Tiểu Tô Tông Của Anh Rất Ngọt Ngào Lại Hoang Dã

Chương 36: Chương 36: Tôi muốn gặp cô ấy




Editor: VyVy

...

Lục Hoài Dữ vốn là đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe vậy mi mắt khẽ nâng lên, khóe mắt nổi lên vài phần lãnh ý nhàn nhạt.

Trình Tây Việt ở bên cạnh nhìn, nở nụ cười. “Cơn gió nào lại đưa Hứa đại minh tinh tới?”

Nghe được xưng hô này, Ninh Ly trong nháy mắt đoán được thân phận của nữ nhân này.

Đại tiểu thư Hứa gia kinh đô, Hứa Kiều Diễm.

Là huyết mạch duy nhất của Hứa gia, Hứa Kiều Kiều có thể nói là được sủng ái hết mức.

Cô sinh ra thanh thuần xinh đẹp, xuất thân cũng tốt, 20 tuổi du học trở về, không lựa chọn kế thừa gia nghiệp, ngược lại vào giới giải trí.

Mùa hè này, bộ phim thanh xuân đầu tiên của cô 《Bức thư tình thứ hai》 vừa được công chiếu đã bùng nổ, doanh thu phòng vé của cô đã tăng lên.

Mà Hứa Kiều Diễm cũng chỉ trong một đêm, trở thành mối tình đầu quốc dân.

Cũng khó trách Trình Tây Việt lại trêu chọc cô ấy như thế.

Hứa Kiều Diễm nháy mắt mấy cái, mang theo vài phần vui tươi: “Như thế nào, chẳng lẽ anh Tây Việt không hoan nghênh em sao?”

Trình Tây Việt xuống xe, giơ tay lên làm trạng thái đầu hàng: “Anh làm sao dám chứ? Đây không phải là nghe nói gần đây hành trình của em rất đầy, ngay cả thời gian ngủ cũng không có, mới hỏi một câu này sao? Nếu làm em mệt mỏi, chú Hứa khẳng định đau lòng không thôi.”

Trùng hợp Lục Hoài Dữ cũng đẩy cửa xuống xe.

Tầm mắt Hứa Kiều Diễm dừng trên người anh, ánh mắt sáng lên.

Cô mím môi cười.

“Làm sao có khoa trương như vậy, đại thọ sáu mươi của ông nội Trình, nói như thế nào, em cũng phải tới đây đúng không?”

Hứa gia, Trình gia cùng Lục gia là thế giao*, nhưng ông cụ Trình mấy năm nay vẫn luôn ở Vân Châu, rất ít khi trở về Bắc Kinh, qua lại với Hứa gia cũng không nhiều như vậy.

*Quen biết lâu, kết giao nhiều đời.

Trình Tây Việt liếc mắt nhìn sang bên cạnh.

Ai nhìn không ra, Hứa đại tiểu thư là hướng về phía vị gia này.

Hứa Kiều Diễm tiến lên nửa bước. “Hoài Dữ, đã lâu không gặp.”

Cô sớm hoàn thành việc học về nước, chính là sợ những nữ nhân kinh đô kia ai lọt vào mắt anh trước, ai ngờ Lục Hoài Dữ lại tới Vân Châu.

Mà trong khoảng thời gian này cô cũng vẫn rất bận rộn, mạnh mẽ từ chối hai thông báo hôm nay chạy tới, mới thấy lần này.

Lục Hoài Dữ gật đầu, lại khôi phục sự rụt rè tự kiềm chế trước sau như một, mặt mày nhạt nhẽo: “Thay tôi hỏi thăm sức khỏe của chú Hứa.”

Hứa Kiều Diễm cắn cắn môi.

Cô thật vất vả mới tới một chuyến, nhưng anh lại chỉ tới một câu như vậy, thậm chí cũng không hỏi tình hình gần đây của cô.

“Hoài Dữ, em ——” Cô đang muốn mở miệng, chỉ thấy Lục Hoài Dữ đi thẳng đến hàng ghế sau, mở cửa xe.

Cô sửng sốt.

