Tiểu Tổ Tông

Chương 31: Chương 31: Chỉ xác




Lúc bảy giờ, bên trong khách sạn Vương Thị thành phố Y, Tống Y được phục vụ dẫn đến phòng ăn riêng.

Vết thương trên chân còn chưa khỏe, mà Thời Ẩn Chi băng rất nhiều lớp, cho nên hôm nay cô đi giày bông, cùng với phong cách ăn mặc tinh xảo trên người hoàn toàn không hợp.

Ban đầu cô muốn kéo Thời Ẩn Chi cùng đến nhưng anh lại từ chối. Lí do nghe có vẻ rất chính đáng, có lí có tình:

" Không có thân phận gì mà đi gặp người lớn, không được tốt cho lắm."

Dọc theo đường đi, Tống Y đều suy nghĩ những lời này. Rốt cuộc Thời Ẩn Chi có ý gì với cô hay không? Hay anh không muốn chọc thủng tầng giấy này?

Cô chau mày, bước từng bước đi theo sau người phục vụ mặc áo tuxedo. Rất nhanh đã đến phòng riêng mà Tống Tự Ninh đặt trước.

Khách sạn Vương Thị không phải là khách sạn tốt nhất thành phố Y, nhưng chủ của khách sạn này là bạn tốt nhiều năm của Tống Tự Ninh. Cho nên ông mà mời khách thì đều ăn ở đây.

Phòng riêng là phòng VIP dành cho khách quý. Cửa được sơn vàng rực rỡ, đẩy ra sẽ thấy ánh đèn pha lê sáng lấp lánh, chiếu sáng cả căn phòng nhỏ.

Tống Y liếc nhìn quanh căn phòng, bên trong phòng ngoài Tống Tự Ninh ra còn có mẹ kế trên danh nghĩa của cô - Trần Thiều Thi.

" Y Y đến rồi à, mau ngồi xuống đi! Đồ ăn hôm nay đều là các món con thích ăn."

Trần Thiều Thi vừa thấy Tống Y tới liền lập tức đứng dậy, nhiệt tình chiêu đãi. Tống Tự Ninh ngồi bên cạnh mặt không biểu cảm, uống từng ngụm, từng ngụm rượu.

Nói thật ra thì Trần Thiều Thi quả thật rất đẹp, so với vẻ đẹp lạnh lùng của mẹ cô - Giải Giai Chiêu, khác biệt hoàn toàn.

Bộ ngực đẫy đà, bờ mông cong vút, đôi mắt quyến rũ, đôi môi đỏ mọng như ngọn lửa rực rỡ.

Viên kim cương hình giọt nước của vòng cổ vừa vặn nằm giữa khe ngực, đôi bông tai bằng bạc cũng lấp lánh dưới ánh sáng.

Trên người bà ta mặc bộ trang phục mùa thu mới nhất của Hermes, bó sát rất mê hoặc.

Khóe miệng Tống Y nhếch lên một nụ cười, cảm thấy thật mỉa mai.

Cô còn tưởng chỉ có hai người là mình và người cha tiện nghi này, không ngờ Tống Tự Ninh lại còn mang theo Trần Thiều Thi đến.

Tốt xấu gì cũng là con của vợ trước, sao lại không thèm kiêng kị gì thế?

Mối quan hệ của cô với tiểu tam dựa vào việc lên giường để phá hoại gia đình người khác đã thân mật đến như vậy rồi hay sao?

" Không cần, gọi nhiều đồ ăn như vậy lại không ăn, rất lãng phí."

Kéo một cái ghế ở đối diện Tống Tự Ninh ra, sau khi ngồi xuống, Tống Y liền để túi xách sang một bên.

Cô thấy chiếc túi mà Trần Thiều Thi dùng rất giống với túi của mình. Nhìn kỹ Logo thì hóa ra lại là hai nhãn hàng xa xỉ khác nhau.

