Thành phố A, sáng sớm, không trung mờ mịt giữa màn sương mù.
Tầng mây đẫm nước dính vào nền trời xám xịt, làm người ta không thấy được một tia sinh khí. Oi bức, ẩm ướt chính là những từ đại diện cho thành phố này.
An Tĩnh dậy từ rất sớm, trong căn phòng tối om, cô xoay người, hướng về tấm rèm che cách đó không xa ngáp dài.
Trong không gian yên tĩnh, rất dễ dàng nghe thấy tiếng bước chân như có như không bên ngoài căn phòng.
Cô thầm nghĩ bụng, chắc là chị đã dậy rồi.
Lúc nào chị cũng dậy sớm hơn mình.
Ánh mắt An Tĩnh chăm chú nhìn tấm rèm cửa, giống như có đồ vật gì được đặt ở đó vậy.
Bước chân ngoài cửa hướng xuống lầu, giọng nói dưới lầu dần dần rõ ràng hơn.
Tiếng mẹ cùng chị nói chuyện.
Lò vi sóng ‘đinh’ một tiếng.
Tiếng bố lật trang báo truyền cả đến tai cô.
Vì nhà có một người chơi piano, nên mỗi phòng được cách âm rất tốt, những tiếng động này cũng không lớn đến độ nghe thấy được.
Nhưng không hiểu sao, có lẽ bởi đây là những chuyện trải qua hằng ngày, nó quanh quẩn bên tai cô một cách tự nhiên.
Rèm cửa không đóng kín bập bềnh xao động.
Cô nghĩ, lại không nghe lời mẹ dặn phải đóng chặt cửa sổ rồi.
Con ngươi đen nhánh của An Tĩnh cuối cùng có được tiêu điểm, cô chớp chớp mắt, nhoài người dậy, vén chăn bước xuống giường.
Mặc chiếc váy ngủ rộng thùng thình, một bên vò vò mái tóc, một bên đi tới chỗ rèm cửa.
Dưới xương quai xanh tinh tế xinh đẹp, chú mèo Hello Kitty hồng phấn đang nghiêm túc vẫy tay.
Bàn tay mảnh khảnh trắng xanh vươn ra đóng kín tấm rèm cửa sổ.
Tia nắng mặt trời đột ngột chiếu tới khiến cô chưa thích ứng nheo mắt, lông mày cau lại.
Cô vội rụt tay về che chắn mắt, cản lại ánh nắng sớm.
Thời tiết âm u, ướt lấp nhấp.
An Tĩnh hơi cong khóe miệng.
Cô thích thời tiết này.
Tiếng bước chân ngoài cửa ngày một gần, dừng lại trước cửa phòng cô, ngay sau đó vang lên tiếng gõ cửa.
Cốc cốc.
“Tĩnh Tĩnh, rời giường thôi.”
Người bên ngoài đợi một chốc không thấy có phản ứng, chuẩn bị đẩy cửa vào.
“Mẹ, con dậy rồi, thay quần áo xong sẽ ra liền.”
Một giọng nói nhỏ xíu lười biếng vọng ra.
Mẹ An đứng ngoài cửa nghe thấy tiếng trả lời mới ngừng lại cánh tay định mở cửa, nhíu mày nói, “Hôm nay là khai giảng, đừng ngủ nướng nữa, chị con dậy từ lâu rồi đấy.”
Nói xong câu này lại đợi một lúc, bên trong vẫn im ắng, chỉ có tiếng mặc quần áo loạt xoạt truyền ra.
“Mau lên, chỉ đợi mình con xuống ăn sáng thôi.” Mẹ An lại cau mày.
“Con biết rồi.”
Đợi thấy có phản ứng mẹ An mới hài lòng rời đi.
Trong phòng, cô gái ngừng một chút rồi lại tiếp tục điềm nhiên mặc đồng phục.
Mười phút sau An Tĩnh rửa mặt xong đeo cặp sách xuống lầu.
Trong phòng ăn, An Hướng Dật vừa ăn bữa sáng vừa lật giở tờ báo tài chính trên bàn.
Người đàn ông ngoài bốn mươi mặc một bộ tây trang cắt may khéo léo, lại thường xuyên rèn luyện, bởi vậy khó mà đoán được tuổi tác của ông.
Lục Mỹ Hoa căn dặn An Nguyệt còn đang ăn cơm điều gì đó, An Nguyệt nghịch ngợm đung đưa cánh tay bà.
