Tiểu Tổng Tài

Chương 2: Chương 2: Con riêng




Người máy của FTG sở dĩ có thể nắm trong tay gần 80% thị trường là bởi sản phẩm của bọn họ có trí năng hóa cao, chức năng tự động hóa cùng xử lý dữ liệu vô cùng nhạy bén và chính xác, bộ máy đầu não thậm chí còn có thể ưu việt hơn cả con người, vậy nên mới có thể đảm nhiệm phần lớn công tác của ngành dịch vụ.

Công nghệ sản xuất người máy có thể tự kết nạp và lý giải thông tin cũng như hành vi của con người vốn luôn là bài toán khó nhằn với các nhà nghiên cứu, những người máy trước kia chỉ có thể phần nào tiếp thu được một mảng thông tin nhất định. Vấn đề này cuối cùng cũng được giải quyết là nhờ bước đột phá cách đây hàng trăm năm của FTG trong việc sáng tạo ra công cụ thực tế ảo ba chiều thay thế hoàn toàn smartphone.

Từ sản phẩm đời đầu dưới hình thức đồng hồ đeo tay, đến hiện tại phát triển thành nano chip nội khảm ngay trong da người; từ những sản phẩm đầu tiên giá cả cao ngất ngưởng đến trở thành thương phẩm không thể thiếu của bất kì cá nhân nào được miễn phí cấy vào cơ thể. Rất nhiều bậc phụ huynh tiến hành cho con mình giải phẫu cấy ghép ngay khi mới chào đời, tất cả công năng của nano chip sẽ theo vòng đời của đứa trẻ mà dần được mở ra. Sản phẩm tuy nhỏ nhưng không hề thua kém sự tiện dụng của smartphone, vừa có thể nghe, gọi, nhắn tin, đánh giá thực trạng sức khỏe, lên mạng và mô phỏng lại hành động của chủ nhân ngoài ra còn rất nhiều chức năng tiên tiến khác vượt qua sự tưởng tượng và kì vọng của con người.

Bởi vì được kết nối trực tiếp với hệ thần kinh nên tất cả hành động và suy nghĩ của kí chủ đều được ghi nhớ lại một cách chi tiết, qua đó phần nào làm giảm số lượng các hành vi tiêu cực trong xã hội, giúp cho cuộc sống dần đi vào nền nếp.

Điều này cũng đồng nghĩa với việc xâm phạm quyền riêng tư của nhân loại. Đương nhiên người dùng có thể tự mình hủy bỏ bất kì chức năng nào của nano chip nếu muốn nhưng phần lớn mọi người đều lựa chọn mặc kệ hoặc vui vẻ thưởng thức phương diện không an toàn này. Hơn nữa FTG nhiều năm như vậy cũng chưa từng xuất hiện bất kì trường hợp bê bối rò rỉ thông tin cá nhân nào nên rất được mọi người tín nhiệm, đối với xã hội hiện giờ FTG đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống.

Việc FTG đổi chủ đối với người bình thường cũng chẳng phải chuyện to tát gì nhưng đối với ngành sản xuất người máy mà nói đây chính là nét bút quyết định số phận của bọn họ. Người máy với trí tuệ nhân tạo hoàn chỉnh chỉ có duy nhất FTG mới có tạo ra một thương phẩm tuyệt vời nhất.

Đây cũng là lí do quan trọng nhất để FTG có thể nắm trong tay 70% thị trường sản xuất rô bốt, ăn đứt hoàn toàn các đối thủ cạnh tranh khác.

20% thị trường còn lại do AM nắm giữ, cũng là đối thủ cạnh tranh lớn nhất hiện tại của FTG. Nói là vậy nhưng điểm mạnh của hai tập đoàn hoàn toàn không giống nhau, FTG chủ yếu đánh vào trí năng hóa của sản phẩm, mà AM lại chủ yếu tập trung vào khả năng mô phỏng vẻ ngoài của rô bốt.

