Tiểu Thư Sống Lại, Chồng Yêu Cưng Chiều

Chương 58: Chương 58: Phạm phải sai lầm.




Nhưng lúc quay đầu lại, trên mặt vẫn giữ nụ cười yếu ớt đầy hối lỗi: “Giai Nhan, em thấy khá hơn chưa, nếu còn khó chịu, thì đánh luôn nửa mặt này đi.”

“Được.” Mục Giai Nhan đồng ý ngay, tay lại giơ lên.

Tả Trí Viễn nhắm mắt lại. lông mi hơi run rẩy, giống như đang chờ đợi cơn đau đánh tới.

Thấy y có vẻ thật tình, tay Mục Giai Nhan nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của Tả Trí Viễn, nhưng là chạm đến nửa bên mặt bị đánh kia: “Có đau không?”

Tả Trí Viễn kinh hỉ mở to mắt, nhìn Mục Giai Nhan kích động nói: “Giai Nhan, em không còn giận anh nữa hả?”

“Anh biết em là người như thế nào mà.” Mục Giai Nhan ủy khuất bỉu môi nói: “Lúc nãy anh hại em mất mặt trước nhiều người như vậy, phải làm sao bây giờ?”

Quyền Thiệu Viêm cũng thấy cô ta cùng Tả Trí Viễn, không biết Quyền Thiệu Viêm sẽ nghĩ cô như thế nào.

Trước mắt, chỉ có thể bám chặt lấy Tả Trí Viễn, còn đàn ông khác thì từ từ rồi tính.

“Giai Nhan, nếu em còn giận, thì đánh thêm một cái nữa đi?” Tả Trí Viễn nghiên mặt đưa tới gần Mục Giai Nhan.

“Đã nói không đánh anh nữa đâu.” Mục Giai Nhan cúi đầu, giọng nói cũng trở nên sợ hãi: “Đợi lát nữa đi ra ngoài, giải thích mối quan hệ của chúng ta như thế nào?”

Tròng lòng Tả Trí Viễn biết rất rõ, nhưng vẫ giả vờ hiền lành nói: “Giai Nhan nói cái gì thì là cái đó, tất cả anh đều nghe em.”

“Vậy thì nói chúng ta lưỡng tình tương duyên, nhưng mà anh nhân lúc em say rượu, muốn em, em lại đang mơ mơ màng màngcũng chỉ có thể…cam chịu mà thôi.” Dieenndkdan/leeequhydonnn Mục Giai Nhan tính toán, bây giờ chỉ có thể cố sức hắt hết nước bẩn lên người Tả Trí Viễn.

Trước thừa nhận quan hệ của cô ta với Tả Trí Viễn, sau khi tiệc sinh nhật kết thúc, cô ta lại tìm cớ cắt đứt với Tả Trí Viễn.

Mặc kệ Tả Trí Viễn có phải thật lòng với cô ta hay không, y đã không còn là lựa chọn tốt nhất cảu cô ta. Chỉ ong là, Quyền Thiệu Viêm sẽ không vì chuyện này mà trách tội cô ta.

“Chỉ có thể cam chịu.” Giọng của Tả Trí Viễn mang theo vài tia nhạo báng, bàn tay cũng không thành thật mà du ngoạn khắp trên người Mục Giai Nhan.

Xuân dược trong người y vẫn chưa tan hết, Mục Giai Nhan lại như có như không quyến rũ y, Tả Trí Viễn đương nhiên trúng chiêu.

Hiệu lực xuân dược trong cơ thể cô ta lại nổi lên, Mục Giai Nhan cũng không khống chế được cơ thể của mình.

Không khí mờ ám với kiều diễm lại vây quanh căn phòng.

Ngay thời điểm Mục Giai Nhan còn đang trầm mê, Dieenndkdan/leeequhydonnn Tả Trí Viễn lại nở nụ cười lạnh lẽo, không biết Mục Giai Nhan này có phải thiếu đàn ông lâu lắm rồi hay không, cơ thể phát tình rất nhanh.

Tả Trí Viễn chỉ cảm thấy y đã bị lừa một thời gian dài, động tác càng thêm dùng lực, khiến Mục Giai Nhan kêu rên từng trận.

Sau khi tan hết xuân dược, Mục Giai Nhan mới nhớ tới, ở đây người xấu không chỉ có mình cô ta

Từ lâu cô ta đã không ưa gì Ngô Oánh Oánh luôn đối chọi với mình, bởi vậy mới cố ý thiết kế Ngô Oánh Oánh đi hãm hại Mục Giai Âm, cô ta còn muốn hại Ngô Oánh Oánh bị dính tiếng xấu.

Trước đó cô ta cũng đã chuẩn bị xuân dược, nhưng xuân dược này được chuẩn bị cho Ngô Oánh Oánh và Ngô Ngôn Tín.

Chỉ tiếc, xuân dược của cô ta còn chưa kịp phát huy công dụng, cô ta đã nằm ở nơi này.

Mục Giai Nhan nhớ lại con ngươi đỏ như máu của Ngô Ngôn Tín cùng với nụ cười lạnh lùng của Ngô Oánh Oánh trong đám người.

Mục Giai Nhan càng cảm thấy chuyện này nhất định không thoát khỏi liên hệ với hai người này.

Vì cái gì Ngô Ngôn Tín lại mở cánh cửa kia, nụ cười quái dị của Ngô Oánh Oánh khi nhìn cô ta là có ý gì? Nhất định là Ngô Oánh Oánh thấy chuyện xấu đã được như ý, nên cố ý cười nhạo cô ta.

