Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Thật ra Lâm gia cực kỳ không hoan nghênh sự xuất hiện của cô, nhưng ngại mặt mũi của Kỷ Vân Thâm, nên không ai nói gì nữa.
Dù sao cũng là tiệc sinh nhật của Lâm lão gia, chung quy nếu ầm ĩ khó coi cũng không tốt.
Lại nhấp ngụm rượu chát, Kiều Mạn đứng lên, định lặng lẽ rời đi.
Lúc xoay người, cô trùng hợp va vào người đàn ông đi tới từ phía đối diện, ly rượu trong tay đối phương bị đụng rơi xuống đất vỡ tan, màu rượu chát giống như màu máu đỏ sậm, văng tung tóe trên sàn nhà gỗ hoa lê.
Động tĩnh không nhỏ, thu hút sự chú ý của rất nhiều ánh mắt.
Bộ âu phục trắng đắt tiền của người đàn ông kia bị bắn rượu lên, đặc biệt là chỗ đũng quần của người đàn ông đó, nhuộm một màu đỏ chói mắt.
Xung quanh truyền đến tiếng cười nhạo lẻ tẻ, người đàn ông biến sắc, trong lúc nhất thời không nén được giận.
“Tôi cứ tưởng là ai, thì ra là Kiều đại thiên kim à, làm sao? Thiếu tiền cũng không cần chủ động nhào vào trong lòng đàn ông như vậy chứ? Ra giá đi, bổn công tử cao hứng, có lẽ có thể vui đùa với cô, thưởng nhiều cho cô đấy.”
Trong giới thượng lưu, quan hệ giữa hai nhà Kiều Lâm cực kỳ căng thẳng là bí mật công khai, bây giờ Kiều Mạn đang lún sâu vào trong tranh đấu gia tộc, lá gan của người đàn ông này cũng lớn lên.
Kiều Mạn vừa định nói xin lỗi, thấy thái độ của người đàn ông này quá tồi tệ, lời vừa tới miệng cô lại thu hồi.
Cô lấy tay quấn quấn lọn tóc xoăn dài thả xõa bên vai, nhìn đối phương bằng vẻ mặt cực kỳ vô tội, lại thêm bất lực: “Anh mạnh miệng như vậy, Trương công tử, liệu mẹ anh có biết anh chơi lớn như vậy ở bên ngoài không? Nhưng nói đi nói lại, với xuất thân nhà giàu mới nổi như của anh, Kiều Mạn tôi cũng không để vào mắt, nên anh cứ yên tâm, tôi muốn nhào vào lòng ai cũng không nhào vào lòng Trương công tử đâu.”
Cô nói mấy câu, giọng điệu nhẹ nhàng ôn tồn, nhưng trong bông giấu kim, làm mọi người xung quanh không nhịn được cười khẽ.
Người bên cạnh xem kịch vui càng tụ càng nhiều, gần như sắp bao vây lấy hai người.
Sắc mặt của người đàn ông tái xanh lại, âm trầm đến đáng sợ: “Kiều Mạn, có phải cô không biết xấu hổ hay không?”
Anh ta xoay người, vỗ mạnh hai tay, như muốn lột da cô: “Tôi tới nói cho mọi người biết, xuất thân thật sự của thiên kim Kiều Mạn của tập đoàn Kiều thị, cha cô ta là sinh viên từ nông thôn lên thành phố, vì tiền đồ, ông ta cưới thiên kim nhà giàu Tần Ngọc Lan, bỏ rơi bạn gái lúc ấy đã có mang sáu tháng, nếu như nói Trương gia chúng tôi là nhà giàu mới nổi, như vậy, Kiều gia các cô nhiều lắm cũng chỉ là thổ tài chủ(*)!”
(*) Thổ tài chủ: Bây giờ đề cập đến những nhân vật giàu có phản diện.Mặc dù bọn họ có tiền, nhưng không có tầm nhìn xa, chỉ có thể bám vào thứ cũ mà không có sự tiến bộ và sự phát triển.
Kỷ Vân Thâm hàn huyên với hai anh em Lâm Nam Thành một lúc, cơn nghiện thuốc lá lên, anh đi ra ngoài ban công bên cạnh hút thuốc, lúc trở lại, nhìn thấy có không ít người tụ tập ở chỗ quầy bar.
Anh không phải là người thích tham gia náo nhiệt, đang chuẩn bị lên tầng trên, chợt thấy bóng người mặc váy đầm dài bị người vây quanh qua khe hở của đám người.
Lâm Nam Thành cũng đi tới, nhìn sang theo tầm mắt của anh: “Trương Hào nổi tiếng đanh đá, dù sao Kiều Mạn cũng là con gái, khó tránh khỏi thua thiệt, đi thôi, lên trên tầng đánh bài.”
Kỷ Vân Thâm nhướn mày liếc nhìn Lâm Nam Thành đứng cạnh mình, nhạo báng nói: “Cố tình?”
“Lão Kỷ, thứ nhìn càng vô hại, thì hại người càng sâu, nghe lời khuyên của anh em đi, đừng để đến cuối cùng, bị con hồ ly chọc vào một thân thối hoắc! Lâm Yên chính là minh chứng tốt nhất.”
Kỷ Vân Thâm bật cười, đút đôi tay thon dài vào túi quần: “Thế nhưng tôi nhận định cô ấy đấy, Nam Thành, cậu cũng biết đấy, toàn bộ Lâm thành này, không có ứng cử viên nào thích hợp hơn so với cô ấy.”
Dứt lời, anh đi về phía đám đông tụ tập.
Trương Hào liếc xéo Kiều Mạn, không đếm xỉa tới nghịch chiếc nhẫn trên tay: “Để cố tranh thủ cướp được chút đồ từ tay phòng nhì, Kiều đại thiên kim không biết xấu hổ liều mạng trèo lên người giàu có, khỏi phải nói nói, không thấy cô học được bao nhiêu tài hoa của Tần Ngọc Lan, mà mấy loại khí chất hạ lưu lại học đến ra hình ra dạng.”