Tiểu Thư Trưởng Nữ

Chương 7: Chương 7: Đệ nhất tài nữ




Vị trí ngồi trong yến tiệc cũng nói lên được tầm ảnh hưởng của gia tộc đó trong triều đình, Nhan gia con đại tướng quân nắm giữ một nửa binh quyền của đất nước này trong tay đương nhiên ngồi rất gần thánh giá, đôi diện còn lại chính là vị trí ngồi của các vị Hoàng tử và công chúa, cũng ngồi theo thứ tự tôn nghiêm.

Kiếp trước Nhan Diệp Doanh đã rất vui mừng khi ngồi đối diện với Thái tử lãnh Kỳ Song, nàng không ngừng đưa mắt nhìn về phía đó, thái tử thi thoảng cũng hướng mắt nhìn về phía nàng, khi đó nàng đã nhầm tưởng thái tử đang nhìn mình nhưng nàng đã quên rằng sau lưng chính là Diệp Dung, khoảng cách xa nhau như thế thật không nhìn ra được người đó đang nhìn ai. Đến bây giờ Diệp Doanh vẫn không biết Diệp Dung và thái tử đã bắt đâu từ khi nào, đó cũng chính là một thiếu sót rất lớn của nàng.

“Cảnh sắc thật sự rất đẹp, ánh trăng treo lơ lững trên bầu trời thâm thãm, hòa quyện cùng trăm hoa đua nỡ thật khiến người ta cảm thấy thật kỳ diệu xiết chừng nào! Nhi thần nghĩ trong không khí như thế này sẵn cũng tề tụ toàn bộ nam thanh nữ tú trong kinh thành đến đây không bằng chúng ta tổ chức thi thố phụ Hoàng có nhã hững hay không?” – Thái tử Lãnh Kỳ Song điềm đạm lên tiếng, ánh mắt mọi người điều hướng về phía đó, những thiễu nữ thì đỏ mặt cúi xuống, trong lòng mang một mong ước được lộ diện để ghi ấn tượng với thái tử điện hạ.

“Được quả thật là một ý kiến rất hay! Ta và hoàng hậu sẽ làm chủ cuộc thi thố cho những người trẻ các khanh! Thi thố thế nào?” – Hoàng Thượng có vẻ rất hào hứng với ý kiến của thái tử cười vui vẻ nói.

“Dạ bẩm phụ hoàng nhi thần có ý kiến như thế này! Chúng ta chuẩn bị một chiếc hộp có tên những gia tộc khách mời ngày hôm nay rồi chúng ta cứ bốc thâm trúng và lên thể hiện tài năng của mình!” – Thất hoàng tử Lãnh Kỳ Lạc âm trầm ngồi nhấm nháp rượu bất ngờ lên tiếng, ánh mắt vẫn lãnh đạm nhìn thẳng.

“Được ý kiến rất hay! Tiểu Ly tử ngươi đi chuẩn bị nhanh lên!” – Hoàng Thượng gật gù hài lòng sai thân cận bên cạnh nhanh chóng chuẩn bị. Mất một thoàng một chiếc hộp đã được dâng lên trước diên nhan, Hoàng thượng mặt mày hớn hở nói.

“Cuộc thi tài dưới trăng chính thức bắt đầu, để xem người đầu tiên trổ tài chính là ai… Hàn Mạc Vũ!” – Tên được sướng lên mọi chú ý điều hướng về Hàn gia, Hàn thái thú. Hàn Mạc Vũ chính là tiểu thư nhà họ hàn, người xinh đẹp nổi tiếng gần xa về tài ngâm thơ đối câu của mình, nàng ta bước lên có phần tự tin nhưng vẫn đâu đó có chút e dè của thiếu nữ 16 tuổi.

“Tham kiến Hoàng thượng, Hoàng hậu và các vị hoàng tử! Tiểu nữ là Hàn Mạc Vũ, xin được mở màng cho cuộc thi tài này bằng một câu đối như thế này xin người ra đề ạ!” – Hàn Mạc Vũ yểu điệu hành lễ e dè đáp.

“Đước ta ra câu đối như thế này

“Không không tức không trống rỗng, không sắc gì ngoài trống rỗng không không!” – Hoàng thượng chậm rãi ra đề, mọi người nghe xong có chút xôn xao, ai cũng thấy đề có phải quá khó cho một tiểu cô nương hay không.

Nhan Diệp Doanh chậm rãi nâng chung trà trên tay hớp một ngụm uống, nàng nhớ năm đó Hoàng đế cũng ra câu đối như vậy, quả thật quá khó đến mức những nam nhân còn phải suy nghĩ đối như thế nào cho thỏa đáng cuối cùng thì Hàn Mạc Vũ cũng đối lại, gây nên sự chú ý tột cùng đối với mọi người có mặt tại đó, ai cũng ngưỡng mộ tài năng của nàng ta, bồi hồi trong trí nhớ nàng không phát hiện có một người đang trầm ngâm nhìn mọi động thái biểu cảm của mình.

“Không không tức không trống rỗng, không sắc gì ngoài trống rỗng không không

Tam tam tức ba chữ tam, ba trò gàn tán ba chữ tam tam” – Giọng nói dịu dàng âm trầm của Hàn Mạc Vũ vang lên khiến không gian trở nên êm ắng hẳng rồi đột nhiên vang lên tiếng rì rầm bàn tán.

“Hay Tam đối với không, không đối với có, rất đúng về đối lẫn ý nghĩa! Không hể danh là tài nữ thi ca của Nguyên triều!” – Câu nói gật gù tán thưởng của Hoàng thượng khiến cho gương mặt xinh như hoa của Mạc Vũ ửng hồng.

