Editor: VyVy
...
Diệp gia.
Diệp Sứ đi tới phòng Tô Viện.
“Mẹ, chân mẹ sao rồi?”
Tô Viện chính là bởi vì Diệp Thịnh rước họa mà thấp thỏm bất an, nghe được giọng nói của cô quay đầu lại, thần sắc lo lắng.
“Là Tiểu Sứ a, mẹ không có việc gì, uống thuốc qua hai ngày là được.”
Diệp Sứ đi qua, ngồi bên cạnh bà.
“Mẹ còn đang lo lắng cho Tiểu Thịnh?”
Tô Viện đau đầu đỡ trán.
“Đứa nhỏ này ngày thường cũng không như vậy, lần này nếu không phải bởi vì Ninh Ly, chỉ sợ cũng sẽ không...”
Trong lời nói, đối với Diệp Thịnh cũng không có quá nhiều trách cứ, ngược lại đều đổ lên người Ninh Ly.
Bà vốn cảm thấy Ninh Ly là một liên lụy, kết quả ngày đầu tiên vào nhà họ Diệp, liền nháo ra chuyện như vậy.
Nói xong, bà nhìn thoáng qua hướng ngoài cửa.
“Đúng rồi, Ninh Ly bên kia thế nào? Nó gây rắc rối cho con?”
Diệp Sứ lắc đầu.
“Sau khi chị vào phòng, liền không đi ra. Bất quá ——” Cô dừng một chút, “Vừa rồi lúc đi qua phòng tranh, chị hình như tâm tình không tốt lắm...”
Tô Viện nhíu mày, hồi tưởng một hồi.
“Phòng tranh? A, là nghe nói lúc trước nó ở bên đường vẽ phác thảo cho người ta kiếm tiền...” Giọng nói của bà đột nhiên dừng lại, với vẻ mặt xấu hổ.
Bà nội Ninh Ly sức khỏe yếu ớt nhiều bệnh, mấy năm nay dựa vào ăn uống bảo hiểm sống qua ngày.
Ninh Ly từ rất sớm đã ra ngoài làm thuê, làm đủ loại công việc bán thời gian kiếm tiền nuôi gia đình.
Những chuyện này, Tô Viện cũng là không lâu trước mới biết được.
Nhưng nói cái này trước mặt Diệp Sứ, luôn làm cho trên mặt bà không có ánh sáng.
“Hình như là tùy tiện đi theo lão sư nào học một chút, nhưng không có cách nào so sánh với con.”
Diệp Sứ thần sắc đồng tình: “Nói như vậy, chị Ninh Ly mấy năm nay, cũng rất vất vả.”
Nhìn cô tựa hồ cũng không có ý trào phúng khinh thị, sắc mặt Tô Viện lúc này mới tốt hơn một chút, vỗ vỗ tay cô.
“Tiểu Sứ con yên tâm, nó chỉ ở nhà một năm.” Chờ năm sau thi đại học kết thúc, để Ninh Ly đăng ký một trường đại học ở nơi khác là được.
Cao đẳng cũng được. Thành tích của cô vốn cũng không có gì trông cậy, cùng lắm thì bên nhà họ Diệp tiêu chút tiền, cũng an bài.
“Trận chung kết Hoa Thanh Cup sắp diễn ra, đừng vì những chuyện nhỏ nhặt này ảnh hưởng đến tâm tình của con. Ba cô vẫn đang chờ con lấy lại lại vị trí đầu tiên!”
Nói đến đây, nụ cười trên mặt Diệp Sứ thật sự cắt vài phần.
“Vâng.”
...
Buổi trưa, tại nhà hàng.
Bầu không khí trên bàn ăn lộ ra sự im lặng kỳ lạ.
Diệp Minh phá tài, sắc mặt tuy rằng không thể nói là khó coi, nhưng cũng lộ ra một cỗ lãnh ý.
Diệp Thịnh đỏ mắt, sợ hãi ngồi ở một bên, hiển nhiên là bị huấn luyện cho sợ hãi.
Chỉ có ngẫu nhiên vài lần nhìn về phía Ninh Ly, đáy mắt còn mang theo oán khí.
Ninh Ly tựa như không phát hiện ra gì, lạnh nhạt thản nhiên ngồi ở đó, tự mình ăn.
Mấy tháng cuối đời trước, cô chỉ có thể ăn đồ ăn vặt, cho nên hiện tại, những đồ ăn này cô đều sẽ ăn thật ngon.
Cuối cùng, Diệp Minh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng.
“Ninh Ly, ngày mai chính là thứ hai, con và Tiểu Sứ cùng nhau đi học. Giáo viên nhị trung có lực lượng hùng hậu, yêu cầu về thành tích cũng nghiêm ngặt, vì vậy sáng mai sẽ tiến hành một cuộc kiểm tra nhỏ với con. Con cố gắng làm tốt.”
Tô Viện nói thêm: “Lớp 12 không dễ dàng, hơn nữa còn là nhị trung, lần này chú Diệp của con vì con tốn không ít tâm tư.”
Diệp Sứ nói: “Chị Ninh Ly, chị có gì sẽ không biết cứ cứ hỏi em.”
Tô Viện không đồng ý: “Gần đây con bận rộn thi đấu, làm sao có thời gian?”
“Không sao ạ, chị nhập học tương đối quan trọng.” Diệp Sứ tuy rằng dự định đi theo con đường tuyển sinh đặc biệt, nhưng kỳ thật thành tích lớp văn hóa vẫn rất tốt, cơ bản xếp hạng hai mươi trong lớp.
