Ngày hôm sau, Kiều An Hạ sau khi tan ca liền lái xe về nhà, vừa về đến cổng chưa kịo rẽ vào đã bị một xe khác chặn lại.
May là Kiều An Hạ thắng gấp nên mới không va chạm.
Người ngồi trên xe phía trước toàn thân một màu đen bước xuống, gõ cửa xe của Kiều An Hạ: “Xin hỏi có phải Kiều tiểu thư không? Chủ nhân của tôi muốn gặp cô.”
Kiều An Hạ nhíu mày: “Tôi không biết chủ nhân của anh.”
“Đến nơi sẽ quen ngay thôi.” - Nói xong, người đàn ông nắm lấy cửa xe mở ra, mời Kiều An Hạ bước ra.
Chiếc xe màu đen đi một lúc, liền đến biệt thự nhà họ Mạc.
Kiều An Hạ đã từng đến đây, nên liền nhận ra.
Chẳng lẽ là nhà họ Mạc đã biết sự tồn tại của cô, nghĩ đến đây tâm tình Kiều An Hạ trở nên phức tạp.
Không biết nhà họ Mạc sẽ xử lý thế nào về sự tồn tại của cô, nhưng đây cũng có thể là cơ hội để cô rời xa Mạc Thiên.
Nhưng mà….
Cũng chưa đến một năm mà…
Kiều An Hạ cảm thấy bối rối khi nghĩ đến chuyện phải rời xa Mạc Thiên.
Mạc Thiên lái xe về nhà, thím Trương đã đi ra ngoài.
“Mạc thiếu không xong rồi, không thấy Kiều tiểu thư đâu.”
Ánh mắt Mạc Thiên trầm xuống: “Không thấy, là ý gì?”
“Kiều tiểu thư trở về, xe dừng ở cổng, bảo vệ lái xe vào, nhưng không thấy Kiều tiểu thư đâu, họ nói Kiều tiểu thư đã được một chiếc maybach đen đón đi.”
Mạc Thiên nhíu chặt chân mày: “Tôi biết rồi.”
Maybach màu đen…
Mạc Thiên lên xe phóng đi.
Trong biệt thự nhà họ Mạc, Mạc Thiên dừng xe, nhanh chân đi về phía phòng khách.
Đi gần đến phòng khách, Mạc Thiên thở ra một hơi rồi chậm rãi bước vào.
Trong phòng khách, mọi người nhà họ Mạc đều đủ mặt.
Người đứng đầu chính là Mạc lão gia, cha của Mạc Thiên, kế bên là em trai Mạc lão gia, Mạc Côn, và vợ ông ta là Phương Nhã, hai đứa con ông ta đều không có ở đây.
Bên phải Mạc lão gia là vợ ông ta Lâm Thục Tuệ, nhìn thấy Mạc Thiên đi vào liền cười tươi nói: “Mạc Thiên về rồi, mau vào đi.”
Mạc Thiên nhíu mày, nhìn một vòng, không thấy bóng dáng người cần tìm kiếm.
Chưa kịp mở miệng, Mạc lão gia đã nói với thái độ uy nghiêm: “Đến đây cho ta.”
Lúc này Mạc Thiên mới nhìn thấy bên cạnh Mạc lão gia có một chiếc roi da.
Đó là gia pháp nhà họ Mạc, Mạc Thiên chỉ mới từng thấy qua, chưa từng trải qua.
“Lý do là gì?”
Mạc lão gia im lặng, nhưng Mạc Côn ngồi bên cạnh không kiềm chế được.
“Mạc Thiên, mọi người đều biết con yêu thích con gái nhà họ Kiều, nhưng cũng không nên tự mình bỏ tiền ra giúp người khác thau tóm công ty.”.
Ha… vậy là tin tức Mạc Thiên muốn mua lại Cố gia An Sinh đã bị lộ ra, đúng là tên cáo già Mạc Côn chết tiệt.
Mạc Thiên nhìn về phía Mạc lão gia: “Chẳng lẽ không cần điều tra, cứ thế định tội?”