“Tiểu nữ được Hoàng thượng khen như vậy thật không dám nhận!” – Nói đoạn cúi đầu e thẹn, ánh mắt tinh ý liếc về phía thái tử Kỳ Song phát hiện ánh mắt y đang nhìn nàng ta nên e thẹn cúi gầm đầu.

“Mạc Vũ, ngươi hãy chọn người tiếp theo cũng như đề tài đi!” – Hoàng Thượng cười vui vẻ nói.

“Dạ vâng!” – Tiếng vâng nhẹ nhàng như dáng đi thanh thoát, mở tờ giấy trong tay ánh mắt Hàn Mạc Vũ hướng về các hoàng tử - “Người tiếp theo chính là Thất Hoàng tử Lãnh Kỳ Lạc!” – Giọng nói của Mạc Vũ làm Diệp Doanh có chút ngỡ ngàng nếu đúng theo kiếp trước người tiếp theo lên ứng cử chính là ca ca Diệp Minh mới phải tại sao lại đổi thành thất hoàng tử, lịch sử thay đổi phải chăng.

“Hahaha thất hoàng tử, được được! Lâu rồi trẫm chưa được thưởng thức tài năng của Thất hoàng tử con! Kỳ Lạc con lên đây!” – Hoàng thượng cười rôm rã, ai cũng có thể nhận ra được Hoàng Thượng đặc biệt ưng ý thất hoàng tử này.

“Thần thiếp cũng đã lâu không nghe được tiếng tiêu của Kỳ Lạc! Nhân dịp hôm nay Kỳ Lạc con nên cho mọi người được dịp thưởng thức!” – Hoàng hậu bên cạnh cũng lên tiêng.

“Thưa phụ hoàng và hoàng hậu nương nương! Tiêu thổi một mình thì thật buồn tẻ nhi thần nảy ra ý định hợp tấu một khúc nhạc có được không” – Thất hoàng tử Lãnh Kỳ Lạc lạnh lùng khoang thai bước lên nói, mọi người đều tán thưởng phong thái của chàng. Nếu nói thái tử Kỳ Song đỉnh đạc nhìn oai phong thì phong thái Kỳ Lạc thất hoàng tử lại ngược lại khoang thai, lạnh lùng nhưng dứt khoát. Nhìn Thất Hoàng tử đứng cạnh mỹ nhân Mạc Vũ nhìn như một bức tranh vẽ tuyệt mỹ.

“Tiểu nữ có ý như thế này tiêu thì nên hòa tấu cùng với đàn thì thật sự còn gì bằng nữa!” – Mạc Vũ e thẹn nói.

“Đúng như Hàn tiểu thư nói, tiêu hòa tấu với đàn thì thật sự là một sự hòa quyện tuyệt vời!” - Lãnh Kỳ Lạc cũng gật đầu đồng ý.

“Vậy ai muốn song tài cùng Kỳ Lạc đây?” – Hoàng thượng lên tiếng, danh tiếng tài thổi tiêu của thất Hoàng tử đã vang danh khắp thiên hạ nên mọi người đều e de nếu như tiếng đàn không khớp tiếng tiêu thì phải chăng đang tự bôi tro trét trấu vào mặt mình.

“Bẩm phụ hoàng, thần nhi có nghe danh tiếng của Nhan đại tiểu thư nhà Nhan đại tướng quân tinh thông cầm kỳ thi họa, đặc biệt là đàn, không biết tiểu thư có muốn cùng ta hòa tấu một bản!” – Kỳ Lạc đột nhiên hướng Nhàn Diệp Doanh nói, khiến nàng có chút ngỡ ngàng bất động, chuyện gì vậy! Vì sao lại có cớ sự này, đúng như kiếp trước là Diệp Minh lên sẽ gây được ấn tượng rất tốt với công chúa và Hoàng thượng mới phải, sao lại chuyển thành nàng?

“Tiểu nữ… Chỉ có tí tài hẹn mọn làm sao dám sánh song tiếu với hoàng tử! Chỉ có thể làm người khác phải chê cười!” – Diệp Doanh đứng lên cúi mình thi lễ nói.

“Doanh nhi nếu thất hoàng tử đã có nhã hứng muội cùng nên thử đi!” – Diệp Minh bên cạnh vội lên tiếng, không thể để thất hoàng tử mất mặt được, người được Hoàng thượng thương yêu như vậy, nếu để người không vui cũng y như đang khiến Hoàng thượng không vui như vậy thật không tốt cho Nhan gia. Diệp Doanh ngạc nhiên quay sang nhìn Diệp Minh thấy ánh mắt y thúc giục đành cúi đầu thở dài rồi bước lên.

“Tiểu nữ tại mọn có điều gì sơ suất xin hoàng tử bỏ qua!” – Diệp Doanh nói, ánh mắt xa xăm nhìn người đứng trước mặt, nàng biết y biết nàng biết đánh đàn nếu nói không biết thật quá trắng trợn, nên mới nói tài năng hạn hẹp muốn thoái xuống, nhưng nàng vẫn không hiểu vì sao Kỳ Lạc lại làm như vậy!

“Được chuẩn bị đàn và tiêu!” – Hoàng thượng nhanh chóng lên tiếng, tiêu và đàn được mang đến gân như chỉ 1 khắc sau. Diệp Doanh từ từ chạm vào cây đàn, đàn tốt nhưng không phải kiểu thượng hạn nhất, âm thanh hoàn toàn không trong veo như bảo đàn.

“Nhan tiểu thư có gì không hài lòng sao?” – Kỳ Lạc cầm chiếc tiêu cẩm thạch xanh trong tay nhướn nhướn mày nhìn Diệp Doanh như kiểu tôi đợi xem nàng sẽ giấu giếm tài năng được bao lâu!

<dr.meohoang>

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.