Buổi họp hội nghị lần này do có quá nhiều người tham gia nên đành phải đem phòng sinh hoạt lớn nhất lầu một đổi thanh phòng họp. Trình Phản theo sau Giang Tố Luật, mỗi lần hắn rũ mắt là có thể nhìn thấy đỉnh đầu người trước mặt, vài sợi tóc không thuận theo keo vuốt mà nhếch lên, Trình Phản thật sự nhịn không nổi nữa liền “Phụt” một tiếng.
Giang Tố Luật quay đầu hỏi hắn làm sao vậy, hắn nhanh chóng thu liễm khuôn mặt cười cợt của mình, ra vẻ nghiêm túc: “Không có gì đâu, ban nãy tôi hắt xì thôi.”
Hắn cuối cùng vẫn chọn tới. Lời Trình Bác Thiệm nói giống như tiếng chuông cảnh báo không ngừng vang vọng trong đầu hắn. Trình cha đã ngoài 60, bởi vì lúc trẻ gánh vác xí nghiệp quá mức vất vả nên thân thể mấy năm nay vẫn luôn không tốt, đến thân mình còn lo chưa xong hơi đâu còn có thể lo cho bạn đời nữa. Cho dù hắn không vì chính mình, cũng phải suy xét cho Trình ba. Trình Phản còn nhớ rõ hồi nhỏ hai người bọn họ bon chen ở Hạ Thành, nhưng trong lòng Trình ba vẫn luôn muốn tới Thượng Thành sinh sống, bây giờ bọn họ đã thành công có chỗ đứng ở Thượng Thành chắc chắn ba hắn sẽ không bao giờ muốn quay về nơi ổ chuột đó nữa.
Ban đầu Trình Phản còn tưởng rằng nhiệm vụ lần này có chút khó khăn, tổng tài FTG cũng chẳng phải chức vụ mà một người bình thường có thể ngồi vào. Nhưng mà sau cuộc trò chuyện ban nãy, hình như vị Omega này lại thuần khiết hơn hắn nghĩ. Muốn hỏi Trình Phản thấy Omega này như thế nào thì hắn có thể hình dung giống như học sinh chuẩn ba tốt vậy, con người đơn giản đến có điểm nhàm chán.
Hắn đứng đằng sau không kiêng nể gì mà đánh giá Giang Tố Luật một lượt từ đầu đến chân, tuyến thể sau cổ được che lại bằng hai chiếc vòng ức chế bằng kim loại. Hình như làn da bên dưới còn trắng hơn những chỗ khác một chút, chắc là thường xuyên mang. Bình quân Omega thường bắt đầu kỳ phát tình lần đầu lúc mười năm mười sáu tuổi. Nhưng nhìn bộ dáng kia của người trước mặt, nếu không phải hắn đã biết trước được tuổi thật thì nếu có ai nói với hắn vị này chưa từng trải qua kỳ phát tình lần nào hắn cũng nguyện ý tin.
Âu phục trên người Giang Tố Luật cũng không vừa người, tổng thể nhìn có chút buồn cười, nửa thân trên lỏng lẻo, có điều mông lại căng tròn đầy đặn. Nếu Giang Tố Luật biết cái tên thư kí mới tới này không kiêng nể gì mà đánh giá mông mình, anh chắc chắn sẽ ngay lập tức gọi người máy bảo an tới thẳng tay ném văng tên dâm tà này ra ngoài.
Trình Phản từ trên xuống dưới nhìn tới nhìn lui, đến kẽ tóc của Giang Tố Luật cũng không buông tha. O đối A không hề có sức chống cự, mà đồng dạng A trời sinh đã bị O hấp dẫn. Lũ Alpha ở Thượng Thành lúc nào cũng trưng diện áo mũ chỉnh tề, nhưng miệng lại toàn phun mấy lời giảng đạo nghĩa dối trá. Ở Hạ Thành tuy xã hội hỗn loạn nhưng ít nhất cũng không có sự mục nát thối rữa như thế, Trình Phản là từ Hạ Thành lớn lên, chính vì vậy dù là đã đến Thượng Thành rồi nhưng hắn vẫn tùy ý như cũ, cuộc sống buông thả, với hắn tình dục không gắn liền với tình yêu.
Chẳng qua Omega trước mắt này thực sự đối với hắn chẳng có nổi một chút sức hấp dẫn nào.
Nhìn kĩ như vậy, hắn lại tinh ý phát hiện một điểm bất thường, hình như Giang Tố Luật đi đường có chút khó khăn thì phải, nhìn đến giày mới phát hiện người này hẳn là dùng miếng lót tăng chiều cao đi. Bản thân Trình Phản đã cao một mét chín, mà Omega trước mặt này đứng thẳng cũng chỉ cao tới cổ hắn, còn cố ý học lỏm mang thêm miếng lót để ăn gian chút chiều cao. Hắn đột nhiên lại sinh ra chút đồng tình với Giang Tố Luật.
