Otsuka đã sửa lại chỗ vai của áo cưới để lúc Tống Y mặc sẽ không bị quá lỏng.
Vào buổi chiều, Thời Ẩn Chi và Tống Y chụp ảnh cưới trên boong tàu với bối cảnh là đại dương vô tận và đường bờ biển quanh co uốn lượn.
Áo cưới trắng tinh bị gió biển thổi bay, đôi tình nhân ôm hôn thắm thiết.
Chân Tống Y vẫn có chút đau xót, phần lớn thời gian đều dựa vào người Thời Ẩn Chi.
Dâu tây trên xương quai xanh được phủ một lớp kem nền thật dày để che dấu, thấp thoáng như ẩn như hiện.
Thiết kế cúp ngực khiến cho dáng ngực lộ ra càng thêm hoàn mỹ. Chỉ cần hơi khom người một chút sẽ là phong tình vạn chủng.
Sau khi chụp một set ảnh vào ban ngày, hai người thay một bộ váy cưới khác để chụp ảnh ban đêm.
Sau khi dùng bữa tối xong, Tống Y kiên quyết yêu cầu chia phòng ngủ với Thời Ẩn Chi.
Mặc dù trước kia Thời Ẩn Chi vẫn rất thân sĩ đặt hai phòng, nhưng sau khi trải qua bài học đau đớn tối hôm qua, Tống Y bây giờ đã không tin anh được nữa.
“Anh chỉ nằm bên cạnh, tuyệt đối sẽ không chạm vào em.” Thời Ẩn Chi thề thốt nói.
Tống Y híp mắt liếc một cái, cô không tin một chút nào.
Đêm qua anh miệng thì nói “em yêu” nhưng động tác lại không chút thương tiếc nào, chiến đấu hăng hái khiến cô đau điếng.
“Không được, không có cửa đâu!”
Sau khi đóng cửa và khóa trái lại, Tống Y kéo một chiếc ghế đến chèn sau cửa. Giống như một mình ở khách sạn nên phải làm các biện pháp để phòng ngừa biến thái vậy.
Sau khi tắm rửa đơn giản, Tống Y nằm xấp trên giường, cả người thả lỏng.
Cô thoải mái cầm một quyển tạp chí lật xem, bên trong có giới thiệu danh họa Nghê Truyền Tịnh. Cô ấy được Forbes đánh giá là một trong những nghệ sĩ dưới 30 tuổi xuất sắc nhất.
Mặc dù Tống Y chuyên về phương diện vẽ tranh sơn dầu nhưng đối với các tác phẩm văn hóa khác cô cũng sẽ học hỏi.
Những bức tranh minh họa của Nghê Truyền Tịnh giống như kết quả của sự hòa quyện lẫn nhau giữa các nền văn hóa, Đông và Tây, hiện đại và truyền thống. Trí tưởng tượng của cô ấy cũng rất xuất sắc, không câu nệ, bay bổng giữa thế gian.
Lúc Tống Y đang nhìn chăm chú vào tác phẩm “Phong Thú” của Nghê Truyền Tịnh, đột nhiên cửa phòng ngủ được mở ra.
Thời Ẩn Chi cầm trong tay một chiếc thẻ từ, nét mặt vô tội.
“Anh vào bằng cách nào?!”
Tống Y hoảng sợ làm rơi cả sách. Cô nhớ rõ ràng mình đã đóng cửa cẩn thận, sao anh còn có thể đi vào?
“Cửa sổ.” Ngón tay Thời Ẩn Chi chỉ về phía cửa sổ, vô lại nói: “Bò vào.”
Căn hộ này tương đương với một căn nhà nhỏ hai tầng. Bên trong có phòng ngủ, phòng tắm, phòng khách, thậm chí còn có cả phòng sách.
Cửa vừa rồi Tống Y đóng tương đương với cửa chính, nhưng không ngờ Thời Ẩn Chi lại mở cửa sổ, còn có thẻ từ nữa.
“Sau này sớm muộn cũng phải ngủ cùng nhau, thích ứng sớm không phải tốt hơn sao?”
Lý do của Thời Ẩn Chi rất đầy đủ.
