Tống Y nhìn vào bàn tay phải của mình, bởi vì thân phận cô có tính đặc thù nên cứ một đến hai giờ sẽ có bác sĩ đến quan sát tình trạng ngón tay cô.
Màu da, nhiệt độ, độ căng của ngón tay và độ chảy ngược mao mạch,... đều là những chỉ số giúp chẩn đoán quá trình tuần hoàn máu của ngón tay.
Cô hất cằm, ra hiệu cho Ngô Ngữ nghìn ngón trỏ của mình, nét mặt kiêu ngạo, phảng phất như đây không phải chuyện gì lớn.
“Chị xem, cái này của em có phải ngầu hơn so với chị không? Em còn tưởng rằng ngón tay bị đứt sẽ không nối lại được cơ. Không ngờ lại nối được, thật tốt.”
Lúc con dao trong tay Ernest rơi xuống, trong lòng cô không chỉ có sợ hãi mà còn có nỗi tuyệt vọng vô tận.
Ca sĩ không thể mất tiếng, lính gác không thể mất đi ánh mắt và họa sĩ tất nhiên cũng không thể không có ngón tay.
Bây giờ nghĩ lại, ông trời đối xử với cô cũng không tệ. Có thể nối lại ngón tay lần nữa, cho dù không đủ linh hoạt, cũng tốt hơn mất đi, chỉ còn trơ trọi một gốc.
“Bé con, tâm lý của em ngược lại rất tốt.”
Ngô Ngữ bị những lời của Tống Y khiến cho buồn cười, làm bộ bóp má cô một cái. Cười một lúc rồi dần trở nên nghiêm túc.
Đôi mắt chị nhìn thẳng vào Tống Y, khẽ mím môi, ngay cả hai vết khâu trên má cũng thẳng tắp lại, giống như hai quân nhân đang đứng thẳng mạnh mẽ.
“Y Y, cảm ơn em đã không từ bỏ chị, cứu chị.”
Ngô Ngữ đã có kinh nghiệm làm việc mười năm. Chị ấy biết rõ, người càng càng nổi tiếng và giàu có thì họ lại càng trân trọng mạng sống.
Vì để kéo dài mạng sống, họ có thể sẵn sàng thử hàng trăm phương pháp khác nhau. Trong hoàn cảnh như lúc đó, nếu đổi lại thành những người trong xã hội thượng lưu khác, tám chín phần mười sẽ chọn vứt bỏ chị ấy.
Nụ cười của Tống Y ngưng lại, cô đột nhiên nhớ lại sự do dự trong đầu mình lúc ấy, sự hổ thẹn bất ngờ xuất hiện khiến cô nghiêng ngả.
Cô khẽ thở dài, làm bộ như không có gì nói:
“Cái này có là gì chứ. Hơn nữa dưới tình hình như vậy em tất nhiên phải cứu chị rồi. Nếu không cứu chị, chắc chắn Ernest sẽ không để em đi. Trên người hắn ta có súng, chết một người so với chết hai người vẫn tốt hơn.”
Ngô Ngữ bị những lời thẳng thắng của Tống Y làm cho không thể tiếp tục lừa tình nữa.
Sáng nay sau khi nhận được tin tức bà cô nhỏ bình an vô sự, sáng sớm chị đã dậy nấu cháo, đến nói hết nỗi lòng của mình, không ngờ còn chưa nói được hai câu đã bị cưỡng ép cắt đứt bài lừa tình.
“Em đấy, hiếm khi chị mới giả dối một chút đã bị em làm cho không nói được nữa rồi.”
Ngô Ngữ trợn mắt, giọng điệu ghét bỏ.
“Cái gì mà giả dối chứ. Chị cứ coi như em đang vì nghĩa quên mình đi! Có thể sống sót cũng không tệ rồi. Em có vận may lớn, người bình thường không nhất định có thể có may mắn như em đâu.”
Tống Y đắc ý, còn thiếu chút nữa là vẫy vẫy cái đuôi. Bỗng nhiên trong đầu cô thoáng hiện ra cái gì đó, giọng điệu có chút lo lắng hỏi:
“Đúng rồi, bức tranh mẹ em vẽ cho em ở đâu vậy? Có ở chỗ tên khốn Ernest kia không?”
