Mạc Thiên quay đầu lại, nhìn Kiều An Hạ có chút khó hiểu, sau đó lại nói: “Tôi nuôi em, em không cần đi làm.”.
Kiều An Hạ biết Mạc Thiên nhất định không cho nữ nhân của anh ta ra ngoài đi làm, nhưng cô phải đi tìm lại bản thân mình, chuyện này cô nhất định phải làm.
Kiều An Hạ bắt đầu nhẹ giọng: “Tôi ở Viên gia 3 năm cũng không khác gì bây giờ, ngơ ngơ ngác ngác tách biệt với thế giới bên ngoài. Tôi muốn biết thế giới này phát triển ra sao, vả lại… việc này cũng là vì anh…”
“Vì tôi?” - Mạc Thiên híp mắt lại.
“Chính là vì anh, nếu tôi có thể ra ngoài làm việc, chúng ta sẽ có chung đề tài để tâm tình, tôi còn có thể chia sẽ phiền muộn trong công việc với anh.
Khóe môi Mạc Thiên nhếch lên: “ Tiểu hồ ly, cái miệng ngọt ngào như vậy từ khi nào?”
Dù biết là cô chỉ là đang muốn tìm cách để ra ngoài.
“Tôi nói thật.” - Kiều An Hạ nói.
Vừa dứt lời, Mạc Thiên ép tàn thuốc xuống, xoay người một cái đè cô dưới thân.
“Vậy xem một chút thành ý của em.”
Kiều An Hạ mím môi, nhìn khuôn mặt tuấn mãnh trước mặt, liền ngẩng đầu lên hôn vào mặt anh.
Bộ dáng ngây thơ vụng về khiến Mạc Thiên không khỏi bật cười.
“Chỉ có vậy?” - Mạc Thiên nheo mắt nguy hiểm.
“A…” - Kiều An Hạ xoa xoa cái eo nhỏ nhức nhối, tấm lưng trần hoàn toàn lộ ra trước mặt Mạc Thiên: “Ngày mai có được không?”
“Mệt lắm sao?” - Mạc Thiên cảm giác gần đây khá dày vò cô quá độ, liền ôm hôn cô rồi đứng lên: “Được rồi.”
Nhìn bóng lưng của Mạc Thiên, Kiều An Hạ vội hỏi: “Vậy tôi…”
“Mạc thị đang tuyển nhân sự, em nộp hồ sơ vào, tôi sẽ để Thang Duy thông báo bộ phận một chút.”
“Thật sao?” - Kiều An Hạ vui mừng, nhảy khỏi giường, vòng tay ôm lấy eo của Mạc Thiên từ phía sau.
Bộ ngực trần mềm mại áp vào bờ lưng trần của anh, không có chút ngăn trở nào, ánh mắt Mạc Thiên tối sầm: “Lần này là do tự em đưa tới cửa.”
Kiều An Hạ nghe được nguy hiểm, xoay người liền muốn bỏ chạy, bị một bàn tay to lớn bắt lại.
Cho đến khi Kiều An Hạ tỉnh lại thì đã đến chiều, toàn thân không còn chút sức lực.
Mặc dù chơi đùa thật sự quá sức, nhưng được ra ngoài làm là điều thật tuyệt.
Ngày hôm sau, Kiều An Hạ gửi hồ sơ đến Mạc Thị, và cũng gửi một bản đến Cố thị An Sinh, nó đã bị đổi tên từ Kiều thị An Sinh, nhưng cô hy vọng được đến nhìn sản nghiệp của mẹ cô gầy dựng.
Mạc thị…
Tại văn phòng tổng giám đốc, Lương Ân đứng trước bàn, nhìn chằm chằm khuôn mặt Mạc Thiên hồi lâu như một vật hiếm thấy.
Mặc Thiên nhíu mày, trực tiếp ném văn kiện trong tay về phía hắn.
“Muốn gì?”
“Ha, Thang Duy nói với tôi, anh cả ngày hôm qua không đến công ty, tôi còn không tin, bây giờ thì tin rồi.”
