Editor: Yuri Ilukh
Hàn Tử Kiêu vươn tay, chuẩn xác vòng qua cổ An Hi giống như có thể nhìn thấy, ngón tay anh cọ qua cổ và tóc mái An Hi.
Giống như một cái ôm.
Vòng cổ vang một tiếng rồi đóng lại.
Đinh~~
Chuông bạc nho nhỏ phát ra một tiếng vang.
Hàn Tử Kiêu giống như rất vừa lòng, còn thuận tay giúp cô vuốt vuốt bím tóc từ bên trong vòng cổ ra, giúp cô đặt nó ở bên vai.
Anh vừa mới tới gần thì Tiểu tham thú trên vai An Hi giống như chịu đả kích, vèo một cái chui vào trong tiểu lục lạc.
Anh vô tình trêu chọc làm An Hi hơi hoảng hốt, vội vàng cúi đầu nhìn vòng cổ.
“Vòng cổ khá xinh đẹp, nhưng anh thu nó vào vòng cổ rồi thì sao tôi lại còn phải mang nó?”
“Con tham thú này muốn đi theo cô, tôi không thể kiên quyết mang nó đi. Nhưng tôi có thể cất nó vào vòng cổ, như vậy cô sẽ không nhìn thấy nó nữa“.
Hàn Tử Kiêu dùng tay kéo lục lạc về giữa cổ cô, sau đó buông ra hỏi: “Tôi đã lấy nó từ trên vai cô xuống rồi, nên cô sẽ đồng ý với điều kiện của tôi?”
Chuyển Tiểu Tham thú từ vai đến lục lạc là xong? Anh ta cũng quá vô lại rồi?
Nhưng cô cũng không có cách nào khác, hơn nữa hợp tác với anh đúng thật là song thắng.
An Hi gật gật đầu: “Tôi đồng ý với anh“.
An Hi lui ra sau hai bước, cách xa anh một chút làm cô cảm thấy hô hấp thuận lợi hơn nhiều, sau đó cô xách lục lạc lên hỏi: “Nếu tôi trực tiếp vứt nó đi thì thế nào? Chẳng lẽ nó sẽ tự mình mọc cánh bay trở về?”
Trên mặt Hàn Tử Kiêu đều là không tán đồng: “Đương nhiên cô có thể vứt đi, nhưng tôi kiến nghị cô không cần làm thế. Thời cơ tới thì nó sẽ tự mình đi, tuỳ tiện vứt nó đi khả năng sẽ bị thứ không tốt phản phệ“.
Thôi được. An Hi không hiểu chuyện này, anh ấy là chuyên gia nên cứ nghe theo anh ấy.
“Vậy anh định giúp tôi dưỡng Thuỵ Khí thế nào?”
An Hi cầm tiểu lục lạc trên cổ, tò mò chờ.
Hàn Tử Kiêu ra hiệu với bảo vệ.
Chỉ trong chốc lát đã có người dọn một cái thùng thật lớn vào tiệm của An Hi.
La Tiểu Lạc nghe thấy thanh âm cũng chạy từ bếp ra xem.
Trong thùng đựng từng chồng từng chồng ly trà sữa.
Thành ly trong suốt, lại rất rắn chắc, rõ ràng đã được xử lý thêm, bên trên có 2 loại nắp, một loại màu trắng, một loại hình vòm trong suốt.
Còn có một loại giấy nhăn được làm tương đối chắc chắn, dùng để bọc ngoài ly đồ uống nóng.
“Xem này, bên trên còn in tên cửa hàng chúng ta” La Tiểu Lạc kinh hỷ xoay xoay cái ly.
Trên mỗi cái ly đều có in hình con dấu có tên quán dạng thể triện, nhìn qua rất đặc biệt.
Khi An Hi mở cửa hàng đã từng đi chợ bán sỉ và lên mạng khảo sát giá ly, nhưng vì nguyên vật liệu làm trà sữa đều phải dùng đồ tốt, giá trà sữa thì chỉ 12 đồng/ly, An Hi tuyệt đối không đủ sức dùng ly quá đắt.
Cái ly Hàn Tử Kiêu đưa tới thoạt nhìn tinh xảo xinh đẹp, chất lượng còn tốt hơn ly quảng cáo ngoài chợ nhiều.
“Dùng hết sẽ có người đưa đến tiếp” Hàn Tử Kiêu nói.
An Hi rất thích, cái ly đẹp có thể làm trà sữa tăng lên vài cấp bậc, nhưng An Hi lại chưa hiểu lắm.
“Đổi ly khác có thể giúp gia tăng Thuỵ Khí sao?” An Hi hỏi.
“Không” Hàn Tử Kiêu trả lời, “Chỉ là tôi không thích có người tuỳ tuỳ tiện tiện có thể bóp nát ly trà sữa của cô“.
Có ý gì? An Hi nghe không hiểu.
Hàn Tử Kiêu cũng không quan tâm cô có hiểu không, đứng lên nói với An Hi: “Đi với tôi“.
“Đi đâu?” An Hi không thể hiểu được.