Trần Thiều Thi cũng không thấy xấu hổ, bị Tống Y chán ghét vẫn cười ha hả như cũ. Bà ta cầm chiếc túi của mình lên, chỉ hoa văn trên đó nói:

" Cái túi này được làm bằng da đà điểu, không chỉ thoáng khí mà da còn rất mềm. Dì vốn không muốn mua, vì nhìn kiểu dáng giống túi mà mấy cô gái trẻ hay mang. Nhưng lão Tống cứ nhất quyết mua cho dì. Bây giờ thì tốt rồi, cuối cùng lại đụng hàng với túi của Y Y."

Bà ta nói với vẻ mặt tự nhiên, không mang theo theo chút khoe khoang nào nhưng Tống Y lại thấy ghê tởm.

Cô đã từng xem một bộ phim tài liệu có liên quan đến lông thú, ấn tượng cực kỳ sâu sắc.

Trần Thiều Thi nói hoa văn đẹp nhưng thật ra lại là lỗ chân lông sưng to của đà điểu sau khi bị nhổ hết lông.

Những chiếc lông tô điểm bên góc túi là hàng trăm sợi lông chim đen được nhuộm thành màu sắc tươi sáng.

Xã hội hiên nay chú ý đến sự độc lập và bình đẳng của phụ nữ cùng với sự công bằng của các chủng tộc khác nhau. Nhưng những điều này đều dựa trên nhân loại, còn liên quan tới quyền sống của các động vật lại ít khi được quan tâm đến.

Không có mua bán sẽ không có thương tổn, những lời này thật không sai chút nào.

" Túi xách của tôi làm từ da nhân tạo, chỉ có thiết kế tương tự với túi của bà thôi. Từ trước đến nay tôi không bao giờ dùng da thật, đó là sát sinh."

Tống Y lạnh lùng cắt đứt đề tài của Trần Thiều Thi. Quả thật phụ nữ dễ nói chuyện với nhau về quần áo, giày dép nhất, nhưng điều kiện đầu tiên của Tống Y là không phải lông thú.

" Đã bao năm rồi mà tính tình của mày vẫn chưa kiềm chế lại được. Nếu đã tới cầu người khác thì phải cho ra dáng vẻ cầu người. Mày nói với dì Trần bằng thái độ gì đấy?"

Tống Tự Ninh vẫn luôn ngồi một bên không nói chuyện, mà vừa mở miệng lại vì bênh vực Trần Thiều Thi.

Nhìn xem, đây nói lên điều gì.

Cầu xin giúp đỡ?

Tìm cha mình xử lí chuyện mà lại phải dùng cái từ " cầu người" này.

" Tôi nghĩ ông già thật rồi. Tôi không phải đến để cầu xin ông. Ông là chủ tịch của xí nghiệp Tống thị, ông sẵn lòng thanh minh cho tôi thì tốt quá. Nhưng nếu không muốn thì cũng không có vấn đề gì."

Tống Tự Ninh là cha của Tống Y, cho dù thanh minh thì có lẽ trên mạng cũng vẫn cho Tống Tự Ninh là người vô tình, không giúp đỡ người thân.

Cô tới là muốn tỏ rõ thái độ với Tống Tự Ninh.

Người phục vụ gõ cửa phòng một cái, thấy Tống Tự Ninh khẽ gật đầu mới mang thức ăn vào, ngay ngắn có thứ tự, không phát ra tiếng động.

" Chuyện thanh minh làm sáng tỏ cha con nhất định sẽ đăng."

Trần Thiều Thi lấy đũa gắp cho Tống Y một miếng sương sườn lớn, cười rạng rỡ, ngay cả nếp nhăn trên khóe mắt cũng hiện ra.

" Chỉ là dì muốn Y Y vẽ cho Viêm Viêm một bức chân dung. Sau này treo trong nhà, cha con nhìn thấy cũng có kỉ niệm."

Bà ta thật sự tính toán rất tốt. Tranh vẽ của Tống Y có giá ngàn vàng, tương lai nếu xí nghiệp Tống thị phá sản, bán bức tranh này đi cũng đủ khiến cho bà và Viêm Viêm sống hết đời.