“Tả Trí Viễn, không phải anh hỏi em chuyện này là do ai làm sao?” Mục Giai Nhan nhìn Tả Trí Viễn, khẳng định nói: “Em nhớ ra rồi, là Ngô Oánh Oánh làm.”

“Ngô Oánh Oánh.” Cô ta không có năng lực đó, Tả Trí Viễn phủ nhận.

“LÀ cô ta.” Mục Giai Nhan thấy Tả Trí Viễn không phản đổi, liền phân tích: “Trước tiên cô ta nhìn em không vừa mắt đã lâu nhất định muốn hủy sạch thanh danh của em.”

Không phải Ngô Oánh Oánh thì là Ngô Ngôn Tín, Ngô gia không có người nào tốt cả!

“Chúng ta nhất định không thể bỏ qua cho cô ta, em cứ yên tâm.” Tả Trí Viễn thâm tình cắt lời của Mục Giai Nhan: “Sau chuyện này anh sẽ tự mình đi giáo huấn cô ta.” Dieenndkdan/leeequhydonnn

“Vậy thì tốt.” Mục GiaiNhan thỏa mãn tựa đầu vào vai Tả Trí Viễn: “Cô ta thật ghê tởm, hại chúng ta thảm như vậy.” (KK: Xin lỗi chứ con mụ này cũng tính bỏ xuân dược người ta mà còn là hại hai chị em với nhau nữa, ai ghê tởm hơn *Khinh bỉ*)

“Thật sự quá ghê tởm.” Tả Trí Viễn một bên phụ họa, một bên suy nghĩ.

Ngô gia về phương diện truyền thông vẫn có sức ảnh hưởng tương đối, mà Ngô gia còn là trung tâm chuyên phát mấy chuyện scandan,Mục Giai Nhan coi như nhắc nhở y, y có thể lén lút gặp Ngô Oánh Oánh nói vài chuyện của Mục Gia Nhan, để Ngô Oánh Oasnh thông cảm cho mình, đổ hết mọi chuyện lên vai y.

Lúc này cũng chỉ có thể phá rồi lập lại, dùng hinh tượng nam nhân có trách nhiệm, gánh vác toàn bộ hậu quả, để cứu vãn lại hình tượng của y trong mắt mọi người.

Hai người Tả Trí Viễn và Mục Giai Nhan đều tự ngầm hiểu, qua chuyện này, bọn họ tạm thời không nên xuất hiện ở bất kì yến hội nào nữa.

Về cơ bản mà nói, hai người đều là những kẻ da mặt mỏng.

Cuối cùng, bữa tiệc dưới sự chủ trì của Mục Giai Nhan chưa tới mười một giờ đã tan rã. Đối với một bữa tiệc sinh nhật bình thường mà nói thì bữa tiệc này quá ngắn, ban đầu, Mục Giai Nhan tính toán là tổ chức party cả đêm.

Vừa rời tiệc, ngày hôm sau Tả Trí Viễn liền đi tìm Ngô Oánh Oánh.

Ngô Oánh Oánh cũng thấy được dáng vẻ dây dưa của Tả Trí Viễn với Mục Giai Nhan ở trên giường, theo Ngô Oánh Oánh, chuyện này nhất định có ẩn tình, chắc chắn Mục Giai Nhan quyến rũ Ngô Oánh Oánh.

“Có phải trông anh rất suy sụp không?” Mặc dù bên ngoài Tả Trí Viễn vô cùng gọn gàng sạch sẽ, nhưng hai vành mắt đen như gấu trúc lại bán đứng tâm tình y: “Tối hôm qua anh ngủ không được ngon.”

“Chắc hôm qua anh khó chịu lắm.” Ngô Oánh Oánh dáng vẻ thẹn thùng như nữ sinh, ở trước mặt Tả Trí Viễn, cô ta luôn thu hết gai nhọn vào trong người.

“Giai Nhan so với anh còn khó chịu hơn nhiều.”Tả Trí Viễn cười nhẹ nhàng, làm ai cũng thấy được là y đang cố gắng chống đỡ.

Thấy Tả Trí Viễn giải thích thay Mục Giai Nhan, trong lòng Ngô Oánh Oánh vô cùng khó chịu, cũng thấy được mình không nhìn lầm Tả Trsi Viễn. Ít nhất Tả Trí Viễn không giống Mục Giai Nhan đổ hết trách nhiệm lên đầu người khác.

Ngô Oánh Oánh lắc đầu, dáng vẻ không đành lòng nhìn Tả Trí Viễn nói: “Hôm nay em sẽ đi tìm anh hai, anh Trí Viễn, em thấy chuyện này là lỗi của Mục Giai Nhan, anh không nên tự trách bản thân mình.”

Tả Trí Viễn nhíu mày, giống như đáng kiềm nén sầu khổ: “Cô ấy cũng chỉ là một cô gái, thanh danh rất quan trọng với cổ, Oánh Oánh, hôm nay anh tới là có việc nhờ em, có được không?”

Nghe Tả Trí Viễn cứ liên tực giải vây thay Mục Giai Nhan, Ngô Oánh Oánh càng cảm thấy khó chịu, nhưng ngại ở trước mặt Tả Trí Viễn nên chỉ có thể cúi đầu xuống: “Anh Trí Viễn, anh cứ nói.”

“Chuyện lần này cũng không có gì đáng nói thêm, chỉ là, phiền em tận lực nói đỡ giúp Giai Nhan, dù sao chuyện này…” Tả Trí Viễn thở dài: “Với phụ nữ thanh danh rất quan trọng.”

Quan trọng! Quan trọng cái sợi len!

Ngô Oánh Oánh vốn định đắp nặn hình tượng cho Mục Giai Nhan mười phần xấu xa, loại phụ nữ dâm đãng không kiềm chế được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.