Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 112: Chương 112: Nội chiến & thân thế thật sự (1)




Edit: Kim Phượng

Hôm nay nhà họ Tả gần như là ầm ĩ đến trời sáng. Tả Trí Viễn cả đêm không chợp mắt, trong phòng ngủ toàn là tàn thuốc. Tả Trí Viễn luôn luôn rất coi trọng hình tượng vậy mà lúc này cũng mặt xám mày tro, nhìn dáng dấp cực kỳ nhếch nhác.

Ngày hôm sau còn phải đi làm, Tả Trí Viễn vực dậy tinh thần vào phòng tắm rửa.

Mục Giai Âm cũng dậy rất sớm, Quyền Thiệu Viêm thấy động tĩnh bên cạnh liền kéo Mục Giai Âm vào chăn nói: “Dậy sớm như thế làm cái gì?”

“Anh quên sao? Đám cấp dưới kia của anh muốn tới nhà chúng ta, em phải đi chuẩn bị đồ ăn cho bọn họ.” Mục Giai Âm vùng vẫy hai cái, không thể giãy giụa thoát Quyền Thiệu Viêm, lúc này mới quay đầu lại giải thích.

“Để cho bọn họ tự ra ngoài mua đồ ăn.” Quyền Thiệu Viêm nhíu mày một cái nói, “Tối hôm qua em ngủ rất trễ, sáng nay phải ngủ nhiều thêm một chút.”

Nói xong Quyền Thiệu Viêm quấn chặt Mục Giai Âm, Mục Giai Âm giãy giụa mấy phen, lại không thoát được Quyền Thiệu Viêm.

Nghĩ đến nguyên liệu trong phòng bếp đã sớm chuẩn bị xong, có lẽ buổi chiều cấp dưới của Quyền Thiệu Viêm mới tới. Mục Giai Âm cũng an tâm nằm trên giường, nhưng mới vừa quậy một hồi như vậy, Mục Giai Âm không ngủ được nữa.

Mục Giai Âm vuốt vuốt vòng ngọc trên cổ tay nói: “Quyền Thiệu Viêm, em cảm thấy ngọc này thật sự rất có tác dụng. Sáng nay em cảm thấy tay không còn lạnh lẽo như vậy nữa.”

“Là anh sưởi ấm cho em cả đêm.” Hiện tại Quyền Thiệu Viêm nhìn không vừa mắt chiếc vòng ngọc trên cổ tay Mục Giai Âm vì anh nghĩ tới chuyện vòng ngọc này không phải do anh tặng.

Mục Giai Âm rất ưa thích cái vòng ngọc này, chẳng những có công hiệu kỳ lạ, hơn nữa dáng vẻ lại vô cùng xinh đẹp.

“Không giống nhau, bình thường sau khi anh sưởi ấm cho em không tới mấy phút liền lạnh, nhưng cái vòng ngọc này. . . . . .” Mục Giai Âm nói tới đây thì im miệng, hình như cô cảm thấy khí thế của người nào đó càng ngày càng lạnh.

Mục Giai Âm cảm thấy nếu cô lại nói tiếp, khó đảm bảo người kia sẽ không mất trí làm hỏng vòng ngọc trên tay cô.

Vòng ngọc này trị giá rất nhiều tiền!

Mục Giai Âm giấu vòng ngọc ở phía sau, hôn một cái lên mặt Quyền Thiệu Viêm: “Anh vẫn tốt nhất, mỗi sáng sớm khi thức dậy em đều cảm thấy thân thể ấm áp.”

Quyền Thiệu Viêm đưa luôn bên má kia lên.

Mục Giai Âm biết nghe lời, hôn một cái nữa lên má bên kia.

Lúc này Quyền Thiệu Viêm mới hài lòng bỏ qua cho Mục Giai Âm. Chẳng qua khi Quyền Thiệu Viêm nhìn thấy vòng ngọc trên tay Mục Giai Âm thì tay Quyền Thiệu Viêm vẫn hơi dừng một chút, sau đó mới buông lỏng tay ra.

