Xin chào, tên của tôi là Linh Linh.
Ừm, cũng có thể gọi tôi A Linh.
Năm nay tôi chắc khoảng tầm hai mươi hai mấy gì đó không rõ nữa. Tôi tự nhận thấy mình là một người khá nhút nhát và yếu đuối. Tuy nhiên, tôi rất thích cười và bắt chuyện với mọi người.
Đừng hỏi tôi là ai, nhà tôi ở đâu hay đại loại vậy. Chính tôi cũng rất tò mò về tôi đây.
Tôi là người không có kí ức!
Ba năm trước. Nghe nói tôi bị rơi xuống một vách đá trong rừng. A Lang đã cứu tôi.
A Lang nghe có quen hay không? Chính là tên của tội phạm buôn ma túy đang bị truy nã đó.
Trong mắt các bạn có thể ông ta là người xấu, à nhưng... ông ta là ân nhân của tôi.
A Lang trong lúc bị truy cùng giết tận, phát hiện tôi thân thể muốn gãy rời, đầu chắc do va chạm với vách đá còn túa máu.
Trong thời khắc đó, bản thân còn lo chưa xong, nhưng A Lang lại dám cưu man tôi theo. Trốn trong một hang đá cả tuần lễ.
Khó tin đúng không? Làm sao mà sống khi tôi còn bị thương rất nặng. Ấy thế mà ông ta cứu được tôi chỉ với số thuốc mang theo và một mớ lá đủ màu trong rừng.
A Lang là một người dân tộc. Khả năng sinh tồn của ông phải nói ở mức thượng thừa. Sống trong hang đá. Ăn, uống, ngủ, nghỉ đều một tay A Lang lo cho tôi.
Sau ba ngày ba đêm, tôi tỉnh lại. Tôi nhận thức, Ồ, tôi bị mất trí nhớ rồi.
Hoang mang, khổ sở, đau đớn tôi đều trải qua.
Cuối cùng, cái duy nhất tôi muốn làm. Đó là, tôi cần khôi phục kí ức. Tôi là ai?
“Tên gì?”
A Lang hỏi tôi.
“ Linh Linh.”
Tôi nói trong vô thức.
Cả tôi và A Lang đều giật mình.
Linh Linh? Là tên của tôi sao? Sao tôi lại thốt ra từ đó?
Nhắm mắt lại, tôi nghe thấy tiếng gì đó... “Linh Linhhhhh“.
Một hình ảnh mập mờ. Tiếng ai đó đang gọi tôi. Bàn tay ai nhiều máu lắm, tôi đang rơi... vòng tay? Tôi bỏ vào túi quần jean của ai vậy?
A, đau đầu quá~~.
- Thôi thôi không cần nghĩ nhiều đâu. Cứ từ từ.
Chúng tôi lẩn trốn trong hang đáng đến cả tháng. Chẳng ai biết đến nơi này cả. A Lang nói đây là khu rừng chết. Thú dữ xung quanh không nhiều nhưng rất đáng sợ. Đó là lí do một tên tội phạm truy nã và một người mất tích ở đây vẫn không thấy ai đến tìm.
Tôi bị mất trí nhớ. Nói chính xác hơn là mất kí ức. Bằng chứng là tư duy của một con người tôi vẫn có đầy đủ. Tôi biết xe cộ, biết nhà cửa, biết trường học, biết bệnh viện. Chỉ là... cụ thể về địa điểm hay ai đó... tôi cứ thấy mơ hồ. Cố nghĩ lại đau đầu. A~~. Tôi là ai???
Hai mươi bảy ngày ở trong rừng. Thú nhỏ, cây cỏ thảo mộc chung quanh bị chúng tôi ăn sạch.
- A Lang chú không định bỏ tôi ở lại chứ?
A Lang khẽ tặc lưỡi nhìn tôi:
-... chân lành chưa?
- Rồi!
- Đã định đi đâu chưa?
-... không. Chú...chú cho tôi theo chú đi!
Tôi như một con gà con vào lúc đó. Mới tỉnh dậy nhìn thấy người đầu tiên liền cho là “gà mẹ“. Quả thật, tâm lí của ai cũng vậy thôi. Ngoài A Lang lúc mày tôi không cần gì cả. Kí ức chính là bị quên nên tôi cũng chẳng biết làm cái gì.
- Đi theo chịu cực được hay không? Tôi là về miền Trung, về bản làng. Ở đó tôi mới sống được, tôi bị phán chung thân.