Ngô Ngữ vỗ “Bốp” một cái lên trán, đầy áy náy nói:
“Chị quên mất chưa có kiểm tra. Chắc đều ở chỗ cảnh sát. Biệt thự trên núi của Ernest đã bị cảnh sát lục soát, thậm chí ngay cả thi thể chôn trong vườn cũng bị đào lên.”
Trong giây lát, Tống Y cảm thấy bắp thịt cả người mình cũng bị kéo căng lại.
Có lẽ do hôm ấy bị tiêm thuốc mê quá nhiều lần trong một ngày nên tất cả chuyệ xảy ra đối với cô đều như một giấc mộng, một cơn ác mộng.
Cô nhớ lại lời tên da trắng kia nói, nhớ lúc Ernest nhìn về phía tay phải cô với ánh mắt thèm thuồng.
Não bộ sẽ cố tình bỏ qua nguyên nhân ngón tay bị đứt để che giấu tổn thương. Nhưng chỉ có thể bỏ qua khi tiềm thức không nhớ lại, một khi nhớ lại sẽ giống như rơi xuống đầm lầy, không thể dãy dụa cũng không thể kêu cứu.
Ernest là tên điên, hắn ta muốn ăn bàn tay phải của cô.
“Sao vậy bà cô nhỏ?”
Một bàn tay của Ngô Ngữ quơ quơ trước mắt Tống Y, kéo tâm trí của tiểu tổ tông lại. Trong mắt chị ấy hiện lên vẻ lo lắng.
Đầu óc rét lạnh, trong chốc lát liền khôi phục lại.
Tống Y cười haha, nở nụ cười khoa trương nói:
“Không có gì, em đang nghĩ muốn cho hai vệ sĩ kia tiền thưởng! Lúc ấy bọn họ đã đưa chị đi, còn tránh được vụ nổ súng của Ernest. Em phải tiếp tục thuê bọn họ, hơn nữa còn phải tăng lương gấp đôi mới được.”
“Đúng không? Cái này rất dễ dàng. Chờ lúc nào chị về sẽ phát tiền cho họ, thưởng bảy con số.” Chân mày Ngô Ngữ hơi cau lại, không dãn ra chút nào.
Đã hợp tác với nhau nhiều năm như vậy, chị rất hiểu rõ nét mặt của bà cô nhỏ. Vừa rồi rõ ràng là vẻ mặt sợ hãi.
Nếu bà cô nhỏ không nói, chị cũng không hỏi nhiều.
Nhưng mà, để người khác hỏi thì lại khác.
Ngô Ngữ mở khóa điện thoại ra, tìm trong danh bạ rồi nhanh chóng gửi một tin nhắn đi.
Trên mà hình điện thoại, chỗ người nhận bất ngờ hiện lên ba chữ —— Thời Ẩn Chi.
Tống Y mới làm xong phẫu thuật nối ngón tay nên thời gian đến thăm cần được kiểm soát, không thể vượt quá ba tiếng.
Ngô Ngữ còn chuẩn bị nói một số chuyện khác với Tống Y thì đã nghe thấy tiếng y tá gõ cửa ——
Hết giờ thăm hỏi rồi.
“Thời gian ngắn như vậy đã phải đi rồi?” Mặt Ngô Ngữ tràn đầy khó tin, chị cảm thấy ghế ngồi còn chưa ấm.
Cô y tá cười giải thích, “Bởi vì hôm nay cảnh sát sẽ tới hỏi tình huống lúc đó. Cho nên thời gian đến thăm phải rút ngắn lại.”
Ngô Ngữ nghe thấy vậy bèn không cố ở lại thêm nữa, sau khi nói thêm vài câu với Tống Y liền xách túi rời đi.
Hôm qua lúc được cứu, Tống Y đang trong tình trạng khẩn cấp, cần phải tiến hành cấy ghép ngón tay bị cắt càng sớm càng tốt. Cho nên sau khi cảnh sát đưa người đến bệnh viện thì hầu hết đã được rút về đơn vị, chỉ còn lại một phần nhỏ ở lại bệnh viện bảo vệ an toàn cho Tống Y.
Bây giờ Tống Y đã tỉnh táo, vì để có thể sớm đưa ra lời giải thích cho phía Pháp và quần chúng nhân dân, cảnh sát phải nhanh chóng điều tra các tình tiết của vụ án.
