Những bức tường màu đỏ và màu trắng đối mặt nhau khiến người ta có cảm giác như đang đi bộ trên đường phố nước Ý, bầu không khí yên bình ngập tràn khắp nơi.
Chú chó canh giữ trong trang viên uể oải ngáp một cái, vẫy vẫy đuôi rồi lại tiếp tục nằm dài trên đất.
Mỗi biệt thự được ngăn cách với nhau bằng một bức tường rào, ở giữa có một con đường không rộng cũng không hẹp, chỉ đủ cho hay chiếc xe chạy song song. Bên đường trồng rất nhiều cây xanh, có nhà trồng trúc đào, có nhà trồng hoa lan trắng.
Nhà Ông bà ngoại Tống Y cũng nằm trong những căn biệt thự đó. Mặc dù số lần về nhà trong một năm rất ít nhưng Tống Y rất nhanh đã tìm được đường.
Lần này trở về cô không nói trước với ông bà, thậm chí sáng nay mới nói cho Thời Ẩn Chi biết.
Là một sự ngẫu hứng, cũng là sự bất ngờ đến muộn.
Tống Y không nhớ mật khẩu cổng nhà nên cô nhấn chuông cửa, giống như một cây pháo nhỏ, ấn mãi không ngừng.
Thời Ẩn Chi nhìn hành động ngây thơ của tiểu tổ tông, có chút dở khóc dở cười.
“ Cẩn thận hàng xóm xung quanh khiếu nại em quấy nhiễu người dân đấy.”
“ Không sao đâu, em chỉ ấn một lúc thôi.” Tống Y buông tay ra, không tiếp tục nhấn chuông nữa.
“ Ông bà ngoại lớn tuổi rồi, nghe không rõ lắm. Em chỉ muốn biết tình trạng thính giác hiện tại của họ thôi. Nếu ồn ào như vậy vẫn không nghe thấy thì em phải chỉnh cho chuông cửa lớn hơn một chút.”
Có chút bất ngờ. Tiểu tổ tông không phải hành động tùy hứng mà là người có tấm lòng son sắt.
Không lâu sau cửa được mở ra, người tới là bà ngoại Tống Y. Bà mặc áo bông ở nhà màu nâu, quần ni lông xám tro hơi bạc màu, vừa nhìn đã biết được mặc rất nhiều năm rồi.
Bà đã già rồi nên mắt không được tinh như xưa nữa. Bà lấy kính từ cổ áo đeo lên, nhìn kĩ lại mới chắc chắn đây là cháu gái cưng của mình.
“ Ai ôii! Là Y Y nhà chúng ta này!”
Bà ngoại vui mừng vỗ tay một cái, hô vào trong nhà:
“ Ông già, nhanh lên ra đây đi! Y Y về rồi này!”
Rõ ràng còn đang đi dép, nhưng khi chạy ra lại giống như đi giày thể thao vậy. Bà ngoại vui mừng ra mặt, nếp nhăn trên mặt như đá rơi vào nước, xao động một vòng lại một vòng.
“ Bà ơi chạy chậm một chút! Đừng sốt ruột! Cẩn thận không ngã!”
Tống Y thấy bà ngoại chạy nhanh như vậy, trong lòng vừa đau lại vừa ngọt, cũng như sợ bà bị mất thăng bằng vấp ngã.
Không có việc gì chạy đến cổng, bà ngoại cười hiền từ, vội vàng mở cổng cho Tống Y và Thời Ẩn Chi.
“ Không sao, không sao. Trong lòng bà biết rõ mà, sẽ không làm cho Y Y lo lắng đâu.”
Đang mỉm cười, bà ngoại bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt chú ý đến Thời Ẩn Chi. Nụ cười của bà càng thêm vui vẻ, dò xét hỏi:
“ Chàng trai này là?”
“ Con chào bà, con tên Thời Ẩn Chi, là chồng chưa cưới của Tống Y. Vội vàng đến thăm, xin người đừng trách ạ.”
Thời Ẩn Chi mặc áo khoác dài màu đen, dáng người thon dài, chỉ đứng yên thôi cũng thấy được cốt cách thanh tao, quý phái. Vì đây là lần đầu tiên đến thăm, nên lúc nói chuyện cũng đặt mình xuống tư thế thấp nhất, thể hiện sự chân thành.
Tống Y ở bên cạnh mừng thầm, lúc nghe thấy ba chữ “ Chồng chưa cưới”, trong mắt tràn đầy tự hào.
“ Ôi chao, đứa bé ngoan, đứa bé ngoan! Nhanh vào đi! Cũng không biết các con về nên trong nhà không chuẩn bị cái gì cả. Y Y, sao con lại vậy chứ, về cũng không nói trước một tiếng!”
Bà vui vẻ, nhưng miệng vẫn phải phê bình, oán trách mấy câu.
Tống Y từ lâu đã quen với tính tình của bà ngoại, cô vẫy vẫy tay không thèm để ý, cười lớn nói:
“ Bất ngờ mà bà, nếu nói trước thì còn gì là bất ngờ nữa ạ.”
