Tiểu Tình Nhân

Chương 28: Chương 28: Sợ Hãi Đến Thấu Xương




Điện thoại Kiều An Hạ reo lên, bên kia là giọng nói của Lương Ân: “Chị dâu, bây giờ có rảnh không?”

“Có chuyện gì vậy?”

“Đến chỗ của tôi đón đại ca về, đêm qua liên hoan anh ấy uống hơi nhiều.” - Lúc này Lương Ân liếc nhìn Mạc Thiên đang đứng bên ngoài hút thuốc, trong lòng chửi bậy một câu, đại ca à, tôi chỉ có thể giúp anh tới đây thôi.

Mãi cho đến khi bên kia vang lên thanh âm lo lắng của một cô gái, nói rằng cô ấy sẽ đến ngày, Lương Ân mới hài lòng cúp máy.

Sau khi bưng ly cà phê ra ngoài, Lương Ân liếc nhìn chiếc gạt tàn thuốc sắp tràn lên bàn, không nhịn được muốn chửi bậy.

“Anh muốn phát tán khí độc để độc chết tôi à?”

Mạc Thiên nhìn hắn: “Vừa rồi gọi cho ai?”

Sống lưng Lương Ân lạnh buốt, rõ ràng hắn quay lưng đi, đằng sau lưng hắn có mắt sao?

“Không có gì, chỉ là một số việc công tác thôi.”

Lý do này khá vụng về, bình thường khó qua mắt được Mạc Thiên, nhưng lần này anh ta lại phớt lờ.

Lương Ân không khỏi lắc đầu thở dài: “Đại ca, anh thật sự xong rồi. Dựa vào tình huống hiện tại của anh, tôi suy đoán đây là biến chứng của tình yêu.”

“Câm miệng.” - Mạc Thiên trừng mắt ra lệnh.

Lương Ân lại không thèm nghe, nhấp một ngụm cà phê rồi nói tiếp: “Tục ngữ nói muốn gỡ chuông phải tìm người buộc chuông, anh có chuyện gì, trực tiếp ở trước mặt chị dâu nói. Trốn ở chổ của tôi có ích gì, tôi chỉ càng phỉ nhổ anh thêm.”

“Ồ…” - Mạc Thiên lạnh lùng nói: “Phỉ nhổ, cậu thử xem.”

“A…” - Lương Ân cuống cuồng cười lớn: “Tôi nhớ ra rồi, tôi có chút chuyện phải ra ngoài xem.”

Nói xong, hắn ta nhanh chóng bỏ chạy.

Được hơn ba giây, Lương Ân lại chạy trở lại: “Đại ca, không xong, chị dâu xảy ra chuyện rồi.”

Mạc Thiên lạnh lùng liếc hắn một cái: “Không cho phép nói bậy về cô ấy.”

“Cho tôi một trăm lá gan cũng không dám. Chị dâu thật sự xảy ra chuyện, tôi vừa nhận được cuộc gọi…”

Hắn còn chưa dứt lời, Mặc Thiên đã đẩy Lương Ân ra nhào ra ngoài.

Khi hai người đến nơi, cảnh sát đã phong tỏa hiện trường, xe cứu thương cũng đã đến, hiện trường hỗn loạn.

Lương Ân đưa ra thẻ ngành của mình, mới có thể đưa Mạc Thiên đi vào.

“Xảy ra chuyện gì?”

“Hai xe va chạm nhau, chiếc xe hiện tại bị lật, tài xế còn bên trong…”

Lời còn chưa dứt, Mạc Thiên đã vội lao tới chiếc xe màu trắng quen thuộc bị lật ngửa…

Trên đỉnh xe có vết máu chậm rãi chảy ra từ khe hở, từng giọt từng giọt tý tách rơi xuống như những đóa hoa tuyết màu đỏ.

Lương Ân nhìn cảnh này liền kinh hãi: “Đều là tại tôi, nếu tôi không gọi cho chị dâu đến, chị ấy sẽ không…”

Mạc Thiên không để ý đến hắn, hướng về chiếc xe, cứu hộ vẫn đang xả nước liền lớn tiếng ngăn cản: “Chàng trai, không thể đến gần, xe sắp nổ rồi.”

Mạc Thiên không để tâm đến lời bọn họ, Lương Ân thấy vậy lao đến ngăn cản, bị Mạc Thiên mạnh mẽ đẩy ra.

Anh nhìn xung quanh, nhặt một hòn đá lớn, dùng lực đập mạnh vào cửa kiếng.

Những người khác thấy thế đều xông tới, một tay kéo được cánh cửa bên phía tài xế ra ngoài.

Khi cánh cửa mở ra, máu trong xe như có lối thoát, trào ra ngoài…

Tình huống nghiêm trọng hơn bọn họ tưởng tượng, trái tim Mạc Thiên trầm xuống, lần đầu tiên trong đời anh có cảm giác sợ hãi đến thấu xương.

Toàn thân Kiều An Hạ đều là máu, không thể nhìn ra bị thương ở nơi nào…

Tim Lương Ân như bị treo lên, vô thức liếc nhìn Mạc Thiên, hắn nhìn thấy đôi mắt Mạc Thiên đã đỏ như máu, đôi môi mỏng mím chặt, trông cực kì đáng sợ.