Động tác của anh cũng rất nhanh. Không đợi Tống Y đồng ý anh đã nhanh chóng trèo lên giường, dựa vào bên cạnh Tống Y.
“Vậy không giống nhau! Hơn nữa bây giờ chúng ta vẫn chưa có kết hôn đâu!” Tống Y phản bác.
“Giống nhau, giống nhau! Bao giờ về nước tìm thời gian đi đăng kí là được.”
Nhân lúc Tống Y không chú ý, Thời Ẩn Chi len lén hôn lên má cô một cái, lại sợ tiểu tổ tông thẹn quá hóa giận bèn vội vàng tắt đèn ngủ, thúc giục nói:
“Đi ngủ thôi! Sáng mai còn phải lên máy bay nữa.”
Xung quanh đen nhánh, Tống Y không chỉ có hơi bị cận mà cô còn bị bệnh quáng gà nữa.
Cô muốn thu thập Thời Ẩn Chi nhưng lại không nhìn thấy người.
Tức giận rúc vào trong chăn, cô cuốn toàn bộ chăn về phía mình, như một bé tằm đáng yêu.
Có một cái tay xuyên qua lớp chăn từng tí một, lần mò về phía người cô.
“Bốp!”
Tay Thời Ẩn Chi mới mò tới eo Tống Y đã bị cô đánh không thương tiếc.
“Không phải anh bảo không chạm vào em sao?”
Thời Ẩn Chi ngượng ngùng, anh hắng giọng, nghiêm túc nói bậy bạ:
“Anh không có chăn. Hơn nữa anh chỉ chạm một chút thôi, ôm em ngủ chứ không đi vào.”
Tống Y không phản ứng, cô càng che kín mình hơn.
[Đàn ông không thể cưng chiều được, càng chiều lại càng dẫm lên mặt mình.]
Trong đầu Tống Y đột nhiên nghĩ đến câu này, đồng cảm sâu sắc. Trước khi kết hôn cô phải lập quy củ cho Thời Ẩn Chi thật tốt, cô nói đông là đông, nói tây là tây.
Suy nghĩ lung tung một lúc, Tống Y đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, giống như có gió luồn vào.
Cô cho rằng do mình không đắp chăn kín. Lúc muốn ngồi dậy, đột nhiên có một đôi tay vòng qua eo cô, siết chặt một cái, cả người liền rơi vào trong ngực Thời Ẩn Chi.
Đầu ấp tay gối, mỹ nhân trong ngực cùng lắm chỉ như vậy mà thôi.
“Đừng tức giận, anh chỉ là cảm thấy có chút không thoải mái.”
Tống Y vừa muốn nổi giận lập quy tắc của vợ thì Thời Ẩn Chi đã tủi thân lên tiếng trước.
“Khó chịu chỗ nào?”
Vừa nghe thấy Thời Ẩn Chi bảo “khó chịu”, Tống Y bèn lập tức hết giận, chủ động đưa tay ra sờ chán anh rồi lại sờ chán mình, so sánh nhiệt độ.
“Quái lạ, hình như không có sốt!”
Thời Ẩn Chi đột nhiên nắm lấy bàn tay trái của cô, từ ngực dần dần vuốt xuống, cho đến bụng dưới mới dừng lại.
Giọng nói khàn khàn: “Chỗ này khó chịu.”
Tống Y lập tức hiểu ra, mặt đỏ bừng, tay trái để yên cũng không được mà nắm chặt cũng không xong.
Tình thế khó xử, tiến thoái lưỡng nan.
“Anh... Anh lưu manh!”
Lúc lâu sau Tống Y mới đỏ bừng mặt mắng một câu. Cô thấy tay trái như bị hỏa thiêu vậy.
Thời Ẩn Chi nhỏ giọng cười khẽ, nhưng vẫn không buông tay Tống Y ra.
Kích động của đàn ông đến cũng nhanh, nhưng chỉ cần mặc kệ, qua một thời gian là có thể biến mất.
Rất nhiều cô gái nhỏ nhìn thấy người yêu nhịn khổ sở nhưng lại không chạm vào mình bèn cho rằng đó là tình yêu đích thực, ngây ngô đưa người đến.