Tội với chả phạm cái gì vào lúc này. Sao cũng được. Tội phạm này là ân nhân của tôi.
- Cho tôi theo. Về bản làng cũng được. Tôi muốn sinh sống. Tôi cần sống.
A Lang nghĩ gì đó. Rồi cứng nhắc gật đầu. Đưa cho tôi một tờ giấy. Tôi nhìn: Tiếng Anh???
Tôi có thể đọc hiểu được vô cùng lưu loát? WTF? Tôi là kiều bào hay sao? Mấy hôm nay còn thắc mắc mình có được đi học không, học đến đâu. Nhưng nhìn xem, tôi đọc tiếng anh nghe hay hơn tiếng việt nữa.
“ Chết cả đời đừng quay về. Xe công nông 49499 ở đồng X ngày 25?”
- Quả nhiên...
A Lang khẽ trầm ngâm. Nhìn tôi bằng một ánh mắt kì quặc.
- Đừng hiểu lầm. Chỉ là muốn xem trình độ của cô. Xem như tôi cứu đúng người rồi.
Tôi cũng chả hiểu A LANG có ý gì?
Ngót đã ba năm. Kí ức tôi những ngày vượt núi ngụy trang, đi theo A Lang về thôn vất vả ra sao tôi đều nhớ.
Ban đầu, tôi chỉ định ở thôn bản ít tháng. Trụ nơi tá túc để bình tĩnh mà nhớ ra chút gì, tôi muốn tìm lại kí ức, nơi tôi thuộc về.
Rồi, ngày này qua tháng nọ. Tôi ở cùng A Lang hai năm trời. Chung với cả thôn toàn người già và trẻ em. Những thanh niên đều túa đi tứ xứ làm ăn. Bản làng này ngày càng thưa thớt.
Cuộc sống quá thanh bình
Rồi một ngày, A Lang mất.
Mất vì lao phổi.
- A Lang. Vì sao lại cứu tôi?
Đó là câu hỏi tôi hỏi A Lang lúc ông đổ bệnh.
A Lang suýt nữa ho khan. Ông cau mày nhìn tôi bằng ánh mắt như mâu thuẫn điều gì đó.
-... là... vật ở tai của A Linh.
A Lang gắng gượng nói.
Tôi bất giác sờ sờ lỗ tai mình. Chiếc hoa tai nhỏ xíu này ư?
- Tôi... thật ra không tốt bụng như vậy đâu A Linh à. Lúc nhìn thấy thân thể cô, nghĩ cô chết rồi, tôi chỉ định lại chôm chỉa thứ gì đáng quý mà thôi. Khi thấy cô vẫn còn có thể sống tôi đã rất ngạc nhiên. Ngoài sự may mắn ra, A Linh cô chắc chắn là một người có võ công không tầm thường, xương cốt sức chịu vô cùng bền bỉ. Nhưng tôi chẳng có ý định dùng số dược quý mang theo để cứu cô đâu. Cho đến khi tôi thấy... vật đó.
- A Lang ông nói cái gì vậy?
- Khụ... A Linh để tôi nói. Dù tôi không biết cô là ai, nhưng... đó là di vật của lão gia ta. Viên Kim Cương Trắng trên đó trên thế giới không thể tìm được viên thứ hai. Cô... cô có liên quan đến Biuler gia tộc.
Biuler? Biuler gia tộc?
Linh ôm đầu, cảm thấy mơ hồ.
-....biuler là gì? Tại sao ông không nói cho tôi sớm hơn.
- A Linh... Biuler gia tộc đã phân tán rồi. Đó cũng là lý do tôi bị truy sát. Biuler gia tộc cầm đầu thế giới ngầm. Mốc nói che chắn cho toàn bộ hắc đạo Đông Nam Á. Tôi chỉ là một tay sai của một ông chủ nhỏ Biuler dẫn dắt. Chẳng hiểu sao, ngài phu nhân của Biuler gia chủ lại đi đầu thú. Bà ta chỉ rửa tội cho những kẻ trung thành, có lẽ ông chủ của tôi đã phản bội bà ấy.
- Vậy tại sao ông có thể thoát?
- Có một lần tôi theo ông chủ đến Trung Quốc. Vô tình, tôi cứu được một phụ nữ ẫm theo một đứa trẻ. Bà ta không ai khác chính là Trang Nhung, diễn viên nổi tiếng thời bấy giờ. Không ngờ, Trang Nhung lại là một sát thủ của gia tộc Biuler. Vào cái ngày mà cảnh sát và cả các băng đảng muốn bắt giết chúng tôi. Có một người đàn ông chỉ cứu duy nhất một mình tôi, sau đó cho tôi ít lương thực rồi bỏ đi. Có lẽ... là bà Trang Nhung cứu tôi. Đó là một người chính nghĩa, bà ấy vẫn còn nhớ đến tôi.
