“Không không cho ta nước làm ơn cho ta nước!” – Diệp Doanh hét toáng lên, tay ôm lấy gương mặt và chiếc cổ, kêu gào thảm thiết.
“Tiểu thư, tiểu thư, người gắp ác mộng sao! Nước đây tiểu thư!” – Nghe giọng nói Nhan Diệp Doanh bừng mở mắt nhìn, trước mặt cô là gương mặt thân quen của tiểu Tình, nha hoàn theo cô từ nhỏ. Tại sao tiểu Tình lại đang xuất hiện trước mặt nàng, chẳng phải tiểu Tình đã bị đánh chết chỉ vì dám ngắt lời của Diệp Dung rồi hay sao. Hoang mang Diệp Doanh nhìn xung quanh, khung cảnh xung quanh vô cùng quen thuộc với nàng, đây chính là khuê phòng của nàng ngày trước khi vào cung. Vô thức đưa tay lên sờ trên mặt vẫn trơn láng bình thường bất chợt Nhan Diệp Doanh òa khóc, nàng ôm chầm lấy tiểu Tình kiến nha hoàn lúng túng không biết chủ nhân của mình vì sao lại hành động kỳ lạ đến như vậy!
“Em còn sống hay quá! Huhuhu ta vẫn còn sống huhuhu!” – Diệp Doanh, khóc lóc vẫn kiên quyết ôm chầm lấy tiểu Tình.
“Tiểu thư nói gì nô tỳ không hiểu gì cả? Phải chăng hôm qua tiểu thư đi chơi vui quá cho nên tối liền nằm mơ như vậy!” – Tiểu Tình hoàn toàn lúng túng trước phản ứng của Nhan Diệp Doanh.
Buông tiểu Tình ra, Diệp Doanh quan sát, gương mặt tiểu tình có phần non hơn khi hai người cùng nhau vào cung. Nhan Diệp Doanh không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng hiện tại nàng chỉ cần biết cả hai người họ đều còn sống là được rồi.
“Tiểu Tình nói cho ta biết vài điều được không?” – Nhan Diệp Doanh sau khi lấy lại bình tĩnh liền hít một hơi thật sâu nói.
“Dạ vâng!” – Tiểu Tình cảm thấy tiểu thư của mình vô cùng khác lạ nhưng không biết khác lạ chỗ nào nên cũng dè dặt gật đầu xin vâng.
“Năm nay là năm thứ mấy rồi và ta... Ta mấy tuổi rồi!” – Nhan Diệp Doanh lờ mờ nhận ra bản thân hình như đã sống lại trong quá khứ.
“Tiểu thư người có sao không? Đừng làm nô tỳ sợ!” – Tiểu Tình cuống quýt lên, gương mặt đầy lo lắng.
“Em trã lời ta đi!” – Nhan Diệp Doanh đanh mày nhìn tiểu Tình.
“Dạ tiểu thư, năm nay là năm thứ Nam Hinh thứ 37, tiểu thư vừa tròn 15 tuổi, hôm qua chính là ngày lễ cập kê của người!” – tiểu Tình dẹ dặt nói, ánh mắt không ngừng quan sát tiểu thư của mình trước mặt.
“Nam Hình 37 vậy còn 3 năm nữa thì thái tử lên ngôi! Tức hiện tại ta và hắn không có quan hệ gì! Nếu ông trời đã cho ta cơ hội, ta sẽ cố không ngu một lần nữa!” – Nhan Diệp Doanh nghe nói xong, liền tự tra lại trong trí nhớ của bản thân khoảng thời gian này có những sự việc gì xảy ra, cảm thấy bản thân thật sự đã nhận được một ân huệ rất lớn từ Trời cao xanh. Có thể do bản thân nàng đã quá ấm ức nên Ngài cho nàng thêm một cơ hội để mà sửa đổi mọi thứ.
“Tiểu thư! Người sao vậy. Người nói gì nô tỳ không hiểu, nô tỳ gọi đại phu nhé!” – Tiểu Tình lo lắng nhìn biểu hiện của Nhan Diệp Doanh, nàng ta hoàn toàn không hiểu Nhan Diệp Doanh đang nói cái gì, vì sao tiểu thư lại khóc nhưng miệng lại nở nụ cười mãn nguyện đến như vậy.