Vậy nên mới có tên là AM - All Mate Inc, đại biểu cho tập đoàn sản xuất rô bốt tình nhân lớn nhất tính tới thời điểm hiện tại. Cũng giống như sự nổi bật về trí năng hóa người máy của FTG, điểm đặc biệt của AM chính là công nghệ mô phỏng cơ bắp và làn da siêu thực trong từng sản phẩm, thông qua số liệu mã hóa được cấy vào làm cho nguyên tử dần nóng lên, qua đó không chỉ tạo ra nhiệt độ cơ thể trên làn da nhân tạo mà sản phẩm còn có thể tự động điều chỉnh độ ấm dựa theo môi trường bên ngoài tạo cho người dùng một tình lữ giả hoàn hảo nhất.

Ban đầu kỹ thuật này được tạo ra chủ yếu nhằm phục vụ cho y học, nhưng Trình lão gia lại lấn sân sang mảng sản xuất trí tuệ nhân tạo, nhờ đó AM nhanh chóng vươn lên chiếm vững chỗ đứng trong thị trường người máy, chỉ xếp sau FTG.

Nhưng sản phẩm của bọn họ cũng có một điểm trừ, do không có cơ sở dữ liệu khổng lồ lâu năm như của FTG cho nên rô bốt của AM làm ra dù có đẹp cũng không thể nào có được trí năng hóa giống hệt như người thật. So với FTG, sản phẩm của AM cũng không thể thật sự xem là bạn tình hoàn hảo như trong quảng cáo, bởi vì nó sẽ vĩnh viễn không thể tự mình làm ra một cốc cà phê hay những việc nội trợ thường ngày, vậy nên cùng lắm thì cũng chỉ có thể coi là sủng vật mà thôi.

Mười năm trước, FTG từng ngỏ lời muốn thu mua AM, nhưng chủ tịch của AM không cần suy nghĩ liền thẳng thừng từ chối, hơn nữa trong quá trình đàm phán còn sinh ra chút tranh chấp nho nhỏ, FTG muốn kỹ thuật mô phỏng của AM, mà AM ngược lại càng đỏ mắt thèm thuồng kho cơ sở dữ liệu khổng lồ của FTG.

Kết cục cuối cùng vẫn là nên một núi hai hổ, nếu không những doanh nghiệp nhỏ còn lại có khi bị chèn ép đến ngóc đầu không nổi.

Vốn dĩ dư luận và chuyên gia luôn nghiêng về phía tư bản FTG, nhưng lại bởi vì vị tân tổng tài Omega mới nhậm chức mà chiều gió bắt đầu âm thầm thay đổi.

- -

Trong biệt thự xa hoa phía tây nam Thượng Thành một chiếc moto phân khối lớn đột ngột dừng lại, trên xe bước uống một đôi chân dài thẳng tắp bó sát bởi chiếc quần jean Rock N Roll đầy phá cách. Quản gia nhanh chóng tiến tới, cung kính nói: “Lão gia cùng phu nhân đều đang đợi cậu bên trong, đại thiếu gia và nhị thiếu cũng đã về.”

Nam nhân cao lớn đem mũ bảo hiểm trên đầu tháo xuống ném lại cho quản gia đứng bên cạnh, nhấc chân bước vào trong.

Trên bàn cơm ngồi bốn người, nhưng cũng không có ai nguyện ý chờ thành viên cuối cùng như hắn, mâm cơm đã ăn được hơn phân nửa. Nhìn thấy người vừa tiến vào, nhị ca Trình Cảnh Diệu là người lên tiếng đầu tiên: “Trình Phản về rồi đấy à, đã ăn cơm chưa?”

Không đợi người đối diện trả lời liền quay sang nói với người hầu đứng bên cạnh: “Đi lấy thêm một bộ bát đũa nữa.”

Lúc này cha hắn buông chén đũa, hướng cửa vẫy vẫy tay: “Qua đây, ngồi bên cạnh ta này.”

Trình ba ba dịch người sang phía nhị ca bên cạnh, nhường lại vị trí của mình cho hắn. Trình ba ba là một nam Omega thập phần mĩ lệ, tuổi tác tuy đã ngoài bốn mươi nhưng hoàn toàn không có một chút dấu vết thời gian nào, cao gầy tinh tế, tạo cho người khác cảm giác xinh đẹp nhưng xa cách. Trên thực tế, ba ba cậu cùng phần lớn Omega đều giống nhau, ôn nhu hiền thục lại lải nhải nhiều lời.