Ninh Ly uống xong ngụm canh cuối cùng, lúc này mới buông thìa xuống, ngẩng đầu nhìn về phía bọn họ.
Khóe môi cô cong cong. “Cám ơn chú Diệp, tôi sẽ tận lực thi tốt.”
...
Sáng sớm hôm sau, Tô Viện cùng Ninh Ly và Diệp Sứ, cùng nhau đi tới trường.
Diệp Sứ thỉnh thoảng liếc nhìn cô một cái.
Ngày hôm qua Ninh Ly cơ hồ cả ngày đều ở trong phòng mình, cũng không biết có phải đang đột kích tạm thời hay không.
Nhưng chính mình làm bài thi ở Nhị Trung nói chung là rất khó, cô làm như vậy cũng không có ý nghĩa gì.
Phỏng chừng là cảm thấy có Diệp gia, cô nhất định có thể đi vào đi.
Đến gần cổng trường, Trâu Hoa dừng xe.
Tô Viện dặn dò Diệp Sứ vài câu, liền mang theo Ninh Ly đi phòng giáo vụ.
Diệp Sứ thì xoay người đi về phía lầu học lớp 12.
Cô xuất thân tốt, thành tích tốt, bộ dạng xinh đẹp, lại vẽ tranh giỏi, từ năm lớp 11 nhập học chính là hoa khôi trường, danh tiếng rất cao.
Một thiếu nữ mặt trái xoan đi tới trước mặt, chào hỏi cô.
“Tiểu Sứ!”
Cô đi tới trước người Diệp Sứ, nâng cằm về phía sau cô. “Đó chính là bình đâu mới tới của nhà cậu?”
Diệp Sứ nắm lấy tay cô. “Đừng nói như vậy, chị Ninh Ly cũng là con gái của mẹ.”
Trình Tương Tương trợn trắng mắt, lại nhớ tới cái gì giống nhau, thần sắc hưng phấn: “Quên đi, không nói đến cô ta. Tớ nghe nói hôm qua anh họ tớ dẫn Lục nhị thiếu đến nhà cậu? Cậu có thấy không?”
Diệp Sứ nhớ tới bóng dáng trong vắng cao ngất ngất kia, mặt hơi nóng lên. “Ừm.”
“Thế nào rồi? Có giống như tớ đã nói không?! Lần này ông nội tổ chức sinh nhật, hình như anh ấy cũng tới đấy!”
Diệp Sứ trong lòng khẽ động.
“Phải không?”
...
Ninh Ly đi theo Tô Viện đến phòng giáo vụ.
Chỉ có một người trong văn phòng.
Tô Viện có chút ngoài ý muốn, gõ cửa.
“Tôn chủ nhiệm có ở đây không?” Người nọ từ phía sau máy tính ngẩng đầu lên, là một gương mặt cực kỳ trẻ tuổi, thoạt nhìn cũng chỉ hơn hai mươi tuổi, thanh tú tuấn lãng.
Nhìn giống như một sinh viên đại học, không giống như một giáo viên.
Anh rời khỏi trò chơi di động, rút tai nghe ra, quan sát hai người ở cửa một cái, nở nụ cười.
“Diệp phu nhân đúng không? Xin chào! Tôi là Chu Phỉ. Tôn chủ nhiệm tạm thời đi họp, để cho tôi phụ trách...”
Anh dừng một chút, nhìn về phía Ninh Ly.
Ninh Ly nói: “Ninh Ly.”
“Đúng vậy! Để tôi phụ trách kiểm tra nhập học của Ninh Ly!”
Anh vẫy vẫy tay, từ trong ngăn kéo lấy ra một tờ giấy thi, đưa cho Ninh Ly.
“Nào, ngồi đây viết đi! Tất cả các môn học đều nằm trong bài kiểm tra này, bài kiểm tra tổng hợp, điểm đầy đủ là 300, đủ điểm là được!”
Ninh Ly nhận lấy bài thi, nhướng mày.
Kiếp trước vì nằm viện, cô trễ một tháng mới nhập học.
Khi đó tiếp đãi không phải là người này, bài thi... Cũng không phải cái này.
Bất quá, cũng không có ảnh hưởng gì.
Cô ngồi yên lặng và bắt đầu viết bài.
Chu Phỉ ngồi đối diện bàn cô, lại cầm điện thoại di động chơi trò chơi.
Ngay từ đầu Tô Viện còn đi theo chờ, nhưng liên tiếp cuộc gọi gọi tới, liền tạm thời rời đi.
Một tiếng rưỡi sau, Ninh Ly đóng bút lại.
Làm đề trường cấp ba là ký ức rất lâu trước đây, lúc đầu làm còn có chút không thuận tay, nhưng sau khi thích ứng liền tốt hơn nhiều.
Cô đưa bài kiểm tra qua. “Chu lão sư, em viết xong rồi.”
Chu Phỉ kinh ngạc ngẩng đầu. “Nhanh vậy sao?”
Anh gật gật đầu, động tác trên tay rất nhanh: “Để ở đó đi, tôi đánh xong ván này rồi chấm điểm cho em.”
Ninh Ly: “...”
Thật đúng là tùy hứng.
Cô lấy một cuốn sách để chặn đề thi lại và dự định đi ra ngoài để đi vệ sinh.
Chu Phỉ đầu cũng không ngẩng đầu lên đáp ứng.
Vừa đi tới cửa cầu thang, liền nghe thấy phía sau truyền đến tiếng trào phúng tràn ngập ác ý chói tai.
“Thấy không, cái kia, nghe nói ba cô ta là kẻ giết người!”