Trước khi chưa tìm được vật thay thế, anh không nên hủy diệt cái vòng ngọc tốt này. Dù sao, thật sự giống như lời Mục Giai Âm nói, vòng ngọc này vẫn có chút công hiệu.

“Đúng rồi, Thiệu Viêm, mấy ngày trước tiểu Thi nói với em nó muốn chuyển tới trường tiểu học Thị Nhị Trung.” Mục Giai Âm tựa vào trong ngực Quyền Thiệu Viêm, vừa lấy ấm áp vừa nói, “Anh đi nói một tiếng với ông nội đi. Cho tiểu Thi chuyển qua chỗ khác. Em cảm thấy tiểu Thi sống ở Thị Nhất Trung không tốt chút nào.”

“Tại sao lại để ý chuyện của con bé như vậy?” Quyền Thiệu Viêm ôm lấy Mục Giai Âm, chân mày hơi nhíu.

Mục Giai Âm thở dài, không lên tiếng.

Nếu Quyền Thiệu Thi không phải em gái ruột của Quyền Thiệu Viêm, cô mới lười phải trông nom những chuyện này đấy.

Khóe môi Quyền Thiệu Viêm đột nhiên nhẹ nhàng cong cong, xoay người, Quyền Thiệu Viêm đè Mục Giai Âm ở dưới thân thể: “Nếu chúng ta đều ngủ không được, vậy không bằng làm chút chuyện có ý nghĩa.”

“Ngày hôm qua rõ ràng đã nói. . . . . .” Giọng Mục Giai Âm nhỏ dần.

Môi của cô bị Quyền Thiệu Viêm ngậm chặt rồi.

“Ngày hôm qua là ngày hôm qua, nhưng hôm nay giờ mới bắt đầu.” Quyền Thiệu Viêm cười khẽ một tiếng nói: “Vừa đúng lúc hôm nay em cũng rãnh rỗi nhàm chán.”

“Em còn muốn nấu cơm!” Mục Giai Âm nhìn chằm chằm Quyền Thiệu Viêm.

“Có thể mua đồ ăn bên ngoài.” Quyền Thiệu Viêm không để ý tới sự phản kháng của Mục Giai Âm, bắt đầu một trận công thành đoạt đất.

Sáng sớm thể lực của đàn ông cực kỳ tốt, mặc dù Quyền Thiệu Viêm đã tận lực khắc chế vì buổi tối, Mục Giai Âm vẫn có chút mê man, ngay cả mí mắt cũng cúp xuống.

Quyền Thiệu Viêm cười nhẹ, ôm Mục Giai Âm nói, “Ngủ tiếp đi.”

Mục Giai Âm cong khóe môi đáp lại một tiếng, đột nhiên xoay người sang hôn một cái lên má Quyền Thiệu Viêm nói: “Thiệu Viêm, em rất vui khi được gặp đám thuộc hạ kia của anh.”

Đây là ý gì? Chân mày Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng vươn thẳng.

“Trước kia em luôn cho là anh không nguyện ý để cho thuộc hạ biết em.” Mục Giai Âm có mấy phần ngủ gật, giọng nói mang theo nồng nặc mỏi mệt. Nhưng Mục Giai Âm vẫn rất tự giác ôm lấy Quyền Thiệu Viêm, còn nhân tiện thoải mái cọ xát lồng ngực Quyền Thiệu Viêm.

Cảm thấy Mục Giai Âm đây là đang bày tỏ tình cảm với anh, khí thế quanh thân Quyền Thiệu Viêm mới thoáng thu lại: “Em bằng lòng gặp là tốt rồi.”

“Nhưng mà, Giai Âm, lần sau anh hi vọng em dùng hành động thực tế tới bày tỏ tình cảm đối với anh.” Quyền Thiệu Viêm nhỏ giọng nói bên tai Mục Giai Âm.