Mạc Thiên bình tĩnh nói: “Vì sao?”
“Bởi vì tâm trạng của anh hôm nay rất tốt, rất rạng rỡ, bổ sung âm dương thật sự tốt như vậy?”
“Ngậm miệng.” - Mạc Thiên lười để ý đến hắn: “Tìm tôi có việc?”
“À, cũng không có gì, chỉ đến báo cho anh biết, vụ việc anh bị ám sát lần trước là do em trai của ba anh gây ra.”
Mạc lão gia có một người em trai, là chú hai của Mạc Thiên, luôn thèm muốn quyền lực trong tay của Mạc Thiên, vậy nên anh cũng không có gì ngạc nhiên.
Lúc này, Thang Duy đẩy cửa đi vào.
“Mạc tổng, vừa rồi nhà cũ Mạc gia gọi đến, Mạc lão gia gọi anh đêm nay về ăn cơm đoàn viên.”
Lương Ân nhíu mày: “Cơm đoàn viên? Xem ra chú hai của anh là có ý đồ.”
Thang Duy rất tán thành: “Nghe nói là Ninh tiểu thư quay về.”
Lương Ân lần này khá hứng thú: “Ninh Tư Tình? Con gái nuôi của chú hai anh à? Haha cô gái luôn luôn theo đuổi Mạc tổng của chúng ta âm thầm. Cô ta cũng không sợ bối phận không xứng, vừa về liền gọi anh trở về, haha đêm nay thật sự có trò hay để nhìn.”
Mạc Thiên liếc hắn: “Cậu còn có việc gì sao?”
Lương Ân bĩu môi, đúng là tên ma quỷ.
Mạc Thiên sau đó liền thông báo một tiếng với Kiều An Hạ, hôm nay không về nhà ăn cơm.
Kiều An Hạ nhận được tin, nằm trên ghế sô pha, sau đó đi nấu chút mì ăn qua bữa.
Cho đến buổi tối, Kiều An Hạ đang mơ mơ màng màng trong giấc ngủ, nghe tiếng động cơ xe, nghỉ Mạc Thiên quay về, liền khoác áo đi xuống lầu.
Thang Duy đỡ Mạc Thiên đi vào, vẻ mặt khẩn trương: “Kiều tiểu thư…”
Kiều An Hạ bước tới, nhìn thấy trên mặt và cô Mạc Thiên đều đỏ bừng: “Sao vậy?”
Thang Duy cùng Kiều An Hạ đỡ Mạc Thiên ngồi xuống ghế sô pha, hắn mới giải thích: “Thuốc lần trước hết rồi, tôi đi tìm anh Lương, Kiều tiểu thư cô chăm sóc Mạc tổng ở đây trước.”
Đi được hai bước, Thang Duy quay đầu lại nhắc nhở: “Nếu Mạc tổng đập đồ, cô cố gắng tránh xa, đừng để bị thương.”
Kiều An Hạ cũng khó hiểu, sao lại đập đồ?
Nhìn Mạc Thiên đưa tay muốn gãi, cô liền giữ lấy tay anh: “Đừng gãi, sẽ để lại thẹo.”
Kiều An Hạ lấy một thau nước ấm lau những vết đỏ trên mặt anh, lúc này cô mới phát hiện, không những mặt và cổ, ở lưng và ngực, khắp nơi trên người đều nổi đỏ, nhìn dày đặc và quá đáng sợ.
“Anh bị ong đốt à?” - Kiều An Hạ cau mày.
Đôi mắt Mạc Thiên tối sầm, anh nhớ lại Ninh Tư Tình đã bám vào người anh trong lúc anh không cảnh giác, trong lòng vô cùng tức giận, đó không phải là một con ong sao, một con ong quá khủng khiếp.
“Đừng tức giận.” - Kiều An Hạ cau mày: “Càng giận tình trạng sẽ càng tệ hơn.”
“Tôi ngứa.” - Mạc Thiên cau mày không vui. Anh luôn tỏ ra lạnh lùng, chưa bao giờ nhìn thấy mặt yếu đuối, bỗng nhiên đáng yêu như trẻ con, Kiều An Hạ cảm thấy Mạc Thiên cũng có mặt dễ thương.
