Tiểu Thư Và Nông Dân

Chương 27: Chương 27




Và những ngày sau đó tôi và tiểu thư rất tập trung học và làm bài, những cũng không quên tập vào vai người yêu của tiểu thư. Khi học chung với nhau tôi là người chỉ có khi gõ đầu tiểu thư vì tiểu thư làm sai mà còn cãi rất khí thế, nhưng khi vào vai người yêu của tiểu thư thì tôi bị ngược lại, và gần như mỗi lần tôi đến trường của tiểu thư thì cứ như là người ở trên hành tinh nào xuống, tôi cứ bị dòm ngó bởi các nữ sinh, quần áo tôi mặc ra ngoài bây giờ là những bộ đồ mà tiểu thư mua cho tôi. Khá mắc tiền và cũng rất đẹp, bản thân tôi cũng rất thích được mặc nó vì chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày mình sẽ mặc những bộ đồ như thế này.

Cảm giác thân thuộc với tiểu thư lúc nào tôi cũng không còn để ý tới, khi thấy tiểu thư học mệt tôi luôn tìm kiếm những món ngon trên mạng để làm cho tiểu thư ăn, có sức mà học để chiến đấu với bài kiếm tra sắp tới. Tôi cũng thắc mắc một điều là ba mẹ của tiểu thư đang ở đâu mà để cho tiểu thư một mình với những người cận vệ xung quanh. Nhưng tôi nghĩ chắc hẳn có gì đó đặc biệt mà tôi chưa được khám phá ra.

Và thứ 6, ngày kiếm tra đã tới.

Tôi đã chuẩn bị mọi thứ tốt nhất cho cả hai để làm bài tốt nhất. Khi tiểu thư xuống lầu tôi mỉm cười và nói

“Thế nào! Sẵn sàng cho bài kiếm tra rồi chứ tiểu thư?”

“H,,,,mmm.... hog biết nửa, thấy lo lo làm sao ah?”

“Tự tin lên nào, cả tuần qua ôn và học cứ thế mà làm, làm bài thi phải bình tỉnh, câu dễ làm trước, câu khó làm sau.”

“uhm... sẽ cố gắng, cố lên nào!” tiểu thư dơ tay quyết tâm, làm tôi cũng cảm thấy vui.

Khi đua tiểu thư tơi trường rồi tôi cũng đi đến trường của tôi. Vừa tới nơi tôi nhận được tin nhắn.

Tiểu thư xinh đẹp: hihi... quên nửa, anh cũng thi tốt nha.

Tôi: cám ơn tiểu thư :)

Cả tôi và tiểu thư cùng trải qua thời gian 90p trong lớp , tôi tập trung làm những phần dễ và những câu chắc điểm, trong lớp tôi học đến phút 60 thì đã có người nộp bài, tôi cảm thấy hơi rung khi có nhiều người nộp sớm trông họ rất tự tin về phần bài làm của mình.Tôi làm bài xong ở phút 80 nhưng không dám nộp vì sợ mình sai gì, nên tôi dò thật kỉ khi tiếng trống đánh hết giờ tôi đi lên nộp bài. Thế là phần kiểm tra chất lượng của tôi đã xong. 90 phút căn thẳng cũng được giải tỏa, không biết tiểu thư làm bài sao nhỉ? chắc giờ nảy cũng nộp bài xong hết rồi.

Tôi đi đến trường của tiểu thư và gọi tiểu thư ra ở trước cổng trường.

“Trân ơi anh ở đây nè!” - tôi nhảy lên vẩy tay khi thấy tiểu thư bước ra khỏi cổng trường, thấy tôi nhưng không hề có một nụ cười , tôi không biết là tiểu thư làm bài có tốt không?