“Còn phải như thế nào?” Cô đều đã phối hợp như vậy!

“Không nên hơi một tí liền kêu mệt, còn có không nên hơi một tí đã ngất đi.” Quyền Thiệu Viêm nói xong có chút độc ác cắn cắn đầu vai mượt mà của Mục Giai Âm, nói: “Có biết mỗi lần nhìn thấy em ngủ mất, anh rất mất hứng.”

. . . . . . Cô cũng không phải người hàng năm ở trong quân đội tiếp nhận huấn luyện thể lực. Huống chi, thể lực tự nhiên giữa nam và nữ có khác biệt đó biết không? Mục Giai Âm ừ một tiếng, thân thể lại rụt vào trong ngực Quyền Thiệu Viêm, ngẹo đầu ngủ tiếp.

Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng hôn một cái lên trán Mục Giai Âm, ôm Mục Giai Âm vào trong ngực, Quyền Thiệu Viêm cẩn thận suy tư một chuyện, rốt cuộc ăn cái gì, hoặc là làm sao mới có thể tăng cường thể lực của Mục Giai Âm đây?

Mục Giai Âm lười như vậy, anh có lòng muốn gọi Mục Giai Âm cùng đi ra ngoài chạy bộ, nhưng Mục Giai Âm chưa chạy hết chung cư, công phu ăn vạ đã mạnh lên không ít.

Quyền Thiệu Viêm vừa nhớ lại vừa ôm lấy Mục Giai Âm đã ngủ say.

Mục Giai Âm ngủ một cái, thiếu chút nữa thì ngủ thẳng tới lúc những thuộc hạ kia của Quyền Thiệu Viêm tới cửa.

Làm thuộc hạ Quyền Thiệu Viêm, tất nhiên những người này đã biết đến nhà Quyền Thiệu Viêm sẽ được đối xử như thế nào. Vì vậy lúc tới, bọn họ đã sớm tự chuẩn bị thức ăn và rượu ngon.

Mục Giai Âm chuẩn bị nhiều đồ như vậy, cuối cùng cũng chỉ kịp làm bốn năm bàn đồ ăn.

Nhưng mấy bàn đồ ăn này cũng bị đám thuộc hạ của Quyền Thiệu Viêm ăn sạch sẽ. Vốn dĩ, mục tiêu của mọi người là uống rượu chứ không phải là ăn cơm. Nhưng món ăn Mục Giai Âm làm thật sự quá ngon, mọi người vừa động đũa liền không dừng lại được.

Hơn nữa, lúc đối diện cái mặt lạnh của Quyền Thiệu Viêm, bọn họ cũng ngại mãnh liệt ca ngợi Mục Giai Âm. Dấm chua (*) của lão đại, mười dặm xung quanh cũng có thể nghe thấy.

(*): ghen tuông.

Vì vậy, vốn dĩ còn động tâm tư không đứng đắn, toàn bộ các sĩ quan muốn đề cử Mục Giai Âm đến ban N nấu nướng trong quân đội Nhật Du đều thu hồi ý định. Thừa dịp vẫn còn ở nơi này, ăn được bao nhiêu hay bấy nhiêu.

Mục Giai Âm thấy những người này thích, vốn còn muốn đi làm thêm, nhưng toàn bộ hành trình Quyền Thiệu Viêm đều ôm hông của cô, không để cho cô rời chỗ. Mục Giai Âm cũng chỉ có thể ở dưới ánh mắt ai oán của mọi người, tiếp tục ngồi.

Mục Giai Âm cảm thấy ánh mắt của những người này tuyệt đối là muốn cô vội vàng biến mất, nhanh chóng vào phòng bếp.

Đây thật là một thế giới hung tàn, tài nấu nướng quá tốt cũng bị thương không dậy nổi!

