“Ưm…ưm… Viên tổng, chậm một chút…”
“A…tiểu yêu tinh.”
Đứng trước cửa phòng làm việc của Viên Phàm, Kiều An Hạ cố nến cảm giác buồn nôn khi nghe tiếng rên rỉ của hai người bên trong.
Đây là chồng của cô, kết hôn ba năm, hắn không động vào cô, ở bên ngoài ăn chơi cặp kè, chẳng biết có hết thảy bao nhiêu nữ nhân mờ ám.
Trên đầu cô chẳng biết có bao nhiêu màu xanh.
Kiều An Hạ quay trở về lại Viên gia, vừa bước vào cửa đã bị mẹ chồng ở trước cửa mắng: “Cô đi đâu bây giờ mới về, Viên Phàm không ở nhà cô liền muốn tạo phản à. Có biết bây giờ là mấy giờ rồi không, còn không mau đi nấu cơm, muốn bỏ đói tôi sao?”
Kiều An Hạ cố nén cảm xúc buồn nôn khi nhìn thấy bà ta, bước chân đi vào phòng bếp.
Đây là cuộc sống của cô ở Viên gia, kể từ kết hôn cùng Viên Phàm, cô từ bỏ công việc, từ bỏ mọi thứ thuộc về bản thân. Cô luôn nghĩ bản thân ở nhà chăm sóc gia đình và mẹ của anh ta, cô sẽ có được trái tim của anh ta, nhưng tất cả những gì cô nhận được chỉ là sự ghê tởm.
Thật sự là quá cay đắng.
“Kiều An Hạ, cô bị điên à? Tôi nói cô nấu ăn, cô lại mang máu cô vào đồ ăn của tôi, muốn tôi bị bệnh chết sao?”
Bên tai Kiều An Hạ là giọng mắng chửi của Vương Loan, lúc này cô mới phát hiện bàn tay cô bị cắt phải đổ máu, vậy mà không có một chút nào đau đớn.
Cô nhìn máu của mình, nhìn mẹ chồng tỏ ra chán ghét, trong lòng cô chợt kích động mà hét lên.
Màn đêm sâu thẳm.
Đây là khu ổ chuột bật thấp nhất ở Hải Thành, bởi vì đang chuẩn bị phát triển nên hai bên đều là nhà hoang hoặc đổ nát.
Kiều An Hạ vẻ mặt đờ đẫn bước đi bên trong, hai bên đoạn đường đều dơ bẩn, nhưng trong lòng cô cảm giác vui sướng như sắp được giải thoát.
Nhà họ Viên không muốn nhìn thấy cô nhưng nhất định không chịu ly hôn mà dày vò cô, vậy nên cô sẽ ác tâm chơi lớn một lần trong đời.
Nơi bẩn thỉu này, là nơi tập trung của kẻ ăn xin vô gia cư.
Đêm nay, Kiều An Hạ muốn tìm một tên dơ bẩn xấu xí thấp kém nhất để trao cho hắn lần đầu của mình.
“Ư…ưm…”
Trong góc tối, vang lên một tiếng rên rỉ, Kiều An Hạ dũng cảm bước tới.
Ánh đèn đường màu vàng, trong một góc khuất, người đàn ông quần áo dính đầy máu nằm một góc, không nhìn rõ khuôn mặt.
Nơi này thường xuyên tụ tập đánh nhau, xem ra là một tên xã hội đen.
Kiều An Hạ cắn răng đưa tay cởi nút áo của hắn, một nút, hai nút, cô cảm giác trái tim của mình nhảy lên không thể khống chế.
Khi bộ ngực rắn chắc của người đàn ông lộ ra, bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nghiến răng mắng chửi: “Mẹ kiếp, cô muốn làm gì?”
Kiều An Hạ sửng sốt, người đàn ông mở mắt ra, nhìn chằm chằm vào cô, sắc bén như đại bàng. Trong nhất thời, Kiều An Hạ sợ đến mức muốn chạy trốn, nhưng nghĩ đến việc Viên gia đối xử, cô càng quyết tâm hơn.
“Anh nghĩ xem?” - Đôi bàn tay trắng sứ nõn nà, yếu ớt như không có xương cuối cùng cũng cởi chiếc cúc áo cuối cùng.
Người đàn ông nhìn dáng vẻ ngây ngô, xinh đẹp đến động lòng người của nữ nhân trên thân, hắn nắm lấy cổ tay Kiều An Hạ, đẩy cô ngã xuống đất chiếm thế thượng phong: “Là cô tự tìm.”
Cởi bỏ chiếc váy trên người Kiều An Hạ không chút trở ngại, người đàn ông chẳng hề nhẹ nhàng, không thèm dạo đầu mà dùng toàn lực, nâng hai chân thon dài tách ra, thúc mạnh vào trong.
Không có gì bôi trơn, vật căng cứng như một gậy sắt trơn tròn một phát xuyên thủng, khiến cơ thể non nớt của Kiều An Hạ nhất thời không kịp thích ứng, nảy lên dằn co kèm theo tiếng thét thất thanh.
“Á aaaaaaaaa…”
Nước mắt đau đớn của cô trào ra khỏi khóe mắt…
Hai tay Kiều An Hạ bóp chặt lấy bờ vai của tên đàn ông đang điên cuồng ra vào dưới thân cô, cắn răng chịu đựng.
