Trong văn phòng của tổ nghiên cứu và giảng dạy về đơn thuốc của Đại học Y Dược N, ngoài bảng trực ban trên bức tường trắng, hiện tại lại nhiều thêm một cái cờ thưởng.
Màu đỏ chói lóa, viết tên Thời Ẩn Chi.
Mấy ngày trước, Tống Y đem cờ thưởng này đến, tất cả các giáo viên có mặt ở đó đều cười không ngừng. Có một vị lão tiên sinh hói đầu thậm chí đang uống nước cũng cười sặc.
Hai ngày nay, những giáo viên không có mặt hôm ấy đều đi hỏi Thời Ẩn Chi chuyện cờ thưởng. Có giáo viên trong tổ nghiên cứu thậm chí còn đăng lên vòng bạn bè, khen đây là cờ thưởng tốt nhất.
Tốt cái gì a!
Cờ thưởng dài hai mét được treo lên tường, chiếm một chỗ tốt, còn viết tên anh.
Cảm giác này giống như là trẻ con được khen thưởng, phụ huynh dán giấy khen lên tường vậy.
Xấu hổ không giải thích được.
Cái này còn chưa tính là gì, ngày đó cô Vương còn nhắn tin cho mẹ anh, giáo sư Điêu Bảo Thụy, còn chụp lén hình của Tống Y gửi qua.
Một người nho nhỏ được bọc trong chiếc áo choàng dài, giơ cờ thưởng còn cao hơn so với mặt mình, mỉm cười ngọt ngào như ăn kẹo đường vậy.
Giáo sư Điêu Bảo Thụy mới đầu còn cho là con trai cái gì cũng không để ý của mình nghĩ thông suốt. Mặc dù hạ thủ đối với bệnh nhân của mình là không tốt lắm, nhưng so với không có còn tốt hơn.
Kết quả một cuộc điện thoại đã dập tắt hết thảy tưởng tượng của Điêu Bảo Thụy, đến cả mảnh vụn cũng không còn.
Con gái nhỏ Thời Ấu Nghiên của bà còn có con trai ba tuổi Thời Cổn Cổn, vậy mà con trai lớn sắp ba mươi rồi nhưng ngay đến cả tay của tiểu cô nương còn chưa nắm được!
Cái này còn có thể được sao?!
Giáo sư Điêu Bảo Thụy cảm thấy rất không tưởng tượng nổi, cuối cùng vào cuối tuần an bài cho Thời Ẩn Chi đi xem mắt, không cho phép đến muộn, lại càng không cho phép không đến.
“ Con biết rồi, nhưng mà hôm nay không có thời gian, để ngày mai con đi. Hôm nay Nghiên Nghiên cùng cháu trai đi xem triển lãm nghệ thuật, con cũng đi theo để bồi dưỡng tình cảm.”
“ Vâng, nhất định con sẽ đi.”
Cúp điện thoại của Điêu Bảo Thụy, Thời Ẩn Chi thở nhẹ một hơi.
Trong phòng thí nghiệm thường nghe các nữ sinh than phiền người nhà an bài đi xem mắt, không ngờ phong thủy luân chuyển, Thời Ẩn Chi anh cũng có ngày bị sắp xếp đi xem mắt.
Vẫn là cô dâu lên kiệu -- lần đầu tiên.(???)
( Thật ra thì đoạn này tui cũng không hiểu lắm(T_T)! Nguyên văn của nó là như này “还是新娘子上轿 —— 头一回.”, bạn nào biết thì chỉ tui với nha!!)
Từ trong phòng thí nghiệm đi ra, cởi áo khoác dài màu trắng, Thời Ẩn Chi lái xe đến Đại học N.
Triển lãm tranh được tiến hành ở Đại học N, cách Đại học Y khoa Trung Quốc đúng một điểm dừng tàu điện ngầm.
Trước khi tới, Thời Ẩn Chi cũng không nghiên cứu gì, trừ biết chủ đề triển lãm có tên là “ Một giấc mộng lớn” ra thì còn lại cái gì cũng không biết.
