Kiều An Hạ cắn răng che đậy vết thương. Không sao cả, từ ngày mẹ của cô mất, người anh hùng trong lòng cô đã không còn nữa.
“Nói với Vương Loan, nếu Viên Phàm không chịu ký giấy ly hôn, tôi sẽ đuổi cùng giết tận hắn.” - Nói xong liền quay người rời khỏi nhà họ Kiều.
Kiều Văn Quốc đuổi theo hai bước lại bị Kiều An Hiên ngăn lại: “Ba, chị đã đi quá xa rồi, hiện tại đang làm tình nhân bên cạnh Mạc Thiên, nên tất nhiên chị sẽ không muốn anh rể nửa.”
Kiều Văn Quốc nhí mày: “Gia môn bất hạnh…”
Kiều An Hạ chạy ra khỏi Kiều gia, chỉ là muốn chạy thật xa, một mực tránh né nơi mà cô từng xem là nhà…
Điện thoại trong túi lại vang lên, cô không muốn trả lời, chắc chắn là Kiều Văn Quốc lại gọi đến để ra lệnh cô quay lại.
Hết cuộc này đến cuộc khác vang lên, Kiều An Hạ khó chịu đến mức nghe máy không thèm nhìn: “Tôi sẽ không quay lại, các người bỏ ý định đó đi.”
Bên kia trầm mặc mấy giây, một giọng nam trầm thấp vang lên: “Kiều An Hạ, em cãi nhau với ai?”
“Mạc… Mạc tiên sinh.” - Kiều An Hạ sững sờ.
“Em đang ở đâu?” - Mạc Thiên lại hỏi.
Kiều An Hạ lúc này mới phát hiện trời đã tối liền nói: “Tôi sẽ về ngay.”
“Ở đâu?” - Mạc Thiên nghiêm giọng.
Sau khi Kiều An Hạ báo vị trí của mình, Mạc Thiên nói: “Tìm một nơi an toàn, đợi tôi.”
Kiều An Hạ nhìn xung quanh, thấy một cửa hàng tiện lợi, đi đến ngồi vào chiếc ghế bên ngoài.
Cô nhìn dòng người qua lại, nhìn thấy một nam nhân đang cõng một bé gái trên vai, cô bé mỉm cười hạnh phúc, hát một bài hát đồng dao.
Khi Mạc Thiên chạy đến, đã nhìn thấy cô gái nhỏ ngồi một mình, trong cô đơn, khi đến gần, anh phát hiện hai vai cô đang run lên.
Anh cau mày bước tới ôm cô vào lòng: “Khóc?”
Kiều An Hạ không nghĩ rằng Mạc Thiên lại đến nhanh như vậy, cô xoa xoa mắt lắc đầu: “Không phải, là bụi bay vào mắt tôi.”
Mượn có như thế này, sao có thể qua mắt được người như Mạc Thiên.
“Chiều nay em đi đâu, em không nói tôi cũng sẽ có cách biết được.”
Kiều An Hạ cúi đầu: “Tôi đi Kiều gia.”
Mạc Thiên trầm xuống nhìn cô: “Nhà họ Kiều khi dễ em?”
“Không sao đâu.” - Kiều An Hạ lắc đầu, nhưng đối diện với ánh mắt lo lắng của Mạc Thiên, mũi cô có chút cay cay.
Ánh mắt sắc bén của Mạc Thiên nhìn vào vết thương trên tay và bờ má của cô: “Em bị thương?”
Nói xong liền bắt lấy cánh tay còn rỉ máu của Kiều An Hạ: “Em nghĩ sức mạnh của mình lớn lắm sao?”
Vừa dứt lời, hai mắt Kiều An Hạ to tròn, cuối cùng không nhịn được nữa tựa vào vai anh khóc lớn.
Đây là lần thứ hai cô khóc trong vòng tay anh, mặc dù anh nổi tiếng là băng lãnh vô tình, nhưng không hiểu vì sao, mỗi lần bị đối xử tệ, chỉ cần nhìn thấy anh cô đều muốn khóc.
“Đừng khóc nữa.” - Mạc Thiên một tay ôm chặt lấy, một tay lau đi nước mắt của cô: “Tay em phải bôi thuốc.”
Anh bế cô lên xe, lao về nhà, lấy hòm thuốc lau chùi vết thương, một vết thương dài bằng ngón út, trông hơi xấu xí do bị vật cùn đập mạnh.
Mạc Thiên nhíu mày: “Là Kiều Văn Quốc làm, ông ta không phải đàn ông sao?”
Kiều An Hạ kinh ngạc: “Sao anh biết?”