An Tĩnh khẽ khàng đi xuống lầu.
Nghe thấy tiếng động, An Hướng Dật ngẩng đầu lên khỏi tờ báo: “Tĩnh Tĩnh xuống rồi, mau lại đây ăn sáng, lát nữa bố đưa hai đứa đến trường.”
An Tĩnh dạ một tiếng, kéo ghế dựa, mở miệng chào mẹ và chị gái.
“Bố, công ty không bận sao?”
Cô chọn miếng sandwich nhỏ, tách hai mẩu ra, phết bơ lạc lên trên.
Lục Mỹ Hoa đối diện một bên dặn dò An Nguyệt thủ tục nhập học cần chú ý, một bên đẩy cốc sữa tươi về phía An Tĩnh.
“Bận chứ, nhưng bận đến đâu cũng phải đưa hai đứa đi.”
An Hướng Dật đẩy gọng kính, “Hôm nay là ngày đầu tiên hai đứa lên lớp mười một, chắc chắn là phải đưa rồi.”
An Tĩnh mỉm cười, cúi đầu ngoan ngoãn ăn sandwich.
An Hướng Dật mở một công ty tầm trung, bình thường đều bận rộn không có thời gian ăn sáng, càng khỏi nói đến đưa hai người đi học.
Quả nhiên, việc học của bọn họ là quan trọng nhất trong nhà.
Lục Mỹ Hoa trò chuyện cùng An Nguyệt xong bèn quay sang phía An Tĩnh, nhìn thấy tóc mái cô lòa xòa, “Tóc sắp che hết cả mắt rồi, hôm nay tan học xong đi cắt đi.”
An Tĩnh uống một ngụm sữa, gật gật đầu.
“Chuẩn bị xong hết chưa, đừng có cẩu thả rồi lại quên đồ, con ấy, đúng là không được cẩn thận như chị.”
“Tối qua đã chuẩn bị hết rồi.” An Tĩnh mềm giọng nói.
Lục Mỹ Hoa thấy chuyện cần dặn cũng đã dặn xong, mới vừa ý gật đầu.
Bà đứng một bên nhìn hai đứa con ăn sáng, không khỏi cảm thấy mỹ mãn.
Thời trẻ bà rất xinh đẹp, không đếm xuể có bao nhiêu người theo đuổi phía sau, cuối cùng thì gả cho An Hướng Dật, cuộc sống rất hạnh phúc, sinh được một cặp song sinh, khí chất xinh đẹp đều di truyền hết lên người bọn chúng.
Bạn bè không khỏi ngưỡng mộ bà sinh được cặp chị em xinh xắn động lòng người.
Bởi vậy bà dồn hết tâm sức, chăm lo mọi việc trong cuộc sống và học hành của hai con.
Minh Đức Nhất Trung là trường cấp ba trọng điểm của thành phố, tỷ lệ lên lớp đạt chín mươi lăm phần trăm, lực lượng giáo viên hùng hậu, tương đương học phí cũng không hề rẻ.
Có thể nói rằng không đạt điểm chuẩn thì không thể vào, không có tiền thì cũng đừng mong vào nổi.
Năm thứ nhất tự do phân lớp để quan sát, sang năm thứ hai thì dựa vào thành tích học tập của mỗi người để chia lớp học.
Mà An Tĩnh An Nguyệt đều được phân đến lớp một.
Điều này làm Lục Mỹ Hoa vui mừng suốt một thời gian, không uổng công bà để ý sát sao tình hình học tập của hai đứa nhỏ.
“Hôm nay khả năng sẽ có mưa, các con đã mang ô chưa?” Lục Mỹ Hoa nhìn ra phía ngoài cửa sổ cau mày oán thán, “Mãi mới đến ngày tựu trường, trời âm u thế này cũng thấy mất hứng.”
An Hướng Dật bình thường tan làm muộn hơn hai chị em, cũng không đón được bọn họ.
Bởi vậy hai người thường tự ngồi xe bus trở về.
An Nguyệt lấy từ trong cặp ra một cái ô gấp, trên mặt ánh cười long lanh, “Con mang rồi, tối qua xem dự báo thời tiết, đã lo hôm nay trời sẽ đổ mưa.”
Lục Mỹ Hoa gật đầu ánh nhìn chuyển sang bên kia.