Trình ba ba nghiêng đầu dùng thanh âm chỉ hai người mới có thể nghe thấy hướng Trình Phản hỏi: “Sao con lại chạy tới Hạ Thành, sau này đừng đến chỗ đó nữa?”

Trình Phản biết ba ba mình thực chán ghét Hạ Thành, nhưng vẫn nói: “Bạn bè con vốn ở đó.”

“Sao con không thử làm quen với mấy bằng hữu ở Thượng Thành, không thì đến công ty cha con làm thêm chút việc cũng được, đừng chạy về chỗ kia nữa?”

Trình Phản cong cong khóe miệng, không trả lời.

Trình ba ba biết mình nói sai rồi, Trình Phản trên thực tế cũng không muốn chen chân vào việc công ty, đành phải quay qua phê phán bộ quần áo trên người hắn: “Sao con lại ăn mặc như thế này a?”

Trình Phản mặc áo khoác da, quần jean cùng giày bó, hoàn toàn khác với phong cách cùng khí chất của hai vị huynh trưởng ngồi bên cạnh. Mặc loại quần áo này ở Thượng Thành chắc chắn sẽ bị mọi người nhòm ngó coi thường.

“Con lái moto đến.”

“Ta đã bảo con đừng có đi mấy loại phương tiện nguy hiểm đấy rồi, gọi một chiếc xe tự động tới vừa thoải mái lại an toàn mà con không chịu nghe.”

Trình cha ho khan một tiếng đánh gãy mấy lời lải nhải của ba ba cậu: “Đừng trách con nữa, nó lái xe hẳn cũng mệt rồi, có gì ăn cơm xong lại nói tiếp.”

Trình ba ba đành ngậm miệng, nhẹ nhàng đẩy mấy món hắn thích ăn đến trước mặt. Trình Phản hướng Trình ba ba cười cười, nói cảm ơn. Sau đó người một nhà cũng không ai nói chuyện nữa, yên lặng dùng bữa.

Người máy quản gia đối với thời đại hiện giờ cũng chẳng tính là điều gì mới lạ, nhưng Trình gia vẫn nằm trong số ít còn lại vẫn kiên trì thuê người hầu, đại khái cũng không phải bởi bọn họ muốn phô trường thanh thế hay gì, chỉ là công nghệ của AM chưa đạt đến kĩ thuật có thể làm ra một trí năng rô bốt hoàn chỉnh, mà bọn họ lại ngại sĩ diện không muốn sử dụng sản phẩm của công ty đối thủ. Rốt cuộc thì mục tiêu lớn nhất của AM từ khi sáng lập đến nay chính là vượt qua FTG.

Trình Bác Thiệm là người đầu tiên ăn xong, từ lúc Trình Phản trở về vẫn không hé răng nửa lời, đến mắt cũng chẳng buồn nhấc, lúc này lại hướng Trình Phản nói: “Ăn cơm xong qua thư phòng tôi một lát.” Nói xong lại quay sang Trình Cảnh Diệu: “Cảnh Diệu, em cũng tới.”

Trình Cảnh Diệu tiếp nhận khăn bông từ tay người hầu, khẽ lau miệng: “Tiện em cũng ăn xong rồi, cùng đi đi.”

Trình Phản nhanh miệng hỏi: “Tìm tôi làm gì?”

“Chuyện công ty.”

Trình Phản khẽ nhếch mày, chuyện trong công ty từ khi nào mà đến lượt hắn nhúng tay vào vậy. Mắt thấy thằng nhóc bên cạnh lại chuẩn bị phun ra vài lời thiếu đòn, Trình ba ba nhanh miệng thay hắn tiếp lời: “Hai đứa cứ lên lầu trước đi, Trình Phản ăn xong sẽ tới.”

Chờ hai người họ đi rồi, Trình Phản mới cau mày bất mãn mà hướng Trình ba ba nói: “Ý ba là sao?”

“Một lát nữa bất luận hai ca ca con nói gì, con cứ nghe theo bọn họ là được.” Dù sao hiện tại Trình Bác Thiệm cũng là lão đại của AM, mọi chuyện lớn nhỏ trong công ty đều do hắn quyết định.

Trình Phản khẽ cười lạnh: “Bọn họ thì có thể nói được chuyện tốt gì chứ.”