Bên trong biệt thự bỗng nhiên có một chú chó lông vàng lớn xông ra, thè lưỡi chạy như bay, ngốc nghếch nhào về phía Tống Y.
“ Bốp!”
Lông vàng còn chưa nhào đến người Tống Y, đầu đã bị Thời Ẩn Chi không nặng không nhẹ vỗ bốp một phát. Trong cổ họng nó “Ô” một tiếng, tủi thân đi vòng quanh bà ngoại.
“ Sao anh lại đánh Lông Vàng chứ, nó chỉ muốn thân mật với em một chút. Dù sao đã lâu không gặp rồi, thế mà nó vẫn nhớ mùi của em.”
Thời Ẩn Chi lạnh nhạt liếc nhìn chú chó lông vàng, miễn cưỡng “ừ” một tiếng,
“ Anh tưởng là chó nhà khác, sợ làm em bị thương nên mới đánh một cái.”
Anh mới chỉ ôm tiểu tổ tông mấy lần, sao có thể để con chó lông vàng này đến tranh với mình chứ.
Tống Y không nghĩ nhiều, xoa xoa đầu lông vàng, dắt chó thay giày vào trong nhà.
Bởi vì biệt thự mua cho ông bà nghỉ dưỡng nên phong cách trang trí và một số chi tiết đều gần sát với thẩm mĩ của người lớn tuổi.
Tất cả mọi thứ đều thiết kế theo phong cách truyền thống Trung Quốc, ghế và góc bàn được thiết kế hình tròn hoặc góc tù, để phòng ngừa ông bà vô tình va vào bị thương.
Thiết kế của cầu thang cũng rất nhân văn. Không chỉ có thảm mềm mại mà chỗ ngoành còn đặt một chiếc ghế dựa tường. Nếu leo được một nửa thấy mỏi mệt thì có thể ngồi xuống nghỉ ngơi một chút.
Ông ngoại Tống Y đã ra từ phòng ngủ đi ra. Thân thể ông không được tốt, đi một lúc đã thở hổn hển, chỉ đành phải ngồi trên sofa đợi cháu ngoại cưng vào.
“ Y Y! Con có phải quên mất ông ngoại rồi đúng không! Lâu như vậy cũng không trở về, ông cũng muốn chết rồi.”
Tống Y lộc cộc chạy chậm đến trước mặt ông ngoại, quỳ xuống sàn cạnh ghế sofa, chỉ vào Thời Ẩn Chi cười nói:
“ Tất nhiên con không quên rồi! Con đây không phải là đi ra ngoài tìm người yêu sao, bây giờ mang về cho ông bà xem nè! Ông ngoại, ông có thấy bạn trai con đẹp trai không? Anh ấy là bác sĩ đấy!”
Đem đặc sản ở thành phố N cùng với một số sản phẩm chăm sóc sức khỏe cho người già đặt gọn lên bàn, sắp xếp chỉnh tề.
Thời Ẩn Chi nở nụ cười, vẫn còn đứng ở cửa thay giày cúi người về phía ông ngoại Tống Y ở đằng xa:
“ Chào ông ạ, con là Thời Ẩn Chi, chồng chưa cưới của Y Y.”
Miệng Thời Ẩn Chi rất ngọt, không cần dặn anh đã gọi “Ông ngoại” theo Tống Y.
Ngoại hình của anh thiên về kiểu người nho nhã, khí chất lại rất thoải mái, mang theo chút hờ hững không sợ hãi trước việc lớn, là kiểu mà người lớn tuổi thích nhất.
Nhân tài đứng ở cửa biệt thự, ông bà ngoại Tống Y đã vô cùng hài lòng.
“ Mau ngồi xuống đi! Bà ngoại các con lớn tuổi, vừa bị cao huyết áp vừa bị phong thấp, tí nữa còn phải uống thuốc. Các con có đói bụng chưa? Ông ngoại làm nem rán cho các con ăn nhé! Đúng lúc trong nhà vẫn còn. Lần đầu tiên đến nhà không thể để đói bụng được!”
Cách người lớn quan tâm con cháu biểu đạt trong phương diện tình cảm, đếm trên đầu ngón tay hình như cũng chỉ có mấy loại như vậy.
Trong số đó, “ăn” là nhiều nhất.
Họ luôn sợ bạn bị đói, sợ bạn ăn không đủ no. Ngay cả khi bạn mập như một con heo thì họ vẫn sẽ lo lắng than thở nói:
“ Ai ôi, sao con lại gầy như vậy? Ăn nhiều thêm chút đi!”
Cho dù cãi nhau cũng không bao giờ nói xin lỗi, chỉ cần một câu “Đi ra ăn cơm!” đã có thể giải quyết vấn đề.
Lần đầu tiên đến nhà thăm hỏi, sao lại để người già bận bịu chạy đông chạy tây chứ? Thời Ẩn Chi khéo léo từ chối:
“ Không cần đâu ạ! Bọn con đã ăn trên máy bay rồi, bây giờ vẫn chưa đói, cảm ơn ông ạ.”