Nhìn thấy biểu hiện của cô, người đàn ông nhíu mày, ánh mắt sắc bén cúi nhìn nơi ma sát bao lấy hạ thể của hắn, máu đỏ rỉ ra, lại nhìn gương mặt cực kỳ xinh đẹp đầy biểu cảm khổ sở, trong lòng hắn dâng lên cảm giác khó hiểu.
Hắn cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt của cô.
Kiều An Hạ sắc mặt đỏ bừng, trong miệng không giấu được tiếng rên rỉ đau đớn nho nhỏ, thân dưới như muốn động đậy chạy trốn, bởi vì không có kinh nghiệm, tầng tầng lớp lớp thịt non không ngừng hút chặt hơn khiến người đàn ông cau mày, chặt đến mức hắn muốn bắn.
Làn da trắng trẻo trong bóng đêm tỏa ra một mùi hương đặc biệt, hắn không ngừng tăng thêm cảm giác ham muốn đến cực hạn.
Hai tay hắn kìm kẹp hai tay cô, thưởng thức hương vị trên người phụ nữ xinh đẹp từ bờ môi, xương quai xanh cho đến bờ ngực to tròn căng mọng, đi đến đâu đều để lại dấu vết đỏ ửng. Cơ thể Kiều An Hạ nhạy cảm, cơn đau xoa dịu, kéo đến vô số cảm giác kỳ lạ.
Ở phía dưới, vật trơn to cứng như gậy sắt không ngừng ra vào, phá tan cánh hoa hồng hào đang hút lấy ** ***, ra vào không không dứt, mạnh mẽ chiếm lấy, lần nào kéo ra cũng mang theo không ít mật ngọt kéo dính ra ngoài, nơi giao hoa động lại không biết bao nhiêu là bọt trắng, kèm theo mùi hương dục vọng.
Kiều An Hạ không ngờ cảm giác kì lạ kéo đến rất nhanh, cô lắc đầu, nghiến răng nghiến lợi để kìm lại những giọng rên rỉ.
Mãnh liệt ra vào không biết bao nhiêu lâu, cơ thể Kiều An Hạ cứng lại, tầng tầng lớp lớp thịt non bỗng nhiên co rút lại, mút chặt gậy sắt, khiến người đàn ông sướng đến mức gầm lên, từ sâu thẳm bên trong, một luồn mật ngọt từ trong động nhỏ ào ào tuông ướt đẫm một mảng.
Kiều An Hạ xụi lơ, cả người vô lực.
“Tiểu hồ ly, mới đó đã ra rồi?”
Hắn ta nhếch môi cười, cảm giác sung sướng đan xen khắp từng tế bào, hắn lần này vẫn đâm thật sâu, thật mãnh liệt, xem cơ thể thơm tho dưới thân như miếng môi thơm ngon, vừa đâm vừa cắn mút.
Tốc độ gia tăng đến độ Kiều An Lạc không kiềm được mà rên rỉ, hắn giữ hai eo cô, vật lớn đang đâm vào như to hơn một vòng, đâm mạnh vào nơi sâu nhất, chạm vào điểm cuối cùng, tinh túy bắn mạnh, nóng hổi, lắp đầy..v
Sáng hôm sau…
Ở con đường tại khu ổ chuột, nghe tiếng bước chân từ từ đi tới, Mạc Thiên tỉnh lại sau giấc mơ, đôi mắt mở to sắc bén như đại bàng.
“Là tôi.” - Lương Ân nhanh chân bước tới: “Thương tích không nhẹ, không sao chứ?”
Lương Ân mở áo Mạc Thiên ra nhìn những vết thương trên người, những vết đâm vào những vị trí quan trọng, cũng may Mạc Thiên luôn mang theo một ít thuốc đặc trị, nếu không chỉ e nguy hiểm đến tính mạng.
“Bọn chúng thật sự muốn giết anh?”
Mạc Thiên đẩy tay Lương Ân ra, cài lại nút áo: “Cậu biết là tốt.”
Lương Ân nheo mắt nhìn những dấu vết mờ ám trên người Mạc Thiên, bắt lấy tay anh ta: “Đây là cái gì?”
“Mẹ nó, họ Mạc nhà anh không phải con người, đâm anh mấy nhát thì thôi đi, nhân lúc anh không thể cử động liền đưa phụ nữ tới làm nhục anh. Bọn chúng biết anh chán ghét phụ nữ nên mới đưa ra ý nghĩ ác độc như vậy. CMN, cô ta đụng vào chỗ nào của anh.”
Mạc Thiên vẻ mặt trầm ngâm, người phụ nữ đó chắc chắn không phải do Mạc gia phái tới… vả lại, đêm qua cũng là lần đầu của cô ta…
Thấy Mạc Thiên không trả lời, Lương Ân lập tức hoảng sợ: “Chẳng lẽ… anh đã bị… cô ta nằm trên làm nhục???”
Mạc Thiên đen cả mặt: “Câm miệng, đưa tôi đến bệnh viện.”
Lương Ân sực nhớ đến vết thương của Mạc Thiên, liền ngậm miệng đưa người đi bệnh viện.
Trên đường cảm thấy thật lạ, anh ta bị dị ứng với nữ nhân, chỉ cầm chạm vào liền bị phát ban đỏ cả người lâu ngày không khỏi.
Nhưng lần này, một cái ban đỏ cũng không thấy nổi lên.