Trong xe Trình Tây Việt, cư nhiên còn chở những người khác?

Một thiếu nữ bước ra.

Đây là một thiếu nữ thoạt nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi, ăn mặc đơn giản, buộc đuôi ngựa, đeo ba lô màu đen, hình như vẫn còn là một học sinh cấp ba.

Nhưng mặc dù vậy, vẫn không che giấu vẻ đẹp thanh diễm của cô.

Cô chỉ đứng ở đó, cũng đủ để hấp dẫn ánh mắt của vô số người.

Hứa Kiều Diễm dừng bước, nhìn Lục Hoài Dữ, nhìn thấy mặt anh mang theo kiên nhẫn hiếm thấy.

Anh lại chủ động mở cửa xe?

Một cảm giác nguy hiểm mãnh liệt từ đáy lòng sinh ra.

Ánh mắt Hứa Kiều Diễm lóe lên, cười hỏi: “Vị này là?”

Trình Tây Việt nâng cằm lên: “Anh giới thiệu, vị này là em gái Ninh Ly. Em gái Ninh Ly, đây là Hứa Kiều Kiều, em hẳn là biết chứ?”

Ninh Ly nhìn về phía Hứa Kiều Kiều đối diện.

Váy đuôi cá màu trắng được cắt may đúng cách, phác họa đường cong lung linh, mái tóc đen dài đến thắt lưng mềm mại buông xuống, trang điểm nhẹ nhàng, thoạt nhìn sạch sẽ thanh thuần lại mang theo một tia gợi cảm, rất bắt mắt.

“Chào Hứa tiểu thư.”

Hứa Kiều Diễm càng là kinh ngạc.

Cô quen Trình Tây Việt nhiều năm như vậy, biết tính cách của anh.

Cho dù là đối với em họ Trình Tương Tương, anh cũng rất ít khi lộ ra tư thái thân cận như thế.

Ninh Ly này, lại có lai lịch gì?

Cô xuất thân là thế gia ở kinh đô, đối với tình huống Vân Châu bên này cũng không hiểu rõ.

Bất quá cái tên này, cô nghe cũng cảm thấy có chút quen thuộc...

“Ninh Ly...”

Đột nhiên, thần sắc cô khẽ thay đổi.

Đây không phải là nhân vật chính của bạo lực học đường ồn ào trên mạng mấy ngày trước sao?

“Cô ——”

“Đồ đạc của em bọn họ đưa đến phòng khách, tôi dẫn em đi qua.” Lục Hoài Dữ mở miệng.

Trình gia là biệt viện độc lập, hôm nay người tới cũng nhiều, đương nhiên vẫn phải ở bên cạnh tương đối tốt.

Ninh Ly nhìn anh một cái.

Trình Tây Việt nói có việc gấp phải trở về xử lý, là sau khi Lục Hoài Dữ cúp một cuộc điện thoại kia, phỏng chừng lý do kia cũng chỉ là một cái cớ, nguyên nhân chân chính muốn trở về, là ở Lục Hoài Dữ.

“Cám ơn Nhị ca.”

Lục Hoài Dữ liền mang theo người đi vào trong.

Nhìn bóng lưng hai người rời đi, nụ cười trên mặt Hứa Kiều Diễm hơi cứng đờ.

Từ đầu đến cuối, Lục Hoài Dữ dường như đều không nhìn thẳng vào mắt cô.

Hơn nữa, vừa rồi——

“Cô ấy dường như gọi Hoài Dữ... Nhị ca?”

Trình Tây Việt cười tủm tỉm. “Em gái Ninh Ly 17 tuổi, có phải nên gọi ca không?”

Hứa Kiều Diễm không nói gì.

Rõ ràng cô không hỏi cái này.

“Ninh Ly kia, là học sinh của Nhị Trung đúng không?”

Trình Tây Việt Nam nhướng mày nhìn cô một cái. “Đúng vậy.”

Hứa Kiều Diễm trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Quả nhiên chính là cô gái kia.

Điều đó không có gì phải lo lắng.