Ngay đêm hôm đó, những sĩ quan say khướt này liền bị Quyền Thiệu Viêm không chút khách khí đuổi ra khỏi cửa, lúc cửa còn chưa đóng lại, các sĩ quan ở ngoài cửa nghe được giọng nói vô cùng cứng rắn của Quyền Thiệu Viêm: “Sau này không được làm đồ ăn cho người khác.”

Các sĩ quan: “Ôi, người ta còn muốn sau này có rảnh sẽ tới chỗ chị dâu ăn nhờ đấy. Hàng năm ở bên ngoài thi hành nhiệm vụ, dạ dày thật sự chịu không nổi. Lão đại, tại sao anh có thể ăn dấm chua như vậy?”

Bởi vì Mục Giai Âm làm cơm cho những sĩ quan kia nên buổi tối liền bị Quyền Thiệu Viêm hung hăng khi dễ.

Mục Giai Âm cảm thấy tam quan(*) của mình sắp tan vỡ. Chẳng lẽ sau này mỗi lần có khách tới cửa, cô đều nói cho bọn họ biết, đến nhà này phải mang theo quà tặng và đồ ăn đồ uống cho riêng mình?

(*): Tam quan là 3 quan của con người gồm: nhân sinh quan, giá trị quan và thế giới quan.

Không nên đối xử với khách như vậy!

Mục Giai Âm ngủ một giấc đến sáng, ngày hôm sau lại ngủ suốt cả đêm.

Nhưng Tả Trí Viễn thì không như vậy. Sáng nay, toàn bộ người trong công ty đều nghe trung ương hạ xuống một mệnh lệnh. Nói là có không ít nhà máy hóa chất lớn muốn chuyển tới mảnh đất Thành Đông kia.

Nhưng Tả Trí Viễn hết lần này tới lần khác muốn mua mảnh đất kia.

Lúc tham gia buổi đấu giá, không ít người thở phào nhẹ nhõm khi lúc ấy họ muốn đấu giá nhưng không thể thành công. May là có Tả Trí Viễn coi tiền như rác này gánh chịu.

Cả ngày Tả Trí Viễn tâm phiền ý loạn, lại một đêm chưa chợp mắt, sáng sớm đã gọi điện thoại cho Mục Giai Thu.

Mục Giai Thu biết rõ Tả Trí Viễn tới hưng sư vấn tội(*). Cũng bởi vì chuyện này, mấy ngày nay cô mới không chủ động liên lạc với Tả Trí Viễn.

(*): hỏi tội.

“Tả Trí Viễn, trước đó tôi đã nói rõ, cái tài liệu đó do trung ương trực tiếp hạ xuống. Rõ ràng trước đó tôi cũng không biết gì.” Mục Giai Thu chủ động giải thích.

“Không biết chuyện này. Cô là Phó Thị Trưởng thành phố A, chuyện thành phố A phải dời nhà máy hóa chất là chuyện lớn như vậy, cô lại nói với tôi cô không biết gì, lừa gạt con nít à?” Tả Trí Viễn cực kì giận, gầm thét vào cái loa. Hai ngày nay anh đã chịu đủ rồi, đi tới chỗ nào cũng bắt gặp ánh mắt chỉ chỉ trỏ trỏ.

Ngay cả cha mỗi lần nhìn thấy anh cũng không nhịn được thở dài.

Mục Giai Thu nhíu nhíu mày, để điện thoại cách xa mình một chút mới nói, “Lừa anh tôi được ích lợi gì? Tự anh suy nghĩ thật kỹ, chờ anh tỉnh táo lại hãy gọi điện thoại cho tôi.”

Nói xong, Mục Giai Thu lặp tức cúp điện thoại, hơn nữa, dứt khoát lôi Tả Trí Viễn vào danh sách đen.

Lấy hiểu biết của cô đối với Tả Trí Viễn, những chuyện này, Tả Trí Viễn ít nhất cũng phải dùng thời gian một ngày mới có thể hoàn toàn tiêu hóa xong. Thời gian một ngày này, nếu cô không kéo Tả Trí Viễn vào danh sách đen, sợ rằng Tả Trí Viễn sẽ luôn luôn dây dưa cô.