“Vậy cũng không thể gãi.”
Kiều An Hạ đăt khăn xuống, lấy ra mấy viên đá lạnh. Dùng lòng bàn tay ấn vào cho đến khi đầu ngón tay lạnh đi, cho chậm rãi di chuyển ngón tay lên da anh, ấn xuống.
Mạc Thiên nhịn không được híp mắt lại, cảm giác lạnh băng từ đầu bàn tay xuyên thẳng đến da thịt của anh, giống như cây kem mát lạnh trong mùa hè.
“Ở đây nữa.”
,
“Được.” - Kiều An Hạ nói như dỗ dành trẻ con.
Không lâu sau, Mạc Thiên mới im lặng nhưng vẻ mặt vẫn còn rất tức giận.
Kiều An Hạ vẫn không dừng lại, vừa ấn hơi lạnh vừa kể một câu chuyện cười lúc nhỏ cho anh nghe.
Kể xong, gương mặt Mạc Thiên vẫn không thay đổi, Kiều An Hạ không vui đưa tay gãi gãi cổ của anh: “Anh không thể cười sao?”
“Không buồn cười chút nào.” - Dù vậy, khóe môi anh vẫn nhếch lên.
Lương Ân nghe tin Mạc Thiên trúng độc, nhanh chóng theo Thang Duy chạy đến. Lần trước hắn đến chậm một chút, Mạc Thiên suýt chút nữa mang cái nhà lật ngược lại.
Nhưng vừa bước vào cửa, cảnh tượng ngoài dự kiến.
Căn phòng không chút náo loạn, Mạc Thiên đang nằm trên đùi Kiều An Hạ trên sô pha, cô ấy đang xoa bóp cho anh ta, trên mặt Mạc Thiên còn có nụ cười.
Lương Ân: “...”
Dụi dụi con mắt, hắn quay về phía Thang Duy nói: “Cậu thử đấm tôi xem.”
Thang Duy cũng không thể tin được, không chút do dự đấm Lương Ân, giây tiếp theo cả hai đều nhăn mặt.
“Không phải nằm mơ giữa ban ngày.”
Hai người bước vào, Kiều An Hạ mới xấu hổ đứng lên: “Các anh đến rồi, có mang theo thuốc không?”
Lương Ân nhìn Mạc Thiên kinh ngạc lại nói: “Tôi nghĩ không cần thiết nữa, anh ấy ổn rồi.”
Lúc này Kiều An Hạ mới để ý đến nốt đỏ đã tan biến hết, lúc nãy cô mãi kể chuyện nên không chú ý.
Ngay cả Mạc Thiên cũng kinh ngạc, toàn thân đã dễ chịu như bình thường.
“Quá thần kỳ, chị dâu, chị đúng là phúc tinh của anh Mạc nha.”
Kiều An Hạ: “Anh kêu tôi là gì?”
“Chị dâu.” - Lương Ân tâm phục khẩu phục, ai xử lý được Mạc Thiên chắc chắn là cao thủ.
“Mạc phu nhân, vậy chúng tôi yên tâm giao Mạc tổng cho phu nhân rồi.” - Thang Duy cũng lên tiếng.
Nói xong cả hai lôi kéo nhau rời đi.
Kiều An Hạ: “...”
Chị dâu?
Mạc phu nhân?
Kiều An Hạ nhìn Mạc Thiên ngượng ngùng: “Bọn họ chỉ đùa, anh đừng giận.”
“Tại sao tôi phải tức giận? Hơn nữa, nghe cũng thật êm tai.”
Kiều An Hạ: “...”
Kiều An Hạ muốn đổi chủ đề: “Anh có đói không? Tôi làm cho anh.”
“Ăn thịt em.”
Kiều An Hạ muốn bỏ chạy: “Biết sớm anh lưu manh, tôi đã không gãi ngứa cho anh.”
Mạc Thiên kéo cô ngã vào lòng: “Bảo bối, quá muộn.”