Nhưng không ngờ rằng đó đều là kế sách. Cuối cùng khi nhắc đến thì tất cả đều là “tự chuốc lấy phiền phức“.
Tống Y tự nhận mình không phải là cô gái trẻ ngây thơ, cô kiên quyết sẽ không vì thương tiếc mà đồng ý với Thời Ẩn Chi.
“Vậy anh đi tắm nước lạnh cho tỉnh táo đi.”
Thời Ẩn Chi bất động, chỉ càng ôm chặt Tống Y hơn, không tiếng động từ chối.
Sự hài hòa giữa tình dục và cuộc sống là bí quyết ân ái dài lâu giữa hai vợ chồng. Lúc này anh mới bắt đầu được ăn thịt, sao có thể bị đẩy vào lãnh cung nhanh như vậy được?
Cái này cũng không thể được.
“Mùa đông đi tắm nước lạnh, em nhẫn tâm sao?” Thời Ẩn Chi hỏi ngược lại, trong giọng nói mang theo vẻ tủi thân.
Tống Y không đành lòng, im lặng do dự.
Nếu như bởi vì cô khiến cho Thời Ẩn Chi bị cảm, vậy cảm giác áy náy nhất định sẽ đè chết cô.
Nhưng nếu phải giúp anh, Tống Y nhớ đến chuyện điên cuồng đêm qua bèn theo bản năng khiếp sợ lui về sau. Da thịt cô non mềm, nếu lại trải qua một đêm như hôm qua chắc cô sẽ mất nửa cái mạng mất.
“Dùng tay giúp anh.”
Thời Ẩn Chi có thể cảm thấy do dự của Tống Y. Anh nhân cơ hội bắt lấy tay khác của cô, đặt lên bụng.
Đêm qua quả thật rất điên cuồng. Anh cũng luyến tiếc tiểu tổ tông cho nên đành thỏa hiệp lùi một bước.
“Được rồi...”
Tống Y nuốt nước miếng, khó khăn đồng ý.
Cô vừa mới gật đầu thì chợt nhận ra dường như mình đã rơi vào bẫy của anh.
Có lẽ Thời Ẩn Chi vốn dĩ muốn cô dùng tay giúp, trước tiên cường thế bước lên một bước, sau đó lui về sau để lộ ra mục đích ban đầu. Như vậy cô sẽ không thể không mềm lòng mà đồng ý.
Thứ trong tay dường như vì cô đồng ý mà trở nên lớn hơn một chút.
Nóng bỏng tỏa ra hơi ấm, như muốn thiêu đốt tay cô.
Tống Y vẫn cố gắng đấu tranh lần cuối: “Nhưng mà em không biết.”
Khả năng nhìn ban đêm của Thời Ẩn Chi vô cùng tốt. Anh có thể thấy rõ biểu cảm trên mặt Tống Y.
Khiến cho anh có chút áy náy, nhưng lại không nhịn được muốn dày vò cô.
Để cô ở dưới người anh cầu hoan, gọi tên anh, ánh mắt mê ly, vô cùng vui vẻ.
Thời Ẩn Chi vuốt tóc Tống Y, giọng nói có chút khàn khàn: “Không sao, cứ coi như nhổ cà rốt ấy.”
Thỏ trắng nhỏ Tống Y sắp nhổ cà rốt nhắm mắt lại, làm vẻ thấy chết không sờn, hai tay run rẩy bắt đầu...
Bởi vì ngón trỏ vừa mới được nối cách đây không lâu, nên lúc Tống Y “nhổ cà rốt” ngón trỏ phải vểnh lên, tránh việc khiến cho nó làm việc quá sức.
Thời gian ngày càng trở nên dài dằng dẵng. Tống Y cảm thấy mình đã rất cố gắng, nhưng rút thế nào cũng không nhổ cà rốt ra được, còn khiến nó càng ngày càng lớn thêm.
Thời Ẩn Chi đột nhiên rên một tiếng. Anh nắm lấy tay phải Tống Y, nói từng chữ:
“Một trong những phản xạ bề ngoài trong chẩn đoán y học được gọi là phản xạ cremasteric.”