Tống Y cũng lắc đầu liên tục từ chối, dỗ ông ngoại vui vẻ, vỗ vỗ lên sofa, gọi Thời Ẩn Chi tới ngồi.
Chân bà ngoại Tống Y không được tốt, bà bị bệnh viêm khớp mãn tính đã rất nhiều năm cộng thêm cao huyết áp. Lúc nãy vì nhìn thấy cháu gái vui mừng quá, chạy mấy bước nên giờ cảm thấy chân có chút không chịu nổi.
“ Để cháu đỡ bà ạ!”
Thời Ẩn Chi là người cẩn thận, lập tức đỡ bà, phối hợp theo bước chân của bà, khom người chậm rãi bước đi.
Ông ngoại Tống Y thấy vậy nheo mắt cười không ngừng, cười đến mức ho khan.
Tống Y vội vàng vỗ nhẹ lưng, giúp ông thuận khí.
“ Ông ơi, ông nhìn ông xem, sao lại khiến mình sặc cười chứ?”
Trẻ con luôn muốn mặc trộm quần áo của người lớn, mong muốn mình lớn lên. Nhưng sau khi thật sự lớn lên rồi, chúng mới nhận ra không thể quay lại những năm tháng ấy nữa.
Người đến tuổi già, giống như tu luyện võ công tuyệt thế trong tiểu thuyết võ hiệp —— cải lão hoàn đồng vậy.
Càng già lại càng giống như đứa trẻ.
Ông ngoại thở bình thường lại bèn vẫy tay gọi Thời Ẩn Chi, lấy một hộp thuốc nhỏ trong ngăn kéo cạnh ghế sofa. Còn có một quyển sổ khám bệnh mới tinh, có lẽ mới đi khám gần đây.
“ Tiểu Thời! Y Y nói con là bác sĩ! Tốt quá rồi, con tới nhìn hộ ông xem bệnh của bà lão yếu ớt này đã tốt lên chưa. Gần đây bà ấy còn thấy chóng mặt buồn nôn, có phải vì các bác sĩ trong bệnh viện không đủ trình độ không?”
“ Ai da, ông lão này làm sao vậy. Tiểu Thời người ta mới đến ông đã làm phiền nó. Có gì để nhìn chứ, lớn tuổi rồi ai mà chả có bệnh?” Bà ngoại ghét bỏ nói nhưng trên mặt vẫn đượm ý cười.
Thời Ẩn Chi cẩn thận đỡ bà ngoại Tống Y ngồi xuống, thái độ khiêm tốn.
“ Có chỗ nào phiền toái chứ ạ. Có thể giúp và là vinh hạnh của con.”
Trên bàn uống trà có bảy, tám loại thuốc. Thời Ẩn Chi ngẫu nhiên cầm lên xem tên thuốc.
Benzfluorothiazide, lisinopril, simvastatin, methotrexate, axit folic, paracetamol...
Benzfluorothiazide và lisinopril là hai loại thuốc thường được sử dụng để điều trị tăng huyết áp. Simvastatin là một loại thuốc dùng để điều trị tăng lipid máu và bệnh tim mạch vành.
mtX có thể điều trị hiệu quả bệnh viêm khớp dạng thấp, paracetamol là thuốc để hạ sốt và giảm đau. Thoạt nhìn, dường như không có vấn đề gì lớn.
Mở sổ khám bệnh ra, bên trong là báo cáo bệnh án của bệnh viện Long Phượng Phượng Vũ.
Thời Ẩn Chi xem qua, các xét nghiệm kiểm tra cũng không có vấn đề quá lớn, bác sĩ cấp cứu chuẩn đoán là Utl, nhiễm trùng đường tiết niệu.
Mở trang tiếp theo, bác sĩ điều trị kê đơn thuốc —— trimethoprim.
Mỗi ngày 2 lần, 200ml trimethoprim, uống trong ba ngày.
Lúc Thời Ẩn Chi thấy dòng chữ này không nhịn được cau mày.
Khoa cấp cứu thực sự là khoa bận rộn nhất của bệnh viện, rất dễ mắc sai lầm. Loại sai lầm giống như này nếu lúc khám bệnh khám kĩ hơn một chút có lẽ có thể tránh khỏi.
Trimethoprim và methotrexate là hai loại thuốc có tác dụng lẫn nhau.
Cả hai loại trimethoprim và thuốc kháng viêm không Steroid (NSAIDs) đều làm tăng thêm độc tính của methotrexate.
Mặc dù thuốc kháng viêm không Steroid (NSAIDs) thường được sử dụng kết hợp với methotrexate, nhưng nó có thể ảnh hưởng đến nồng độ của methotrexate trong máu.
Thời Ẩn Chi đặt quyển sổ khám bệnh xuống, không chỉ ra sai lầm của đồng nhiệp, cười nhẹ nói:
“ Có lẽ do tác dụng của thuốc không đủ. Con thay trimethoprim bằng viên nén Amoxicilline + Clavulanate, hiệu quả sẽ tốt hơn.”