“Mạc Thiên…”

“Đừng nói chuyện với tôi.” - Mạc Thiên gầm lên, giật lấy cây gậy từ tay người cứu hộ, vội vàng giải cứu Kiều An Hạ thoát ra.

Khi cô thoát ra ngoài, hô hấp của Kiều An Hạ đã rất yếu ớt.

Lực lượng cứu hộ muốn ôm cô đi nhưng đều bị Mạc Thiên đẩy ra.

Không ai được phép di chuyển, không ai được phép chạm vào. Đây là lần đầu tiên Lương Ân nhìn thấy Mạc Thiên như thế này, mấy lần ở nước M, khi cả hai trải qua sinh tử, hắn đều không có hoảng sợ như bây giờ.

Sau khi bế Kiều An Hạ lên xe cấp cứu, y tá nhanh chóng đến cầm máu.

Lúc này y tá mới nói: “Chàng trai, cậu nhường đường một chút được không, cậu cứ như vậy chúng tôi rất khó xử lý.”

Mạc Thiên lúc này mới ngơ ngác buông tay, lùi về chiếc ghế phía sau.

Theo bản năng muốn sờ soạng tìm điếu thuốc châm lửa, nhưng khi liếc nhìn Kiều An Hạ, anh lại không động đậy.

Rất nhanh xe cấp cứu đến bệnh viện, Kiều An Hạ được đẩy vào phòng cấp cứu.

Lúc Lương Ân tới nơi, anh nhìn thấy Mạc Thiên đang ngồi trên chiếc ghế dài bên ngoài, toàn thân suy sụp.

Anh ta trước giờ là một kẻ thích sạch sẽ nhưng hiện tại toàn thân đầy máu, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng cấp cứu không chớp mắt.

Lương Ân vỗ vỗ lên vai anh: “Mạc Thiên, sẽ không sao đâu, anh đừng lo.”

Mạc Thiên trầm mặc một lát, một lúc sau đột nhiên bật cười: “Thật buồn cười, sao tôi lại phải lo lắng? Bất quá chỉ là một tiểu tình nhân mà thôi, một cái nhân tình đáng ghét suốt ngày nghĩ đến việc rời xa tôi. Sáng nay thôi tôi còn đang nghĩ có nên đuổi cô ta đi hay không, vậy mà bây giờ lại xảy ra chuyện. Cậu nói xem, tiểu hồ ly này có phải đang xài khổ nhục kế không?”

“Mạc Thiên…” - Lương Ân biết trong lòng hắn khó chịu, nhưng cũng không biết phải an ủi ra sao.

Tiếng bước chân từ phía xa vang tới, Kiều Văn Quốc và Kiều An Hiên nhận được tin tức liền bước tới

Nhìn thấy người Mạc Thiên đầy máu, Kiều Văn Quốc sắc mặt trắng bệch.

“An Hạ…”

Lời còn chưa dứt, Mạc Thiên lạnh lùng nhìn ông ta: “Ai bảo ông tới, ông có tư cách gì đến đây?”

“Là cậu… chính là cậu đã giết con gái tôi…tên điên này… tôi đã nói con bé đi theo cậu không có kết quả tốt, đây chính là kết quả.”

Kiều An Hiên có chút sợ, muốn cản Kiều Văn Quốc lại, nhưng Kiều Văn Quốc gần như đã suy sụp.

Mạc Thiên cười lạnh: “Liên quan gì đến ông? Nếu ông thật sự coi Tiểu Kiều là con gái mình, ông đã không để cô ấy bị bắt nạt ở Viên gia. Tại sao ông lại đến đây giả vờ là một người cha tốt? Cút đi, ông lập tức cút ra ngoài cho tôi.”

Dứt lời, có mấy cặn vệ đi tới, đem Kiều Văn Quốc đè xuống.

Kiều An Hiên hoàn toàn sợ hãi, thậm chí còn không quan tâm đến Kiều Văn Quốc, xoay người bỏ chạy.

Vẫn chưa hả giận, Mạc Thiên còn rất cáu kỉnh, kéo mạnh cà vạt, cảm giác như bị sự giận dữ đang nuốt chửng mình.

Đèn phòng mổ đột nhiên tắt đi, Lương Ân vội chạy đến: “Bác sĩ, thế nào?”

“Đầu bị đập mạnh ở sau gáy, chỉ một chút nữa là không thể cứu được, cũng may là đến kịp thời.”

Lương Ân thở dài nhẹ nhõm, quay lưng nhìn Mạc Thiên: “Không sao rồi.”

Mạc Thiên không để ý đến hắn, vén tay áo lên: “Tôi đi rửa tay.”

Mãi đến khi vào toilet, anh mới thả lỏng hoàn toàn, rút điếu thuốc trong tay định châm lửa, nhưng thử bật lửa nhiều lần không được, lúc này anh mới nhận ra bàn tay mình đang run rẩy.