“Tiểu thư sao vậy? làm bài không tốt hả?” - nhìn vẻ mặt bí xị của tiểu thư tôi đoán như vậy, tiểu thư im lặng nhìn tôi không trả lời rồi lủi thủi đi về phía trước, tôi không biết chuyện gì nhưng tôi nghĩ chắc có chuyện gì rất tệ đã xảy ra, tiểu thư đi phía trước còn tôi thì đi phía sau giữ một khoảng cách nhất định. Nhưng đi được một lúc thì tiểu thư dừng lại, quay lại nhìn tôi. Chạy nhanh về phía tôi và la lên

“yeah.... em làm bài rất là tốt, cám ơn anh” - tiểu thư vui mừng ôm cổ tôi cứng ngắt quay vòng vòng -”cám ơn anh”- luôn miệng nói ra câu đó

“hihi.... “ - tôi cũng vòng tay qua lại để ôm tiểu thư lúc này tôi cảm thấy vòng tay của tôi đủ lớn để ôm và bảo vệ người con gái này, chưa bao giờ tôi thấy tiểu thư vui như thế này, cứ như một đứa trẻ được nhận quà từ ông già noel vậy. “sao tiểu thư biết mình làm tốt? tiểu thư dò bài với bạn hả?”

“không có hỏi bạn, đưa kết quả cho thầy xem, thầy nói làm rất tốt”- tiểu thư trả lời nhưng vẫn ôm lấy tôi.

“ah … ah ….. tính ôm tới lúc nào đây hả?”

Tiểu thư buôn tôi ra và mặt hơi đỏ, nét e thẹn làm tôi cũng cảm thấy mắc cười.

“xin lỗi “ - tiểu thư ngại

“thôi không sao đâu, vậy chúng ta đi ăn mừng đi”

“ủa? anh làm bài được không?”

“hì hì … cũng chưa biết nửa, chắc phải đợi kết quả thôi ah,nhưng không quá tệ đâu”

“chúng ta đi ăn KFC đi ha”

“thôi chúng ta nay đi ra chợ mua đồ ăn về nhà mình làm tiệc ở ngoài trời đi, nhà có sân ăn ở ngoài sẽ rất là vui đó” - ý kiến của tôi đưa ra

“công nhận nha” - tiểu thư đánh vào vai tôi một cái

“sao hả?”

“có lúc suy nghĩ của anh cũng tuyệt vời đó chứ, em thích đó nha”

“hì hì … nông dân cũng có suy nghĩ hay chứ bộ, bây giờ mình về nhà cất hết tập vỡ sau đó đi ra chợ mua đồ tươi về chế biến ha, anh mới học được vài món trên mạng đó, công nhận cái điện thoại này xài hay thật”

Một lúc sau xe đến đón tôi và tiểu thư về nhà. Nhiều khi tôi suy nghĩ có lúc xưng anh với tiểu thư có lúc xưng là tôi, ôi ngôi xưng lộn xộn quá, xưng anh luôn cho rồi, dù gì thì tôi cũng lớn hơn tiểu thư mà.Về đến nhà niềm vui của tiểu thư chưa hết, quá vui khi làm bài rất tốt mà, tôi cũng biết một điều là các anh vệ sĩ trong nhà cũng đang thắc mắc là tại sao tiểu thư lại như vây. Nhưng cũng là lần đầu tiên tôi nhìn thấy nụ cười của các anh vệ sĩ siu ngầu đó.

Khi tiểu thư bước ra ngoài đi mua đồ chung với tôi thì tôi nói ý kiến của mình

“tiểu thư có xe đạp không?”

“có, ủa mà chi dạ?”

“đi xe đạp ra chợ, tập thể dục luôn”

“nhưng em không biết chạy xe đạp”

“thì anh chỡ em đi”

“tiểu thư ah nguy hiểm lắm” - người vệ sĩ lên tiếng

“tôi không sao đâu mà, mấy anh khéo lo”

“ah!” - tôi nghĩ ra sáng kiến -” các anh thay đồ bình thường đi, nếu mặc đồ nghiêm túc như vậy thì mọi người sẽ để ý mất, cũng phải cất đi để mắt thoải mái, như vậy các anh cũng dễ bảo vệ tiểu thư hơn” - tôi nói xong thì hai anh vệ sĩ nhìn nhau sau đó nhìn tiểu thư

“hehe.. các anh cứ làm theo lời anh ấy đi, như vậy mọi người cũng thoải mái nửa, các anh lấy xe đạp trong kho ra đi, kiểm tra luôn nha, hôm nay chúng ta ăn mừng lớn thôi” - tiểu thư vung tay cứ như là thoát đi khỏi sự ràng buộc nào đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.