Ta đang cười đến đắc ý, bỗng nhiên nghe thấy giọng nói lạnh băng băng của Tằng Nhan vang lên.
“Lại đây.”
Ta nhịn không được cả người lại run lên, sự kiêu ngạo vừa mới rồi bay mất không còn một mảnh, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống.
Liễu Hành thích thú nhìn chúng ta.
Tằng Nhan một bên thong thả tự mình châm rượu, một bên không mặn không nhạt nói với ta: “Muốn ăn cái gì thì cố mà ăn nhiều một chút. Ngày mai, ngũ nương đi miếu làm lễ tạ thần.”
Ta: “…”
Hắn đe dọa ta! Hắn đe dọa ta! Hắn tuyệt đối là đang đe dọa ta! ! !
Liễu Hành kia vốn không biết rõ chân tướng ở bên trong cho nên đầu đất ở bên cạnh chậc chậc lắc đầu cảm thán: “Ca của ngươi đối với ngươi thật tốt! Ngươi giả trai trốn ra ngoài chơi hắn cũng chẳng la mắng gì ngươi!”
Ta cố gắng nuốt xuống ngụm máu đang dâng tới cổ họng…
Vật lộn một lúc, ta bèn mặc kệ hắn, hỏi Tằng Nhan: “Ta có thể gọi chút thức ăn sao?”
Tằng Nhan nhướng mắt nói, “Tùy tiện.”
Ta gọi tiểu nhị đến, kêu thật nhiều đồ ăn ngon.
Lúc đang miệt mài ăn uống thì ta nghe thấy Liễu Hành không ngừng phát ra âm thanh nghi ngờ.
“Ô? Đùi gà đâu? Vừa mới cúi đầu xuống quay lên liền không thấy nó đâu hết? Muội Muội, ngươi thật sự là tay chân lanh lẹ!”
“Í? Chân vịt đâu? Ta chỉ mới cuối xuống ăn một miếng cơm thôi mà đã bị Muội Muội ngươi gấp đi rồi sao?”
“A? Bánh rán đâu? Mới mở ra thôi mà đâu mất tiêu rồi? Không phải lại là Muội Muội ngươi chứ, ta đâu có nhìn thấy ngươi ăn? Chẳng lẽ ngươi không thèm nhai liền nuốt xuống sao? !”
Liễu Hành ngươi muội, ăn cơm không nói lời nào ngươi sẽ chết có phải hay không! ! !
Ta cắn chặt răng làm như không thấy họ Liễu đang om sòm.
Bên tai truyền đến tiếng Tằng Nhan hừ lạnh một tiếng, ta chậm rãi ngẩng đầu nhìn trộm hắn, không ngờ hắn cũng đang ngạo nghễ nhìn ta, ánh mắt lạnh tanh, làm ta cũng lạnh đến run run…
Hắn bỗng nhiên mỉm cười: “Từ từ ăn, ăn nhiều một chút, không đủ, lại gọi!”
Ta thoáng chốc làm rớt đôi đũa trong tay.
Tằng Nhan ngươi muội a! Ăn một bữa cơm mà thôi, cũng không cần dọa người ta như vậy chứ! ! !