“Không có gì! Em đi nghỉ đi! Ta cũng nghỉ thêm chút nữa!” – Nói đoạn Diệp Doanh nằm xuống quay mặt cười tươi nói với tiểu Tình rồi lệnh nàng ta đi ra bên ngoài.
Nàng nhớ năm Nam Hinh 37 cũng chính là năm nàng làm lễ cập kê đủ 15 tuổi, tại hôm đó nàng đã lần đầu gặp thái tử Lãnh Kỳ Song và đã phải lòng y, nàng nguyện chỉ gã cho y và rồi cũng chính ngày hôm đó đã vẽ nên một tấn bi kịch nối tiếp nhau của cuộc đời sau này của nàng. Nghĩ đến đó Nhan Diệp Doanh khẽ rùng mình kinh sợ.
Sáng ngày hôm sau như thường lệ tiểu Tình đến phòng gọi Diệp Doanh dậy sửa soạn, để nàng đi thỉnh an Nhan lão lão cũng như Nhan lão gia và Nhan phu nhân, nhưng không ngờ Nhan Diệp Doanh đã dậy tự bao giờ, xiêm y cũng đã chuẩn bị xong quy chỉ có mái tóc vẫn chưa làm gọn gang lại.
“em đến đúng lúc lắm tiểu Tình, ta thật không biết nên quấn nó như thế nào?” – Vừa thấy tiểu Tình đến, Diệp Doanh nhanh chóng lên tiếng, quả thật nàng đã không còn nhớ cách bới tóc của thiếu nữ nữa, cũng đã quá lâu nàng không tự làm kiểu tóc này nữa.
“Tiểu thư sao hôm nay người nôn nóng thế!” – Tiểu tình có chút ngạc nhiên nhưng cũng nhanh chóng tiến vào giúp nàng chuẩn bị đầu tóc. Nhan Diệp Doanh chỉ thuận miệng cười không đáp, sao nàng không gấp gáp cho được, nàng lại được gặp Nhan phu nhân mẹ ruột của mình, trong quá khứ sau khi cập kê không lâu thì Nhan phu nhân bị bệnh rồi không qua khỏi, từ đó mọi chuyện trong nhà dần dà đều nằm trong tay của Lý di nương cũng chính là mẹ của Nhan Diệp Dung.
“Diệp Doanh xin thỉnh an nải nải, phụ thân và nương!” – Sự xuất hiện sớm của Diệp Doanh cũng gây nên sự ngạc nhiên của các vị trưởng lão.
“Ngoan, đứng lên, đến tuổi cập kê tự khắc lại trở nên người lớn thế này thật sự khiến ta vô cùng hài lòng!” – Nhan lão lão lên tiếng cười hiền nói.
“Dạ cũng nhờ nương chỉ bảo con mỗi ngày!” – Nói đoạn Diệp Doanh hướng nhìn Nhan phu nhân cười thật tươi. Đó là người mẹ mà nàng rất nhớ nhung, người vẫn còn sống đang nhìn nàng bằng ánh mắt hài lòng.
“Đứa nhỏ này ngày càng mồm mép!” – Nhan phu nhân vui vẻ cười nói.
“Con Diệp Dung xin thỉnh an, nãi nãi, phụ thân và phu nhân!” – Nhan Diệp Dung nhỏ hơn cô 2 tuổi, hiện đang 13 tuổi đang chuẩn bị vào khóa huấn luyện quy cũ để chờ ngày cập kê 2 năm nữa, dáng người nhỏ bé, yếu ớt duy gương mặt đã bắt đầu lộ ra vẻ xinh đẹp hơn người.
Gương mặt ngây thơ cùng nụ cười kia đã lừa gạt nàng không biết bao nhiêu năm trời qua cuối cùng đã hại chết nàng thảm hại, cũng chính nụ cười và gương mặt ngây thơ kia đã khiến Nhan gia lao đao, khiến Nhan Diệp Minh anh trai của Nhan Diệp Doanh phải tha hương nơi biên ải. Diệp Doanh dùng ánh mắt xa lạ, chán ghét nhìn Diệp Dung trước mặt khiến Diệp Dung có chút bất ngờ không hiểu tại sao hôm nay tỷ tỷ lại đối xử với mình như vậy!
<dr.meohoang>