Mạc lão gia không nói một lời, trên mặt lạnh lùng không có chút biểu tình, Mạc Thiên cười lạnh: “Xem ra Mạc lão gia đã quyết định rồi.”
Mạc Thiên đưa tay cởi áo khoác, đi về phía Mạc lão gia.
Bên canh, Mạc Côn và Phương Nhã háo hức muốn xem trò vui, chỉ có Lâm Thục Tuệ nói: “Lão gia, Mạc Thiên dù thế nào cũng là tổng giám đốc Mạc thị, xin hãy bình tĩnh.”
“Sợ cái gì, đây là nó làm sai, đáng bị trừng phạt, ở nơi này đều là trưởng bối.”
Nói xong, một tiếng CHÁT vang lên chói tai.
Một roi quật vào lưng Mạc Thiên, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng, roi vừa đánh ra, một vệt máu chảy ra.
Hai con người muốn xem náo nhiệt kia, cũng không nhịn được sợ đến rụt cổ.
CHÁT…
CHÁT…
….
Mạc lão gia quất mười mấy roi, thấy Mạc Thiên nghiến răng im lặng, tức giận vứt roi xuống đất.
“Mạc Thiên, đối với năng lực của con ba rất hài lòng, có nữ nhân cũng không phải là không thể, nhưng đừng đi quá xa, đừng quên anh trai của con vì cái gì mà mất mạng sớm như vậy.”
Mạc Thiên cử động thân thể, giống như vết thương trên lưng đều không tồn tại.
“Anh ta là anh ta, tôi là tôi.”
“Đừng nói gì cả và quay về Mạc gia ngay lập tức, gọi bác sĩ Hàn tới…”
Mạc Thiên như gầm lên: “Người đâu.”
“Hỗn láo.” - Mạc lão gia tức giận nghiến răng nghiến lợi: “Ta đã xử lý cô ta rồi, con đừng nhắc đến cô ta nữa. Nhị thúc của con đã nói, con gái nhà họ Thịnh đã du học trở về, ta sẽ thu xếp để hai đứa gặp nhau càng sớm càng tốt.”
Sắc mặt Mạc Thiên trở nên trầm trọng, anh nhếch môi, cười lạnh một tiếng.
“Tốt, tôi từ chức.”
“Con” - Khuôn mặt Mạc lão gia xám đi vì tức giận: “Con nhất định phải chống đối ta phải không?”
“Không, tôi bị thương, sợ không gánh nổi chuyện công ty. Nhị thúc không phải luôn muốn Mạc Minh đến công ty sao, giao cho nó đi.”
Mạc Côn vẻ mặt cực kỳ hưng phấn, nhưng Mạc lão gia biết năng lực của Mạc Minh nên không đồng ý.
Nhưng có vẻ lần này Mạc Thiên làm thật, Mạc lão gia không thể làm gì khác ngoài thỏa hiệp: “Quay, đây.”
Mạc Thiên dừng lại, quay người nhìn bọn chúng.
“Mang người ra đây.” - Mạc lão gia nói.
Sau đó, người hầu mở cửa đưa Kiều An Hạ đang bị nhốt ở trong phòng đi ra.
Kiều An Hạ đi ra ngoài, nhìn về phía Mạc Thiên, cho đến khi nhìn thấy trên lưng anh đầy máu, mắt cô đỏ ửng lên.
“Cô cũng đã nghe rồi, chính cô đã làm cho nhà họ Mạc gà bay chó sủa, đã hài lòng?” - Mạc lão gia tức giận nhìn Kiều An Hạ nói.
Kiều An Hạ mím môi: “Các người đều hiểu nhầm rồi, thật ra tôi và Mạc tổng không phải như người nói, tôi và anh ấy chỉ là giao dịch, chỉ có hiệu lực một năm.”
Mạc lão gia nghi hoặc nhìn qua nhìn lại hai người, đánh giá tính xác thực của câu nói này.
“Cô nói là sự thật.”
