Chiếc váy đó thật sự quá đẹp, bình thường học sinh khó có thể nhìn thấy.
Chiếc váy trắng tinh toả sáng rực rỡ trên hành lang thiếu ánh sáng.
So ra, ngoại hình của Hạ Tư Anh có chút… kém hơn…
“Hạ gia không hổ là nhà quyền thế, chiếc váy đó thoạt nhìn rất đắt tiền!”
“Cô ấy đúng thật là công chúa, nhìn dáng vẻ của cô ấy, đám con trai kia sẽ phát điên lên, so với cô ấy, những học sinh mới nhập học năm nhất cao trung quả thật chỉ là đám trẻ nhỏ!”
Thật sự không biết Hạ Diệp của lớp mười chín, nhìn thấy sẽ biểu cảm như thế nào.
“……”
Trên đường vào hậu trường chuẩn bị, Hạ Tư Anh cố tình đi chậm lại, để mọi người đủ thời gian chiêm ngưỡng.
Đi đến hàng ghế đầu, vẫn liếc nhìn chỗ ngồi của Hạ Diệp.
Đường Thiên Kiêu chán ghét cô ta, cô ta đang dưỡng võ dương oai trước mặt đứa bạn cùng bạn, rồi hét lên một cách thô lỗ: “bạn học xinh đẹp, chiếc váy bạn kéo trên sàn nhà bị bẩn rồi!”
Mặc dù chả nói gì, nhưng giọng điệu ấy đủ trêu chọc, xung quanh vẫn có người giỡn cợt.
Đâu ai ngờ sự bối rối của Hạ Tư Anh chưa đến một giây, người bảo vệ huy chương vàng của cô ấy, Điền Dã, không biết từ đâu xuất hiện, giúp cô ấy nâng váy một cách rất lịch sự, đưa cô ấy vào hậu trường.
Thế này cũng tốt, không những không khiến Hạ Tư Anh khó xử, mà còn được dịp thể hiện.
Được cháu trai của hiệu trưởng nâng váy, càng khẳng định vị trí hoa khôi của cô ấy không ai có thể lay chuyển.
“nôn—“
“tôi buồn nôn thật.”
“Hiệu trưởng thông minh như vậy, sao cháu ông ấy mắt lại kém như thế?”
“Cậu ta không nhìn ra Hạ Tư Anh là trà xanh sao?”
Đường Thiên Kiêu và Hạ Diệp không ngừng phán xét.
Nhưng ánh mắt của Hạ Diệp lại dán vào chiếc túi vải nhung trên tay của Hạ Tư Anh.
Giống như.… một loại nhạc cụ?
**
Lễ khai giảng chính thức bắt đầu, giáo viên ngồi phía bên trái hội trường, hiệu trưởng, giáo viên chủ nhiệm ngồi phía bên phải, chỗ ngồi ở giữa có tầm nhìn đẹp nhất dành cho học sinh.
Bởi vì, hôm nay là lễ khai giảng của các học sinh mà.
Các bước không thể thiếu tiếp theo, hiệu trưởng phát biểu, giáo viên từng khối lớp phát biểu, đại diện tân sinh viên, đại diện các học sinh học lên cao phát biểu…
Sau đó mới là các tiết mục văn nghệ.
Trong số rất nhiều tiết mục văn nghệ, tiết mục cuối cùng là của Hạ Tư Anh.
Đã gần trưa, cũng đợi được cô ấy lên sân khấu.
Các học sinh cũng biết nể mặt, vốn dĩ đều sắp ngủ rồi, nhưng khi cô ấy lên biểu diễn, tất cả đều tỉnh lại.
Một số người hỏi trước về nội dung biểu diễn, đã bắt đầu nói với nhau về loại nhạc cụ này, sáo cổ.
Hạ Diệp vặn mở chai nước, vừa định uống, thì nghe thấy người chủ trì giới thiệu chương trình.
“Tiếp theo, là tiết mục của bạn học lớp một năm ba cao trung, Hạ Tư Anh, độc tấu sáo cổ.”
Nghe đến hai chữ “sáo cổ”, Hạ Diệp siết chặt chai nước một lúc.
Cô ấy nghĩ có thể là trùng tên, nhưng cô ấy đã xem xét rất kĩ lưỡng cấu tạo của cây sáo trúc đó.
Đây chẳng phải là nhạc cụ cô ấy thiết kế một nghìn năm trước, trong lúc đang hưng phấn sao?
Làm sao vẫn…lưu truyền đến hôm nay?
Khi Hạ Tư Anh bắt đầu diễn tấu, nét mặt kinh ngạc hiếm thấy của Hạ Diệp càng không thể che giấu.
Bởi vì cô ấy ngồi ở hàng đầu tiên, Hạ Tư Anh dễ dàng nhìn thấy biểu cảm của cô ấy.
Nhếch khóe miệng đầy đắc ý.
Bình thường ăn mặc trang nghiêm, nay thấy cô ấy thổi sáo cổ lợi hại như vậy, chả phải ghen tị thèm muốn hay sao?
Đường Thiên Kiêu không chịu được, kéo cánh tay của Hạ Diệp an ủi: ”Diệp ca, cũng chỉ là cây sáo cổ, không có gì lợi hại cả, ngoan, đừng ghen tị há.”
Hạ Diệp chỉ đáp lại qua loa, ai cũng không biết rốt cuộc lúc này cô ấy đang nghĩ gì.
Cô ấy nhớ lúc làm ra nhạc cụ này, đặc biệt kiên nhẫn điều chỉnh rất nhiều lần.
Nhưng Hạ Tư Anh——
Thế nào mà lại thổi khó nghe như vậy?!!
Canh tư~~
Hẹn mai gặp nhé!