An Tĩnh dừng một chút, nuốt xuống ngụm sữa tươi, “Quên mất.”
Lục Mỹ Hoa nhíu mi, sao lại không để người khác bớt lo thế này.
Bà xoay người định đi lên lầu lấy ô.
“Mẹ, không cần đâu.”
An Nguyệt kéo tay bà lại, “Đến lúc đó con và Tĩnh Tĩnh dùng chung một cái ô.”
“Cũng được.” Lục Mỹ Hoa gật đầu, dặn dò An Tĩnh, “Sau này để ý một chút, đừng quên trước quên sau nữa.”
An Tĩnh gật đầu.
Lục Mỹ Hoa thở dài một hơi, chị em hòa thuận là tốt.
Nhưng vẫn thấy không bớt lo chút nào.
Cô chị An Nguyệt từ nhỏ đã không để người khác phải bận tâm, tính tình vui tươi cởi mở, lần phân lớp mười một này thành tích đứng thứ ba toàn khối.
Còn cô em, tính cách hơi thiếu quyết đoán, có phần hướng nội, không biết là giống ai, thành tích học tập cũng thường thường, không thích nói chuyện, mồm miệng cũng không ngọt như cô chị.
Ầy.
“Ăn xong rồi thì mau đi thôi, chưa biết chừng hôm nay còn kẹt xe đấy.” Lục Mỹ Hoa đẩy vai An Hướng Dật.
. . .
Trên xe.
Hai chị em ngồi ở ghế sau, đều đeo tai nghe.
Có điều một người nghe nhạc, một người lại nghe tiểu thuyết tiếng Anh.
An Tĩnh nhìn ra ngoài cửa kính, ngón tay quấn quanh dây tai nghe, vòng được vòng không.
Phía ngoài người đi đường bước chân vội vã, tiếng còi xe vang lên ồn ào.
Nhìn một lúc, cô hết hứng quay đầu lại.
An Nguyệt bên kia đang nhắm mắt, miệng mấp máy, hình như đang nhẩm theo từ trong tai nghe.
An Nguyệt lớn lên rất xinh đẹp, đẹp kiểu rạng rỡ phóng khoáng, giữa đôi mày mang theo một tia anh khí giống bố. Hơn nữa dậy thì khá thành công, đồng phục căn bản không che được những đường cong lả lướt của cô.
Tóc cô dài đến ngang eo, có thể nhìn ra bình thường chăm sóc rất tỉ mỉ, mềm mại như tơ.
Tóc của bản thân lại chỉ đến ngang vai, bởi cô không kiên nhẫn với mái đầu gội xong còn phải sấy mất nửa tiếng đồng hồ, nhớ hồi đó còn tranh cãi với Lục Mỹ Hoa một trận.
Nghĩ vẩn vơ một hồi đã đến trường học.
Trước cổng trường đỗ hàng loạt xe sang.
An Tĩnh đeo cặp sách, ngoan ngoãn cùng An Nguyệt tạm biệt An Hướng Dật.
“Tan học xong nhớ về nhà ngay, đi đường cẩn thận một chút.” Người ngồi trong xe cúi đầu nhìn đồng hồ vừa dặn dò: “Mau đi đi, không còn sớm nữa đâu.”
Minh Đức Nhất Trung.
Tỷ lệ lên lớp cao nhất thành phố A, tập thể giáo viên cũng vô cùng có tiếng.
Kỳ đầu nhập học, lúc thầy hiệu trưởng lên diễn thuyết, còn lần lượt kể tên những học sinh ưu tú trước giờ.
Có người hiện tại là tổng giám đốc công ty, có người còn là bí thư nào đó.
Rất đỗi hoành tráng.
Mỗi khối được phân một tầng riêng biệt, tương ứng cũng có văn phòng riêng của khối mình.
Lên tầng hai, tới trước cửa lớp một, trong phòng học một mảnh yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài ba tiếng trò truyện rầm rì.
Học sinh lớp một có kỷ luật đến mức này sao.
An Tĩnh không nghĩ nhiều, theo chị gái tiến vào lớp học.
Trong lớp đông nghẹt, các bàn đều đã được ngồi kín, chỉ còn sót lại vài ba chỗ trống.
“Suýt nữa thì tới muộn.” An Nguyệt lẩm bẩm.
Khả năng tại hôm nay là ngày khai giảng, đường xá tắc khủng khiếp.