-...
- A Linh, chiếc hoa tai có Viên Kim Cương giả Saphia cô đeo. Ngày xưa tôi thấy Trang Nhung đeo.
- A~~ từ từ. Đau đầu quá. A Lang ông đang kể chuyện trinh thám cho tôi nghe à? Sao ông không nói cho tôi ngay từ đầu?
- A Linh không hiểu đâu... Biuler gia tộc hiện đã bị phân tán. Tội án của họ bị truy tố với quy mô toàn cầu. Sau khi đầu thú xong, nghe nói... vị phu nhân kia đã tự tử trong nhà tù, còn lão gia nhà đó thì cũng đã mất. Hiện tại cảnh sát vẫn còn truy lùng những kẻ liên quan. Lúc đó, để một kẻ ngờ nghệch mất trí như cô, còn chưa rõ cô có liên quan gì tới Trang Nhung và Biuler gia tộc. Sao có thể... để cô đi chứ? Biết đâu, cô có mối quan hệ với bà Trang Nhung ân nhân tôi.
Thế đó.
Và rồi, ngay trong ngày chôn cất A Lang. Tôi quyết định rời khỏi làng Massan.
Tạm biệt, A LANG!
- Linh... LINH!!
- Ơ... Dạ!
Tôi giật mình đứng dậy khỏi chiếc bàn ăn trưa.
- Mấy giờ rồi? Nhìn xung quanh cô đi, tất cả đều đi làm việc của mình cả. Cô định ngồi ăn đến khi nào.
Phương Dung mắng xối xả vào mặt tôi. Cô ta nghe nói mới tốt nghiệp quản lí khách sạn vào năm ngoái. Nhưng vì là em gái phó giám đốc nên được cho vào làm quản lí nhân viên tạp vụ đã ba tháng.
Đà Nẵng. Vùng đất xinh đẹp này tôi đã lăn lộn hơn một tháng. Đây là công việc cố định của tôi gần một năm rồi. Một kẻ không bằng cấp, giấy tờ tùy thân như tôi, nhân viên tạp vụ cũng chẳng thể làm đâu. Có điều, may mà tôi lại nói tiếng Anh rất tốt. Một ngoại lệ dành cho tôi khi vị giám đốc resort nhìn thấy tôi giao tiếp và trả bóp cho một người nước ngoài.
- Lúc nãy tôi bận đi dọn kho. Ăn trễ hơn mọi người 30phút. Chị Nguyệt cho tôi ăn lâu một chút.
Tôi thành thật đáp.
- Nói cô ăn lâu đến thế à? Ăn nhanh cùng tôi đến hướng dẫn khách nước ngoài một chút.
- Vâng!
Đúng thật là bất tài mà. Đại học gì mà mấy chữ Tiếng Anh cô ta đọc như phổ thông ấy. Dù tôi chỉ nói chuyện theo bản năng thôi nhưng cũng nhận ra cô ta rất kém.
A. Mà thôi. Là chuyện của người ta. Tôi chỉ cần sống tốt một chút, yên một chút thì ổn rồi.
Thân phận của tôi. Dù tôi rất rất muốn biết. Nhưng nó quá nguy hiểm với tôi.
Tôi cũng chả biết, cuộc đời mình sẽ đi về đâu. Chỉ trông chờ vào bản thân mình khôi phục. Hoặc... ai đó thân quen tìm thấy mình.
Phương Dung nhìn tôi bằng ánh mắt khinh khỉnh. Tôi biết, cô ta ghét tôi. Nhưng vào lúc này, không có tôi xem ai có thể giúp đây?!
- Có hai nhóm khách mới tới đây. Cả hai nhóm đều có vẻ rất trẻ. Một nhóm tầm 5 người nước ngoài. Một nhóm có 4 chàng trai, 3 cô gái và một đứa bé. Nhóm thứ hai đều là người Việt Nam. Tôi sẽ lo nhóm người Việt. Cô lo nhóm khách nước ngoài đi.
- Biết rồi.
Tôi đáp. Xong lại lặng lẽ ăn nhanh cơm trưa.
Ước gì, có ai đó đến gặp tôi, nói cho tôi biết tôi là ai thì hay biết mấy.
Những người đó... họ đang ở đâu?
O.s