Lúc này, từ văn phòng bên cạnh hành lang đột ngột có một nhân viên lao nhanh ra bên ngoài, đụng mạnh vào người Giang Tố Luật. Tình huống diễn ra quá bất ngờ khiến anh né tránh không kịp, cộng thêm miếng lót giày dưới chân sử dụng không quen, mắt thấy đầu mình còn cách sàn nhà không xa, chắc là cú này phải bầm mấy hôm đây, Giang Tố Luật buông xuôi thanh thản để mình ngã xuống.
Nhưng đúng lúc này một cánh tay hữu lực của Trình Phản kịp thời dang ra vững vàng ôm lấy eo Giang Tố Luật, thay anh gánh toàn bộ trọng lượng cơ thể, Trình Phản nhẹ nhàng giúp Giang Tố Luật ổn định lại cơ thể, tay còn lại nhanh chóng túm kẻ đầu xỏ gây tai nạn đang có ý định phớt lờ lỗi lầm của mình, vội vàng bỏ đi.
Nhân viên kia cũng là Alpha, gã ta tỏ ra vừa kinh ngạc lại tức giận mà quay đầu lại: “Buông ra, tôi đang có việc gấp.”
Trình Phản trên mặt cười nhưng trong không cười: “Gấp lắm sao? Nhưng anh vừa đụng phải Giang tổng đấy, chẳng lẽ cứ vậy mà rời đi?”
“A, Giang tổng, thực xin lỗi. Nhưng tôi thực sự là đang có việc gấp lắm, bộ phận giám sát vừa mới báo lại cổ phiếu của công ty đột nhiên giảm mạnh, bây giờ tôi còn phải đi tìm cấp trên để tìm biện pháp giải quyết nữa.” Bộ dáng của gã hoàn toàn không kiên nhẫn.
Mắt thấy người này không có ý gì là nể mặt Giang Tố Luật, Trình Phản có chút tức giận, tay hắn đột nhiên dùng sức, không kiêng dè mà thả pheromone. Người nọ bị tin tức tố của hắn doạ sợ, lúc này mới có chút co rúm lại.
Đang lúc gã do dự xem có nên hay không xin lỗi Giang Tố Luật một tiếng, dù gì thì giờ người ta cũng là tổng tài, Giang Tố Luật đột nhiên nói: “Trình Phản, buông anh ta ra đi, chúng ta đi thôi.”
Nghe được lời này, Trình Phản mới chịu buông tay, trên mặt lại trở về vẻ cả lơ phất phơ như cũ, nở nụ cười sáng lạn, hì hì nói: “Thôi, về sau anh nhớ cẩn thận chút nha, có đôi khi đâm trúng người khác nhưng bị thương lại là chính mình đó.”
Người nọ “Xì” một tiếng, vội vàng bỏ đi.
Đợi đến lúc cả hai vào thang máy, Giang Tố Luật mới nói: “Cảm ơn.”
“Anh ta hoàn toàn không đem anh để vào mắt đi, vậy mà anh dễ dàng thả người đi như vậy sao?”
“Vậy cậu đấm hắn một cái, hắn sẽ đem tôi để vào mắt sao.”
Trình Phản bật cười: “Giang tổng nói đúng là có lý.”
Giang Tố Luật vốn còn có điểm nan kham, nhưng nhìn thấy nụ cười chói mắt như ánh mặt trời kia của Trình Phản, trong lòng anh theo đó nhẹ nhàng đi không ít.
“À đúng rồi ban nãy anh ta nói cổ phiếu của công ty chúng ta giảm mạnh, vậy phải làm sao bây giờ?”
Giang Tố Luật mặt vô biểu tình mà nhìn con số đang chuyển động trên thang máy, nhàn nhạt nói: “Chuyện này để nói sau đi, trước mắt phải đem hội nghị lần này giải quyết cho xong đã, bên trong vững mạnh thì công tác bên ngoài mới có hiệu quả.”
Lời này có chút khiến Trình Phản cảm thấy bị vả mặt, Giang Tố Luật tựa hồ cũng không phải là một Omega nhỏ yếu bất lực như hắn vừa tưởng tượng.
“Cũng đúng, thấy anh thu xếp chu toàn như vậy, tôi tin chắc sau này mọi người đều sẽ công nhận năng lực của anh thôi, cố lên.”
Giang Tố Luật đột nhiên nhận được lời khích lệ từ một Alpha vừa mới gặp không lâu, nhất thời có chút ngại ngùng, khuôn mặt nháy mắt đỏ bừng. Anh hoảng loạn lảng tránh sang đề tài khác: “Lát nữa đến nơi cậu không cần nói gì cả, nếu như có người muốn dở trò động tay động chân thì phiền cậu giúp tôi ra uy với bọn họ một chút.”