Chỉ là. . . . . . Chuyện lần này có chút kỳ lạ.

Chẳng lẽ Mục Giai Âm đã sớm biết kế hoạch của cô?

Mục Giai Thu chợt cảm thấy có gì đó không đúng.

Mục Giai Thu lấy điện thoại di động ra, bắt đầu gọi điện thoại cho Tả Trí Viễn, chỉ tiếc Tả Trí Viễn lại không chịu nghe điện thoại.

Tả Trí Viễn đang nghe giọng của Mục Giai Âm từ trong phòng truyền tới nhờ máy ghi âm.

“Chiêu này của Mục Giai Thu thật sự dùng rất tốt.” Lăng Khải Hoa nhịn cười đến nghẹn nhưng lại dùng giọng điệu nghiêm túc để nói với Mục Giai Âm.

“Thật sự dùng rất tốt. Nhưng em lo lắng chị ấy có ý đồ khác với chồng em. Chị tích cực giúp chồng em như vậy, thậm chí không tiếc hại Tả Trí Viễn.” Trên mặt Mục Giai Âm cũng nhịn cười đến nghẹn, trong tay cầm một bản sao, ngồi trên ghế sa lon với Lăng Khải Hoa. Giống như là đang đọc lời kịch, đọc toàn bộ những câu trong bản sao ra.

“Cái này. . . . . . Chồng em sẽ không có ý với cô ta.” Lăng Khải Hoa nói bình thường, lại dựa theo lời trong văn kiện mà nói: “Cô ta chủ động đưa phần tài liệu giả của công ty chúng ta cho Tả Trí Viễn thật đúng là một việc đáng mừng.”

“Đúng vậy, theo ông Hoàng Khắc nói, nếu như chị ấy có thể giúp ông ta đâm Tả Trí Viễn một nhát, ông ta sẽ chịu giúp chồng em khôi phục nguyên chức, ngay lặp tức chị em sảng khoái đồng ý.” Trong nháy mắt Mục Giai Âm cảm thấy mình và Lăng Khải Hoa rõ là . . . . . không hề có chút khí tiết nào. “Hình như chồng em có thể lập tức trở về làm Tư lệnh quân khu của thành phố A lần nữa rồi, thật là cảm ơn chị ấy.”

Cảm ơn cái cọng lông. Thái độ Mục Giai Âm có chút vặn vẹo.

Lăng Khải Hoa liếc nhìn Mục Giai Âm, ý bảo Mục Giai Âm phải diễn chuyên nghiệp một chút.

Mục Giai Âm lập tức cố gắng làm tốt, ý bảo cô rất chuyên nghiệp, vô cùng chuyên nghiệp, cực kỳ chuyên nghiệp.

Lúc này Lăng Khải Hoa lại nói: “Chúng ta phê duyệt phần địa bàn ở khu Thành Tây chứ?”

“Phê duyệt rồi, nhờ có chị vận động, chúng ta dùng giá ba chục triệu đó dụ Tả Trí Viễn mua khu Thành Đông bình thường kia cũng đã phê xuống. Hơn nữa, hiện tại chính phủ muốn mở ra khu Thành Tây, nói là sang năm muốn ở nơi đó xây khu dân cư lớn. Biết chúng ta muốn xây khu giải trí, chính phủ còn bày tỏ phương diện thu thuế sau đó có thể thư thả cho chúng ta một chút.”

“Thật đúng là làm phiền Mục Giai Thu, hôm nào chúng ta phải tới cửa cảm ơn.” Lăng Khải Hoa nói: “Được, tôi đi trước, em làm cho tốt. Nếu em làm tốt, tôi cho em làm Phó giám đốc cũng không phải là chuyện không thể.”

“Cám ơn Lăng tổng.” Mục Giai Âm tươi cười đầy mặt.