“Hừ… để cho em khóc đến thương tâm như vậy, Kiều gia ngoài ông ta ra thì còn ai vào đây?”
Kiều An Hạ cười khổ một tiếng: “Anh yên tâm, về sau tôi sẽ không vì ông ấy mà khóc nữa, ông ấy không đáng.”
Mạc Thiên vẫn một mực không vui: “Ông ta gọi em về vì cái gì?”
“Là Vương Loan.” - Kiều An Hạ đáp: “Bà ấy muốn tôi cứu con trai bà ta. Còn Kiều gia, có lẽ bọn họ cho rằng tôi làm mất mặt bọn họ.”
Mạc Thiên híp lại đôi mắt sắc bén: “Kiều gia, Viên gia?”
“Anh muốn làm gì?” - Kiều An Hạ hỏi.
“Không có gì đâu.” - Mạc Thiên trực tiếp bế Kiều An Hạ lên lầu: “Em nghĩ ngơi đi.”
Mạc Thiên một mực ôm cô vào lòng trên giường, dùng tay xoa xoa phần lưng của cô như vỗ về, Kiều An Hạ lúc đầu còn tỉnh táo, về sau dần dần mệt lả thật sự ngủ thiếp đi trong ngực anh.
Đợi hô hấp của cô đều đều, Mạc Thiên ngồi dậy, mang điện thoại đi ra khỏi phòng ngủ.
“Thang Duy, chuyện của Viên gia giải quyết tới đâu rồi?”
“Mạc tổng, vẫn đang xử lý, chỉ là Viên Phàm quá xảo trá, cảnh sát không tìm thấy chứng cứ, có thể ngày mai hắn sẽ được thả ra.”
“Ha…” - Mạc Thiên cười lạnh.
Nụ cười lạnh buốt khiến cho Thang Duy bên kia điện thoại không khỏi rùng mình.
Giây tiếp theo, giọng nói lạnh lùng vang lên: “Viên thị thì sao? Mấy năm liền phát triển nhanh như vậy, cậu tin không có gì đáng nghi sao?”
Thang Duy lập tức gật đầu: “Mạc tổng, tôi đã hiểu, lập tức kiểm tra.”
“Còn nữa.” - Mạc Thiên nheo mătd nguy hiểm: “Ngày mai mời Kiều Văn Quốc đến phòng làm việc của tôi.”
Sau khi cúp điện thoại, Mạc Thiên đi tới giường ngủ, nắm lấy tay Kiều An Hạ.
Ánh mắt nheo lại nhìn vết thương chói mắt trên làn da trắng nõn nà, ánh mắt lần nữa dần dần chìm xuống.
“Kiều Văn Quốc.”
Ngay cả là cha của Kiều An Hạ, cũng không cho phép bắt nạt người phụ nữ của Mạc Thiên này.
Sáng hôm sau, Tập đoàn Mạc thị.
Kiều Văn Quốc đi vào phòng làm việc của Mạc Thiên thì nhìn thấy Mạc Thiên đang ngồi trên ghế bàn làm việc tựa lưng lười biếng, trên đùi là một con chó nhỏ màu nâu sữa đang rên rỉ nằm co ro, bàn tay thon dài đang vuốt ve an ủi nó.
Đối diện với Mạc Thiên là một nam nhân đang quỳ dưới đất, tay không ngừng tự tát vào mặt mình. Kiều Văn Quốc nhận ra người đó, hắn ta là giám đốc điều hành một công ty cũng có tiếng ở Hải Thành, tên là Trương Siêu.
Trước kia khi Kiều thị An Sinh rơi vào khủng hoảng, ông ta có tìm Trương Siêu giúp đỡ nhưng hắn ta vênh váo hóng hách, căn bản không cho vào mắt.
Vậy mà hiện tại trước mặt Mạc Thiên, vô cùng hèn mọn.
“Mạc tổng, là tôi có mắt như mù, không nhìn thấy con chó của ngài nuôi, ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, xin tha cho tôi lần này.”
Nhưng Mạc Thiên không thèm để ý đến hắn, cứ để hắn tự tát vào mặt.
Trong lòng Kiều Văn Quốc run lên, ông ta sao có thể không hiểu gì khi thấy cảnh tượng này.
Hôm qua, chính là ông ta đánh Kiều An Hạ.
Chỉ là một con chó con hắn đã nổi khí như vậy? Vậy với ông ta, hắn sẽ làm cái gì?
Kiều Văn Quốc vừa nghĩ, liền nhìn thấy ánh mắt sắc bén như đại bàng của Mạc Thiên hướng về ông ta, dù Kiều Văn Quốc cũng trong thương trường một thời gian, nhưng lại có cảm giác hoảng sợ.
