Tiểu Tổ Tông Hạ Phàm

Chương 90: Chương 90: Ra sức bảo vệ




Mọi người được nhắc nhở, họ mới nhận ra.

Phải không?

Khuôn mặt nhỏ nhắn quyến rũ này, không phải của Hạ Diệp hay sao?

Phác Mỹ Lan vội rút USB ra, những bức hình chiếu trên màn hình lớn bỗng tắt.

Nhưng hiển nhiên, tất cả mọi người đến đã thấy “ảnh hôn” đó rồi!

Buổi tọa đàm tâm lý khi nãy vốn yên tĩnh ấm áp, không khí đột nhiên sụp đổ.

Khán phòng bây giờ trở nên điên cuồng.

“Hạ Diệp thật quá lắm rồi? Mặc đồng phục trường mà dám làm ra chuyên này!”

“Người đàn ông đó nhìn có vẻ hơn cô ấy nhiều tuổi? Là người có tiền sao?”

“Nhà giàu như các người cũng thiếu tiền à? Có chút liêm sỉ không vậy?”

“Buổi giảng tâm lý hay như vậy bị cô ta phá hỏng rồi!”

Lớp mười chín bị Đường Thiên Kiêu trấn áp, không ai dám lên tiếng.

Vụ “Nhàn tâm thú ký” vừa rồi, lớp mười chín đối với Hạ Diệp rất sùng bái, cho dù thấy bức ảnh đó, cũng không ảnh hưởng gì.

Không phải chỉ là một nụ hôn thôi sao?

Người đàn ông đó là ai? Cũng quá may đấy chứ?!

Mặc dù lớp họ không bàn tán, nhưng cũng không ngăn được lớp khác bàn tán.

Đường Thiên Kiêu liền đứng dậy, “Việc này là ai làm? Ai đã đổi ảnh trong PPT của chuyên gia?!”

Chu Dao hoảng sợ đến mức trợn mắt.

Mấy bức ảnh đó không phải là…

Cô cuống quýt mở album ảnh điện thoại, so sánh kĩ càng với những bức ảnh trong điện thoại của mình.

Giống hệt những bức ảnh vừa rồi trên màn hình, chẳng qua là đã bị phóng to rồi cắt ra.

“Là ai? Có gan làm thì đừng làm rùa rụt cổ.”

Chu Dao hoảng loạn.

Thật sự không phải cô làm!

Không biết nghĩ thế nào, cô liền quay đầu, nhìn Hạ Tư Anh bên cạnh.

Vừa định hỏi, ngờ đâu Hạ Tư Anh vẻ mặt lo lắng hỏi cô trước: “Chu Dao, việc này là như thế nào?”

“Không phải, tớ cũng không biết…”

Vẻ mặt hốt hoảng, Triệu Ngọc Hoàn đột nhiên đứng dậy, lời lẽ chính trực nói: “Những chuyện khác điều tra sau, nhưng nữ sinh trong bức ảnh nhất định phải xử lý! Là học sinh của lớp nào? Kì thi đại học sắp đến gần, vậy mà dám làm ra chuyện này! Làm xấu hình ảnh nhà trường! Nhất định phải phạt nặng!”

Triệu Ngọc Hoàn cố ý hỏi.

Cô đã sớm nghe học sinh bàn tán là Hạ Diệp, nên cố ý đề nghị như vậy.

Cũng biết nếu lớp của Dương Đại Đế bị lôi vào tai họa này, sớm muộn cũng xảy ra chuyện.

Các giáo viên khác cũng thì thầm to nhỏ.

“Đó đều là những bức ảnh khó coi!”

“Đúng vậy, gây ra nhiều ồn ào, làm chậm trễ buổi tọa đàm thì không nói, khiến cho những học sinh không dễ bình tâm sau ngày khai giảng giờ lại trở nên xốc nổi.”

“Là học sinh của lớp thầy Dương Đại Đế thật ư? Chậc chậc…”

Hạ Tư Anh thấy mọi người đều chĩa mũi nhọn vào Hạ Diệp, không còn bận tâm về việc ai đánh tráo những bức ảnh, cô thở phào nhẹ nhõm.

Giả vờ tỏ vẻ lo lắng thay cho Hạ Diệp, trong lòng đã sớm hả hê!

Thật quá là sảng khoái!

Từ lúc Hạ Diệp trở về Hạ gia, cô chưa bao giờ vui sướng như vậy!

Bức ảnh này quá lộ liễu, bị phơi bày trước mặt toàn thể giáo viên học sinh cuối cấp.

Cho dù hiệu trưởng không đích thân đuổi học Hạ Diệp, Hạ Điệp nhất định không thể ở lại trường trung học số một được nữa.

Đợi khi về nhà, cô sẽ đem chuyện này thêu dệt lên nói với bà nội, em gái tốt của cô, đợi mà cút khỏi Hạ gia nhé!

Hạ gia vốn dĩ chỉ nên có một thiên kim tiểu thư!

Cô rướn cổ nhìn lên phía Giang Xuân ở hàng ghế trên.

USB đã được rút ra, nhưng Giang Xuân vẫn nhìn về phía tấm màn trắng, đôi mày rậm nhíu lại.

Hạ Tư Anh không chắc liệu chú Giang có nhận ra người đàn ông trong bức ảnh khi nãy chính là mình hay không.

Cô đã cố gắng hết sức làm mờ đi bóng lưng của chú, dù thế nào người khác cũng không nhận ra.