Vô luận từ phương diện nào mà xem, Lục Hoài Dữ đều không có khả năng để ý tới cô gái xuất thân có tính cách như vậy.

...

Ninh Ly đi theo Lục Hoài Dữ phía sau, đi tới một gian phòng trên lầu ba.

Lúc này còn cách bữa tiệc tối một đoạn thời gian, người tới cũng không tính là nhiều.

Hai người trên đường không đụng phải quá nhiều người.

Vừa mới vào phòng, điện thoại di động của Lục Hoài Dữ lại rung lên.

Anh lại tắt nó một lần nữa.

Ninh Ly quay đầu lại nhìn anh: “Nhị ca, anh có việc bận, cứ đi đi. Tôi có thể ở đây một mình.”

Lục Hoài Dữ nhìn cô thần sắc như thường, đích xác không có khẩn trương, lúc này mới hơi yên tâm một chút: “Em ở đây nghỉ ngơi trước, có chuyện gì tùy thời tìm tôi.”

“Được.”

Lục Hoài Dữ nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay.

“Bữa tối bắt đầu lúc 6 giờ, tôi đến đón em muộn một chút.”

Ninh Ly vốn định nói, đều đã ở đây, không cần tiếp, nhưng đụng phải ánh mắt Lục Hoài Dữ, cô vẫn gật đầu.

Lục Hoài Dữ lúc này mới rời đi.

...

Cố Thính Lan đang chờ người ở phòng khách trên lầu hai.

Cửa phòng bị đẩy ra.

Hắn đặt cuốn sách trong tay xuống và nhìn lên.

Người tiến vào chính là Lục Hoài Dữ.

Hắn cẩn thận đánh giá thần sắc Lục Hoài Dữ, xác định trạng thái của anh so với dự đoán tốt hơn rất nhiều, lúc này mới hơi yên lòng.

“Nhị thiếu.đây là có việc gấp chậm trễ?”

Lục Hoài Dữ “Ừm” một tiếng.

“Việc quan trọng.”

Cố Thính Lan cảm thấy tò mò.

Lúc này, Lục Hoài Dữ không ngủ, thoạt nhìn trạng thái tinh thần tựa hồ còn rất tốt.

Thật sự là không đúng lắm.

Nhớ tới hôm nay bên HG truyền đến tin tức, hắn tiến về phía trước, cười hỏi: “Hôm nay Nhị thiếu mang theo vị tiểu bối nhà cậu đến? Không biết tôi có cơ hội này hay không, có thể gặp vị này một lần?”

Hắm còn thật sự rất muốn nhìn xem, rốt cuộc là nhân vật gì, có thể ảnh hưởng lớn đến bệnh tình của Lục Hoài Dữ.

Lục Hoài Dữ khẽ nâng mí mắt lên, nhìn hắn một cái.

Không hiểu sao, Cố Thính Lan bỗng nhiên cảm thấy một cái liếc mắt này của anh, dường như mang theo ý cảnh cáo.

Nhưng rất nhanh, Lục Hoài Dữ liền nhắm hai mắt lại.

“Nói sau.”

...

Ninh Ly đi tới bên giường, vốn định sửa sang lại lễ phục một chút, lại bỗng nhiên phát hiện bên cạnh một cái hộp nhỏ lăn xuống.

Đúng là cà vạt của Lục Hoài Dữ, cũng bị đưa tới.

Cô suy nghĩ một chút, nhặt lên chuẩn bị đưa qua cho Lục Hoài Dữ.

Vừa đẩy cửa ra, còn chưa kịp đi ra ngoài, đã nghe thấy ngoài cửa truyền đến một đạo thanh âm tràn đầy khinh bỉ: “Bất quá chỉ là một bình dầu không ai muốn, thật cho rằng mình là thiên kim đại tiểu thư sao?!”

...

Tác giả có lời muốn nói:

Lục Nhị: Tôi đã nói, tôi có thuốc.

Editor cũng có lời muốn nói:

Dạo này khá bận, nên không thể cập nhật chương mới thường xuyên:'(

Cần lắm những comment của mọi người để cho tôi có động lực ( ꈍᴗꈍ)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.