“Mạc…Mạc tổng.”
“Tôi không dám.” - Mạc Thiên bình tĩnh nói, nhưng giọng điệu của anh không cảm thấy anh không dám chút nào.
Anh chỉ vào ghế sô pha giữa nhà nói: “Ngồi xuống trước, đợi tôi xử lý xong việc này sẽ nói chuyện với Kiều tổng.”
Sau đó, anh vuốt ve con chó nhỏ, thản nhiên nói: “Chân nào đá nó.”
Trương Siêu đang quỳ gối, sửng sốt đến tái nhợt gương mặt: “Mạc…Mạck tổng.”
“Chân nào?” - Mạc Thiên lặp lại..
“Trái… bên trái.”
“Tự mình động thủ.” - Mạc Thiên lạnh lùng nói.
“Mạc tổng.” - Trương Siêu như lếch về phía Mạc Thiên, kéo chân: “Tôi biết sai rồi, sẽ không tái phạm nữa…”
Bên cạnh Thang Duy nhíu mày: “Mạc tổng trước nay không nói hai lần, tôi khuyên ông nên tự ra tay trước khi tôi gọi vệ sĩ của Mạc thị.”
Vệ sĩ của Mạc Thiên, nếu thật sự ra tay chắc chắn không phải chỉ là một cái chân.
Trương Siêu lắc đầu, nhìn chân trái của mình, do dự một hồi, cầm một cây gậy bên cạnh đập thật mạnh vào chân mình.
“AAAAAAAAA”
Theo tiếng gầm thảm thiết của Trương Siêu, Kiều Văn Quốc đứng thẳng lên theo phản xạ.
Thang Duy nhanh chóng gọi người vào và kéo Trương Siêu ra ngoài.
Kiều Văn Quốc không nhịn được nhìn theo người đàn ông bị kéo đi, toàn thân run rẫy.
Mạc Thiên đặt con chó nhỏ xuống, chậm rãi đứng dậy đi tới.
“Chắc ông cũng biết tại sao tôi gọi ông đến đây phải không?”
Tim Kiều Văn Quốc đập mạnh như muốn rơi ra ngoài: “Cậu… Là cậu muốn con gái tôi ly hôn với Viên Phàm… nhưng chuyện này nhà họ Viên không muốn, ta không có khả năng làm chủ.”
“Không.” - Mạc Thiên cắt đứt lời ông ta.
Giọng nói của anh trầm thấp mang theo lạnh lẽo, trong lòng Kiều Văn Quốc run rẩy cảm thấy mình không thể trốn được.
“Vậy là…”
“Chiều hôm qua, Kiều An Hạ đến Kiều gia, rất muộn cũng không thấy trở về. Lúc tôi tìm được cô ấy, cánh tay cô ấy bị thương chảy rất nhiều máu, tôi muốn hỏi ông biết chuyện gì đã xảy ra không?”
Nhắc đến vết thương của Kiều An Hạ, giọng nói của Mạc Thiên lạnh dần, Kiều Văn Quốc không khỏi nghĩ đến người đàn ông tự đánh vào chân vừa rồi.
Quả nhiên là chuyện này.
Chân ông ta mềm nhũn và nói: “Tôi… chuyện này…”.
Ồng ta cứ lặp đi lặp lại, nhưng không nói được cái gì khiến Mạc Thiên cười lạnh.
“Nể tình ông là cha của An Hạ, lần này tôi sẽ không động vào ông. Nhưng tôi muốn cho ông biết, từ nay trở đi Kiều An Hạ là phụ nữ của Mạc Thiên tôi, không ai được phép chạm vào một sợi tóc của cô ấy.”
Kiều Văn Quốc hoảng sợ gật đầu lia lịa, cũng không biết làm cách nào có thể bò về đến nhà.
Thang Duy đi vào phòng làm việc nói: “Mạc tổng, dọa sợ đến mức bò ra khỏi Mạc thị rồi.”
Mạc Thiên chỉ ừ một tiếng.
Thang Duy lại nói: “Trương Siêu hắn dùng hàng giả muốn hại chúng ta, lại bị chúng ta bắt được trốn thuế. Nếu chúng ta nộp lên hắn còn phải trả giá đắt hơn, anh vì sao chỉ lấy của hắn một cái chân.”
Mạc Thiên cười nhạt: “Hắn giúp tôi hù dọa Kiều Văn Quốc, coi như cũng có công đi.”
Thang Duy gật gù: “Mạc tổng đổi với Kiều tiểu thư thật tốt.”