Nếu chú Giang vẫn tức giận như vậy, chỉ có thể tức giận với kẻ quyến rũ đó mà thôi!

Dù sao cũng là Hạ Diệp tự mình kề sát vào!

Nói không chừng lần này giúp chú Giang thoát khỏi con yêu tinh này!

Giáo viên đều thảo luận về vấn đề này, các học sinh bao vây nói với giáo viên của lớp mình rằng người trong bức ảnh là Hạ Diệp của lớp mười chín.

Điền Hán Văn: “Mọi người yên lặng! Đừng gây ồn ào!”

Khán phòng yên lặng trong giây lát.

Điền Hán Văn đương nhiên tin Hạ Diệp không phải loại người như mọi người nói, nhưng lúc này nhiều người bàn tán, ông chỉ dựa vào chức vụ hiệu trường trấn áp dư luận thì không đủ, phải nghĩ cách giúp Hạ Diệp làm sáng tỏ.

Ông đến trước mặt Hạ Diệp: “Diệp Diệp, nữ sinh trong bức hình là em phải không?”

Dương Đại Đế không biết từ lúc nào cũng đến gần: “Hạ Diệp, hãy mạnh dạn nói, thầy sẽ bảo vệ em!”

Trong lúc hai thầy nói, họ đều không ngừng nháy mắt ra hiệu cho Hạ Diệp.

Dù sao bức hình bị phóng to nên cũng không rõ, tuy bọn họ cũng nhìn ra Hạ Diệp, nhưng Hạ Diệp không tự mình thừa nhận, họ sẽ có cách giúp cô giải quyết chuyện này.

Ai mà ngờ dù họ nháy mắt như vậy, nhưng Hạ Diệp vẫn thẳng thắn nói: “Không sai, là tôi.”

Ăn ảnh như vậy, nhất định là cô ấy rồi.

Hội trường lại có tiếng thở dài.

Hạ Tư Anh đã yên tâm, chỉ cần Hạ Diệp thừa nhận người trong bức ảnh là cô ấy, vậy hôm nay cô ấy chết chắc rồi.

Điền Hán Văn như bị Hạ Diệp chọc tức đến rụng tóc: “Vậy vậy người đàn ông kia, thật sự là bạn trai của em…”

“Không phải, là hiểu lầm”, Hạ Diệp trả lời.

Nghe những lời này, Điền Hán Văn và Dương Đại Đế nhanh chóng đến gần. “Hả? Hiểu lầm gì?”

“Mau mau nói nghe nào?”

Hạ Diệp kể lại ngắn gọn việc ngày hôm đó cho Dương Đại Đế.

Như vì cô muốn chọc tức Giang Mạn Mạn, tìm người diễn kịch, còn bức ảnh chỉ là do góc chụp, kì thực không có chạm vào.

Kết quả, cô chưa giải thích xong, bị tiếng cười mỉa mai cắt ngang.

Triệu Ngọc Hoàn nghe mà muốn nôn: “Giang Mạn Mạn? Là đại minh tinh mà học sinh hay nhắc đến ư? Em thật biết bịa chuyện, em muốn chọc tức người ta? Tôi thấy là em muốn làm Điền Hán Văn tức chết? Em tưởng hôm đó không ai trông thấy nên tùy ý bịa chuyện ư? Ai mà tin?

Sau khi thấy bức hình Giang Vân Châu liền chùn xuống, vừa nghe lời giải thích của Hạ Diệp liền bật dậy.

Dọa chết mất, còn tưởng tiểu tiên nữ bị người khác truy hỏi.

Anh lạnh lùng nói: “Em tin cô ấy!”

“Em ngồi xuống cho tôi!”, anh còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, “Em không có mặt ở đó, lời em có ích gì chứ?”

“Vậy tôi có mặt tại đó, lời của tôi, có tác dụng chứ?”

Một giọng nói từ tốn trầm ấm vang lên từ hàng ghế trên, mọi người ngừng lại.

Nhìn sang, lời nói là từ miệng Giang tổng.

Điền Hán Văn rất kinh ngạc: “Giang tổng, ngài cũng có mặt lúc đó ư?”

Giang tổng khẽ gật đầu: “Lời em ấy nói là thật, chẳng qua chỉ là diễn kịch, vốn không hề chạm nhau.”

Triệu Ngọc Hoàn không tin: “Nữ sinh này nói dối hết lần này đến lần khác, ngài đừng để em ấy lừa, cứ cho là ngài ở đó, ngài làm sao chứng minh cô ấy đang diễn, không có gì với người đó…”

Trong hình, hai người đứng gần như vậy, khẳng định có mờ ám.

Bên cạnh, Hạ Diệp trông bình thản, nhưng vẻ mặt lại lạnh lùng.

Cô không thích như vậy, chính xác là cảm giác bị mọi người công kích.

“Cô Triệu!”, Dương Đại Đế nhỏ nhẹ nhắc nhở: “Người ta là Giang tổng đấy!”

Triệu Ngọc Hoàn ánh mắt lơ lửng, chỉ là cô không can tâm bị Hạ Diệp lừa gạt như vậy.

“Có thể chứng minh” Giang tổng tay phải xoa xoa tay trái một lát, từ từ đứng dậy, kéo Hạ Diệp ra phía sau che chở: “Bởi vì trong bức hình, người cùng cô ấy diễn, chính là tôi…”

Hạ Tư Anh không nói thành lời, cả người cứng đờ.

Ba bản cập nhật ~ Bốn bản cập nhật

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.