Tiểu Tô Tông Của Anh Rất Ngọt Ngào Lại Hoang Dã

Chương 18: Chương 18: Em phải viết




Editor: VyVy

...

Ninh Ly thần sắc bình tĩnh lấy ra một chồng thư tình màu hồng lam kia ra, ném vào thùng rác phía sau, lại đem ba lô bỏ vào, lấy sách ra lần lượt đặt lên bàn.

Nhìn thấy chuỗi 《Ngũ Tam》, 《Vân Cương bí quyển 30 bộ》, 《 1000 câu hỏi vật lý tinh tuyển cho kỳ thi Đại học 》, khoé mắt mọi người đều co giật.

Không phải, học sinh chuyển trường chăm chỉ và hiếu học như vậy sao?

Thư tình cũng không thèm liếc mắt một cái liền ném, tất cả đều cho những chỗ này.

“Nhìn không ra a... Vị bạn học mới này của chúng ta, trong đầu đều là học tập, nửa điểm không thèm để ý những tiểu tình tiểu ái này.” Nhậm Khiêm nói đùa.

Cậu nhìn về phía Bùi Tụng ngồi bên cạnh.

“Ai, Bùi ca, hôm qua bạn học mới đi lĩnh sách với cậu, hai người đã nói chuyện chưa?”

Bùi Tụng vẻ mặt lãnh đạm, tựa hồ đối với đề tài này cũng không có hứng thú.

Nhâm Khiêm vốn cũng không trông cậy vào cậu trả lời, hai tay gối sau đầu, chậm rãi trêu chọc.

“Hắc, hoa khôi trường học đều ở trong lớp chúng ta, sau này thật đúng là có náo nhiệt.”

Lâm Chu Dương vừa mới đạp chuông chạy vào, kéo ghế dựa ra, cẩn thận liếc mắt nhìn Diệp Sứ đang ngồi phía trước: “Nói cái gì đó! Hoa khôi trường không phải lúc nào cũng ở trong lớp chúng ta sao?”

Nhâm Khiêm cười mà không nói.

Trước kia hoa khôi trường là Diệp Sứ, bây giờ lại đổi thành Ninh Ly, đương nhiên không giống.

Tuy nói Ninh đại mỹ nhân đến trường ngày đầu tiên, thiếu chút nữa đẩy bạn học xuống lầu, hung danh hiển hách, thế nhưng khuôn mặt kia thật sự là thanh diễm xinh đẹp, vẫn khiến vô số người theo đuổi.

Những bức thư tình trên bàn kia, đã đủ nói rõ vấn đề.

Diệp Sứ?

Không có gì để so.

Lâm Chu Dương vỗ vỗ ghế Diệp Sứ phía trước.

“Diệp Sứ?”

Diệp Sứ quay đầu lại, chỉ thấy vẻ mặt háo hức đưa tới hai tờ giấy.

“Kiểm điểm viết xong!”

1500 từ, cậu ghi đến tay đều đau xót!

Sắc mặt Diệp Sứ trong nháy mắt cứng ngắc.

Nhâm Khiêm trợn trắng mắt.

Khó trách thích người ta nhiều năm như vậy, vẫn không có nửa điểm tiến triển, chỉ có EQ này, Diệp Sứ không động thủ đánh cậu là tốt rồi!

Thần sắc Diệp Sứ khôi phục như thường, cười khẽ một chút, nhẹ giọng nói: “Cám ơn cậu, nhưng đây là cậu giúp chị Ninh Ly viết, cậu tự mình cho cô ấy đi.”

Lâm Chu Dương hậu tri hậu giác phát hiện cô hình như tâm tình không cao hứng, trước mắt cũng có màu xanh đen nhàn nhạt, gãi gãi đầu.

“Ôi chao! Được rồi! Chỉ là, Diệp Sứ, hôm qua cậu có phải không ngủ ngon không? Có phải trận đấu sắp diễn ra nên căng thẳng không?”

Diệp Sứ lắc đầu: “Không có gì, chính là có chút mất ngủ.”