Lúc tới cửa Đại học N, người đã đến không ít, tất cả đều cầm vé xem triển lãm. An ninh khó khăn duy trì trật tự, ngay cả mũ cũng bị làn sóng người làm rớt. Ở cửa bố trí một bức tường tuyên truyền to, trên đó giới thiệu họa sĩ cùng nội dung của buổi triển lãm này.
Người thật sự là quá nhiều, muốn tìm một chỗ đậu xe cũng khó. Thời Ẩn Chi cùng Thời Ấu Nghiên hẹn gặp ở cửa triển lãm. Anh vất vả lắm mới tìm được chỗ đậu xe thì Wechat nhắc nhở có tin nhắn mới:
“ Anh, triển lãm tranh anh tự đi một mình đi! Anh ấy tìm tới!”
Bị em gái ruột thả chim bồ câu, Thời Ẩn Chi:....
( Thả chim bồ câu nôm na có thể hiểu là cho leo cây =)))))
Đến đã đến rồi, không vào xem cũng không được. Huống chi triển lãm tranh này hot như vậy nhất định có chỗ nào đó đặc biệt.
Tình huống của Thời Ấu Nghiên bên kia, Thời Ẩn Chi nửa điểm cũng không bận tâm.
Anh, một người độc thân bận tâm đến chuyện của cặp vợ chồng người ta làm gì?
Đến lúc đó sốt ruột xông tới, kết quả thấy cảnh tượng không đứng đắn, còn không phải buồn nôn sao?
Thời Ẩn Chi đã từng đến Đại học N, đối với nơi đây cũng coi như quen thuộc. Không cần nhìn bản đồ rất nhanh cũng tìm được nơi triển lãm.
Vé Thời Ấu Nghiên cho anh là vé VIP, có thể đi từ lối dành riêng cho khách quý vào trong phòng vẽ. Bên trong có tranh không mở cửa cho công chúng xem, là đặc biệt nhằm vào những nhà sưu tầm. Có thể mua được vé VIP không giàu thì cũng sang, nhân tài như vậy mới có đủ tài lực để mua tranh vẽ.
Thời Ẩn Chi học rất nhiều thứ, nhưng không bao gồm nghệ thuật, đối với hội họa một chữ bẻ đôi cũng không biết.
Phòng triển lãm dành riêng cho khách quý có diện tích rất lớn, tường lớn sơn màu trắng trông rất thoải mái, mỗi một bức tranh đều gắn thêm đèn ở phía dưới, ánh sáng nhu hòa chiếu lên bức tranh, có màu vàng nhàn nhạt.
Người ở đây không nhiều, nhìn rất trống trải. Nhưng mà mỗi một người ở đây, ăn mặc không giàu thì sang, từ đầu đến chân đều là vật phẩm xa xỉ.
Thời Ẩn Chi tùy ý đi tới trước một bức vẽ để thưởng thức. Bức tranh này vừa được vẽ, lại còn là bức duy nhất được bày trên một mặt tường. Chắc là một bức tranh rất có chiều sâu.
Đến gần nhìn kỹ, Thời Ẩn Chi không khỏi hơi khép mi.
Bức họa này là vẽ phong cảnh thành phố N, từ trên cao nhìn xuống, các chi tiết được xử lý rất tốt.
Nhưng mà tại sao bầu trời lại màu hồng? Ngay cả mặt trời cũng là màu hồng nhạt.
Một chút cũng không tôn trọng thực tế, vẽ mù quáng.
Nhìn xuống bên dưới, là thông tin của bức tranh này, được vẽ bốn ngày trước, tên cũng được đặt rất tùy ý, gọi là 《 màu hồng 》.
Mà chỗ kí tên họa sĩ, bất ngờ chính là hai chữ Tống Y, phía sau còn có tên tiếng Anh: Song.
Chắc là trùng tên đi. Cái người đến khám kia trông không giống nhà nghệ thuật cho lắm.
Thời Ẩn Chi không thích nổi bức tranh này. Anh ra xem mấy bức họa khác. Không có ngoại lệ, anh không thưởng thức nổi những màu sắc trong các bức tranh. Thậm chí có bức tranh chỉ vẽ ba cái cây, hai cái màu xanh da trời, một cái màu xanh lá cây, tên là 《 cô độc 》.
“ Đây đều là cái nghệ thuật gì?”
