Hạ Thần đột nhiên kéo Hạ Diệp ra phía sau, giống như gà mẹ bảo vệ con mình: “ Giang tổng xin chú ý chừng mực.”
Giang Xuân lờ mờ nhìn anh, không nói gì.
Hạ Diệp nhỏ giọng nói: “ Tụi em là cố ý để bạn gái cũ của anh tức, không phải thật đâu.”
Tuy Hạ Thần biết họ đang diễn kịch, hơn nữa, chính cô là người đề nghị Giang tổng phối hợp, nhưng hành động sau cùng của Giang tổng, nhìn thế nào cũng thấy hơi quá đáng đúng chứ?
Ôm eo đứa em gái quý báu của anh, ánh mắt nóng bỏng, không chút che giấu.
Hạ Thần cũng là đàn ông, sao lại không nhìn ra ánh mắt đó có ý gì.
Ba người họ ở đây đối mặt nhau, Giang Mạn Mạn vẫn nằm trên luống hoa giả, trong lòng như dậy sóng, rất đáng thương.
Hạ Thần đẩy cô ra, còn phớt lờ cô.
Nếu là lúc trước, việc này tuyệt đối không thể xảy ra.
Anh đã hoàn toàn không đếm xỉa đến cô, giờ trong mắt anh, chỉ có đứa em gái anh đem về từ làng.
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi đã xảy ra nhiều chuyện, các nhân viên nữ có chút bối rối, không ai chú ý người đụng ngã Giang Mạn Mạn là Hạ Thần, sau khi cân nhắc, họ đến giúp Giang Mạn Mạn trước.
Dù thế nào, lúc nãy Giang Mạn Mạn cũng ngồi nói chuyện với Giang tổng, bị ngã một lúc rồi, Giang tổng đến nhìn cũng không nhìn, nhưng họ là nhân viên, vẫn là nên giúp Giang tổng.
Giang Mạn Mạn khó khăn vịn đầu gối đứng dậy, sắc mặt tái nhợt một hồi.
Nữ minh tinh xinh đẹp nổi tiếng trên màn ảnh, ai thấy được dáng vẻ nhếch nhác như thế này của cô?
Các nhân viên nữ không biết nên nói gì, vốn cho rằng Giang Mạn Mạn ăn mặc đẹp như vậy đi ăn với Giang tổng, Giang tổng chắc có ý với cô, nên mới làm thân với cô.
Ai ngờ chủ tịch căn bản không coi trọng cô, ngược lại rất hứng thú với cô bé lần trước.
Nhân viên nữ đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể quan tâm một cách ngượng ngạo.
“Cô không sao chứ?”
“Có cần chúng tôi gọi bác sĩ không?”
Giang Mạn Mạn không nói gì, chỉ nhìn về phía hành lang nơi ba người họ đang đứng, cô nắm chặt góc váy đã lấm bùn, các khớp xương đến trắng.
Cô chưa bao giờ mất mặt đến thế!
Cô biết Hạ Diệp cô ý thân mật với Giang tổng trước mặt cô, nhưng cô vẫn…
**
Cùng lúc đó, trong cửa hàng thức ăn nhanh đối diện trung tâm thương mại, Chu Dao chụp tòa nhà lớn của Giang Thị và khung cảnh xung quanh.
Cũng là để thử chế độ chụp ảnh mặt trăng của điện thoại mới, nghe nói chụp xa cũng rất rõ nét.
Cô xem lại những bức ảnh vừa chụp, vừa xem vừa khen.
Giang Thị quả thực là đỉnh kim tự tháp trong khu thương mại ở kinh thành, đến các tòa nhà kinh doanh trực thuộc bên cạnh cũng rất khí thế.
Cô dùng hai ngón tay phóng thật to ảnh, vẫn rất rõ nét.
Quảng cáo không hề lừa, đến cách trang trí của quán cà phê tầng thượng cũng nhìn được rõ.
“Để tớ xem, người này sao nhìn quen thế?”
Trong bức ảnh của Chu Dao, bên cạnh lan can, một cô gái mặc quần đồng phục trường số một kinh thành đang nhón chân, gần sát người đàn ông bên cạnh.
Có thể nhìn thấy đường nét phần hông và lưng của người đàn ông, cô gái thì có thể nhìn rõ hơn một chút.
Dù sao khoảng cách khá xa, điểm ảnh có chút mờ, nhưng nhìn từ bức ảnh, là cô gái chủ động hôn.
Bức ảnh này nhìn không rõ mặt cô gái, Chu Dao mở lại hai bức ảnh trước, trước khi cô gái muốn hôn.
Một khuôn mặt được chụp hoàn chỉnh…
Chu Dao liền đưa điện thoại lên gần mắt.
Cô gái này…không phải là Hạ Diệp sao?
Chả trách cô cảm thấy phong thái của người đàn ông đó cũng rất quen, anh ta..chắc chắn là người lái chiếc xe không rõ thương hiệu đón Hạ Diệp tan học lần trước!
Ba bản cập nhật~
(Hết chương)