Dưới sự giúp đỡ của y tá, Tống Y - người không chỉ bị gãy xương mà còn bị gãy ngón tay, cuối cùng cũng rửa mặt xong, còn ăn gần hết số cháo mà Ngô Ngữ mang đến.
Ngoài việc phải nằm trên giường cả ngày không thể đi lại vận động thì điều bất đắc dĩ nhất chính là lúc giải quyết nhu cầu sinh lý.
Tống Y đã sống hơn hai mươi lăm năm, không ngờ còn có ngày mình phải nhờ người khác cởi quần hộ lúc đi vệ sinh.
Loại cảm giác xấu hổ này so với lúc Tống Y lần đầu tiên nhìn thấy cơ thể của người mẫu còn kích thích hơn.
Lúc sắp mười giờ, người bên cảnh sát cuối cùng cũng đến.
Người tới là Hàn Nam, đội trưởng cảnh sát hình sự phụ trách vụ án này.
Có lẽ cân nhắc đến tình huống Tống Y cần phải nghỉ ngơi, cảnh sát chỉ phái đến ba người.
Vì suy xét đến cảm xúc của Tống Y nên bên trong còn có một cảnh sát nữ.
“Tống tiểu thư, cô có thể vui lòng trần thuật lại tình huống cụ thể lúc đó không? Cô hãy có gắng ổn định cảm xúc.”
Cảm xúc dao động sẽ ảnh hưởng đến huyết áp, từ đó ảnh hưởng đến các mao mạch nhỏ, đối với ngón tay mới nối lại của Tống Y, chỉ cần sơ sẩy một chút sẽ bị co thắt mạch máu.
“Trong phòng sưu tầm tranh, Ernest bảo tôi đi qua ngồi nhưng tôi không đồng ý. Tôi bảo người đại diện của mình là Ngô Ngữ trực tiếp đi đến kí hợp đồng. Không ngờ tên khốn Ernest kia lại trực tiếp trói Ngô Ngữ, còn rạch dao lên mặt chị ấy.
Tôi không còn cách nào khác phải đi đến đổi người, đồng thời để vệ sĩ của mình bảo vệ Ngô Ngữ rời đi. Sau đó tên khốn ấy tiêm cho tôi một loại thuốc tôi không biết tên làm tôi ngất đi.”
Nói tới đoạn này, cảm xúc của Tống Y vẫn bình tĩnh, chỉ là khi nhắc đến Ernest, cô không tự chủ mang theo sự chán ghét.
Cảnh sát nam ghi chép bên cạnh cùng đồng nghiệp nhìn nhau một cái, rồi nhanh chóng thu lại ánh mắt, trong đôi mắt nhỏ tràn đầy kinh ngạc cùng hưng phấn.
Thật sự không thể tin được, họa sĩ quốc bảo Tống Y lại còn biết mắng chửi người!
Nhưng tại sao khi cô mắng chửi người vẫn mê người như vậy?
Hàn Nam ho khan, ánh mắt nhàn nhạt liếc nhìn hai thuộc hạ của mình, tiếp tục hỏi: “Sau đó thì sao?”
“Sau khi tôi tỉnh dậy, thấy mình đang ở trong một nhà máy bỏ hoang. Ernest muốn tôi vẽ, tôi bèn vẽ. Sau khi tôi vẽ xong thì có hai người da trắng đến, một tên đầu trọc và một tên mặt sẹo.”
Nói đến đây, sắc mặt của Tống Y rõ ràng có chút không đúng, tái nhợt, hô hấp cũng nặng hơn mấy phần, như thể đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Hàn Nam lập tức nói: “Nếu như trong lúc nhất thời khó mà trần thuật lại thì có thể chờ lần sau rồi nói, không cần miễn cưỡng.”
Tống Y hơi lắc đầu, sau khi nhắm mắt tĩnh dưỡng một lát bèn từ từ nói:
“Một cái máy đen ở bên hông bọn họ vang lên tiếng kêu khiến họ rất căng thẳng, muốn chạy trốn.
