Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Kiều Mạn múc cháo trắng ra bát, đang chuẩn bị bưng ra, chợt nhìn thấy người đàn ông cao lớn đứng dựa lưng vào khung cửa.
Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, mặc áo choàng tắm rộng thùng thình màu xám tro, đai thắt bên hông lỏng lẻo, để lộ ra lồng ngực rắn chắc và làn da màu lúa mạch.
Khoảng khắc này, sự trưởng thành và sức quyến rũ của đàn ông được triển lộ hết.
Kiều Mạn mỉm cười với anh, mi mắt tràn đầy ý lấy lòng, nhẹ nhàng nói: “Tôi đói, nấu chút cháo trắng, anh có muốn ăn cùng không?”
“Không nhìn ra, em có vẻ rất quen việc đấy!” Người đàn ông châm biếm bước qua người cô, đi tới trước tủ lạnh, cầm lấy chai nước ra, vặn nắp chai, uống liên tục mấy hớp.
Nếu nói cô không để ý gì đến những lời này, chắc chắn là gạt người.
Nhưng lúc cô luân lạc tới đây, lúc rầu rĩ vì phải lo mấy trăm ngàn tiền thuốc thang cho mẹ, tất cả kiêu ngạo và tôn nghiêm, đều không đáng được nhắc tới.
Kiều Mạn tiếp tục mỉm cười, ánh đèn ấm áp trong phòng bếp chiếu xuống khuôn mặt xinh đẹp của cô, in bóng của cô dưới sàn nhà.
Cô nói: “A Thâm, đây là lần đầu tiên trong đời tôi sắn tay vào bếp làm đồ ăn cho người khác.”
Người đàn ông nhíu mày, lười biếng nghiêng người dựa vào trên bệ bếp, ánh mắt trở nên sắc lạnh: “Lúc Kiều tiểu thư muốn cầu cạnh người khác, em đều đưa ra thành ý như thế này à? Nói đi, có chuyện gì?”
Chuyện có thể khiến thiên kim đại tiểu thư mười đầu ngón tay không dính nước dương xuân như cô sắn tay vào bếp, chắc không phải là chuyện nhỏ đâu.
Anh tiếp tục uống nước đá, chờ cô mở miệng.
Kiều Mạn cũng không giấu giấu giếm giếm, đi thẳng vào vấn đề nói: “Nghe nói ba ngày nữa, anh sẽ tham dự tiệc sinh nhật 80 tuổi của Lâm Chính Thần.”
Kỷ Vân Thâm nhìn chất lỏng trong suốt trong chai nước đá, khóe môi khẽ cong lên, nhẹ nhàng lắc lắc chai nước, môi mỏng nhếch lên: “Kiều Mạn, tôi đã từng nói với cô là... cô rất tham lam chưa?”
Từ sau khi Lâm Yên xảy ra chuyện, hai nhà Kiều Lâm cắt đứt liên lạc với nhau.
Tiệc sinh nhật của Lâm Chính Thần, đừng nói là người Kiều gia, chỉ cần là người có dính dáng tới Kiều gia, Lâm gia cũng sẽ không mời, muốn đi vào, chỉ có thể thông qua đường dây duy nhất này là Kỷ Vân Thâm.
Cô giữ nguyên bình tĩnh, chăm chú nhìn anh: “Tôi chỉ cần anh dẫn tôi đi vào, còn về phần những chuyện khác, tôi không nghĩ đến.”
Anh là người thừa kế cao cao tại thượng của Kỷ gia, nhất cử nhất động của anh đều bị mọi người nhìn chằm chằm vào, nếu lấy tư cách là bạn gái của anh tham dự bữa tiệc, tương đương với cao giọng tuyên bố chuyện của hai người.
Mặc dù lúc trước, sau bữa tiệc sinh nhật của Kỷ Hàm, giới truyền thông cũng từng tung ra những tin đồn về hai người, nhưng lời đồn chưa được chứng thực, chỉ là lời đồn mà thôi, sẽ chẳng ai coi đó là thật.
Mà trạng thái hiện giờ, rõ ràng cho thấy Kỷ Vân Thâm không muốn gây ra động tĩnh lớn như vậy.
Có thể là ghét, cũng có thể là băn khoăn đến cảm thụ của Kỷ Hàm, hoặc có thể là, anh còn chưa nói cho Kỷ Hàm biết chuyện này.
Nhưng mặc kệ là khả năng nào, cô cũng chưa từng nghĩ đến, mình phải cao giọng chứng minh cái gì.
Chỉ là một giao dịch, cô không hy vọng chuyện này sẽ huyên náo trong không vui.
Kỷ Vân Thâm không nói gì, đặt chai nước đá lên bệ bếp, đứng dậy đi đến cửa.
“Anh còn chưa cho tôi câu trả lời.” Kiều Mạn đổ sạch cháo đã nấu xong, cởi tạp dề xuống, nhìn bóng lưng của người đàn ông hỏi.
Kỷ Vân Thâm không đếm xỉa tới hỏi ngược lại, trong giọng nói khó phân biệt được cảm xúc: “Nếu tôi từ chối, em sẽ không đi à?”
“Không biết.” Cô trả lời dứt khoát.
Cuối cùng Kỷ Vân Thâm không nói gì nữa, đi lên phòng.
Kiều Mạn nghĩ, có lẽ anh đã thầm chấp nhận.
Trở lại tầng hầm, cô làm ổ ở trên ghế sa lon, nằm rất lâu, mới thấy buồn ngủ.
Trong mộng có bóng người mông lung, quanh đi quẩn lại, lúc tỉnh lại cô lại không nhớ nổi, rốt cuộc mình đã nằm mơ thấy cái gì.