Giang Mạn Mạn siết chặt tay, phản ứng với những lời Hạ Diệp nói.
Đáng ghét, cô ta đã nghe được những lời nói thầm với Giả Minh Mỹ!
Nếu đến tai Hạ Thần, không biết sẽ nghĩ cô như thế nào.
Cô đeo lại kính râm, lúc này cô thật sự không muốn xung quanh có ai nhận ra mình.
“Tôi nói thích chỉ là sự tán thưởng bình thường, đừng hiểu lầm.”
Hạ Diệp thật tình chớp mắt: “Bằng không?”
Câu hỏi vặn lại của Hạ Diệp khiến Giang Mạn Mạn xấu hổ vô cùng, dường như cô ta vốn chẳng nghĩ gì khác, chỉ có cô là tự tác đa tình mà thôi.
Giang Mạn Mạn sắp nổi giận, từ xa Giang Xuân đi về phía bọn họ.
Hạ Diệp lúc này đứng phía sau họ.
Giang Xuân mặc kệ người khác nghĩ gì, đi đến gần, nắm lấy cổ tay Hạ Diệp, kéo cô ấy từ phía sau bọn họ đến bên cạnh mình.
“Sao vậy?” anh hỏi.
Giọng anh lúc này giống như ánh mắt khi nãy, cưng chiều say đắm.
Giang Mạn Mạn hiểu ra, ánh mắt mà cô cho rằng đang hướng về cô khi nãy, chẳng lẽ cũng là…hướng về phía Hạ Diệp?
Bọn họ có mối quan hệ gì?
“Giang tổng, không ngờ được gặp ngài ở đây, tôi là nghệ sĩ của công ty giải trí Thiên Tinh, Giang Mạn Mạn”, Giang Mạn Mạn kiềm chế sự nghi hoặc trong cô, dựa vào kỹ năng mà cô đã mài giũa mấy năm nay trong giới giải trí, trong chớp mắt trên mặt hiện lên nụ cười hoàn mỹ như tượng, tự nhiên khéo léo đưa tay về phía Giang Xuân.
Giả Minh Mỹ cười nịnh bợ, cũng theo sau chờ bắt tay.
Hai tay bọn họ lúng túng giơ ra giữa không trung.
Tay Giang Xuân cứ nắm lấy cổ tay của Hạ Diệp, hẳn không có ý định thả tay ra để bắt tay bọn họ.
Giang Mạn Mạn nhìn chằm chằm nơi tay hai người chạm nhau, mắt có chút đỏ.
Nhưng cô nghĩ, người đàn ông trưởng thành có sự nghiệp thành công như Giang Xuân, sẽ không thích một học sinh cấp ba như Hạ Diệp, nên đó chỉ là sự quan tâm của trưởng bối đối với hậu bối.
Trước đó cô cũng biết Hạ Gia ở kinh thành rất nổi tiếng, quen biết với Giang Gia cũng không có gì lạ.
“Là người quen sao?” Giang Xuân hỏi Hạ Diệp.
Hạ Diệp gật gật đầu: “Là bạn gái cũ của anh hai.”
Khóe mắt Giang Mạn Mạn giật mạnh. Đọc