Nhưng đưa tôi đi theo rất bất tiện nên cái người da trắng đó bảo Ernest ăn tay phải của tôi, như vậy hắn ta cũng sẽ có bàn tay phải hoàng kim, sẽ thành họa sĩ thiên tài.
Tôi phản kháng nhưng không đánh lại bọn họ, còn bị đánh gãy chân. Cuối cùng, hắn ta chặt ngón tay trỏ của tôi, cứu viện đến.”
Mấy câu nói đơn giản nhẹ nhàng nhưng bên trong lại ẩn chứa sự tra tấn mà người thường không thể tưởng tượng nổi.
Trong phòng bệnh lặng đi một lát, Hàn Nam không nghĩ tới nguyên nhân ngón tay của Tống Y bị chặt đứt lại là như vậy.
Ban đầu ông ta cho rằng đó chỉ đơn thuần là sự trả thù vì ghen tị. Nhưng xem ra, tinh thần của Ernest cũng có vấn đề rất lớn.
Tống Y nằm trên giường, tiếp tục bổ sung thêm: “Tôi nghe Ngô Ngữ nói, trong vườn hoa ở ngôi biệt thự của Ernest tìm thấy mấy thi thể. Tôi đoán những thứ đó đều là thức ăn bị vứt bỏ của Ernest. Hắn ta thuộc tộc ăn thịt người.”
Tộc ăn thịt người là một thuật ngữ mà mọi người nghĩ rằng sẽ chỉ xuất hiện trong tiểu thuyết hay trò chơi về ngày tận thế, nhưng nó lại xuất hiện trong thực tế.
Hàn Nam đã phá án hơn hai mươi năm, đây là lần đầu tiên ông ta gặp chuyện như này.
Sau một khoảng thời gian im lặng, ông ta bắt đầu cẩn thận hỏi một số vấn đề chi tiết có liên quan đến Ngô Ngữ và hai người vệ sĩ kia; thậm chí còn hỏi đến Thời Ẩn Chi. Nghe thì có vẻ hơi không liên quan.
Nhưng mỗi một vụ án đều phải xem xét một cách toàn diện. Có lẽ một người nhìn bề ngoài có vẻ rất tốt, nhưng lại chính là hung thủ đứng sau màn.
“Cảm ơn Tống tiểu thư, cô đã vất vả rồi. Hôm nay đến đây thôi.”
“Không vất vả. Ngược lại thì tôi phải cảm ơn mọi người, đã cứu cái mạng nhỏ của tôi trở về.” Tống Y cười, có chút hoạt bát.
Chuyện nên hỏi cũng đã hỏi xong nên cả người Hàn Nam cũng trở nên thoải mái. Ông ta vừa ngồi dậy khỏi ghế đã giậm chân một cái, phiền muộn nói:
“Xem cái đầu của tôi này, đồ cũng quên mất!”
Dứt lời, ông ta bèn yêu cầu nữ cảnh sát nhanh chóng xuống lấy đồ lên.
Chờ sau khi nữ cảnh sát kia đi lên, Tống Y nhìn sang thấy hai tay cô ấy cầm hai giỏ táo đỏ tươi, còn xếp từng quả một thành hình chóp.
Tống Y có chút ngượng ngùng, không ngờ cảnh sát lại mang quà đến thăm cô.
“Cảnh sát Hàn, cái này không cần thiết đâu! Sao tôi lại không biết xấu hổ làm phiền anh mang nhiều táo đến như vậy chứ?”
Hàn Nam sờ cái đầu không còn dư lại bao nhiêu cọng tóc, cười ha ha một tiếng.
“Ai ôi! Đây cũng không phải do bên cảnh sát chúng tôi mua. Là giáo sư Thời nhờ tôi mang đến. Hôm nay là đêm Giáng sinh, anh ấy nói chắc là do năm ngoái cô nhận được ít táo bình an quá, cho nên năm nay nhất định phải ăn bù cho năm trước!”
Tống Y sững sờ một chút, cô đã quên mất đêm nay là đêm Giáng sinh.
Nhìn giỏ quà đầy táo, trên mỗi quả đều in chữ “Y“.
Cô từ từ nở nụ cười, trong mắt tràn đầy niềm vui.
Cô nói: “Đó là chắc chắn rồi. Chờ sau khi tôi khỏi bệnh, tôi sẽ ăn hết những quả táo này!”