Hàn Tử Kiêu quay đầu lại chờ cô: “Không phải cô bảo tôi giúp cô sao? Tôi mang cô đi một chỗ có thể dưỡng Thuỵ Khí“.
An Hi tháo tạp dề, cầm theo túi vải của mình, sau đó còn nói với La Tiểu Lạc đang chìm đắm trong đống ly nói: “Tớ đi một chút rồi sẽ trở lại nhanh thôi“.
La Tiểu Lạc nhìn An Hi, lại nhìn Hàn Tử Kiêu, tuy có chút sợ hãi nhưng vẫn lấy hết can đảm nghiêm túc nhắc nhở An Hi: “Cậu chú ý an toàn, nếu có nguy hiểm phải gọi điện liền cho tớ nhé“.
An Hi nhìn cô ra hiệu bằng tay, có chút muốn cười, cô ấy định nhận được điện thoại liền tới xử lý Hàn Tử Kiêu sao?
Dạo này trà sữa bán ra không ít, An Hi rất tin tưởng năng lực gặp dữ hoá lành của mình, cô vẫy vẫy tay với Tiểu Lạc rồi đi theo Hàn Tử Kiêu ra khỏi tiệm trà sữa.
Sau khi lên xe, An Hi ngồi ở ghế sau, Hàn Tử Kiêu bên cạnh vẫn luôn nhắm mắt dưỡng thần.
Xe chạy một đường về phía trước, bảo vệ ngồi trước nhẹ nhàng thì thầm với nhau.
“Thật kỳ quái, hôm nay còn đường này vậy mà không kẹt xe, hơn nữa tất cả đều là đèn xanh?”
An Hi đắc ý trong lòng: Đương nhiên, anh cũng không nghĩ là ai ngồi trên xe.
Từ khi An Hi xuyên qua tới nay, cô ngồi xe luôn luôn một đường mà đi, đừng nói kẹt xe, số lần gặp phải đèn đỏ cũng đếm trên đầu ngón tay.
Một đường đèn xanh mà chạy đến ngoại ô, bê tông cốt thép giảm đi, cây xanh nhiều lên, một mảng lớn là khu biệt thự ven hồ, bên hồ còn có những đàn chim đậu thành đàn.
Xe chạy thẳng một đường, đi vào một cánh cửa tự động.
Lúc này An Hi mới có chút hối hận.
Chỗ này nhìn qua hình như là nhà của anh ta. Lại tuỳ tiện cùng anh ta tới đây, nếu bị hầm thành canh Sô Ngu cũng không ai biết.
Biệt thự có diện tích không nhỏ, trang trí kiểu Trung Quốc cổ điển.
Tường trắng, ngói đen truyền thống cùng đường cong hiện đại hoà quyện vào nhau, trong đình viện cũng có hương vị cổ điển, nhưng lại trống trải hơn nhiều, phong cách tối giản, thoạt nhìn rất thanh tân thoát tục.
Hàn Tử Kiêu nói bảo vệ đưa họ đến cửa, sau đó không cần người chỉ dẫn, mang theo An Hi đi vào cửa chính.
Không gian bên trong rộng rãi, nội thất rất gọn gàng, mặt đất không hề có chướng ngại nào.
An Hi nghĩ, đây đều là do Hàn Tử Kiêu không nhìn thấy, bố trí như vậy tiện cho anh nhất.
Trong lòng Hàn Tử Kiêu giống như vẽ sẵn một cái bản đồ của biệt thự, tự nhiên đi qua đi lại, động tác nhanh gọn lưu loát, không phải bất đắc dĩ thì sẽ không duỗi tay chạm vào xung quanh để xác nhận vị trí.
Từ khi biết anh tới nay, anh vẫn luôn nỗ lực biểu hiện giống như một người khoẻ mạnh, cũng không thích người khác đặc biệt giúp đỡ.
Chỉ có anh mới biết được không nhìn thấy có bao nhiêu khó chịu.
An Hi không khỏi liếc nhìn anh một cái, trong lòng thêm chút đồng tình.
Hàn Tử Kiêu cũng không dẫn An hi đi phòng khách mà dẫn cô xuyên qua toàn bộ biệt thự, đẩy cửa phía sau ra.
Căn phòng trước mặt là một phần của biệt thự, hướng về hậu viện, rộng khoảng hơn trăm mét vuông nhưng lại vô cùng kì quái.
Bên trong trồng đầy các loại kỳ hoa dị thảo An Hi chưa từng gặp qua.
Nơi nơi đều có các loại lá cây hình dáng kỳ lạ, dây leo bò lên phía trên, các loại hoa cỏ tranh nhau đua nở, trong không khí có từng đợt mùi thơm nhè nhẹ toả ra.
Thậm chí còn có cây lớn. Cây thật. Còn sống.
Trần nhà là mái vòm cao khoảng hai tầng, nhưng tán cây gần như sắp chạm đến trần nhà, trên cành cây rũ xuống một chuỗi dài trái cây.
Nóc nhà là kính trong suốt, ánh mặt trời không chút nào bủn xỉn mà chiếu vào làm nơi này sáng ngời lại ấm áp, giống như một căn phòng chứa chan ánh mặt trời.