Trong phòng học, nhìn thấy có bạn mới đi vào, tiếng nói chuyện dần dần chìm xuống, lặng đi mấy giây, ngay sau đó vài nam sinh đột nhiên phát ra tiếng tru tréo quái dị.
Đứng trên bục giảng là một nữ giáo viên trung tuổi trông rất nghiêm túc, thở dài một hơi, tiếp đó nhìn sang bọn họ.
Con mắt như ra-đa quét từ trên xuống dưới hai người một lần.
“Chào cô, em là An Nguyệt.”
An Nguyệt rất tự nhiên cúi chào, lễ phép nói.
Giữa đám học sinh truyền đến tiếng bàn tán nho nhỏ, đặc biệt là các học sinh nam, nếu không có cô giáo ở đây chắc chắn đã nhảy cẫng lên hoan hô rồi.
Cô giáo cúi xuống nhìn sổ điểm danh trong tay, gật gật đầu, tích vào một cái tên.
“Ừ.”
Tầm mắt lại lướt xuống cái tên phía dưới An Nguyệt, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh cô bé, “Trò là em gái An Tĩnh sao?”
An Tĩnh gật đầu, nhẹ giọng đáp: “Phải ạ.”
Cô giáo mỉm cười, lúc này nét mặt mới dịu xuống, đưa cho hai người xem bảng phân chỗ ngồi.
Cô từng nghe qua chuyện của cặp sinh đôi này, lúc ở trong văn phòng, chủ nhiệm trước của hai người khen ngợi bọn họ không ngớt.
Nói cô chị thành tích học tập tốt, nhiều tài lẻ, năng động tích cực, lại rất có kỷ luật.
Cô em ngoan ngoãn dịu dàng, thành tích cũng thuộc hạng khá giỏi, không để ai phải lo lắng.
Cô giáo nhìn lại bọn họ lần nữa, hai chị em dáng dấp đều xinh xắn, không hề ăn mặc mấy thứ lố lăng, bởi thế điểm hảo cảm cũng tăng lên ít nhiều.
Tống Tư ngồi ở hàng cuối dãy giữa chọc chọc Hứa Gia Nghiệp đang chơi psp bên cạnh, “Nhìn thấy chưa, kia chính là hoa khôi lớp bảy năm nhất, vóc dáng ngon mặt mũi đẹp.”
“Yô, để mình xem.” Hứa Gia Nghiệp cao to vạm vỡ, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy rõ ràng, “Đệch, sao lớp này nhiều gái xinh thế, nếu phân lớp sớm có phải tốt bao nhiêu không, sau này mình lại có động lực rồi.”
“Động lực cái con khỉ, nếu hồi cuối kỳ A Thuật không ép cậu học bài, cậu tưởng mình có thể thi nổi vào lớp một mà ngắm gái chắc?”
Chu Tề ngồi khác dãy, cách lối đi nhỏ vò tung mái tóc rối nùi của Trương Gia Nghiệp, sau đó hí mắt dòm nữ sinh đứng sau hoa khôi hỏi là ai.
Tống Tư cúi thấp người cười gian xảo: “Không biết, nhưng mà trông cũng xinh xắn lắm, chúng ta có phúc rồi.”
Cậu ta và Hứa Gia Nghiệp ăn ý nhìn về hai chỗ trống trước mặt.
Tống Tư đã âm thầm viết nháp, câu bắt chuyện đầu tiên phải mở miệng làm sao để trông không giống phường quấy rối.
Chu Tề trêu trọc nói: “Đừng có cạn tình thế chứ, để lại cho A Thuật một người đi.”
Hứa Gia Nghiệp tiếp tục chơi psp, lơ ngơ hỏi: “Để lại gì cơ, gái xinh á?”
Chu tề tức đến bật cười.
An Tĩnh liếc qua bảng phân chỗ, để ý thấy cô và An Nguyệt không cùng một bàn.
Việc này rất bình thường, hồi năm nhất bọn họ cũng không cùng bàn.
Chỗ ngồi của cô ở hàng bốn, An Nguyệt ở hàng thứ năm, vì hai chị em đều cao hơn một mét sáu lăm, thị lực lại tốt, bởi vậy hai người đều chưa từng có kinh nghiệm ngồi hàng đầu.
Trả bảng phân chỗ ngồi lại cho cô giáo, chuẩn bị xuống vị trí của mình.
“Chào buổi sáng, cô Lý.”