“Đương nhiên.” - Kiều An Hạ cười khổ: “Ngài có thể đi kiểm tra, tôi muốn cùng chồng trước ly hôn, nên cầu xin Mạc tổng trợ giúp. Vừa rồi Mạc tổng như vậy là do đã đồng ý một năm này sẽ bảo vệ tôi chu toàn. Tôi sẽ không kết hôn với Mạc tổng, cũng không gây trở ngại cho Mạc gia.”
Mạc Thiên nhìn Kiều An Hạ, tỏ ra không vui…
“Mạc Thiên, có phải như vậy không?” - Mạc lão gia hỏi.
Mạc Thiên không nói gì, xoay người sải bước chân đi về phía cửa, Kiều An Hạ trước khi đuổi theo lại nói: “Nếu không tin, ngài có thể đi kiểm tra.”
Sau khi Mạc Thiên rời đi, Mạc Côn tỏ ra thất vọng: “Anh hai, anh tin cô ta sao? Vừa rồi, anh có thấy nổ lực bảo vệ cô ta của Mạc Thiên không?”
“Câm miệng.” - Mạc lão gia không vui nói: “Mạc Thiên là con trai của tôi, trong lòng tôi rất rõ ràng. Cậu suy nghĩ cái gì đừng tưởng tôi không biết, nếu muốn Mạc Minh tiến vào Mạc thị, tự mình dựa vào bản thân, về sau đừng nói những chuyện nhỏ nhặt này với tôi nữa.”
Mạc Côn tuy không cam tâm, nhưng lại sợ anh trai: “Đại ca, em hiểu rồi.”
Bên ngoài biệt thự nhà họ Mạc, Mạc Thiên đang đi liền dừng bước, Kiều An Hạ từ phía sau đựng vào lưng Mạc Thiên.
Kiều An Hạ run rẩy: “Xin lỗi, anh có đau không, chúng ta về nhà đi, tôi giúp anh rửa vết thương.”
“Không cần.” - Mạc Thiên nghiêm túc nói: “Cô có thể rời đi rồi.”
Kiều An Hạ sững sờ, Mạc Thiên lại nói: “Không cần một năm, bây giờ cô có thể đi ngay.”
“Tôi không đi.” - Kiều An Hạ cay cay mũi: “Tôi biết anh muốn bảo vệ tôi nên để tôi đi, anh đừng lo, vừa rồi tôi cũng nói rõ với họ rồi, chúng ta chỉ là giao dịch một năm…”
“Tôi đã nói không cần.” Mạc Thiên đột nhiên nổi giận, khiến Kiều An Hạ giật mình.
Mạc Thiên lùi bước lên xe, phóng xe rời đi.
Kiều An Hạ sửng sốt một chút, không biết nên khóc hay nên cười, cơ hội để cô rời khỏi Mạc Thiên nhưng cô lại không cảm thấy vui vẻ.
Sau khi mẹ cô qua đời, không ai đối xử tốt với cô như Mạc Thiên.
Lúc bắt đầu, cô đã phong ấn trái tim mình một cách tuyệt vọng, chỉ luôn cho rằng tất cả mọi thứ đều là giao dịch, nhưng mà… thật sự cô không có chút cảm tình nào sao?
Mạc Thiên cho xe chạy một đoạn đường, tâm tình ngày càng cáu kỉnh hơn, nhìn vào kính chiếu hậu đã không còn bóng dáng tiểu hồ ly bé nhỏ nữa.
Mạc Thiên chửi thề một câu, quay vô lăng, đưa xe trở lại vạch xuất phát.
Trước cửa nhà họ Mạc, bóng dáng bé nhỏ đã biến mất, Mạc Thiên trong lòng bấn loạn, có phải Mạc Côn ra tay?
Nhưng trước cửa nhà họ Mạc, Mạc Côn chắc chắn không dám động thủ.
Mạc Thiên cho xe chạy theo hướng về nhà, quả nhiên không bao lâu liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé xuất hiện trước mặt anh, cô không mang giày, chân trần chậm rãi đi về phía trước.
Nhìn bóng dáng này, anh thật sự không biết nên làm thế nào?
Đưa xe tới gần cô, Mạc Thiên nghiến răng nghiến lợi: “Lên xe.”