Lâm Chu Dương “Ồ” một tiếng, không dám tiếp tục quấy rầy, đứng dậy đi tới trước bàn Ninh Ly, đưa bản kiểm điểm kia qua.

“Này, Ninh Ly!” Ninh Ly tiếp nhận, nhìn lướt qua.

Lâm Chu Dương quả nhiên là viết kiểm tra đã quen, toàn bộ một phần lưu loát.

Ninh Ly gật đầu. “Không tồi.”

Lâm Chu Dương cười hắc hắc, mặt mày hớn hở kiêu ngạo: “Không phải, chúng tôi làm cái này —— quen rồi!”

Ninh Ly: “...”

Nhâm Khiêm đã không đành lòng nhìn nữa, trực tiếp quay đầu đi.

Ninh Ly đứng dậy đi đưa bản kiểm điểm.

...

Phòng giáo vụ.

Tôn Tuyền nhìn bản kiểm điểm giương nanh múa vuốt trong tay, lại nghĩ đến bài thi max điểm ngày đó, lông mày giật giật, rốt cục vẫn mở một mắt nhắm mắt lại, thu vào.

“Được rồi, ý thức được sai lầm của mình là được, không có lần sau.”

Ninh Ly gật đầu.

Tôn Tuyền nhìn cô, nhớ tới những lời đồn đãi hôm nay, vốn định nói hai câu, nhưng chống lại đôi mắt trong suốt sạch sẽ này, lại cảm thấy những lời kia rất dư thừa.

Đây là một đứa trẻ thông minh biết mình nên làm gì.

Hắn phất phất tay: “Trở về đi, đi học cho tốt.”

...

Trên đường trở về, Ninh Ly nhận được tin nhắn chuyển khoản.

Tưởng Phàm chuyển tiền tới.

Cô nhìn số dư trên tài khoản, tính toán gần đây hẳn là có thể thoải mái một thời gian, tâm tình cũng tốt hơn không ít.

Buổi sáng tiết đầu tiên là toán học.

Giáo viên giảng dạy là một người phụ nữ trung niên khoảng bốn mươi tuổi, Đàm Khai Lan.

Tiết học này vẫn là nói về kỳ thi cuối cùng.

Ninh Ly ngày hôm qua đi theo Bùi Tụng lĩnh một bộ, nhưng còn chưa làm.

Cô suy nghĩ một chút, vẫn rút ra một quyển sách từ trên bàn.

Mở cuốn sách ra, cô tiện tay cầm một cây bút màu đen trung tính, viết lên.

Đây là một bộ vật lý tinh tuyển câu hỏi, phần trước này tất cả đều là đơn tuyển.

Ninh Ly bắt đầu từ đề đầu tiên, đây là một đề phân tích chịu lực.

Sau khi đọc xong đề thi, cô điền vào dấu ngoặc đơn A.

Sau đó là câu hỏi thứ hai, câu hỏi thứ ba.

Hầu như không có chậm trễ, cô nhanh chóng hoàn thành trang đầu tiên và chuyển sang trang thứ hai.

Đàm Khai Lan đã sớm chú ý tới học sinh chuyển trường đang ngồi ở góc lớp học.

Người vừa mới tới một ngày, cũng đã ồn ào huyên náo.

Nghe nói mà sởn gai ốc, nhưng bởi vì là Diệp gia nhét vào, cho nên vẫn là vào ban nhất.

Bà không thích một học sinh như vậy.

Ban nhất đều là mầm non tốt muốn lên đỉnh cấp học phủ*, đột nhiên trà trộn vào một học sinh kém cỏi như vậy, về sau thành tích trung bình khẳng định sẽ bị kéo xuống không ít.

*Các trường đại học hàng đầu.

Bài thi của Ninh Ly bị Tôn Tuyền đè xuống, đang định hôm nay cùng mấy lão sư họp một cuộc, nhưng lúc này Đàm Khai Lan còn không biết.