Bạn nhỏ ở nhà trẻ vẽ cây so với cái này phối màu còn đẹp hơn, còn có sự thú vị của trẻ con.
Mà lúc này, Tống Y, người không được đánh giá cao đang phát biểu nghi thức khai mạc, một lần bằng tiếng Trung, một lần bằng tiếng Anh, tiêu chuẩn lưu loát, hào phóng tự tin.
Bất kể là bên trong cơ thể như thế nào, thì ở bên ngoài, Tống Y luôn hóa thân thành người thành công.
Hôm nay, cô hiếm khi mặc âu phục, tóc cũng bôi dầu, son môi cũng là màu đỏ thẫm, làm nổi bật lên sự xinh đẹp và tài giỏi của cô.
Triển lãm lần thứ bảy của Tống Y có tên là 《 Một giấc mộng lớn 》, liên kết với trường Đại học N. Đồng thời cũng tổ chức một lễ hội nghệ thuật, trừ tranh của Tống Y còn có các tác phẩm triển lãm của các sinh viên trong trường. Những gương mặt trẻ tuổi tràn đầy sức sống được đưa vào trong khiến cho lần triển lãm lần này của Tống Y cũng trở nên rực rỡ hẳn.
“... Cuối cùng, vô cùng cảm ơn mọi người đã đến, hãy thỏa thích thưởng thức buổi triển lãm lần này, cám ơn!”
Câu cuối cùng vừa nói xong, Tống Y cười, cúi đầu xuống. Sau đó lập tức vang lên một tràng vỗ tay.
Mấy ngày nay Tống Y đều uống thuốc bắc, cảm mạo đã gần như là khỏi rồi. Lúc lên diễn thuyết, thanh âm cũng không có giọng mũi. Cô mấy lần đã nhắn tin qua Wechat hỏi Thời Ẩn Chi có thích cờ thưởng hay không, cô còn định làm thêm mấy cái nữa, muốn đưa qua cho anh.
Mà người luôn nói chuyện súc tích, ngắn gọn, bác sĩ Thời Ẩn Chi lại gửi câu trả lời những ba lần:“ Không cần!”
Tống Y có chút đáng tiếc thở dài. Sau ngày đó, cô đã tập hợp các cờ thường vừa đỏ hơn lại vừa độc đáo hơn, chỉ là tạm thời không tặng được rồi. Thôi, đợi lúc nào cô khỏi hẳn thì đưa qua vậy!
“ Bên chỗ VIP có mấy anh trai đến từ Dubai, sau khi nghe thấy tên em liền lập tức muốn mua tranh. Nhưng mà bọn họ muốn thấy mặt của em.”
Tống Y mới từ trên đài đi xuống, Ngô Ngữ liền đạp lên giày cao gót đi chậm tới. Trên tay chị ấy còn cầm một cái văn kiện, đều là hợp đồng mua bán tranh.
Ngô Ngữ biết Tống Y cách bốn năm mới mở triển lãm lần nữa nhất định sẽ hấp dẫn không ít các nhà sưu tầm tới, nhưng không nghĩ đến lại có nhiều người như vậy. Vừa mới bắt đầu triển lãm không lâu, phòng vẽ cho khách quý đã có bốn bức họa được bán rồi. Quả nhiên ban đầu vẫn là cô có con mắt tinh tường, sớm đã là người đại diện của Tống Y.
Tống Y một chút cũng không lo lắng, đi theo phía sau Ngô Ngữ, bước chân vẫn rất nhàn nhã.
“ Chị gấp cái gì, họ chạy cũng không thoát đâu.”
“ Được, được, được. Bà cô ngài là lớn nhất!”
Ngô Ngữ nghe thấy những lời này của Tống Y, tính tình hấp tấp giống như đã dịu bớt. Hoàng đế không gấp thái giám gấp, chị cũng không muốn trở thành thái giám.
Lối đi đến phòng VIP chỉ có một đường, bên trên còn đặt không ít lãng hoa. Có cái do người tổ chức đưa đến, có cái là do người hâm mộ của Tống Y đưa tới.
Để phản ánh sự khác biệt, lối đi trên đường giành cho khách quý còn trải thảm đỏ, giống như những người bước lên nó sẽ trở lên vượt trội hơn vậy.