Kiều An Hạ quay đầu lại, nhìn thấy Mạc Thiên liền mỉm cười: “Mạc Thiên, tôi biết anh sẽ không bỏ mặc tôi.”
Mạc Thiên thở dài: “Sao không mang giày.”
“Giày cao rót không tiện.” - Kiều An Hạ nhíu mày nói.
Trên bàn chân trắng nõn của cô, đã bị rộp lên một vết bọng máu.
Mạc Thiên không nói cái gì, chuyên tâm lái xe, gương mặt vẫn khó coi như cũ.
Kiều An Hạ trầm mặc một lúc lại nói: “Mạc Thiên, thời gian còn lại chúng ta hãy sống cùng nhau thật vui vẻ nhé.”
Mạc Thiên khựng lại: “Đồ ngốc, em không muốn bình an vô sự rời đi sao?”.
Kiều An Hạ cười khổ, trên mặt làm ra vẻ nhẹ nhõm: “Ai nói tôi không muốn bình an vô sự rút lui, chỉ là anh đối với tôi quá tốt, tôi muốn ở lại báo đáp anh.”
Hai người rơi vào trầm mặc.
Rất lâu sau, Mặc Thiên nói rất nhỏ: “Ai muốn em báo đáp chứ?”
Về đến nhà, dì Trương đã ra về, dìTrương chỉ làm buổi sáng, buổi tối sẽ về nhà.
Kiều An Hạ mang hòm thuốc ra, muốn bôi thuốc cho Mạc Thiên. Nhưng Mạc Thiên liền chồm người, đè Kiều An Hạ xuống ghế sô pha.
Kiều An Hạ đỏ mặt: “Vết thương sau lưng anh còn chưa xử lý.”
Mạc Thiên giữ lấy đôi chân của cô, cúi đầu nhặt đồ trong hòm thuốc, nắm chặt chân cô nhìn vào vết sưng phồng.
Anh cúi đầu, nhìn rất chuyên tâm, gương mặt anh rất đẹp, từng đường nét đầy quyến rũ.
Kiều An Hạ thấy trái tim cô đập loạn nhịp, đỏ mặt quay đầu đi.
Nhìn những vệt máu trên lưng anh.
“Đau không?” - Kiều An Hạ bỗng nhiên nói, cô ngồi dậy chậm rãi cởi nút áo sơ mi của anh ra.
Nhìn thấy vết thương của anh, tim cô như ngừng đập.
Những vết thương chằng chịt khắp nơi đã mở ra, máu chỉ ri rỉ, trông rất đáng sợ.
Mạc Thiên cau mày, muốn đứng dậy, nhưng một bàn tay nhỏ chạm vào lưng anh vuốt ve, khiến anh cứng đờ.
“Đau không?” - Kiều An Hạ đau lòng hỏi.
Mạc Thiên từ nhỏ lớn lên ở Mỹ, không có người thân, sống trong giang hồ, đây là lần đầu tiên có người quan tâm đến vấn đề này.
Trong nháy mắt, trái tim anh như bị thứ gì đó níu chặt.
Anh quay người lại, anh hôn lên đôi môi cô gái nhỏ một cách mãnh liệt.
Lúc đầu còn sửng sốt, một lúc sau, Kiều An Hạ đưa tay ôm lấy cổ anh đáp trả cuồng nhiệt nụ hôn say đắm.
Chưa bao giờ cô lại muốn đáp trả sự cuồng nhiệt của anh hơn lúc này, không say rượu và hoàn toàn tỉnh táo.
Một khung cảnh diễm lệ hiện ra, tràn đầy dục vọng, tiếng rên rỉ, trở thành một giấc mơ tuyệt vời.
Nửa đêm, Kiều An Hạ mệt lả sau cơn kích tình cuồng nhiệt vừa rồi.
Mạc Thiên ngồi trên ghế, đốt một điếu thuốc, rít một hơi, khói thuốc ngập tràn che đi gương mặt anh.
Nhìn ngắm tiểu hồ ly của anh, lần đầu tiên anh nghi ngờ việc giữ cô bên cạnh vào lúc này là sai hay đúng.