Tống Y sững sờ, mặc dù cô không rõ anh có ý gì nhưng dựa trên mặt chữ suy đoán thì sợ rằng cô càng phải ra sức “nhổ cà rốt” hơn.
“Vậy, vậy phải làm sao bây giờ...”
Phản xạ cremasteric là một loại phản xạ đơn giản trong phản xạ thần kinh của con người. Phản xạ này được tạo ra bằng cách vuốt nhẹ hoặc chọc vào phần trên và phần giữa (bên trong) của đùi, có thể khiến cho cơ cremaster co rút lại tác động tên tinh hoàn cùng một bên của cơ thể.
Trón trỏ vểnh lên của Tống Y vừa vặn chạm vào da đùi bên trong của Thời Ẩn Chi. Dưới tình huống này, kết quả không cần nói cũng biết.
Thời Ẩn Chi hít một hơi dài, giống như cam chịu số phận nói: “Không sao, tiếp tục.”
Tống Y ngơ ngác “Vâng” một tiếng, tiếp tục chăm chỉ “nhổ cà rốt“...
Sáng hôm sau, tại sân bay Sapporo - Nhật Bản, sau khi lên máy bay Tống Y bèn bắt đầu nằm trên ghế ngủ bù, quầng thâm mắt có chút nghiêm trọng.
Thời Ẩn Chi đắp chăn cho Tống Y. Vừa mới đặt xuống đã nhận được một cái trợn mắt hung ác của tiểu tổ tông.
“Em muốn ăn sáng không?”
Thời Ẩn Chi làm như không thấy cái trợn mắ này. Anh chỉ cảm thấy Tống Y quả nhiên càng ngày càng đáng yêu, giống như một con thỏ lông xù vậy.
Tống Y hừ một tiếng, kéo bịt mắt và nút tai lại, nghiêm túc chuẩn bị đi ngủ.
Qua cả một đêm, cổ tay và khớp xương tay của cô vẫn đau đến lợi hại.
“Sáng thức dậy quá muộn, chưa kịp ăn sáng, ăn một chút bánh ngọt lót dạ nhé?”
Thời Ẩn Chi biết rằng tiểu tổ tông đang khó chịu vì chuyện tối qua, có lẽ đang giận anh rồi.
Nhưng mà bây giờ tâm trạng anh rất tốt. Đôi mắt ẩn dưới cặp kính giống như hồ ly sau khi ăn no bèn thỏa mãn híp mắt lại, thoải mái tự tại.
Tống Y vẫn phớt lờ anh như cũ.
Thời Ẩn Chi cũng không hỏi thêm nữa. Anh đặt bánh pudding xoài và bánh sôcôla nhiều tầng trong hộp giấy đặt lên bàn, để ở chỗ tiểu tổ tông mở mắt là có thể nhìn thấy.
Thật ra Tống Y chỉ đang giả vờ ngủ mà thôi. Nhưng cuối cùng cô không chịu được cơn đói từ dạ dày, bụng kêu ùng ục.
Kéo chụp mắt xuống nhìn một cái, cuối cùng vẫn bị đồ ăn ngon hạ gục.
Thời Ẩn Chi đã ăn một chút rồi nên bây giờ cũng không thấy đói.
Thấy Tống Y dùng muỗng nhỏ xúc từng miếng pudding một, tâm trạng của anh cũng ngày càng tốt hơn.
Đưa tay tháo một bên tai nghe của tiểu tổ tông ra, anh hỏi:
“Y Y, em có đặc biệt thích địa điểm tổ chức đám cưới nào không? Ví dụ như lâu đài hay rừng rậm các thứ.”
Tống Y nghe vậy bèn suy nghĩ mấy giây, có chút khó chọn. Cuối cùng cô dứt khoát không chọn nữa.
“Đều được, anh chọn là được rồi, em không chọn đâu.”
Thời Ẩn Chi có chút bất đắc dĩ cười một tiếng, lần này cũng không để Tống Y chọn mà trực tiếp tuyên bố:
“Vậy tháng sau em hãy gả cho anh đi! Về nước thì đi đăng kí.”
Tống Y đang ăn pudding có chút mơ màng: “Hả???”