Hơn nữa, chuyện Tống Y vẽ chân dung cho em trai mình truyền ra ngoài, sau này nếu có ai muốn bắt nạt con trai bà, cũng phải nhìn xem đằng sau có họa sĩ quốc tế - Tống Y chống lưng.

Thức ăn được bày đầy lên bàn.

Bào ngư, hải sâm, rùa biển, tôm cua... đều rất phong phú. Xem ra bữa tiệc này tốn không ít tiền.

Bát đũa bày bên cạnh Tống Y không thèm chạm vào, cũng hoàn toàn không muốn đụng đến.

" Dựa vào cái gì mà tôi phải vẽ cho nó một bức chân dung?" Tống Y hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt khinh thường:" Đứa trẻ do tiểu tam sinh ra, bà nghĩ xem tôi có thích không?"

Sắc mặt Trần Thiều Thi lập tức tối sầm lại, ngượng ngập.

Tống Tự Ninh trực tiếp ném bát súp chim bồ câu trước mặt xuống đất, thanh âm đồ sứ rơi vỡ vừa lanh lảnh lại vang dội.

" Nó là em trai mày! Tống Y, miệng mày sạch sẽ một chút cho tao."

Tống Y cười mỉa mai, nhìn cơn giận của Tống Tự Ninh, cảm thấy cực kì buồn cười.

Theo như cô biết, cái người gọi là em trai của cô được ra đời bằng cách thụ tinh nhân tạo, nhỏ hơn cô 6 tuổi. Cũng khó trách Tống Tự Ninh lại coi như bảo bối. Dù sao cũng là con nối dõi của ông, hơn nữa lại cùng với người phụ nữ ông ta yêu nhất sinh ra.

" Miệng tôi không sạch cũng sạch hơn trái tim của ông. Tôi tới cũng không phải để nói với ông mấy chuyện phiền lòng này. Tôi muốn mang hết tất cả đồ của mẹ đi, hơn nữa tách rời khỏi Tống gia, cùng ông đoạn tuyệt quan hệ cha con."

" Mày! Mày!"

Sắc mặt Tống Tự Ninh đỏ bừng, ngón tay chỉ vào Tống Y không ngừng run rẩy. Nhìn có vẻ bị chọc tức không nhẹ.

Người hơn năm mươi tuổi, còn có ba cao*, nhất thời bị Tống Y chọc giận đến nỗi cao huyết áp, choáng váng một trận.

(* Ba cao: cao huyết áp, mỡ máu cao, tiểu đường cao.)

Trần Thiều Thi bên cạnh vội vàng đỡ, trong nháy mắt nước mắt đã rơi lã chã, liên tục kêu tên Tống Tự Ninh.

Tống Y bị cảnh tượng này kích thích, dạ dày cũng không thoải mái.

Cô chỉ thấy ghê tởm muốn nôn.

Hôm qua lúc đến Tống gia, ngoại trừ anh họ Tống Khả Thiên ở nước ngoài thì vợ chồng nhà bác cả đều có mặt.

Mà người cha tốt Tống Tự Ninh của cô lại mãi không xuất hiện. Thậm chí đã sớm dọn ra khỏi Tống gia, cùng Trần Thiều Thi trải qua cuộc sống hạnh phúc.

Bây giờ cô mới chỉ đem sự thật đã có từ trước nói ra mà thôi, thế mà lại có thể chọc cho Tống Tự Ninh kích động như này rồi.

Gạt quỷ hả.

" Để thứ kí Trương khi nào rảnh thì đi làm đi, dù sao tôi vẫn nằm trong hộ khẩu của ông, làm gì cũng không thuận tiện cho lắm."

Tống Y không muốn tiếp tục ở lại. Cô nhìn thôi cũng thấy khó chịu rồi.

Trong mắt Tống Y, dù làm cha hay làm chồng, Tống Tự Ninh đều không làm tốt.