Chiếc thảm dưới chân mềm mại, cũng là màu xanh lục.
An Hi ngồi xổm xuống sờ sờ, bỗng nhiên phát hiện, tuy rằng tua tua mềm mại tinh tế, thoạt nhìn bằng phẳng nhưng cái này căn bản không phải thảm.
“Đây là cỏ?”
“Là cỏ” Hàn Tử Kiêu đáp, “Tiện cho cô nằm ngủ ở trên đó“.
“Tôi làm gì?” An Hi hoảng sợ.
“Cô ngủ. Từ nay về sau, mỗi ngày cô đi tiệm trà sữa bán hàng, sau đó buổi tối trở về nơi này ngủ. Đây mới là hoàn cảnh để một con Sô Ngu ngốc. Cô cho rằng sống ở trong khu dân cư khói xe mịt mù cùng với khói dầu xào rau có thể dưỡng ra Thuỵ Khí sao?”
Ngữ khí Hàn Tử Kiêu chân thật đáng tin, An Hi quả thực không thể tin tưởng.
“Anh bảo tôi mỗi tối đều ngủ ở chỗ anh? Còn phải ngủ trên cỏ?”
“Đúng. Không khí trong phòng này đã được tinh lọc, thực vật được nuôi ở đây cũng rất đặc thù, có thể giúp cô dưỡng ra càng nhiều Thuỵ Khí“.
Anh ta bị điên rồi sao?
Anh ta trực tiếp để người khác dọn tới nhà anh ta sống?
Hơn nữa An Hi nhìn quanh một phòng, căn phòng đầy ánh mặt trời này ngoại trừ thực vật cũng chỉ có thực vật, không bàn, không ghế, không giường, một chút hương vị con người đều không có.
Để người sống tại nhà kính trồng hoa, ngủ ở trên cỏ, quả thực là xem người như trâu mà nuôi.
Nhưng người ta nuôi trâu đều dùng cỏ khô, anh có biết không?
Chẳng lẽ đây là báo ứng của việc tuỳ tiện nằm trên cỏ ngủ một giấc rồi xuyên tới thế giới này sao?
An Hi xoay người muốn đi.
Hàn Tử Kiêu biết suy nghĩ của cô, lạnh lùng nói: “Cô có biết đồng ý giao dịch với sát thần, nếu không thực hiện sẽ có hậu quả gì sao?”
Theo lời nói của anh, ánh mặt trời chiếu qua nóc nhà bằng kính bỗng nhiên mất đi độ ấm, không khí trở nên lạnh buốt, không biết ở đâu thổi tới từng trận gió lạnh.
Người này thật doạ người.
Môi mỏng của anh mím chặt, đôi mắt lạnh như băng, bên trong mang theo vẻ uy h.iếp không cần nói cũng biết.
Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt.
An Hi đánh giá trong chốc lát, lại ngồi xổm xuống sờ sờ mặt cỏ.
Cỏ nhỏ tươi tốt, phía dưới là đất, hình như loáng thoáng còn có hơi ẩm.
Nếu An Hi là nguyên thân của con Tiểu Sô Ngu kia chắc là sẽ thích?
Tuy là xuyên tới thân thể Tiểu Thuỵ thú nhưng An Hi vẫn cảm thấy mình là con người.
Con người không thể mỗi ngày nằm ngủ trên cỏ.
An Hi rốt cuộc lên tiếng, nhỏ giọng cò kè mặc cả với anh: “Muốn tôi dọn đến đây sống cũng có thể, nhưng tôi muốn một chiếc giường, có thể không?”
Ngủ trên giường là điểm mấu chốt của An Hi.
“Còn có chăn” An Hi quan sát anh, đánh giá thấy anh không có ý phản đối lại cẩn thận bổ sung: “Còn có gối đầu, còn có nệm, nhỏ nhỏ, mỏng mỏng bình thường là được, không cần thật tốt“.
Nghe được lời nói của cô, Hàn Tử Kiêu nheo nheo mắt, trên mặt tràn đầy vẻ hận rèn sắt không thành thép.
Trên mặt đất đều là các loại cỏ cực kỳ hiếm sắp tuyệt chủng, mỗi gốc cây ngọn cỏ đều là chuyên gia của Dvesa dốc lòng nuôi dưỡng ra.
Thân thể Tiểu thuỵ thú trời sinh thích hợp ngủ ở hoàn cảnh thuần tự nhiên, một hai phải đặt giường là tại làm sao?
Nếu Hàn Tử Kiêu không phải Hàn Tử Kiêu thì anh nhất định dùng sức lắc đôi vai cùng cái đầu nhỏ của Tiểu thuỵ thú: Cô là Sô Ngu đó, nên ngủ ở trên cỏ, cô tỉnh táo lại đi!
Nhưng Hàn Tử Kiêu sẽ không làm vậy, anh chỉ lạnh lùng hỏi: “Có phải tôi nên dọn cho cô một cái TV, lắp một bộ loa?”
“Mấy thứ đó không cần” An Hi đáp trôi chảy, “Nhưng mà có thể nói mật mã wifi nhà anh cho tôi không?”