Ngô Ngữ đi rất nhanh, Tống Y cũng bị bỏ lại phía sau một đoạn lớn, giữa hai người cách nhau hơn mười mét.
Hôm nay Tống Y đi một chiếc giày cao gót không phù hợp cho lắm, phía sau gót chân cũng bị cọ xước, nên đi rất chậm. Cô rút ra tờ giấy chuẩn bị lót ra phía sau gót chân thì bỗng nhiên liếc thấy trong bụi cỏ bên cạnh có một bóng đen ập đến.
Tống Y còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đã nhìn thấy một con dao hướng bụng cô đâm tới.
Thân thể trước một bước phản ứng lại, nhanh chóng tránh sang một bên. Nhưng mà đối phương lao đến quá nhanh, hôm nay cô còn đi giày cao gót, một bên eo bị đâm trúng, máu chảy ra, nhuộm đỏ âu phục đen trên người.
“ Lạp Kim!”
Sau khi Tống Y tránh được một kích, lập tức nhận ra tên côn đồ bịt mặt, ánh mắt hận thù ấy sau này cô sẽ nhớ cả đời.
Đứng cách đó không xa, Ngô Ngữ nhanh chóng gọi an ninh rồi báo cảnh sát.
“ Go to hell!”
( Dịch cho bạn nào không hiểu. Câu trên có nghĩa là xuống địa ngục đi!)
Lạp Kim. Bennett trong khoảng thời gian này trôi qua không tốt. Nghèo đói, vất vả, ngay cả việc làm họa sĩ kiếm sống cũng khó khăn, người cũng già đi rất nhiều, cũng trở nên cực đoan hơn.
Hắn ta không ngờ Tống Y chỉ cần một cái liếc mắt cũng nhận ra hắn. Một nhát không trúng thì chỉ có thể tiếp tục đâm tiếp, nếu không hắn ta cũng chỉ có thể chờ chết. Ngay cả cơ hội kéo người chịu tội thay cũng không có.
Tống Y không cho Lạp Kim cơ hội hành động. Cô nhịn đau, đá ra phía sau, lanh tay lẹ mắt cướp lấy con dao trong tay Lạp Kim, một cú đá qua vai liền đem người ném xuống đất.
Chân phải dùng sức đá vào ngực Lạp Kim, Tống Y hung tợn mắng:
“ Dám đâm bà? Đợi kiếp sau đi!”
Bảo an tới rất nhanh, nhưng thân thủ của Tống Y còn nhanh hơn, giải quyết một người đàn ông gầy da bọc xương rất dễ dàng.
Nhưng mà vết thương ngang hông thật là con mẹ nó, đau dã man!
“ Có bác sĩ hay không? Tới cứu mạng!”
Bên trong phòng VIP, Tống Y ngồi ở trên ghế, đau nhe răng há mồm. Lúc xe cứu thương tới có thể cô sẽ chảy hết máu ra ngoài rồi hay không?
Thật ra thì Tống Y cũng không ôm hy vọng bao nhiêu. Nơi này là khu triển lãm VIP, làm sao có thể có bác sĩ? Tới cũng đều là các nhà sưu tầm tranh.
Nhắm mắt, cắn chặt môi, Tống Y quả thực rất đau.
Phòng VIP vốn an tĩnh cũng trở nên náo nhiệt, rất nhiều nhà sưu tầm đều đến hỏi thăm. Nhưng chỉ có trời mới biết, bây giờ Tống Y một chút cũng không muốn nói với bọn họ. Cô còn đang đau muốn chết đây!
Bác sĩ nhanh đến đi! Trời ơi!
“ Bị thương cũng không cần xoay đi xoay lại, vết thương sẽ càng nghiêm trọng hơn. Đạo lí này cũng không hiểu?”
Lời nói trách móc đột nhiên xuất hiện ở bên tai, Tống Y chợt mở mắt, phút chốc đối mặt với một cặp mắt tức giận.
Từ trước đến nay, người không sợ cái gì - Thời Ẩn Chi, quanh thân dường như đang bùng cháy vì giận dữ.
Tống Y nghĩ, có lẽ anh chính là thần linh, từ trên trời rơi xuống.