Sau một lát, Mục Giai Âm mới nói, “Chị hai đặt thiết bị nghe lén ở chỗ này, chắc là tắt rồi? Chắc là vậy.”

Sau khi lầm bầm lầu bầu mấy câu, Mục Giai Thu mới dùng giọng nói hơi sợ hãi vỗ vỗ lồng ngực nói: “Cũng may, lúc đầu mình cho Tả Trí Viễn phần tài liệu kia chính là kế hoạch về khu Thành Tây. Lúc ấy mình một lòng nghĩ về khu Thành Đông nên lấy nhầm tên khu. May là chị ấy nghĩ ra cái cách thay mận đổi đào, nếu không Tả Trí Viễn dùng phần tài liệu mình đưa anh ta, xem chừng công việc của mình liền không giữ được.”

“Nhưng quả thật giống như chị ấy nói. Tả Trí Viễn vốn không thích mình.” Trong giọng nói của Mục Giai Âm thật giống như mang theo một chút tức giận, “Hừ, thiệt thòi mình mặc kệ nguy hiểm có thể bị đuổi việc đưa tài liệu nội bộ của công ty cho anh ta. Kết quả anh ta hoàn toàn không tin tưởng mình. Sau này kẻ mình ghét nhất chính là Tả Trí Viễn.”

Mục Giai Âm vừa đọc, Lăng Khải Hoa vừa trợn mắt với Mục Giai Âm. Mục Giai Âm hơi xấu hổ, thậm chí đọc đến đoạn sau còn hơi lắp bắp.

Mà ở trong tai Tả Trí Viễn, anh cho là Mục Giai Âm dụng tình quá sâu với anh, vì vậy, lúc quyết định muốn rời xa anh mới có thể luyến tiếc như thế.

. . . . . . Thì ra là như vậy.

Khó trách mới vừa rồi anh gọi điện thoại cho Mục Giai Thu, đột nhiên bị ngắt máy.

Nhưng bây giờ tại sao Mục Giai Thu lại gọi điện thoại cho anh chứ? Cảm thấy anh còn có giá trị lợi dụng? Nếu như không phải Mục Giai Âm sơ ý quên tắt thiết bị nghe lén trong phòng, sợ rằng anh còn bị Mục Giai Thu lừa gạt.

Mới vừa rồi anh còn có một giây sinh ra cảm xúc muốn tha thứ cho Mục Giai Thu. Anh quả thật ngu không ai bằng!

“Mục Giai Âm.” Lăng Khải Hoa lên tiếng.

Mục Giai Âm bày ra giọng nói bị dọa sợ, chân đạp loạn hai cái trên mặt đất nói: “Lăng tổng, tại sao ngài lại trở lại?”

“Nếu chuyện này đã kết thúc, em lấy thiết bị nghe lén bên trong phòng làm việc hủy đi. Lỡ như để Tả Trí Viễn nghe được cơ mật của công ty chúng ta sẽ không tốt. Tả Trí Viễn gian xảo lắm, dù có Mục Giai Thu âm thầm giúp chúng ta, chúng ta cũng không cho phép xảy ra sơ sót.” Lăng Khải Hoa nói xong lặp tức đi vào, “Ba cái đúng không? Tôi mang đi trước.”

“Vâng.” Giọng Mục Giai Âm còn hơi run rẩy chưa yên.

Tả Trí Viễn cười ha ha hai tiếng.

Thì ra là như vậy.

Mới vừa rồi, rõ ràng Mục Giai Âm bị Lăng Khải Hoa đột nhiên tới dọa sợ.

Bên kia, thiết bị nghe lén truyền đến từng hồi âm thanh tút tút.

Tả Trí Viễn không nghe được bất kì âm thanh nào nữa.

Tả Trí Viễn đoán những thứ đó đã bị Lăng Khải Hoa mang đi.

Lăng Khải Hoa giẫm lên mấy cái thiết bị nghe lén: “Lần này, Tả Trí Viễn hoàn toàn trở mặt với Mục Giai Thu rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.