Nhưng hết lần này tới lần khác Tống Tự Ninh đều coi mình là chồng Trần Thiều Thi, là cha Tống Cẩm Viêm, thân phận nào cũng làm rất tốt.

Năm đó, chủ tịch xí nghiệp Tống thị - Tống Tự Ninh tham gia họp lớp mẫu giáo của con trai còn được đăng lên báo của thành phố Y.

" Đều là người một nhà, cần gì phải làm đến độ này!"

Ngực Tống Tự Ninh phập phồng, xem ra để hạ cơn giận xuống cũng thật không dễ dàng.

" Con là con gái của cha, cha luôn hy vọng con khỏe mạnh!"

Gẩy gẩy móng tay, Tống Y không chút động lòng.

Sau một hồi im lặng, cô đột nhiên bùng nổ. Trước hòa hoãn, sau nổi nóng, những năm nay cô đã phải kìm nén tất cả những oán hận cùng bất mãn vào lòng.

" Ông hy vọng tôi tốt, cho nên năm đó khi tôi ra ngước ngoài du học liền khóa thẻ ngân hàng của tôi? Chỉ vì bức tôi quay về kết hôn, cứu vãn khủng hoảng tài chính của xí nghiệp Tống thị?"

" Ông hy vọng tôi tốt, cho nên dù biết rõ mấy người bác cả đầy dối trá, cũng không đứng ra nói hộ tôi một câu?"

" Ông hy vọng tôi tốt, cho nên người thừa kế viết tên Tống Cẩm Viêm, không có Tống Y tôi?"

" Ông hy vọng tôi tốt? Tốt cái rắm!"

Nói xong, Tống Y cũng vứt chiếc bát trước mặt xuống đất, tiếng vang lanh lảnh vang vọng khắp phòng.

Nổi giận ai mà chả biết, ném bát ai chả biết ném.

Tống Y cầm túi lên, lập tức đứng dậy, lạnh lùng nói:

" Đừng cmn giả bộ tình nghĩa cha con ở đây, tôi nhìn cũng chỉ thấy chán ghét mà thôi. Cả đời này, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho ông."

Đẩy cửa phòng ra, Tống Y kéo đôi giày bông đi vào thang máy. Cô không muốn quan tâm đến ánh mắt của những người xung quanh nữa. Bây giờ cô chỉ muốn chạy trốn, tốt nhất là đến một nơi không người, một mình trốn tránh.

Đột nhiên cô rất muốn vẽ, muốn vẽ một bức tranh thật lớn, tốt nhất là dùng màu đen và đỏ làm chủ đạo.

Bên trong thang máy được lắp đặt một chiếc gương để cho mọi người nhìn thấy trang phục và cách trang điểm của họ.

Tống Y nhìn mình trong gương, khuôn mặt đau khổ buồn bã như thiếu nợ đất mà chưa trả hết.

Cô muốn nhìn vào trong gương nở một nụ cười, nhưng nụ cười vừa đắng lại vừa chát.

"Đinh" một tiếng, thang máy đã đến tầng 1.

Theo mọi người đi ra khỏi thang máy, Tống Y cúi đầu đi về phía trước, suy nghĩ mơ hồ. Bất chợt cô va vào trong lòng một người.

Giọng nói của Thời Ẩn Chi từ phía trên truyền xuống, dịu dàng như nắng ấm mùa đông, xua tan mọi cơn giá lạnh.

" Xảy ra chuyện gì vậy? Nói chuyện không tốt sao?"

Tống Y ôm eo Thời Ẩn Chi, vùi đầu vào trong ngực anh, buồn bực, khó chịu tố cáo:

" Không tốt, một chút cũng không tốt. Anh đưa tôi về nhà đi!"

Đưa tay xoa đầu Tống Y, nhìn người trong ngực tủi thân sắp khóc, Thời Ẩn Chi vươn hai tay ôm lấy cô, đem cả người cô bọc trong áo khoác của mình.

" Được, tiểu tổ tông, chúng ta về nhà thôi!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.