Trên sân tập, học sinh toàn trường đứng theo đội hình.
Giáo viên chủ nhiệm đứng bên cạnh.
Không chỉ riêng thầy cô và học sinh khối mười hai mà toàn trường đều ở đây.
Người chỉ huy đứng ở trên cùng của mỗi lớp, đợi bài nhạc tập thể dục quen thuộc phát lên, bọn họ sẽ hòa mình cùng với âm nhạc.
Loa phát ra hai tiếng của dòng điện “ZZZZ”, người chỉ huy đã chuẩn bị, nhưng nào ngờ âm thanh phát lên không phải là tiếng nhạc, mà là một âm thanh khác.
Đội hình vốn dĩ đứng trật tự ngay lập tức trở nên đông đúc, bắt đầu to nhỏ với nhau.
- Lúc đầu tưởng rằng giáo viên phòng chức năng mở nhầm, nhưng sau vài giây, lúc nghe thấy rõ tiếng nói bên trong, từng người một, cả trường chết lặng, không một tiếng động.
Bởi vì họ nghe được một cái tên rất quen thuộc với cả trường.
- “Hạ Tư Anh, sao vậy, cuối cùng cũng sợ rồi sao? Sợ người khác biết việc tráo nội dung PPT là cô làm, muốn để tôi thay cô chịu tội ư?”
- “Hạ Tư Anh, chột dạ rồi chứ gì?”
- “Ở đây chỉ có hai chúng ta, cậu cứ gọi tên của tớ làm gì vậy?”
- “Đúng vậy, tớ đến tìm cậu là vì chuyện này, chỉ cần cậu thay tớ thừa nhận việc đánh tráo PPT, tớ nhất định sẽ bảo bố tớ giúp cậu chuyển đến ngôi trường tốt hơn!”
Khi hai nữ sinh đang nói chuyện, cả trường lập tức nhận ra chính là Hạ Tư Anh và Chu Dao.
Các giáo viên ở tầng văn phòng mở cửa, cũng có thể nghe rõ âm thanh của loa phát thanh, liền ngừng viết.
Hạ Tư Anh đang nói gì vậy?
Cô ấy muốn Chu Dao thay cô ấy nhận tội việc đánh tráo PPT?
Như vậy ý là…
Việc tráo PPT…là cô ấy làm?!
Nếu không phải Chu Dao đứng trước mặt gọi tên Hạ Tư Anh, tuyệt đối sẽ không ai tin, người đang nói chính là Hạ Tư Anh.
Vở kịch xoay chuyển đặc sắc thế này, bỏ lỡ một câu, chính là lỡ mất một trăm triệu!
Ngay cả giáo viên cũng quên việc giữ trật tự.
Không biết phải mất bao lâu, mọi người mới từ từ bình tĩnh nói chuyện được, các khối lớp dưới, vẫn không biết thứ bảy tuần trước xảy ra chuyện gì, vội vàng hóng hớt.
Chưa đầy một phút, tất cả mọi người mỗi người mỗi vẻ không ai nói ai đều nhìn về phía lớp một.
“Không phải chứ, chuyện này thật sự do hoa khôi làm ư?”
“Hoa khôi đến em gái mình cũng hại ư? Việc này thật quá…”
Những người bình thường có tiếp xúc với Hạ Tư Anh, lúc này đều cảm thấy lạnh xương sống.
Đường Thiên Kiêu của lớp mười chín hét lớn lên: “Còn là hoa khôi ư? Tôi thấy chỉ là trà xanh! Khốn nạn! Nếu các người không tự tai nghe thấy, có ai tin Hạ Tư Anh làm ra loại chuyện này?”
Sau khi cô hét như vậy, người khác cũng không còn dè dặt nữa, nói ra những suy nghĩ thật lòng.
Ồn ào nhao nhao đến mức cả sân tập hỗn loạn.
“Tôi thấy ngụy trang cũng quá tốt, thật sự là không ngờ đến, cô ấy có thể làm ra việc này!”
“Hôm đó đem chuyện này đổ lên người Chu Dao, sao mà tự nhiên đến vậy? Hại Chu Dao bị hiểu lầm mấy hôm nay!”
“Em gái vừa được trở về nhà, cô ấy lại như vậy, thật tàn nhẫn!”
“Lễ khai giảng lần trước, mọi người sắp xếp thứ tự biểu diễn, cô ấy chuyển tiết mục của mình đến cuối cùng, tớ nói cô ấy muốn là người kết màn, các cậu không tin, còn nói tớ nghĩ nhiều.”
“Nghĩ lại, cứ cảm thấy có nhiều việc cô ấy cố ý làm.”
“Biết người biết mặt không biết lòng, thật đáng sợ!”
Không ít học sinh bình thường không chịu nổi thái độ khinh người của Triệu Ngọc Hoàn và học sinh lớp một.
Cho nên lúc này, Hạ Tư Anh sụp đổ, thầy cô và học sinh lớp khác đều lẩm bẩm.
