viêm ôm Mục Giai Âm, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi Mục Giai Âm đang run lẩy bẩy.
“Mục Giai Thu chị ta. . . . . . Chị ta muốn hủy dung mạo của em, còn muốn độc ách ta...ta khi đó thật sự rất sợ.” Mục Giai Âm liều mạng vùi đầu vào trong ngực Quyền Thiệu Viêm.
Phụ nữ nào không thích xinh đẹp? Cô chưa từng nghĩ Mục Giai Thu sẽ có thủ đoạn tàn nhẫn như vậy.
Mục Giai Thu sao? Anh sẽ khiến cho cô ta sống không bằng chết.