Khuôn mặt trắng nõn của Trình ba ba bị hắn làm cho lúc xanh lúc đỏ: “Con......”

Trình cha ho khan ngăn cản hai người: “Trình Phản, sau này một phần ba công ty cũng sẽ do con làm chủ. Bây giờ con còn nhỏ chuyện cần phải học còn rất nhiều, vì vậy anh trai con chưa dám cho con can thiệp nhiều vào chuyện công ty cũng là điều đương nhiên. Mặc kệ thế nào, quyền lợi của con, con nhất định sẽ được hưởng.”

Trình Phản gục đầu xuống: “Cha, ý con không phải như vậy, con thực sự không có hứng thú gì với mấy việc tranh giành thương nghiệp. Hơn nữa, đại ca không thích con, con cũng không ưa gì huynh ấy, vậy nên hai anh em con đều bình thường đều cố mà tránh mặt đối phương, không cần thiết phải dính dáng đến nhau làm gì.”

Trình ba ba tức giận đập bàn, khó chịu nhưng cũng không thể nào thốt lên bất kì lời nói thô tục nào: “Con, con vừa nói cái gì......”

“Ai nha, em đừng tức giận, con nó còn nhỏ chưa hiểu chuyện.” Trình cha cố gắng an ủi bạn lữ của mình.

“Con ăn xong rồi, qua thư phòng đây.” Mắt thấy Trình ba ba tức giận không hề nhẹ, Trình Phản nhanh chân cuốn gói chạy.

Trong thư phòng, hai vị huynh trường của hắn đang thì thầm to nhỏ gì đó, thấy hắn tới lại vờ như chưa có chuyện gì xảy ra. Trình Cảnh Diệu hướng hắn vẫy tay: “Trình Phản, em vào đây.”

Trình Cảnh Diệu xấp xỉ tuổi hắn. Năm 13 tuổi Trình Phản được đón về Trình gia, lúc ấy Trình Cảnh Diệu 15 tuổi, Trình Bác Thiệm 22. Trình Bác Thiệm ngay từ đầu cũng chẳng chào đón gì hắn cùng Trình ba ba, nhưng Trình Cảnh Diệu thì khác, có lẽ do tuổi tác hai người tương đương nhau nên quan hệ cũng không tính là tệ.

Hắn gật đầu với Trình Cảnh Diệu, khẽ kêu “Nhị ca”, lại quay sang Trình Bác Thiệm, hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì?”

“Cậu biết chuyện FTG mới có Omega nhậm chức không?”

“Không biết, chuyện này thì liên quan gì đến tôi?”

Trình Bác Thiệm khinh miệt mà hừ một tiếng: “Ha muốn làm trụ cột của công ty mà đến chuyện cỏn con này cũng không biết sao.”

Trình Phản cười rộ lên: “Nếu tôi thực sự có ý định muốn làm trụ cột của công ty thì chắc anh cũng chẳng để yên cho tôi ở trong nhà này rồi.”

Trình Bác Thiệm trợn mắt trừng to, giơ tay muốn túm lấy cổ áo Trình Phản nhưng lại bị Trình Cảnh Diệu ngăn lại: “Ca, không phải chúng ta đã thống nhất lần này là tìm Trình Phản để nói chuyện đàng hoàng sao?”

Trình Cảnh Diệu cố tách Trình Bác Thiệm ra, sau đó mới giải thích với Trình Phản, FTG hiện giờ là đối thủ cạnh tranh của AM, hai người bọn họ đã cố gắng rất nhiều nhưng thực sự không thể đuổi kịp được kho cơ sở dữ liệu của FTG.

Trình Phản nghe xong, vẫn ung dung bất động: “Thì sao?”

“Tổng giám đốc Omega mới nhậm chức của bọn họ đang âm thầm tuyển thư kí. Một Omega nhỏ bé như hắn không có sự trợ giúp của Alpha thì hoàn toàn không có khả năng đứng vững gót chân ở FTG. Cậu trà trộn vào công ty bọn họ, làm hắn tín nhiệm cậu, sau đó đánh cắp cơ sở dữ liệu mật của FTG mang về đây.” Trình Bác Thiệm kiêu căng ngạo mạn ra lệnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.