Triệu Ngọc Hoàn nghe thấy mấy lời từ loa phát thanh, Hạ Tư Anh vẫn đang nói, kinh ngạc, thất vọng, trong lòng xấu hổ tức giận đan chen, cô giậm chân, vội vàng đi đến phòng chức năng.
Điền Dã cũng đi.
Ông vẫn không tin, những lời này là từ miệng Hạ Tư Anh.
Hai người đến tầng trên cùng, vừa lúc thấy Điền Hán Văn và giáo viên phòng chức năng ở đối diện cũng đến.
Giáo viên phòng chức năng vừa đi lấy chìa khóa dự phòng đến, nhìn thấy cả hiệu trưởng cũng đến, biết rằng sự việc hôm nay không hề nhỏ, bên trong không biết học sinh nào làm ra trò đùa quái đản này, một lúc lâu hiệu trưởng mắng “anh”.
Vừa định mở cửa, tay cầm cửa tự động bị kéo ra từ bên trong.
Hạ Diệp đang đứng ở cửa.
“Sao em có thể phá đài phát thanh của trường! Đây là vi phạm kỉ luật nghiêm trọng, em có biết…”
Giáo viên phòng chức năng chưa nói xong, đã bị Điền Hán Văn đẩy sang một bên: “Diệp Diệp, việc này…”
Hạ Diệp thấy mọi người chỉnh tề đứng trước phòng, vẻ mặt không có chút nào hoảng hốt, trái lại như đã biết trước bọn họ sẽ đến, tự nhiên nói: “Đưa các vị đến một nơi.”
Lúc này, tiếng phát thanh bên ngoài đã ngừng.
Sức ảnh hưởng đã đủ gây chấn động, Hạ Diệp tắt nó đi.
Năm mươi năm trước cô đã thấy chiếc loa to tương tự như này, nhưng hôm nay cảm thấy khá dễ dùng.
Ánh mắt khó tin của giáo viên phòng chức năng chốc chốc cứ đảo qua đảo lại nhìn Điền hiệu trưởng và Hạ Diệp, sau đó anh bất lực nhìn Điền hiệu trưởng không những không quở trách đứa học trò ngỗ ngáo này, ngược lại còn dẫn đoàn người theo cô đi xuống lầu…
Mọi ánh mắt dồn về phòng tiện ích bên cạnh lớp mười chín.
Phòng này thật sự cách âm quá tốt, Hạ Tư Anh không hề biết bên ngoài xảy ra chuyện gì.
Lúc này cảm thấy Chu Dao bị điều kiện cô đưa ra thuyết phục, cô càng kiêu ngạo.
“Suy nghĩ kĩ nhé, chỉ cần cậu đồng ý thay tớ chịu tội, điều kiện tớ mới nói, tớ sẽ bảo bố tớ giúp cậu, cậu một chút cũng không thiệt thòi…”
Chưa nói xong, cửa của phòng tiện ích đột nhiên có người từ ngoài mở ra.
Hạ Tư Anh lập tức quay đầu lại, vừa nhìn thấy những người ngoài cửa, cô như có vạn con ruồi bay vào đầu, đột nhiên “vo ve”, dày đặc đến mức không nghe thấy.
“Tiểu Anh, việc đó thật sự là em làm ư?”
Câu thứ nhất là Điền Dã hỏi.
Triệu Ngọc Hoàn cũng không dám tin: “Tiểu Anh, em dám để cô thất vọng ư!”
Điền hiệu trưởng nhìn Hạ Tư Anh với vẻ mặt chưa từng có, thất vọng tột bậc.
Lúc này đã có không ít học sinh từ sân tập trở về, vây quanh cửa, ánh mắt cực kì khinh thường.
Hạ Tư Anh không biết tại sao họ lại biết, biết bao nhiêu.
Cứ cho là phát hiện hai người họ trong phòng tiện ích, chắc hẳn cũng không biết bọn họ vừa nói chuyện gì?
Vẻ mặt sụp đổ của cô có chút buồn cười.
Điễn Dã vẫn đợi cô trả lời, nhưng cô vẫn muốn chối cãi: “Không phải không phải, không phải do em làm!”
Hạ Diệp bỉu môi: “Thật ngại quá, lúc nãy hai cậu nói những gì trong phòng tiện ích, cả trường đều nghe thấy.”
Vừa nói xong, Hạ Tư Anh cả người cứng đờ.
Chu Dao bình tĩnh đi ngang qua cô, đến chỗ Hạ Diệp.
Trong lúc đi ngang qua nhau, bởi vì phòng tiện ích quá đông, không cẩn thận đụng vào vai Hạ Tư Anh.
Hạ Tư Anh lảo đảo sang một bên với vẻ mặt đờ đẫn, toàn thân như sụp đổ.
Xong rồi.
Mọi chuyện chấm dứt rồi.
Bên tai chỉ còn vang vọng tiếng của hiệu trường Điền: “Hạ Tư Anh, đi theo thầy.”
(Hết chương)