Mặt nó vừa tiếp xúc với cái bàn lại bật dậy như lò xo, vội vàng thanh minh:
“- Đâu có đâu cô! Cô giảng hay lắm!” Nó cười nịnh nọt. Nó không phải đứa
lẻo mép, mà nó thức thời. Vốn dĩ nó học giỏi, nên dù tiết học nào nó
không gây mất trật tự làm ảnh hưởng giờ học, các thầy cô vẫn “mở một con mắt nhắm một con mắt” cho qua. Đó cũng là một trong những lí do nó cố
gắng duy trì thành tích.
“- Phải không! Vậy em nói cô nghe xem vừa
nãy cô giảng em thấy đoạn nào hay nhất?” Cô giáo vẫn mỉm cười, nhưng ánh mắt nhìn đủ làm nó đông cứng.
“- Em… em… thấy đoạn nào cũng hay
hết!” Nó cười còn khó coi hơn khóc, “nó có nghe gì đâu mà hỏi? Toàn vào
tai này ra tai kia luôn” nó nghĩ thầm.
“- Vậy sao? Vậy em nhắc lại
những lời cô vừa nói xem nào!” Cô giáo lịch sử vẫn tươi cười, nhưng điều đó càng có nghĩa là nó chết không toàn thây cho mà coi.
“- Em…
em..!” Đang lúc nó nhìn đông nhìn tây tìm sự trợ giúp, nhưng mấy con bạn nhìn nó thương cảm ra vẻ “lực bất tòng tâm”, nhỏ Linh còn làm dấu thánh giá tỏ vẻ “cầu Chúa ban phước lành” cho nó, làm nó khóc không ra nước
mắt.
Có lẽ lời cầu nguyện của Linh vọng đến Chúa, đang lúc nước sôi
lửa bỏng, tình thế “ngàn cân treo sợi tóc” thì chuông reo hết giờ. Tiếng chuông đinh tai nhức óc đáng ghét hàng ngày đánh thức nó khỏi cơn mơ
màng, giờ phút này nó thấy còn êm ái hơn tiếng đàn violon nữa. Nó thoát
nạn!
Quay xuống trừng mắt nghiến răng nhìn Thiên:
“- Cậu được lắm! Xem như cậu lợi hại!”
“- Cám ơn lời khen!” Thiên cười khoái trá chọc tức nó.
Nó muốn xông lên dẫm đạp cái bản mặt tươi cười kia, nghiền nát dưới chân
cho hả giận, mà nó biết nó càng tức giận Thiên càng vui sướng, nó hít
một hơi thật sâu, rút điện thoại ra, sửa tên của Thiên trong danh bạ của nó từ “Tên xấu tính” thành “Tên lưu manh bỉ ổi”. Đút điện thoại vào
túi, nó cười đểu Thiên một cái, định ngồi xuống mà nỗi căm phẫn trong
lòng không dễ dàng nguôi thế được. “Quân tử báo thù mười năm chưa muộn”
đạo lí này nó biết, “lùi một bước trời yên bể lặng” nó càng hiểu. Bây
giờ nó nhịn để tương lai trả cả gốc lẫn lãi không có gì không được.
Nhưng giấc ngủ bị quấy rối khiến tâm tình nó khó chịu cực điểm. “Không
gây thương tích trên người hắn là được chứ gì?”. Đầu óc nó chợt lóe
sang.
Lại rút bé iphone 3G iu quí ra, nó chỉ trỏ lien tục, quay xuống bàn Thiên. Thiên đang quay ra nói gì đó với Kiệt:
“- Hạo Thiên!” nó gọi. Không to không nhỏ. Không kinh động xung quanh vừa đủ để Thiên nghe thấy. Thiên quay ra:
“- Tách!” Cái mặt ngây ngô của Thiên được thu nhỏ trong điện thoại của nó.
Thiên còn đang thì thầm to nhỏ với Kiệt cá cược phản ứng của nó thì nó gọi.
“Nhỏ giơ điện thoại lên làm gì không biết?”. Thiên còn đang thắc mắc,
khó hiểu. “Gọi người ta rồi lại quay lên không nói gì? Nhỏ này giận quá
hóa điên sao?”. Một đống câu hỏi thắc mắc bay quanh đầu Thiên, Thiên
chăm chú nhìn bong lưng Ly. Thấy con nhỏ cầm điện thoại chỉ trỏ liên
tục, luôn mồm:
“- Tên xấu tính, bỉ ổi, vô liêm sỉ, lưu manh. Chết nè! Chết nè! Chết nè! Ta đấm, ta đấm, ta đấm. Chết mi nè!”
Tò mò, Thiên ngoái đầu lên nhìn, Ly vẻ mặt vô cùng hưng phấn, hai mắt lấp
lánh nhìn chằm chằm bé iphone, và trên màn hình iphone….. Ôi trời!!