“Ha ha ha ha, đám người đó dám ra tay với cấp trên của mình sao?”
“Không chắc, nhưng phòng ngừa vạn nhất vẫn hơn.”
“Được, anh cứ yên tâm giao cho tôi.”
Giang Tố Luật vốn trong lòng vẫn có điểm sợ hãi, nhưng bây giờ anh không có lựa chọn nào khác ngoài tin tưởng Alpha trước mặt. Bởi vì vừa rồi được đối phương khích lệ mà anh vẫn không dám đối mặt với hắn, cuối cùng anh quyết tâm giữ im lặng nhìn chằm chằm cửa thang máy để cho qua bầu không khí xấu hổ này.
Trình Phản ở phía sau thong dong ôm cánh tay tựa người vào mặt kính lạnh lẽo, nghĩ thầm, vị tổng tài Omega này có điểm đơn thuần đến đáng yêu, đối với Alpha xa lạ mà chẳng chừa lại chút phòng bị nào? Nói tin là liền tin, nhưng quả thật từ trước tới nay số Omega không tin hắn chắc cũng chẳng đếm được một đầu ngón tay.
“Tóc đằng sau của anh bị vểnh lên rồi kia”
Giang Tố Luật xoay người: “Hả, cái gì cơ?”
“Tóc của anh...” Trình Phản đột ngột duỗi tay, sờ sờ vài sợi tóc phía sau gáy đang không an phận theo nếp vuốt của Giang Tố Luật, “Bị vểnh lên rồi kìa.”
Hành động bất ngờ này của Trình Phản khiến đồng tử của Giang Tố Luật chợt phóng đại, anh theo bản năng xoay người, né tránh cánh tay của Trình Phản, tự mình giơ tay lên sờ sau gáy. Mặt đã đỏ nay lại càng đỏ hơn, anh hoảng loạn vuốt vuốt vài cái, nhưng càng vuốt lại có vẻ càng hỏng chuyện, lúc này cửa thang máy đinh một tiếng mở ra, đã tới lầu một.
Trình Phản nhẹ nhàng vỗ vai anh trấn an: “Đừng hoảng, anh đợi tôi một lát.” Nói xong hắn chạy ra ngoài hỏi một nữ đổng sự cái gì đó, lúc quay về trên tay còn cầm theo một cây mascara không biết mượn của ai. Trình Phản đem đầu mascara khẽ chải lên mấy lọn tóc không vào nếp Giang Tố Luật, một lát đã xong đâu vào đấy.
“Được rồi.”
Giang Tố Luật sờ sờ cái ót của mình, bối rối ngẩng đầu cảm ơn Trình Phản.
- ---
Phòng họp lần này bởi vì được gấp rút dựng tạm ở lầu một nên chỉ sơ sài được ngăn cách với bên ngoài bởi một tấm kính trong suốt, Giang Tố Luật cố ý tới trễ vài phút, từ bên ngoài đã có thể nhìn thấy không ít người tham gia, trừ bỏ bàn hội nghị được đặt giữa trung tâm, xung quanh đều đã chen chúc người tụm năm tụm ba nói chuyện với nhau. Giang Tố Luật đẩy cửa bước vào, âm thanh bàn tán bên trong theo đó bị phóng đại nhiều lần chui vào lỗ tai anh.
Anh đi thẳng đến vị trí chủ vị ngồi xuống, những người khác trừ bỏ chú ý đến Trình Phản, tất cả đều làm ngơ Giang Tố Luật, vẫn lo nói chuyện của mình như cũ, một bộ hoàn toàn không để vị tân tổng tài Omage đã an vị kia vào mắt.
Đối mặt với cảnh tượng này, Giang Tố Luật gắt gao mà nhấp miệng, mày nhăn thành một đoàn, sự bài xích Omega của đám Alpha cao tầng này so với tưởng tượng ban đầu của anh quả thực lớn hơn rất nhiều lần.
Ngay lúc Giang Tố Luật không biết nên mở miệng như thế nào, Trình Phản đã lướt qua anh, đi thẳng đến vị trí Alpha lớn tuổi nhất đang ngồi cách Giang Tố Luật chưa đến một mét, cầm lấy ly nước đang đặt trên mặt bàn của lão giơ lên, “choang” một tiếng ly thủy tinh vỡ vụn trên mặt thảm nhung, nước chảy lênh láng trông thật chói mắt, đồng thời đánh tan tiếng xì xầm to nhỏ của tất cả mọi người. Phòng họp trong lúc nhất thời lặng ngắt như tờ.