Nhìn thấy trong tay Ninh Ly đang lật một quyển tư liệu vật lý, bà bỗng nhiên ngừng lại. “Ninh Ly, em tới nói một chút, đề này viết như thế nào.”

Lớp học trong nháy mắt im lặng.

Không ít người nhìn về phía Ninh Ly.

Ninh Ly ngẩng đầu.

Đàm Khai Lan lạnh lùng cười, ném phấn vào trong hộp. “Học vật lý trong tiết toán, vậy những thứ này em hẳn là đều biết? Nào, đến đây nói.”

Không khí đông cứng lại.

Ai mà không biết Đàm Khai Lan ghét nhất học sinh đi học không nghe giảng, cho dù cậu giả vờ nghe cũng được!

Ninh Ly thì tốt, viết đề vật lý dưới mí mắt bà, đây không phải là đỉnh phong gây án, không phải tự mình tìm ngược sao?

Ninh Ly đứng lên: “Cô nói đề số mấy?”

Cô thật sự không biết nói đến đề nào, mới có câu hỏi này.

Nhưng Đàm Khai Lan nghe tới, đây chính là khiêu khích bà.

Sắc mặt của bà có chút tái xanh.

Nhâm Khiêm dựa vào phía sau, cười nói: “Đàm lão sư, Ninh Ly vừa chuyển tới, lần trước không tham gia cuộc thi, trong tay cũng không có bài thi đâu.”

Đàm Khai Lan ngược lại không gảim tức giận.

Nếu đã tới Nhị Trung, phải có giác ngộ học tập này.

“Biết rõ hai ngày này tôi muốn giảng bài thi, không có thì đi xin thêm một bộ, tự mình làm trước một lần sao? Chẳng lẽ còn chờ ai đưa tới đây cho em? Vậy dứt khoát sau này cũng đừng học nữa!”

Xung quanh càng yên tĩnh.

Bất kỳ một nữ sinh nào bị khiển trách trước mặt mọi người như vậy, chỉ sợ trên mặt đều là gây khó dễ a...

Nhâm Khiêm ho khan một tiếng, đem bài thi trên bàn đưa qua, nhỏ giọng nói: “Đàm lão sư bảo cậu viết đề 31.”

Trong bọn họ cách nhau lối đi, đưa như vậy ngược lại cũng thuận tiện.

Bùi Tụng quay đầu, lãnh đạm nhìn cậu một cái. —— Vừa rồi Nhậm Khiêm lấy đi, là quyển sách của cậu.

Nhâm Khiêm nháy mắt.

Bạn học mới, hãy giúp đỡ lẫn nhau! . truyện teen hay

Cho người ta một cái liếc mắt thì sao?

Ninh Ly cúi đầu, liền nhìn thấy chữ viết sạch sẽ hữu lực trên mặt quyển.

Cô nhanh chóng thu hồi tầm mắt, nhấc chân đi về phía bục giảng.

Nhậm Khiêm sửng sốt. “Ai——”

Bài thi có đáp án! Sao cô không nhìn một cái đã đi lên rồi?

Ninh Ly đã cầm phấn lên, bắt đầu giải đề trên bảng đen.

Động tác của cô lưu loát, viết rất nhanh, lớp học dần dần rơi vào tĩnh mịch quỷ dị.

Hai câu hỏi đầu tiên nhanh chóng được viết, nhưng cô vẫn chưa dừng lại.

Nhâm Khiêm ngồi thẳng người, hoài nghi tiến đến bên cạnh Bùi Tụng, thấp giọng hỏi: “Chờ đã, câu hỏi thứ ba của cậu không phải là không viết sao?”

Bùi Tụng không nói gì, cằm khẽ nâng lên, ánh mắt lãnh đạm xa cách phía sau tròng kính, lần đầu tiên lâu như vậy dừng ở trên thân ảnh mảnh khảnh kia.

...

Tác giả có lời muốn nói:

Ninh Ly: Bài thi của người khác tôi không cần.

Lục Nhị: Anh tặng nó thì sao?

Ninh Ly:...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.