Cười khổ một tiếng, anh mang điếu thuốc và chiếc bật lửa ném vào thùng rác, sau đó rửa sạch máu trên tay.

Sau khi trở lại, Lương Ân đã thu xếp Kiều An Hạ chuyển về phòng bệnh, cô vẫn chưa tỉnh và thở bằng ống.

Mạc Thiên đi tới bên giường, lặng lẽ nhìn cô.

Sắc mặt tái nhợt vì mất máu quá nhiều, càng khiến người ta cảm thấy đau lòng.

Nghĩ lại, anh và cô đều rất giống nhau. Anh từ nhỏ đã không có người thân nên mọi việc đều dựa vào chính mình. Còn cô tuy có người thân nhưng cũng là thùng rỗng kêu to. Cô luôn nghĩ đến việc rời xa anh khi đang ở bên cạnh anh, chỉ là vì họ đang mang những bất an trong lòng.

Điện thoại của Lương Ân vang lên, anh cầm điện thoại đi ra ngoài.

Không bao lâu, hắn quay lại nói: “Nguyên nhân vụ tai nạn có chút kỳ lạ.”

Đôi mắt Mạc Thiên tối sầm lại: “Chuyện gì?”

“Chiếc xe tải đâm vào cô ấy không vấn đề gì, tài xế cũng không vấn đề gì, nhưng không hiểu gì lý do gì nó lại lạc tay lái.”

“Hừ… xem ra là có người phía sau…”

Sắc mặt Mạc Thiên nhất thời trở nên nham hiểm, Lương Ân cau mày nói: “Cảnh sát sẽ điều tra rõ việc này.”

“Tôi biết rồi.” - Mạc Thiên đáp.

Lương Ân suy nghĩ một chút rồi lại nói: “Chính mình cẩn thận.”

Mạc Thiên cười lạnh: “Tôi sẽ không chết.”

Kiều An Hạ có một giấc mơ kỳ quái, một căn phòng tối, một nhóm trẻ con bị nhốt lại. Một cậu bé trong số đó rất đau đớn, cô đưa tay ra và cậu bé cắn mạnh vào tay cô. Đau… Kiều An Hạ đột nhiên mở mắt ra, giấc mơ kỳ lạ biến mất, thay vào đó là bờ tường trắng như tuyết và những tiếng tít tít bên tai. Cô choáng váng một chút trước khi nhớ đến về vụ tai nạn. Một chiếc xe tải lớn lao đến khi cô đang đi tìm Mạc Thiên, lúc đó cô nghĩ mình sẽ chết và cả đời không thể nhìn thấy anh nữa. “Kiều tiểu thư, cô đã tỉnh.” - Giọng nói của dì Trương kinh ngạc vang lên, sau đó bà nhanh chóng chạy ra ngoài: “Mạc thiếu gia, Kiều tiểu thư tỉnh rồi.” Ngay sau đó, một dáng người cao lớn từ ngoài cửa đi vào, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô. Sắc mặt anh tiều tụy thấy rõ. “Mạc Thiên.” Kiều An Hạ muốn đưa tay chạm vào mặt anh, nhưng bàn tay chỉ dừng lại ở không trung: “Đừng tức giận có được không?” Gương mặt tái nhợt nhưng lộ ra vẻ ủy khuất, Mạc Thiên cảm thấy gai nhọn trong lòng mình lập tức tan chảy. Anh mỉm cười đi đến nắm tay cô: “Không thể làm gì được em.” “Vậy anh không tức giận nữa, đúng không?”

- Kiều An Hạ nhếch khóe môi, vừa cử động, đầu lại bắt đầu đau nhức. “Đầu tôi bị sao vậy?” “Đừng cử động.” - Dì Trương vội nói: “Bác sĩ nói là cô bị đập vào ghế, suýt chút thì chấn thương não, cần phải nghỉ ngơi.” Kiều An Hạ đột nhiên thấy sợ hãi, sau đó lại hỏi: “Tôi hôn mê mấy ngày rồi?” “Sáu ngày.” - Mạc Thiên đáp. “Xong luôn, tôi còn chưa xin nghỉ phép ở công ty.” Mạc Thiên nghiến răng nghiến lợi, lúc này còn nghĩ đến công việc, anh bất lực ôm cô lại: “Đừng nhúc nhích.” Kiều An Hạ vẫn không yên lòng: “Nhưng dự án của tôi…” Giây tiếp theo, Mạc Thiên cúi xuống chặn lấy môi cô, thật nhẹ. Nụ hôn của anh chất chứa sự nồng nàn, ẩn chứa niềm vui đánh mất rồi tìm lại được. Mãi đến khi lồng ngực cả hai cùng thổn thức, anh mới rời khỏi môi cô: “Đừng rời xa tôi nữa.” Kiều An Hạ sửng sốt, không hiểu ý của anh là gì? Vừa định hỏi lại, ý tá bước vào thay thuốc. Sau khi thay thuốc, Mạc Thiên nói: “Tôi có việc ra ngoài một lát, tối nay gặp.” Kiều An Hạ gật đầu, người vẫn đau nhức, đầu ong ong, nằm một chút liền ngủ thiếp đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.