Trình Phản cười nói: “Thật ngại quá, mạo phạm đánh gãy cuộc trò chuyện của các vị nhưng đã đến lúc bắt đầu cuộc họp rồi, mời mọi người an vị.”
“Cậu là ai mà dám to tiếng ở đây?”
Giang Tố Luật thay hắn trả lời: “Cậu ấy tên Trình Phản, là tổng thư ký của tôi, đồng thời cũng là tân thư ký của hội đồng quản trị.”
Tổng thư ký không phải là chức nghiệp thư ký bình thường, nghĩa là đối tượng hắn phụ trách không chỉ có Giang Tố Luật mà còn là toàn bộ hội đồng quản trị —— là vị trí mà dưới một người nhưng trên vạn người.
Lời này nói ra khiến ánh mắt đám Alpha ở đây nhìn Trình Phản đã có chút thay đổi. Theo lối suy nghĩ của họ, Giang gia vì để bảo toàn sự khống chế của mình đối với FTG không thể không đem một con rối trong gia tộc lên làm thế thân bù nhìn, nhưng có lẽ vị tổng thư ký Alpha này mới là người chân chính có tiếng nói bên trong.
Giang Tố Luật tiếp tục nói: “Vậy hội nghị báo cáo công tác lần này chính thức bắt đầu đi.”
Vốn dĩ hội nghĩ báo cáo công tác chỉ tổ chức một lần vào cuối năm, nhưng chỉ vì sự có mặt của tân tổng tài mà mới đến giữa năm đã phải gấp rút tổ chức.
Tất cả mọi người tham gia không phải ai cũng có quyền lên tiếng, đại đa số đều chỉ có thể nghe, chỉ có tổng bộ của các chi nhánh đặc biệt xuất sắc mới được phép có tiếng nói ở đây. Trước đó 233 đã đưa cho Giang Tố Luật danh sách để anh xem qua, tổng cộng chỉ có mười hai người, nhưng trong tay mỗi người đều đang nắm giữ nguồn nhân mạch vô cùng quan trọng của tập đoàn. Lai lịch của bọn họ so với Giang Tố Luật muốn uyên thâm hơn bao nhiêu thì uyên thâm hơn bấy nhiêu, bọn họ đều là một trong những người bắt tay xây dựng lên tập đoàn nên càng hiểu rõ bên trong tập đoàn hơn bất kì ai khác. Chỉ vọn vẹn có mười mấy người như vậy thôi nhưng đứng trước mặt họ khoa tay múa chân dù có là Giang Càn Nguyệt cũng chưa chắc đã đối phó nổi chứ đừng nói gì đến một Omega vừa mới chân ướt chân ráo vào nghề như anh.
Thấy không ai chủ động nói chuyện, Giang Tố Luật đành chủ động dựa theo danh sách chỉ danh: “Lý Nguyên, ông báo cáo trước đi.”
Ngồi cách Giang Tố Luật xa nhất, phía bên kia mặt bàn, một Alpha trung niên đứng lên, một thân hình một mét tám mấy, cách anh hẳn một chiếc bàn hội nghị dài bảy tám mét nhưng Giang Tố Luật vẫn cảm nhận rõ được sự áp bách vô hình vừa đột ngột ập tới. Anh cố gắng để mình nhìn thẳng Alpha cao lớn kia nhưng cổ họng vẫn bất giác khô khốc, mồ hôi lạnh không ngừng tuôn ra.
Lý Nguyên vừa mở miệng đã không thèm khách khí nói thẳng: “Tôi không ủng hộ việc cậu lên làm tổng tài của FTG, chờ sau này hội đồng quản trị chọn ra được người thích hợp hơn thì tôi sẽ hướng người đó báo cáo sau.”
Loại tình huống này Giang Tố Luật đã nghĩ tới, nhưng anh không ngờ ngay tại thời khắc này nhanh như vậy đã bị vạch trần, việc xảy ra trước bao nhiêu người như vậy nói anh không tức giận thì chắc chắn là nói dối. Giang Tố Luật cố gắng đè lại nhưng các cảm giác tiêu cực đang bùng cháy trong cơ thể mình, tận lực bình tĩnh nói: “Tôi là tổng tài đã được sự nhất trí của hội đồng quản trị, thư bổ nhiệm cũng đã có hiệu lực, nếu ai có dị nghị gì thì có thể đi tra, tôi không cản.”
Lý Nguyên cười lạnh: “Thư bổ nhiệm cũng chỉ là một tờ giấy mà thôi, FTG không phải khu vui chơi giải trí, tôi nói cậu không thích hợp thì chính là không thích hợp, niệm tình cha cậu tôi khuyên cậu tự biết đường mà từ bỏ đi.”
Nói xong lão nham hiểm mà trừng mắt nhìn Giang Tố Luật: “Còn không thì, cậu đừng mong mà ngồi yên ở FTG.”